Em Là Nữ Quỷ!

Chương 40: Chương 40




Nữ quỷ lạnh nhạt bảo với bà bác, phải kể hết sự việc cho mình, nếu thực sự muốn cứu con. Bà đó không còn cách khác, phải đồng ý. Nữ quỷ cùng bà bác ra ngoài, thuận tiện kêu bế thằng bé theo.

Trong phòng khách rộng, bà bác ôm con mình, xem xét, ngắm nghía nó. Nữ quỷ ngồi đối diện, nhấp chút trà nóng. Liếc nhìn qua đứa bé, da dẻ so với ban đầu hồng hào hơn chút rồi.

- Đứa bé còn yếu, chưa tỉnh được, không nghe thấy chúng ta nói gì đâu.

Bà bác hiểu ý, cưng chiều nhìn con thêm chút nữa mới ngẩng lên, thở dài một tiếng:

- Cô ta là tình nhân của ông chồng quá cố của tôi.

Bà bắt đầu kể. Lúc đầu còn bình tĩnh, càng sau lại như phẫn uất, lời lẽ càng cay độc.

- Cái con đàn bà ấy, gian díu với thằng chồng tôi. Thôi thì tôi chẳng nói làm gì. Nhưng mà nó chẳng biết điều, cứ thích như là trêu ngươi tôi, khiến tôi tức điên lên được. Nó thì ưỡn ẹo, trai trên gái dưới với thằng chồng tôi, không biết xấu hổ còn chụp hình lại, gửi cho tôi. Nó đến nhà mà mắng nhiếc tôi, chửi tôi là không biết đẻ. Ừ thì tôi không đẻ được! Nhưng đấy là cái tội hả? Cái con đĩ bám theo một ông già có vợ rồi, thì nó quái mà có cái quyền chửi tôi. Có mà không biết điều! Tôi thuê người đánh nó, đánh thẳng vào cái mặt dụ trai của nó. Thầy nghĩ xem, tôi còn nhân đức chưa tạt axit, bẻ gãy tay gãy chân cái con đĩ đó, thế mà nó ở đâu ra mà khóc lóc với lão chồng dê già của tôi, ông ta về còn chì chiết tôi. Có mà chì chiết! Tưởng ngon đấy! Chưa mà báo công an gông cổ hết lũ mèo mả gà đồng ấy!...

Nữ quỷ vẫn an nhàn nhấp ngụm trà nữa. Mắt khẽ liếc thằng bé đang ngủ yên lành trong lòng bà kia. May mà không nghe thấy, nếu nghe được, không phải hỏng cả một tâm hồn trong sáng hay sao?

Vốn ta cũng đâu rảnh ngồi đây nghe ngươi kể xấu, chỉ vì con ma nữ Lan Linh kia thôi. Vì muốn con ma kia siêu thoát, phải cố mà nhịn ở đây.

...

- ... Lão chồng tôi tự dưng chết bất đắc kì tử.

- Ồ. Sau đó?

Nữ quỷ thầm nghĩ: có một bà vợ với một nhân tình như thế, không đứt mạch máu não chết mới lạ!

Bà bác càng hung hơn, giận dữ:

- Cái con ấy mất chỗ dựa, lặn mất tăm. Mà có loại đàn bà nào như thế! Sinh con ra không biết nuôi, lại đem vất trước cổng nhà tôi!

Nói rồi bà ngừng lại, nhẹ xoa mái tóc mềm của thằng bé trong lòng mình. Khẽ thở dài một tiếng:

- Thằng bé mới sinh, cứ khóc ầm lên. Tôi chịu hết nổi, phải ra xem...

Nữ quỷ đặt tách trà xuống, nhìn lên bà bác. Tóc bà ấy đã có vài sợi bạc.

- Biết là con cô ta, sao chị còn nuôi? Chị muốn trả thù?

Bà bác chép miệng, ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dịu lại nhiều:

- Trả thù cái gì! Có phải phim truyền hình đâu? Mà lão già ấy cũng chết rồi... Haizz! Người lớn cả rồi, cũng đâu phải không biết suy nghĩ. Đứa trẻ nó còn đỏ hỏn đấy, tội người lớn sao bắt nó gánh được!... Tôi dù sao cũng kiếp không con rồi. Cái con đàn bà ấy được phúc, lại ngu đần, mất hết nhân tính, bỏ con lại. Nó bất nhân nhưng tôi thì không. Nó không biết hưởng phúc thì để tôi hưởng. Thằng bé là trời ban cho tôi, là con của tôi! Cũng là tôi bận rộn đi xin sữa cho nó, lúc nó khóc, là tôi dỗ dành, cái áo nó mặc, đồ chơi của nó, cũng là tôi mua. Nó đái, nó ỉa, cũng là tôi dọn. Con đàn bà ấy chỉ có công sinh nó ra thôi, nuôi nấng thằng bé, là tôi đây này...

***

- ... Cứ vốn tưởng rằng bỏ con ở đó là được. Lúc đó nông cạn, cứ nghĩ mình còn trẻ, còn tương lai, mà khi đó tiền chẳng có, bản thân mình còn không nuôi nổi, sao nuôi thêm một đứa bé được. Dù sao cũng là con chồng bả, chồng bả chết rồi, bả phải nuôi. Nhưng về đến phòng trọ, lại sợ, lại nghĩ lại. Bà ấy ác như thế, biết là con mình đẻ ra, sao bà ấy chịu nuôi? Ai biết bà ấy bỏ con mình vào đâu... Sợ quá, lại vội trở lại xem sao! Thấy bả mang con mình vào. Cũng sợ, suốt đêm ở rình trước cổng. Cứ sợ bả làm gì con mình. Nếu bả làm gì, còn mình ở ngoài...

Ma nữ áo trắng đã bình tĩnh, từ từ kể lại.

Lan Linh lơ lửng kế bên, mặt cúi xuống, ngây người theo từng câu.

-... Mấy hôm liền cứ qua nhà bả trông. Ở ngoài cổng, biết chẳng làm gì được, nhưng cứ sợ thế. Về đến phòng trọ, lại không ngủ được, cứ nghĩ ngợi. Vú mình cứ nặng sữa, lại càng nghĩ đến con. Thực sự tôi hối hận lắm. Thôi thì mình đứt ruột đẻ ra, đâu phải không thương. Nhưng lo sợ liệu nó ở với mình có ổn không?... Mấy ngày liền mất ngủ. Cuối cùng đành liều, sang nhà bả, nhận xin lại con. Bả có mắng có chửi thì kệ bả. Con mình đẻ ra, mình nuôi, có gì sai? Mới vội vội vàng vàng chạy...

***

- ... Tự dưng đêm đó, con đàn bà ấy chết trước cổng nhà tôi... Tôi còn nhớ, nghe tiếng ấy, tôi mới giật mình, tay còn bé thằng nhỏ, vội chạy ra xem. Xác con đàn bà ấy nằm xoài trên đường, lênh láng máu. Tôi sợ khiếp, cứ đứng đực ra đó! Sau mà nghĩ, con đĩ đó sao tội lại ở đây? Chắc là nó lại đòi vòi tiền gì đây! Cái bản chất đĩ không bao giờ đổi được! Chết cũng đáng!... Tôi cũng chỉ tội cho thằng Minh, có loại mẹ như thế! Mà con đó sao làm mẹ con tôi được! Cái loại đàn bà ấy!... Tự dưng phát bực, khi ấy động lòng thương, lo hậu sự cho con ấy cơ chứ! Cứ nghĩ dù sao cũng sinh ra thằng bé, mà trước sau thằng Minh cũng biết, phải mà chỉ cho nó mộ kẻ sinh ra nó, sau không nó hận mình...

***

- ... Tôi không hiểu sao làm ma, mà cứ chỉ quanh quẩn ở nhà này thôi, không ra ngoài được. Nhưng không sao, được ở gần con, tôi cũng vui rồi. Chỉ là khi bả đưa con ra ngoài, tôi không theo được. Tôi chỉ muốn được gần con, được chơi với con, được chăm sóc con, được bù đắp những lỗi lầm của mình...

Lan Linh càng cúi xuống, hai tay ôm gối, ngón tay thêm lực bấm mạnh.

- ...Nhưng tôi không thể làm được. Không thể chạm vào con... Cảm giác tuyệt vọng đó, cô có hiểu không?

Móng tay thêm bấm chặt. Thực sự đau!

Sao không hiểu chứ?

Thực sự càng quá rõ ràng rồi!

”Em thực sự muốn như vậy?”- Giọng miền Trung dịu dàng như quanh quẩn đâu đây. Bây giờ nghĩ lại, hình như nó có chút tội nghiệp, và bất lực. Như chị ấy đã biết rõ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.