Ruột gan Khương Kỷ Hứa rối như tơ vò. Trước nay cô làm việc luôn rất chính
trực, không ngờ lại có ngày được trải nghiệm cảm giác thấp thỏm lo âu
này.
“Đúng vậy!” Giám đốc Trần cười híp mắt, thay Triệu Ninh lên
tiếng: “Vì Giám đốc Tiểu Khương rất thân thiết với anh, nên tôi và Tổng
Giám đốc Triệu đã hỏi cô ấy về anh.”
Quý Đông Đình nở nụ cười ồn
hòa, hoàn toàn không phủ nhận lời của Giám đốc Trần: “Khoảng thời gian
này, đúng là tôi phải cảm ơn sự chăm sóc chu đáo của Giám đốc Khương!”
Mặt Khương Kỷ Hứa nóng ran. Quý Đông Đình cụp mắt xuống, liền bắt gặp sự
ngượng ngùng của cô gái bên cạnh. Cô ta vẫn còn biết xấu hổ cơ đấy! Anh
nhìn về phía Triệu Ninh và Giám đốc Trần: “Có hứng thú chơi một ván
không?”
“Đương nhiên là có!”
“Đó là vinh hạnh của tôi!”
Giám đốc Trần và Triệu Ninh đồng loạt lên tiếng.
Triệu Ninh nói khá nhiều, chủ đề luôn xoay quanh Khương Kỷ Hứa và Quý Đông
Đình. Anh ta còn muốn khám phá xem Quý Đông Đình thật sự yêu thích
Khương Kỷ Hứa, hay chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Triệu Ninh quay
sang Khương Kỷ Hứa: “Khương tiểu thư, cô cùng tham gia đi!”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười đồng ý. Bọn họ tiến lên vài bước, cuộc đấu bắt đầu. Quý Đông Đình là người đầu tiên phát bóng, anh tùy tiện đánh bóng sang phía bên phải. Quả bóng nhỏ màu trắng vẽ nên một đường cong giữa không trung rồi rơi xuống khu vực gần lá cờ màu xanh dương. Triệu Ninh đứng bện
cạnh hào hứng vỗ tay.
Quý Đông Đình chửi thầm một tiếng: “Giả tạo!”
“Khương tiểu thư chơi cũng không tồi. Tôi nghi ngờ kỹ thuật đánh bóng của cô ấy là do Quý tiên sinh dạy đấy!” Ánh mắt mờ ám của Triệu Ninh hết nhìn
Khương Kỷ Hứa lại chuyển qua Quý Đông Đình.
“Vậy sao?” Quý Đông Đình uống một ngụm nước.
“Đúng thế! Vừa rồi Khương tiểu thư còn nói anh rất quan tâm tới cô ấy, dạy cô ấy rất nhiều thứ...” Lời nói của Triệu Ninh lộ rõ vẻ ám chỉ.
Quý Đông Đình ho khan hai tiếng, cũng may là tinh thần anh vững vàng, không phun nước ra ngoài.
Khương Kỷ Hứa thật sự chỉ muốn độn thổ cho rồi, lúc này mà trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ, chắc chắn cô sẽ chui xuống.
“Con người bây giờ chỉ coi trọng tiền bạc, mấy ai được như Quý tiên sinh,
còn nhẫn nại dạy bảo người mới như vậy nữa!” Câu nói của Triệu Ninh đúng là một mũi tên trúng hai đích, vừa không lộ vẻ hóng hớt, lại vừa có thể nịnh bợ người ta.
“Ha ha…” Quý Đông Đình đưa cốc nước cho nhân
viên đứng cạnh, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng. Điệu cười này vô
cùng sảng khoái, khác hẳn với nét cười ngạo mạn thường thấy ở anh. Người khác nghe được lại tưởng anh đang phấn khích vì lời tán dương của Triệu Ninh, chỉ có Khương Kỷ Hứa hiểu, vì anh không thể nhịn được nữa nên mới cười thoải mái như vậy.
Quý Đông Đình bước lên phía trước, tới
vị trí mà người khác không thể nhìn thấy bờ môi đang cong lên hết cỡ của anh. Dưới bầu trời trong xanh điểm những đám mây trắng, anh một lần nữa vung cây gậy HONMA(*) trong tay lên, quả bóng nhỏ trượt trên thảm cỏ
xanh mướt, lăn vài vòng rồi rơi xuống lỗ một cách suôn sẻ.
(*) HONMA: Tên một hãng gậy đánh golf nổi tiếng của Nhật Bản.
Quá đẹp! Trong lòng Quý Đông Đình thầm vỗ tay tán thưởng chính mình. Quả nhiên là tâm trạng tốt, đánh bóng cũng lên tay hẳn.
“Đúng là tôi đã dạy cho Giám đốc Khương một số thứ.” Khóe môi Quý Đông Đình
lại bất giác cong lên, anh quay đầu nhìn cô gái phía sau một cách chăm
chú: “Hiếm thấy người nào có tinh thần cầu tiến như Giám đốc Khương đây, nên tôi đã chia sẻ với cô ấy chút kinh nghiệm sống của mình. Tôi lớn
hơn mấy tuổi, dù gì thì cũng trải đời nhiều hơn cô ấy một chút.”
Kinh nghiệm sống? Khương Kỷ Hứa im lặng cúi đầu.
Triệu Ninh mím môi, tâm trạng vô cùng thoải mái. Giám đốc Trần cũng cảm thấy
phấn khởi không kém. Đây gọi là gì nhỉ? Nhờ bóng quan lớn à?
…
Lúc quay về, Giám đốc Trần vội đến công ty du lịch Starlingt để ký hợp đồng với một đoàn khách Úc, thế nên, Khương Kỷ Hứa ngồi xe của Quý Đông
Đình.
Chiếc xe từ sân golf hồ Tây Sơn men theo con đường quanh
co, ngoằn ngoèo để đi xuống. Dean lái xe, Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình ngồi ở ghế sau. Xe ra đến đường cái, hai bên đường trồng toàn cây ngân
hạnh, lúc này lại đúng vào mùa lá rụng, thế nên khung cảnh nơi đây thật
sự rất đẹp. Những chiếc lá ngân hạnh vàng óng phủ đầy mặt đất, trông
giống như một đàn bươm bướm đang hạ cánh nghỉ ngơi, yên bình đến mức con người cũng không nỡ quấy rầy. Bánh xe lăn qua đám lá cây, phát ra những tiếng sột soạt khiến người nghe cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy.
Khóe môi Quý Đông Đình vẫn còn vương nét cười, anh liếc nhìn cô gái đang
thấp thỏm như ngồi trên đống lửa ở bên cạnh. Không ngờ Quý Đông Đình này mà cũng có ngày bị người ta lợi dụng! Thì ra, trước nay cô ta vẫn luôn
giả vơ giả vịt như vậy ư? Còn dám mang danh tiếng của anh ra để bàn
chuyện làm ăn nữa cơ đấy!
Quý Đông Đình nghĩ đi nghĩ lại, thấy
mình phải tỏ ra tức giận một chút mới được, thế là anh quay sang mở lời: “Khương tiểu thư, chuyện hôm nay cô cũng nên giải thích với tôi một
chút chứ nhỉ?”
Khương Kỷ Hứa cúi đầu: “Xin lỗi…”
Xin lỗi?
Anh đâu có trách cô. Ngữ khí của Quý Đông Đình dịu đi vài phần: “Tôi hy
vọng việc như thế này sẽ không lặp lại thêm lần nữa. Có thể cô không
hiểu về mấy chuyện suy đoán vô căn cứ trên thương trường, nhưng cô cũng
nên biết, danh dự của cá nhân tôi liên quan tới danh dự của cả một tập
thể, thậm chí liên quan trực tiếp đến lợi ích kinh tế, những lợi hại kéo theo nó cô không thể tưởng tượng nổi đâu!”
Ôi! Dean ngồi phía trước thầm thở dài: Sếp à, theo đuổi phụ nữ đâu phải như vậy!
Khương Kỷ Hứa bị dọa cho sợ hết hồn. Nhưng dù có nhút nhát đến mấy thì cô cũng đã lăn lộn trong ngành dịch vụ này mấy năm trời, vì vậy, cô vẫn có thể
mặt dày đáp lại vài câu: “Quý tiên sinh, có lẽ anh hiểu lầm chuyện gì
rồi! Tôi hoàn toàn không hề đem danh tiếng của anh ra để bàn công việc.
Hôm nay, lúc Tổng Giám đốc Triệu hỏi về anh, tôi chỉ trả lời anh ta vài
câu mà thôi.”
“Đúng vậy! Cô nói tôi dạy cho cô rất nhiều thứ.”
Quý Đông Đình mỉa mai: “Nhưng mà, Khương tiểu thư à, tôi thật sự không
biết là bản thân mình đã dạy cho cô những gì.”
Khương Kỷ Hứa cùi gằm mặt xuống: “Tôi... ý tôi là, tôi đã học được rất nhiều thứ từ anh.”
“Ha ha…” Quý Đông Đình cười lớn. Rõ ràng là anh không tin, nhưng chẳng nói tiếp, chỉ quay sang bảo Dean bật nhạc.
Dean lập tức bật bản violon mà anh thích nhất. Điệu nhạc trầm lắng với tiết
tấu độc đáo và có nhiều thay đổi bất ngờ, kết hợp với cảnh gió đông xào
xạc ngoài cửa xe khiến người ta cảm thấy thư thái. Từng nốt nhạc du
dương giống như đang thổi bay những phiến lá ngân hạnh nằm la liệt dưới
mặt đất lên không trung... Quý Đông Đình nhắm mắt tận hưởng. Mấy phút
sau, anh mở mắt hỏi Khương Kỷ Hứa: “Quản gia Khương có thích không?”
Khương Kỷ Hứa ngẩn người, mãi mới hiểu ra rằng Quý Đông Đình đang hỏi mình có
thích bản nhạc này nay không. Cô chân thành ngợi khen: “Theo tôi, đây là bản nhạc hay nhất của Tartini(*), tôi thích nhất là những âm rung của
bản nhạc này, hết sức độc đáo và đã đạt đến trình độ cao.”
(*) Giuseppe Tartini (1692 - 1770): Một trong những nhà soạn nhạc kiêm nghệ sĩ violon nổi tiếng.
Quý Đông Đình nở nụ cười. Hiện giờ, tâm hồn anh đang chìm trong âm nhạc,
giọng nói cũng trở nên lười biếng, chất giọng trầm thấp mang theo chút
dịu dàng làm say đắm lòng người: “Tôi cũng thấy vậy.”
Khương Kỷ
Hứa thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên cô thấy biết ơn bố mình vì khi xưa
ông đã ép cô học đánh đàn violon. Không còn cảm giác nghẹt thở ban nãy,
tâm trạng của Khương Kỷ Hứa lại trầm xuống, bỗng cô nhớ đến cảnh tượng
mình lên sân khấu biểu diễn trong ngày thành lập trường. Lúc đó, cô mới
biết đánh đàn, bố cô kiên quyết yêu cầu cô giáo phải cho con gái ông một cơ hội biểu diễn. Cuối cùng, đến khi lên sân khấu, cô đánh được một nửa thì quên giai điệu...
Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, chỉ cần gạt bỏ những ký ức đau buồn đi thì những kỷ niệm đẹp vẫn có thể khiến người ta thầm mỉm cười.
Xe đi tới trung tâm thành phố, Dean bỗng cười
tít mắt rồi quay đầu nhắc Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh, tháng sau là
sinh nhật của lão phu nhân, anh có cần mua quà luôn không?”
Quý
Đông Đình ngày càng đau đầu vì biểu hiện của Dean, trợ lý cấp cao của
anh đang muốn chuyển sang nghề mai mối hay sao? Nhưng trên con đường Tân Giang này bày la liệt những tấm biển quảng cáo đồng hồ, đá quý... Anh
bèn đưa ra quyết định: “Dừng xe ở phía trước!”
Gu âm nhạc của cô
quản gia nhỏ cũng giống anh, thế còn đẳng cấp và khiếu thẩm mỹ thì sao
nhỉ? Quý Đông Đình thật sự tò mò. Xe vừa dừng lại, anh liền quay đầu
nhìn cô: “Có thể chọn giúp tôi được không?”
“Đó là vinh hạnh của
tôi!” Khương Kỷ Hứa đành tiếp tục nhẫn nhịn, cảm giác bí bách ban nãy
lại trỗi dậy: “Quý tiên sinh, tôi không biết nhiều về những thương hiệu
này, khó tránh khỏi…”
“Không sao, cứ chọn một cái mà cô thấy đẹp là được rồi!” Quý Đông Đình tỏ ra rộng rãi.
Khương Kỷ Hứa lại gật đầu.
Tân Giang là khu phố cao cấp nhất thành phố S, nơi đây quy tụ những nhãn
hiệu xa xỉ trên thế giới. Khách hàng ở chốn này đa phần là đám người đẹp nổi tiếng hay các phu nhân quyền quý, cán bộ cấp cao, cùng với những
người đam mê hàng hiệu. Con đường này không quá náo nhiệt nhưng lại “sặc mùi tiền”.
Quý Đông Đình nói ra cái tên của một cửa hàng cũ rồi hỏi Khương Kỷ Hứa: “Cửa hàng đó còn không?”
“Vẫn còn!” Khương Kỷ Hứa biết cửa hàng đó.
Cô nhanh chóng dẫn Quý Đông Đình đến nơi mà anh ta muốn tìm. Cửa hàng đá
quý từ thời dân quốc ấy đã có lịch sử hàng trăm năm. Mặc dù không thể
sánh với những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, nhưng trong lòng người dân
thành phố S thì đây là một địa chỉ cực kỳ uy tín.
Khi bước vào
cửa hàng, Quý Đông Đình giải thích: “Bà nội tôi vốn là người thành phố
S, sau được gả tới Quảng Châu. Năm đó, bà được tặng một bộ trang sức của cửa hàng này làm hồi môn, về sau phải bán đi để giúp ông nội tôi làm
ăn, bà vẫn luôn thích đá quý ở đây.”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười lắng nghe.
Một nhân viên mặc đồng phục xườn xám bước đến, nhiệt tình tiếp thị cho Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình.
Cô nhắm sợi dây chuyền kim cương kết hợp với trân châu. Những hạt trân
châu màu đen tròn trịa đặt cạnh viên kim cương lấp lánh trông vừa cao
quý lại vừa rực rỡ, có vẻ rất phù hợp với người lớn tuổi. Nhưng cô tạm
thời chưa phát biểu ý kiến, mà đợi Quý Đông Đình lên tiếng trước: Kết
quả, Quý Đông Đình chỉ đúng vào sợi dây chuyền ấy: “Cô thấy thế nào?”
Khương Kỷ Hứa nhất thời kích động, ánh mắt ngập tràn ý cười: “Tôi cũng ưng sợi này.”
Quý Đông Đình vô cảm liếc nhìn cô: Đúng là a dua!
Khương Kỷ Hứa ngước nhìn Quý Đông Đình với vẻ ấm ức. Bỗng nhiên, cô nhân viên
đang tiếp đón bọn họ lao ra cửa, cất giọng ngọt ngào với đôi nam nữ vừa
bước vào: “Chung tiểu thư, Thẩm tiên sinh, xin chào!”
Ông trời
thật khéo sắp đặt, có người chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà phải giáp mặt một ngươi không muốn giáp mặt tới mấy lần liền! Một cuộc gặp gỡ tốt đẹp được coi là “duyên phận”, còn ngược lại thì chính là “âm hồn bất
tán”.
Khi Thẩm Hoành và cô bạn gái hiện tại bước vào, cảm giác lo lắng bỗng trào dâng trong lòng Khương Kỷ Hứa. Không phải cô sợ gặp Thẩm Hoành, mà chỉ e Quý Đông Đình tính khí thất thường kia sẽ nổi giận. Cô
nhân viên bán hàng này mắt mũi để đâu rồi không biết?
Nhưng dường như Quý Đông Đình chẳng quan tâm, anh gọi một nhân viên bán hàng khác tới: “Cho tôi xem mẫu này!”
“Vâng, thưa anh!” Nhân viên thứ hai mở khóa, khéo léo lấy sợi dây chuyền kim
cương ra. Cô ta cẩn trọng đặt sợi đây dáng giá hơn một trăm nghìn tệ ấy
vào tay Quý Đông Đình.
Quý Đông Đình đương nhiên chẳng thèm nâng niu sợi dây như cô nhân viên, ra lệnh cho Khương Kỷ Hứa: “Quay người lại!'”
“Sao cơ?” Khương Kỷ Hứa tỏ vẻ không nghe rõ, nhưng kỳ thực là cô không muốn làm theo lời anh.
Chẳng mấy khi Quý Đông Đình nhẫn nại được như lúc này: “Giúp tôi thử xem hiệu quả thế nào!”
Khương Kỷ Hứa chớp chớp mắt, lặng lẽ xoay người, đúng lúc Thẩm Hoành và cô bạn gái bước vào, thế là bị “bắt tại trận”. Cô cảm thấy sự giễu cợt và mỉa
mai trong mắt Thẩm Hoành giống như một lưỡi dao cắm thẳng vào trái tim
mình. Mới cách đây ít lâu, cô còn nói với anh ta: “Thẩm Hoành, tôi là
người thế nào anh còn không hiểu hay sao?” Thế nhưng, cảnh tượng hiện
giờ đúng là khiến người ta phải giễu cợt.
Khương Kỷ Hứa thân là
Giám đốc bộ phận khách hàng, Thẩm Hoành và bạn gái anh ta, Chung Hiểu
Tinh lại là khách VIP thẻ Kim cương của khách sạn, đã gặp mặt rồi cũng
không thể không chào hỏi, vì vậy, cô khẽ nhếch môi: “Chung tiểu thư!
Thẩm tiên sinh!”
Chung Hiểu Tinh gật đầu đáp lại lời chào của cô. Môi Thẩm Hoành khẽ giật, gương mặt hiện lên vẻ thờ ơ và lạnh lùng. Ánh
mắt anh ta chuyển từ sợi dây chuyền kim cương trên cổ Khương Kỷ Hứa đến
khuôn mặt cô, sau đó, anh ta thản nhiên dẫn bạn gái đi về phía tủ trưng
bày ở đối diện.
Có những chuyện không thể giải thích rõ ràng mà
cũng chẳng cần phải giải thích. Khương Kỷ Hứa cố tình cúi gằm mặt, bỗng
nhiên người cô bị Quý Đông Đình đứng phía sau ghìm chặt: “Đứng gần một
chút!”
Khương Kỷ Hứa lùi lại một bước nhỏ, lưng cô gần như dính chặt vào ngực Quý Đông Đình.
Sau khi đeo sợi dây chuyền lên cổ Khương Kỷ Hứa, Quý Đông Đình bảo cô quay
lại xem thế nào. Khương Kỷ Hứa rất nghe lời, cô thật sự hy vọng có thể
mau chóng rời khỏi đây, nhỏ giọng hỏi: “Có đẹp không?”
Quý Đông Đình vẫn đang ngắm nghía, ánh mắt hết sức chăm chú, tạm thời chưa phát biểu ý kiến.
Cô nhân viên bán hàng với khuôn mặt rạng rỡ nhanh nhảu lên tiếng. Thực ra, cô ta không nghĩ hai người này sẽ mua sợi dây chuyền đắt giá như vậy,
nhưng vẫn cứ phải làm tròn bổn phận của mình: “Đẹp quá! Ông xã của chị
tốt thật đấy!”
“Cô hiểu lầm rồi!” Khương Kỷ Hứa vội vàng giải
thích: “Đây là quà sinh nhật Quý tiên sinh chọn mua cho bà nội mình. Anh ấy là... ông chủ của tôi.”
Cô nhân viên thay đổi giọng điệu: “Sợi dây chuyền này không kén tuổi đâu.”
Quý Đông Đình lại đảo mắt nhìn đôi khuyên tai cùng loại đặt trên chiếc hộp
nhung đen bày trong tủ. Anh quay sang cô nhân viên: “Lấy đôi khuyên tai
này cho cô ấy thử luôn!”
Cô nhân viên mỉm cười, nói với Khương Kỷ Hứa: “Đôi khuyên tai này được thiết kế rất đặc biệt, cách đeo không
giống bình thường. Để tôi giúp chị!”
Ý tứ rõ mồn một, cô ta đang muốn cảnh báo, nếu cô mà làm hỏng thì rắc rối to đấy!
Cùng lúc này, cô nhân viên trước đó tiếp đón Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình
lại đang nhiệt tình giới thiệu sản phẩm mới cho Thẩm Hoành, sau đó còn
không quên cảm thán sao Chung tiểu thư có thể hạnh phúc đến như vậy. Mấy cô nhân viên này sao cách nịnh nọt có thể giống hệt nhau thế chứ! Nhưng cũng phải thôi, suy nghĩ của phụ nữ thường na ná nhau, mà hạnh phúc
trong mắt họ chính là có một người bạn trai yêu thương chiều chuộng
mình.
Cô nhân viên giúp Khương Kỷ Hứa đeo đôi khuyên tai kim
cương lên. Quý Đông Đình chỉnh lại dây chuyền trên cổ cô rồi cất giọng
dịu dàng hiếm thấy: “Bây giờ cô ngắm lại xem!”
Khương Kỷ Hứa
ngoan ngoãn nhìn vào gương. Thật sự rất đẹp! Chẳng trách phụ nữ luôn
thích kim cương. Đột nhiên, trong gương xuất hiện thêm một đôi mắt lạnh
lùng.