“Mẹ thôi đi được không? Con chán lắm rồi! Từ trước đến giờ con lúc nào
cũng làm theo ý mẹ rồi, mẹ cho con một lần được làm theo ý con được
không mẹ? Chỉ lần này thôi mà, ngay cả tương lai của con, mẹ cũng muốn
tự quyết định! Con... con đã luôn theo ý mẹ. Mẹ muốn con học toán thì
con học toán, muốn con ở nhà thì con ở nhà. Con không đánh nhau, không
gây chuyện, đi học lúc nào cũng ngoan ngoãn, không yêu đương, không nói
chuyện, ngay cả khi bị bắt nạt con cũng tự giải quyết, không dám làm
phiền đến mẹ theo đúng ý mẹ còn gì!
Mẹ biết trước giờ con sống
thế nào không? Không bao giờ con được làm theo ý muốn của mình. Con ghét cay ghét đắng các con số, mẹ có biết ở trong lớp trong khi tất cả bọn
nó đều hiểu bài thì con chẳng hiểu gì cả, dù cố hết sức nghe con cũng
chẳng hiểu gì cả! Con không hiểu nổi các con số ấy, con cũng không hiểu
sao con phải trong cái lớp ấy, con còn chẳng hiểu nổi bọn nó nói gì! Vì
vốn con không cùng thế giới... Mẹ biết con ở trong lớp ấy... con... con
rất chán. Không ai hiểu con, con cũng chẳng hiểu ai... Mẹ biết con đã
thế nào không vậy? Nhưng con vẫn học, vẫn cố mà theo đúng ý mẹ.
Mẹ không hiểu, mẹ chẳng quan tâm con nghĩ gì, nhưng mà... ít nhất mẹ cũng
đừng xen vào chuyện kết bạn của con được không? Mẹ bảo bọn nó giỏi, bọn
nó tốt, còn con lúc nào cũng là đứa kém cỏi nhất. Thế giới 7 tỉ người
thì con đứng thứ chót 7 tỉ ấy, luôn là kém nhất... Con còn chả hiểu bọn
nó nói gì mà mẹ bắt con làm bạn với chúng. Thậm chí bọn nó đánh con, vờn con như một con vật... Mẹ không cho con chơi với Hamin chỉ vì nó học
kém, nhưng nó là đứa duy nhất hiểu con, đứa duy nhất nói chuyện với con
và là đứa duy nhất chịu chơi với một đứa như con. Nó là người bạn duy
nhất mà con có! Nếu không có Hamin không biết hiện tại con ở đây hay là
trong viện tâm thần, hay là nằm dưới mồ! Nhưng mẹ có biết gì đâu! Thậm
chí mẹ không cần biết con thích gì, con ghét gì! Mẹ cho rằng mẹ đúng và
mẹ luôn ép đặt con theo ý mẹ!
... Mẹ thôi đi! Thôi đi! Con van
mẹ! Con cũng là người mà. Con là người, con cũng có quyền được tức giận! Mẹ có thể khi tức giận mà về nhà la mắng, mà mặt mày nặng, mà than thở
đủ thứ. Và con là đứa phải chịu đựng tất cả đây này! Nhưng mẹ quên là
con cũng biết tức giận sao? Con cũng muốn được tức giận! Con cũng muốn
được khóc! Con được quyền có bạn! Con được quyền nổi loạn! Con được
quyền mơ ước! Nhưng mẹ chưa bao giờ thừa nhận các quyền đó của con... Mẹ luôn ép buộc con! Con muốn giống như mọi người, muốn như những đứa cùng tuổi. Cả tuổi thơ của con, cả quãng thời dậy thì của con... Lúc nào
cũng phải kìm nén, lúc nào cũng ngoan ngoãn, lúc nào cũng chỉnh chu y
như một đứa điên!
Con muốn như anh hai! Anh ấy thử hút thuốc,
chơi net, đánh nhau, uống bia, có bạn gái. Anh ấy thâu đêm về nhà muộn,
la hét đòi “bình đẳng“. Anh ấy được phép đòi hỏi! Anh ấy cố chấp đòi làm nghề mình thích, đến cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý còn gì? Con cũng muốn
như anh... Con lúc nào cũng nghe lời, con sống như ý mẹ muốn, con chẳng
bao giờ dám đòi hỏi. Thế thì mẹ phải hài lòng rồi chứ? Chỉ lần này thôi, mẹ cho phép con được đòi hỏi đi! Đây là lần đầu tiên con đòi hỏi. Con
không phải một “anh hai” nữa, anh không muốn thay anh ấy thực hiện mong
mỏi mẹ chưa làm được. Con muốn tự do của con, tương lai của con. Con
không thích nghề đó! Con chưa từng nói con thích nghề đó! Mà thậm chí mẹ còn không cho con nói, mẹ luôn cho rằng mình đúng!
Mẹ tha cho
con được không? Tương lai của con, làm ơn để con quyết định đi! Làm ơn
mẹ đừng mặt nặng mày nhẹ với con, đừng tỏ thái độ như con là đứa bất
hiếu, đứa ngu si, đứa ngu nhất thế gian nữa!
... Mẹ tha cho con đi! Mẹ nghe con nói đi! Mẹ không bao giờ nhe con nói! Con không muốn ở đây nữa!” (tiếng Hàn)
...
- Hana, đứng lại cho anh! Con bé này! (tiếng Hàn)
- Anh cứ ở đó đi! Anh cứ làm con bố mẹ đi! Em không muốn trong cái nhà đó nữa! (tiếng Hàn)
- Con bé này! Ai dạy em ăn nói thế hả? Sao em lại thế này hả? (tiếng Hàn)-...Anh bỏ em ra!... Anh... Ờ, anh là con ngoan, con giỏi giang của bồ mẹ mà... (tiếng Hàn)
- Hana!
-...
- Em mau cùng anh về. Về xin lỗi mẹ! (tiếng Hàn)
”Phặc!”
- Em thậm chí không được phép khóc! Em chỉ muốn khóc... hức! Chỉ một lần
thôi... có thể khóc thật lớn!... Hức!... Một tuần em khóc ít nhất một
lần. Em ở trong phòng, tắt điện, tay che chặt miệng lại để không phát ra tiếng... Hức!.. Anh biết nó đau thế nào không?...Hức!(tiếng Hàn)
-...
- Em ghét anh! Ghét cả mẹ, cả ba! Em ghét tất cả mọi người! (tiếng Hàn)
Có một cô bé lạch bạch cố sức chạy thật nhanh. Thân ảnh chệnh choạng nhanh chóng lẫn vào dòng người.
Có một chàng trai bị đẩy mạnh suýt sõng xuống đất. Tay còn vương hơi ấm cô gái. Vẫn đứng ngây ra nhìn theo thân ảnh đang dần mất hút.