Em Là Người Tôi Yêu

Chương 18: Chương 18: Chương 8 (tiếp theo)




Nhưng ngược lại, lần đó Trần Tri Tri cảm thấy đó là thời khắc chính thức chia tay, bọn họ cũng không có ai nói rõ ràng, dẫn đến hiện tại, cách hai tháng sau, lần đầu tiên mới hoàn toàn có ý nghĩ giải thích cho đối phương.

"Anh tránh ra." Trần Tri Tri thấy anh khó chịu cũng không nhìn mặt anh nữa, giọng nói cũng nhỏ lại.

Cô không muốn làm tổn thương anh, thực sự không muốn, cho nên mới bảo anh chuyển ra ngoài, cô cũng hi vọng là tự anh sẽ từ từ hiểu ra vấn đề. Cô không muốn làm ầm ỹ lên với anh, tranh luận với anh mệt chết đi được.

Thấy Chu Đông vẫn đứng tại chỗ không động đậy, Trần Tri Tri lách người qua bên cạnh anh, muốn chạy trốn khỏi nơi đầy rắc rối này.

Ai ngờ cùi chỏ liền bị anh túm chặt, kéo cả người quay ngược lại.

"Em đi đâu?" Anh hỏi, ánh mắt đầy trầm lắng.

"Chuyện này không liên quan gì tới anh."

Chu Đông cũng không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.

Trần Tri Tri biết cuộc tranh luận ầm ỹ này đã làm anh phát cơn đại hỏa rồi. D ♡ Nếu như anh làm ầm ỹ lên với cô thì còn có thể làm dịu đi sự tức giận một chút, nhưng hiện tại anh lại không nói tiếng nào, chỉ dùng đôi mắt nhìn cô chằm chằm, cô cũng biết nhất định trong lòng anh lửa giận đang bốc lên bừng bừng.

"Anh buông ra." Cô đẩy tay anh ra, muốn rời khỏi nơi này sớm một chút.

Sáng sớm hôm nay cô đã quá mềm lòng, nhưng mềm lòng thôi vẫn không đủ sức để bọn họ tái hợp lại. Bởi vì lý trí của cô cho biết, cho dù có hợp lại đi nữa, cả hai bọn họ đều không ai chịu thay đổi một chút tính tình của mình thì sau này cục diện vẫn lại sẽ trở thành thế này. Hiện giờ sự thật đã chứng minh, đúng như thế.

Anh nhịn hai tháng, cũng không nhịn được nữa.

Nhưng rốt cuộc nói được ra như vậy thì cũng tốt, vừa nghĩ như thế, ngược lại tâm tình cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

"Chu Đông, chia tay thì cũng đã chia tay rồi, với điều kiện của anh khẳng định anh còn có thể tìm được người tốt hơn em."

"Em không cần phải nói lấy lòng anh." Hiện tại sự tức giận đang đè nặng trĩu tim, phổi của Chu Đông, anh có cảm giác như mình sắp nổ tung lên rồi. Ánh mắt cô vẫn nhìn anh chằm chằm, nhưng vẻ mặt, và ngay cả thân thể của cô nữa lại không lúc nào là không muốn rời khỏi anh.

Chia tay ư? Anh đã đồng ý chia tay với cô từ lúc nào vậy? Anh đã đồng ý bọn họ sẽ trở thành người dưng, kiểu như anh là anh, tôi là tôi từ khi nào chứ?

"Em nói thật, bạn bè của em nghe nói em và anh chia tay nhau, ai cũng cảm thấy em bỏ lỡ một cơ hội quý báu. Ngay cả mẹ em cũng gọi điện thoại tới đây mắng em." Trần Tri Tri đứng thẳng người, cười khổ nói: "Mọi người cũng cảm thấy việc em chia tay với anh là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng thấy được nhất định vấn đề này là do em."

"Không phải là em đang ở nơi này sao?"

Trần Tri Tri ngước mắt lên, cái nhìn hung hăng như muốn khoét vào anh một cái: "Anh thì tốt rồi, anh chính là tiên ở trên trời, ai cũng thích anh."

Nếu như lúc trước, anh chỉ cười. Ngữ điệu giọng nói của cô như vừa oán giận lại vừa căm tức, vẻ mặt lườm nguýt của cô lúc này rất dễ thương, nhưng mà hiện tại... Nghĩ đến chuyện bị mất cô, anh thấy tức giận, nghĩ đến sau này cô sẽ ở chung một chỗ với người đàn ông khác, anh liền cảm thấy trái tim co quắp lại từng hồi rất đau đớn.

Anh nắm chặt lấy tay của cô: "Tri Tri, không thể cho anh thêm một cơ hội nữa hay sao?"

Trần Tri Tri lắc đầu một cái: "Em cũng không muốn như vậy, nhưng em cảm thấy chúng ta không hợp nhau, có tiếp tục chung sống nữa cũng vô ích."

Cánh tay của cô từ từ rút ra khỏi tay anh từng chút từng chút một: "Chu Đông, anh buông tay thôi."

Cuối cùng hai bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi nhau.

Trần Tri Tri đứng cách vài bước nhìn Chu Đông, trong nháy mắt, trong đầu cô lại cảm thấy có chút khó chịu. Đây là người mà cô đã từng yêu bấy lâu nay sao, sau này sẽ xa nhau thật sự sao? Không hiểu sao Trần Tri Tri cảm thấy giờ phút này mình như đang lơ lửng ở trong sương mù, giống như ở trong giấc mộng khi còn bé, trong đầu cô mù mịt khói khiến cô cảm thấy choáng váng, đầu óc trở nên mơ hồ không phân biệt được rõ ràng xung quanh .

Đôi môi Trần Tri Tri ngọ nguậy, cô vốn định nói điều gì đó, muốn nói cảm ơn anh trong nhiều năm qua đã chăm sóc cô, hoặc là, nói hy vọng anh có thể sớm quên cô đi một chút, hoặc nói thế này sẽ tốt hơn với tất cả mọi người...

Nhưng tất cả đều có vẻ rất dối trá, rất dối trá, rất dối trá.

Bởi vì cô là người cố ý chia tay, nên không có tư cách ở vị trí trên mà nói với anh như vậy. Nhưng trên thực tế, cô cảm giác trong lòng mình cũng rất khó chịu. Nếu như lúc ấy không bị ép đến cực điểm, nhất định cô sẽ không thể nào làm như vậy.

Chu Đông, Chu Đông, Chu Đông...

Trong lòng co thầm gọi tên của anh, nhìn anh đang thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, cô chỉ có thể làm một việc là sớm rời đi một chút...

Xoay người đi tới cửa, trong nháy mắt tay cô nắm lấy tay cầm cửa, còn nhanh hơn cả trái tim vẫn còn có chút do dự.

Cứ như vậy mà rời đi sao? Sau này sẽ làm bạn bè với nhau, hoặc là ngay cả làm bạn bè cũng không nổi... Mười năm, một tình cảm kéo dài đến mười năm đã kết thúc...

Không, không muốn, cô không muốn giằng co nữa, cứ như vậy thôi. Trước kia mày đã quyết định xong rồi cơ mà, hãy giữ nguyên quyết định ban đầu, tiếp tục đi con đường mới mà mày đã chọn, nếu không cũng sẽ lại tái diễn cảnh xưa đường cũ, lại tiếp tục đấu tranh ầm ĩ...

Đang lúc tay Trần Tri Tri xoay mở cửa, trong nháy mắt.

"Rầm!" Đột nhiên cửa lại bị đóng sập trở lại, Trần Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn, lại là Chu Đông, tay anh đẩy sập cánh cửa vào, cũng không biết anh đã dùng bao nhiêu sức lực, mà ngay cả cái tay cầm cửa trên tay cô cũng rung lên.

Trần Tri Tri nhíu mày, "Anh làm gì vậy?..."

Cô còn chưa nói xong, thân thể cô chợt nhẹ bỗng, người đã bị vác lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.