Ya! Về đến nhà rồi!
Cửa chưa mở xong, đã nghe tiếng nữ quỷ oang oang rồi. Nữ quỷ vào nhà,
bật điện, rồi đi thêm mấy bước không chút nương tình ném phịch cái túi
ra ghế sô pha. Túi rơi xuống, làm lũng sâu một chỗ nơi ghế. Theo lực đàn hồi quá tốt của cái ghế sô pha, túi nhỏ bật lên, lại ngã xuống. Nhẹ
nhàng lăn, lăn, lăn “tọp” xuống sàn đá hoa.
Nữ quỷ đã nhìn thấy cảnh tượng mình gây ra, chẳng muốn để ý đến. Vươn
tay, vặn người, tạo thành những âm răng rắc, nữ quỷ lắc lắc đầu cho
thoải mái, rồi thả mình phịch xuống ghế, ngay dưới chân là túi xách tội
nghiệp cũng chẳng thèm nhặt lên.
- Ê Lan...
Đang quay ra định gọi, đã thấy con bé lủi thủi bay vào phòng ngủ mất
tiêu. Nữ quỷ giữ tư thế tay vẫy gọi thêm một giây dài ngoẵng, rồi từ từ
buông xuống. Hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại lần nữa nhoài người về phía
cửa phòng ngủ.
- Con bé này, không sao ấy chứ?
Không nhìn cánh cửa nữa. Dù sao con bé cũng vào phòng rồi, nhìn cửa cũng đâu được tích sự gì. Nhún vai một cái, vẻ bất cần, nữ quỷ phắt dậy, lẩm bẩm gì đó.
Vậy là nhặt túi lên, tiến đến tủ áo gọn ghẽ đặt chỗ góc tường, mở tủ
ra, vất vào. Nữ quỷ như không liếc những quần, áo, váy đủ kiểu trong tủ. Liền chút ngây ra, suy tư.
Thừa nhận rằng chủ nhân thân xác này thật biết thỏa mãn bản thân. Nhiều
đồ như vậy! Dù có khi chỉ là hàng chợ nhưng với một đứa con gái sống một mình, thế có hơi... đa dạng không? Chẳng bù cho ta! Ngày trước trong
làng thầy bu được coi là giàu có nhất nhì nhưng trang phục ta có cũng
chỉ vỏn vẹn bốn ba bộ thay đi thay lại. Không tính lúc ở Nhật đồ mặc đều do má Takigawa cho, nói chung là đồ nhặt, chẳng nhiều nhạnh gì. Nghĩ
lại có lẽ, cuộc sống ta hồi trước tội nghiệp quá chăng?
Thỉnh thoảng nghĩ vẩn vơ thì nghĩ, chứ thâm tâm nữ quỷ cũng không lăn
tăn, lo nghĩ nhiều. Tự biết mỗi thời đại lại khác nhau, mà mỗi cây mỗi
hoa mỗi nhà mỗi cảnh, khó mà so sánh thiệt hơn. Ngày trước lúc sống dù
gì cũng được thầy bu yêu thương, còn cho học chữ, ăn mặc không thiếu
thốn gì. Lúc sang Nhật thật có khốn khó đủ bề, những cũng được đoạn thời gian vui vẻ, tình nghĩa. Mà trong chăn mới biết chăn có rận. Con bé
mình nhập không đâu vận vào số pháp sư, phải lo nghĩ âm-dương nhiều
chuyện, lại toàn chuyện thiên hạ người ta, bản thân mình chẳng biết có
lo đủ không. Bệnh tật rồi chết thì phải, thế ít ra trong thời gian này
phải có người thân, bạn bè thăm qua. Nhưng ở đây mấy ngày chẳng thấy ai
qua. Haizz, khi gặp kẻ biết con bé lại là muốn giải tà! Sướng khổ thế
nào, ai tội nghiệp hơn ai, cũng chả biết nữa...
Thở dài một cái. Nữ quỷ bắt đầu lục tìm quần áo. Từ sáng giờ áo sơ mi,
quần vải, quả có chút chật chội, khó chịu. Nên tìm đồ thoải mái, rộng
rãi, mát mát chút.
Thay đồ xong thấy thiếu thiếu gì, mãi mới nghĩ ra, nữ quỷ cởi dây buộc
tóc, lắc lắc đầu cho tóc bung ra, ngón tay chải mấy đường. Tóc lòa xòa,
nhiều sợi chạm vào má, thấy ngứa ngứa, không quen. Chắc tại mấy bữa nay
toàn kế t tóc, giờ bỏ ra nên không thích ứng ngay. Ai bảo hình tượng ta
hiện tại ta hiện tại là nữ giúp việc nhà quê làm gì!
Lững thững với lấy lược trong tủ con, ra chỗ gương. Chải vài đường cho xong, nữ quỷ nhìn cô gái trong gương, lòng thầm than.
Bộ đồ ngủ vải hoa rộng rãi, lộ ra dáng thiếu nữ nhỏ nhắn.
Véo véo má, mắt vẫn nhìn chằm gương phản chiếu. Da mềm mềm, nhìn tổng
quan cũng trắng trẻo. Có chút tàn nhan, chút mụn, nhưng không ảnh hưởng
lắm. Tóc mượt xõa qua vai gầy, còn thoảng hương nhài. Nheo nheo mắt. Là
mắt dao cau đó!
Nếu da không quá nhợt, lại xanh xao, ấn đường không đen thế này, chắc chắn là
một đứa con gái xinh đẹp. Uầy mà, bây giờ người bình thường ai nhìn ra ấn đường đen, nhìn kiểu nào cũng thấy xinh à!
Đẹp đẽ mà chưa chồng đã chết trẻ, quả đáng tiếc!
Giống ta hồi đó!