“Rất đẹp!” Tiếng Thẩm Hoành vang lên ngay sau lưng cô, không biết anh ta đã chen vào giữa cô và Quý Đông Đình tự lúc nào.
Khương Kỷ Hứa quay đầu: “Chào Thẩm tiên sinh!”
Thầm Hoành nhếch môi cười, khác với màn đối đầu căng thẳng trong thang máy,
lần này, anh ta tỏ ra vừa rộng lượng vừa chính trực, thậm chí còn chủ
động bắt tay Quý Đông Đình: “Chào Quý tiên sinh! Tôi họ Thẩm.”
“Ồ, chào cậu Thẩm!” Quý Đông Đình giơ tay ra, tuy lịch sự nhưng hơi có phần xa cách. Anh không xưng hô là “Thẩm tiên sinh” mà gọi “cậu Thẩm”, trực
tiếp đẩy Thẩm Hoành xuống hàng hậu bối của mình.
Thẩm Hoành lại khẽ nhếch môi, tỏ vẻ không quan tâm, sau đó quay sang chào hỏi Khương Kỷ Hứa: “Giám đốc Khương!”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười gật đầu. Chợt nhớ tới mình vẫn đang đeo viên kim cương
quý giá trên người cô vội vàng tháo ra rồi đặt lên mặt tủ. Dãy đèn sáng
trưng rọi vào khiến cho viên kim cương trên sợi dây chuyền càng thêm
lung linh, rực rỡ.
Chung Hiểu Tinh bước tới, nhẹ nhàng cầm món trang sức lên. Đúng lúc ấy, Quý Đông Đình ra chỉ thị: “Lấy bộ này đi!”
Cô nhân viên hơi ngẩn người, nhưng có một số chuyện nhất định phải giải
thích rõ ràng: “Thưa anh, một bộ trang sức bao gồm: dây chuyền, khuyên
tai, cùng với một chiếc trâm cài áo được thiết kế riêng…”
“Nhầm rồi!” Quý Đông Đình cắt ngang.
Biểu cảm trên gương mặt cô nhân viên cứ như là mình đã đoán trước được việc này.
Quý Đông Đình liếc nhìn Khương Kỷ Hứa rồi nói tiếp: “Không phải một bộ, mà
là hai bộ. Đổi viên trân châu ở chính giữa sợi đây chuyền trong bộ còn
lại thành màu xanh lục nhạt cho tôi!”
Cô nhân viên có chút choáng váng, sau đó vội vàng cười nói: “Không thành vấn đề! Giám đốc của chúng tôi sẽ đích thân viết hóa đơn cho anh.”
Quý Đông Đình tỏ vẻ
khinh thường, không muốn nhiều lời. Anh định lấy ví tiền từ trong túi
áo, lại nhớ ra mình không có thói quen mang ví theo người. Lát sau, anh
rút điện thoại ra, ung dung gọi điện cho Dean: “Mang ví tiền của tôi tới đây!”
Chung Hiểu Tinh kéo vạt áo Thẩm Hoành, chỉ vào một cặp nhẫn tình nhân: “A Hoành, em thích cái này!”
“Chị tinh ý quá! Đây là mặt hàng kinh điển đã bày bán suốt nhiều năm liền ở
cửa hàng chúng tôi, nó đại diện cho tình yêu thủy chung, vĩnh hằng.” Cô
nhân viên vừa thao thao bất tuyệt, vừa lấy đôi nhẫn ra để Chung Hiểu
Tinh nhìn kỹ hơn.
Chung Hiểu Tinh đeo chiếc nhẫn vào rồi giơ bàn tay thon dài xinh đẹp ra trước mặt Thẩm Hoành: “Có đẹp không?”
“Không đẹp!” Thẩm Hoành thậm chí còn chẳng thèm nhìn.
Cặp nhẫn này Khương Kỷ Hứa không chỉ thấy qua, mà cô còn chẳng xa lạ gì với chúng, vì lúc trước, Thẩm Hoành đã từng đưa cô tới đây mua một đôi
giống y hệt. Mấy năm trôi qua, nhân viên trong cửa hàng cũng đã thay mới hết, nhưng lời giới thiệu sản phẩm thì vẫn như xưa: “Đây là mặt hàng
kinh điển của cửa hàng chúng tôi, nó đại diện cho tình yêu thủy chung,
vĩnh hằng.”
Sau khi Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình rời đi, Thẩm
Hoành chán nản dựa vào tủ: “Em đã chọn được cái nào chưa? Mua xong rồi
thì đi thôi, tối nay anh còn phải về thành phố A nữa,”
“Ôi!”
Chung Hiểu Tinh cỏ vẻ không vui, nhưng chẳng thể nói được gì. Thẩm Hoành đã ở bên cô ta mấy ngày nay, cô ta không thể quá tham lam, vì người phụ nữ tham lam là kiểu dễ khiến đàn ông chán ngán nhất. Nhưng cặp nhẫn đôi kinh điển kia thật sự rất đẹp! Chúng dường như được sinh ra là để duy
trì tình yêu vĩnh cửu, Chung Hiểu Tinh vừa thấy đã thích. Cô ta khoác
tay Thẩm Hoành, chỉ vào cặp nhẫn đó: “Em thích cái này.”
Thẩm Hoành đưa mắt nhìn. Thật là thú vị, trong ngăn kéo nhà anh cũng có một đôi giống hệt thế.
Thấy Thẩm Hoành không nói gì, Chung Hiểu Tinh khẽ chau mày: “Sao, anh tiếc à?”
Thẩm Hoành sắc mặt vô cảm, cầm chiếc nhẫn nam lên, nhẹ nhàng vuốt ve dòng
chữ tiếng Anh khắc ở mặt trong “Just for you” rồi khẽ nhếch môi cười.
Anh ta ghé sát vào tai Chung Hiểu Tinh, nói nhỏ: “Anh đã từng tặng cho
bạn gái cũ một cặp nhẫn giống y thế này. Em còn cần không?”
Đương nhiên là không cần rồi! Chung Hiểu Tinh tỏ vẻ giận dỗi, lườm Thẩm Hoành một cái rồi khoác tay anh ta: “Thôi, sang hàng khác xem!”
Khương Kỷ Hứa cùng Quý Đông Đình trở về khách sạn. Xe vừa dừng ở bãi đỗ chuyên dụng, nhân viên bảo vệ lập tức chạy tới mở cửa. Trước khi Quý Đông Đình xuống xe còn tốt bụng nhắc nhở cô: “Quản gia Khương, đi thôi!”
Khương Kỷ Hứa bước xuống theo anh, đi được hài bước mới nhớ ra chiều nay mình
đã xin nghỉ, Hà Vân cũng đã đồng ý để An Mỹ trực thay cô một buổi tối.
Thế nên, cô liền thông báo với Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh, hôm nay
tôi xin nghỉ phép, tối nay trợ lý của tôi sẽ tới trực thay tôi.”
Quý Đông Đình dừng lại nhìn cô, trong mắt anh hiện lên vẻ khó tin, dường
như còn có chút cáu kỉnh, cứ như là cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh
vậy.
“Vậy tôi không vào trong đó nữa. Tạm biệt Quý tiên sinh!” Khương Kỷ Hứa cúi chào.
Quý Đông Đình từ từ quay người đi: “Tùy cô!”
Khương Kỷ Hứa nhìn theo bóng Quý Đông Đình xa dần, bỗng dưng cảm thấy hơi nực
cười. Nhân viên bảo vệ tới gần, hỏi cô: “Giám đốc Khương, có cần tôi gọi taxi cho chị không?”
Khương Kỷ Hứa lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn anh!”
Trong thang máy VIP của khách sạn, Dean đang rất hứng thú khi biết, Quý Đông
Đình vừa mua hai bộ trang sức, một bộ dành tặng bà, còn bộ kia chắc là
tặng cho Khương tiểu thư rồi. Hình như Quý Đông Đình đọc được suy nghĩ
của Dean, anh tiết lộ đáp án: “Khi nào họ đưa trang sức tới thì chuyển
bộ có viên trân châu màu xanh lá cho Alva!” Alva là cô em họ của Quý
Đông Đình, hiện đang sống ở thành phố S.
“Không phải tặng cho Khương tiểu thư sao?” Dean nhất thời lỡ miệng thốt ra điều mình nghi vấn.
Quý Đông Đình bật cười, trong giọng nói có chút khó xử: “Dean, có quan hệ
nam nữ bình thường nào lại đi tặng dây chuyền kim cương không hả? Tôi
thực lòng khuyên cậu nên thử yêu một lần để có thể hiểu được những điều
tối thiểu này đi!”
Dean nín lặng không biết nói gì.
Khương Kỷ Hứa ngồi tàu điện ngầm trở về căn phòng nhỏ của mình. Phòng của cô ở hướng Tây, mấy ngày vừa qua không được sử dụng nên bên trong hơi có mùi ẩm mốc. Từ khi làm việc trong ngành khách sạn, Khường Kỷ Hứa bị mắc
bệnh ưa sạch sẽ, vì thế, cô liền bắt tay vào dọn dẹp. Rõ ràng bát đũa
còn sạch bong, vậy mà cô vẫn phải lôi ra rửa lại thì mới yên tâm.
Trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn, Khương Kỷ Hứa tìm được một túi thịt bò
trong đống đồ đông lạnh. Bỗng nhớ ra trong nhà còn một cây củ cải trắng
to, thế là cô cười tít mắt đi vào bếp. Cô đã học được cách làm không ít
món ăn từ bếp trưởng Hoàng, nên dù có làm qua loa đại khái cũng vẫn có
thể no bụng.
Điện thoại trên sofa reo vang, Khương Kỷ Hứa lau tay, ấn nút nhận cuộc gọi, là Lục Tự.
Lục Tự gọi tới để hỏi cô về kế hoạch cụ thể cho đám cưới của Cốc Vũ. Vẫn
còn chưa giành được quyền tổ chức, đương nhiên cô sẽ không để bản kế
hoạch ở khách sạn. Không hiểu sao Lục Tự bỗng nhiên lại muốn xem nó, lẽ
nào bên phía Triệu Ninh đã có tin tức gì?
Khương Kỷ Hứa hơi kích động: “Bây giờ tội mang qua cho anh được không?”
“Cô đang ở nhà phải không?”
“Vâng!”
“Thôi, đến tận đây làm gì cho phiền phức! Xong việc tôi sẽ qua chỗ cô, cô đọc địa chỉ đi!”
Khương Kỷ Hứa miễn cưỡng tiết lộ địa chỉ của mình. Sau khi bắc nồi thịt bò với củ cải lên bếp hầm, cô liếc nhìn đồng hồ, thầm nghĩ chắc Lục Tự cũng
sắp tới, thế nên cô cầm bản kế hoạch đi xuống nhà, ra đường lớn đứng
đợi.
Hơn mười phút sau, điện thoại cô reo vang, Lục Tự dõng dạc nói: “Tôi tới nơi rồi.”
Khương Kỷ Hứa ngó nghiêng, nhưng vẫn chưa thấy chiếc Camry của anh đâu. Đúng
lúc này, giọng Lục Tự lại vang lên: “Tôi đang đứng ở dưới khu nhà cô.”
“Hả?” Khương Kỷ Hứa vội vàng quay về. Đi qua một con đường, cô đã nhìn thấy
Lục Tự mặc bộ vest đen đang đứng dưới khu nhà mình, trong tay vẫn cầm
chiếc điện thoại còn chưa ngắt cuộc gọi.
Khương Kỷ Hứa chạy tới trước mặt anh: “Thật xin lỗi, còn phiền anh tới tận chỗ này nữa!”
“Không có gì, tôi đỗ xe ở đường Quân Tây rồi đi vào đây.” Lục Tự giải thích
vài câu với vẻ lạnh nhạt như mọi khi, nhưng đã không còn sự nghiêm túc
thường thấy ở khách sạn.
Khương Kỷ Hứa đưa cho Lục Tự bản kế
hoạch trong tay mình, lễ phép nói: “Tổng Giám đốc Lục, anh có muốn lên
nhà uống tách trà không?”
Lục Tự ngước nhìn khu nhà “cổ lỗ sĩ” màu xám trắng, khẽ gật đầu.
Khương Kỷ Hứa chỉ mời xã giao thôi, nhưng thật không ngờ Lục Tự lại đồng ý đi
lên nhà. Cô đành nở nụ cười tươi tắn, đi trước dẫn đường. Hai người lên
tầng, khu nhà cũ kỹ không dùng thang máy mà chỉ có một cầu thang bộ chật hẹp. Cư dân ở đây rất đa dạng, hành lang mỗi tầng còn để vô vàn các
loại đồ đạc linh tinh. Cô xấu hổ quay đầu nói: “Tổng Giám đốc Lục, anh
thông cảm, hơi bừa bộn một chút!”
Lục Tự ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi cũng từng sống trong khu nhà kiểu này, nhưng ở phía bên đường Quân Tây.”
Chẳng trách anh có thể tìm được đến tận đây, cô thầm nghĩ.
Khương Kỷ Hứa sống trên tầng sáu. Không giống như các tầng khác, ở đây sạch
sẽ, ngăn nắp hơn rất nhiều, ngay ngoài hành lang trồng hai chậu cây cảnh tràn trề sức sống. Những bức tường bị bong tróc đã được phủ lên một lớp giấy dán tường cực kỳ trang nhã mà cũng hết sức ấm áp. Vừa đặt chân đến cửa, Lục Tự đã ngửi thấy mùi thịt bò hầm củ cải thơm nức mũi, quả thực
hấp dẫn vô cùng. Lục Tự thừa nhận bản tính thèm ăn của mình đã bị khơi
dậy. Đúng lúc này, cô gái đứng bên cạnh hoảng hốt kêu lên: “Thôi chết,
quên béng mất!”
Khương Kỷ Hứa vội vã lao vào tắt bếp, quay ra thì thấy Lục Tự đã cởi giày da và bước vào nhà. Ngày đông giá rét mà đi
chân trần trên nền gỗ không có lò sưởi chắc chắn là rất lạnh. Cô lập tức đến tủ để giày, lấy ra một đôi dép lê, rồi cúi xuống đặt trước mặt Lục
Tự: “Thật ngại quá! Kỳ thực anh không cần cởi giày đâu. Đôi dép này cũng sạch lắm, anh đi tạm vậy!”
Lục Tự xỏ chân vào đội dép nữ nhỏ
xíu, ngón chân và gót chân của anh đều thò hết ra ngoài. Anh mím môi,
ngồi xuống chiếc sofa nhỏ trong phòng khách. Trước mặt anh là chiếc bàn
vuông màu trắng, kiểu dáng xinh xắn, bên trên đặt hai cuốn sách: một là
sách về quản lý khách sạn, còn cuốn kia là truyện Nhóc Củ Cải(*) của Tào Văn Hiên(**).
(*) Bộ truyện được viết bằng giọng văn hóm hỉnh, kể về câu chuyện trưởng thành của một cậu bé tên là Củ Cải.
(**) Tào Văn Hiên: Nhà văn chuyên viết cho thiếu nhi ở Trung Quốc. Ông từng
giành giải thưởng Andersen quốc tế cho sự nghiệp văn học của mình.
Khương Kỷ Hứa bưng tách trà Phổ Nhĩ tới: “Đây là trà mà An Mỹ mang từ Đại Lý
về, tôi thấy hương vị cũng được lắm, anh uống thử xem!”
Lục Tự
nhấp một ngụm, quả thực rất ngon. Anh ngắm nhìn căn phòng nhỏ của Khương Kỷ Hứa một lượt, trong lòng hơi ngỡ ngàng: Công việc ở khách sạn bận
rộn như thế mà cô vẫn có thời gian chăm chút cho căn nhà của mình gọn
gàng, thoải mái thế này. Trên chiếc giá trúc trong phòng khách đặt một
cây đàn violon. Lục Tự không hiểu biết nhiều về nhạc cụ, nhưng cũng có
thể nhìn ra cây đàn này có xuất xứ từ nước Ý...
“Tôi về đây.” Lục Tự đứng dậy, cầm bản kế hoạch của Khương Kỷ Hứa trong tay.
Khương Kỷ Hứa tiễn Lục Tự xuống dưới nhà.
Lục Tự khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị của cấp trên: “Triệu Ninh đã đàm phán
với tôi qua điện thoại, hôn lễ của anh ta và Cốc Vũ chắc sẽ được tổ chức ở Thịnh Đình.”
Khương Kỷ Hứa không giấu được sự sung sướng: “Thật vậy ạ?”
“Làm cho tốt nhé!” Lục Tự nói xong liền ra về.
Sau khi Lục Tự rời đi, khóe môi Khương Kỷ Hứa bất giác cong lên, khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả niềm vui trong lòng cô. Thường thì con người ta sẽ cảm thấy càng phấn khích khi nhìn thấy ánh sáng le loi trước lúc
chạm tới thành công hơn là khi đã thực sự đạt được nó. Đương nhiên,
thành công mà cô mong muốn chắc chắn không chỉ là giành được quyền tổ
chức hôn lễ cho Cốc Vũ.
Lục Tự về đến căn hộ cao cấp của mình
cũng đã hơn bảy giờ tối. Lúc anh mở cửa bước vào, Vương Nghi Lạc đang
ngồi ở phòng khách xem ti-vi. Anh thay giày, đi vào nhà rồi mà Vương
Nghi Lạc vẫn hoàn toàn chìm đắm trong những tình tiết của bộ phim, không hề phát hiện ra chồng mình đã trở về. Mãi tới khi anh đứng chắn trước
mắt thì cô ta mới đứng dậy: “Anh về rồi à? Ăn tối chưa? Để em bảo người
giúp việc hâm nóng cơm canh cho anh.”
“Không cần, anh ăn ở khách sạn rồi!” Lục Tự ngồi xuống cạnh Vương Nghi Lạc: “Sao hôm nay không đi đánh bài?”
“Chán lắm, dạo này toàn thua thôi!” Vương Nghi Lạc thở dài, nhìn Lục Tự với
vẻ nịnh nọt: “Tết này chúng mình cùng về quê, có được không?”
“Không về được, anh không có thời gian!” Lục Tự hơi mệt mỏi, tựa vào sofa nghỉ ngơi, nhưng anh vừa mới nhắm mắt, bên tai đã vang lên tiếng ồn. Tiếng
thét gọi điên cuồng của đôi nam nữ trong ti-vi đập tan ý nghĩ thả lỏng
tinh thần trong Lục Tự. Anh mở mắt, ngắm nhìn căn nhà của mình. Ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu tới từng ngóc ngách trong
căn phòng rộng rãi. Tất cả mọi đồ gia dụng trong căn nhà này đều là đồ
đắt tiền, nhưng vì cách kết hợp vụng về nên trông hơi tạp nham, cho dù
có được coi là đẹp thì cũng chỉ là một vẻ đẹp vô cùng tầm thường.
Lục Tự mua căn hộ Duplex này sau khi kết hôn, nội thất đều do một tay Vương Nghi Lạc thiết kế. Lúc đó, anh cảm thấy hết sức áy náy vì việc gì cũng
giao hết cho vợ. Nhưng mấy năm trở lại đây, cảm giác tội lỗi trong Lục
Tự ngày càng vơi đi, thay vào đó là sự chán ghét mà anh chôn giấu tận
nơi đáy lòng.
Quý Đông Đình đến bên cửa sổ, kéo chiếc rèm lụa ra
để ngắm toàn cảnh thành phố S. Ánh đèn rực rỡ trên những con đường, tia
sáng lấp lánh phát ra từ các tòa nhà lọt vào mắt anh, thành phố này thật đông đúc, náo nhiệt! Cuộc sống về đêm ở thành phố S rộn ràng hơn nhiều
so với London, New York hay Melbourne. Anh khẽ thở dài. Bên ngoài vọng
đến tiếng gõ cửa, sau đó, một giọng nữ ngọt ngào cất lên: “Quý tiên
sinh, nước nóng đã chuẩn bị xong, anh có thể đi tắm rồi ạ!”
Quý Đông Đình không thèm mở cửa, chỉ nói với ra: “Được rồi, cô về phòng đi!”
Ngày hôm sau, Quý Đông Đình dậy từ rất sớm. Anh đang nằm trên giường, lên
mạng xem tin tức tài chính thế giới, tiếng gõ cửa đáng ghét ấy tiếp tục
vang lên. Quý Đông Đình cảm thấy bực mình, anh phải kiềm chế để không
nổi nóng. Bên ngoài lại truyền tới một giọng nói mềm mại: “Quý tiên
sinh, Dean tới rồi. Anh đã dậy chưa? Tôi bảo nhà bếp mang bữa sáng lên
được chưa ạ?”
Sự tức giận trong Quý Đông Đình bỗng chốc tan thành mây khói. Anh ra mở cửa, nhìn thấy Khương Kỷ Hứa với khuôn mặt rạng rỡ
đang đứng bên ngoài.
Cô quản gia nhỏ này đến sớm như vậy để làm
gì? Mới có một ngày không được gặp anh mà đã khó chịu rồi sao? Quý Đông
Đình lướt qua Khương Kỷ Hứa, đi tới phòng khách rồi ngồi xuống sofa. Anh nho nhã bắt chéo chân, liếc nhìn Khương Kỷ Hứa, sau đó thản nhiên hạ
lệnh: “Bữa sáng theo phong cách Trung Quốc! Chính là bữa sáng điển hình
mà người thành phố S thích ăn nhất như lần trước cô nói ấy!”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Vâng!”
Sáng sớm nay, An Mỹ đã bàn giao công việc cho cô. Sau bữa sáng, Quý Đông
Đình tiếp tục ra ngoài như mọi ngày, còn cô đi họp giao ban.
Nội
dung buổi họp ngày hôm nay là bàn về buổi lễ thường niên của khách sạn.
Khi Lục Tự thông báo buổi lễ này sẽ được tổ chức sớm hơn thường lệ, tất
cả Giám đốc và quản lý các bộ phận đều lộ rõ vẻ vui mừng. Việc kinh
doanh của khách sạn mấy năm gần đây luôn có những bước đột phá, Lục Tự
lại không phải một ông chủ keo kiệt. Trong buổi lễ năm ngoái, đã có một
nhân viên bốc thăm trúng giải thường đặc biệt là một chiếc ô tô Xiali.
Nghe nói, món quà lớn nhất của năm nay là chiếc xe việt dã hiệu
Geely(*), không biết rồi vận may sẽ rơi trúng đầu ai đây? Khương Kỷ Hứa
năm trước đã bốc trúng một cái nồi áp suất. Từ nhỏ tới lớn, cô chẳng bao giờ gặp may về đường tiền bạc.
(*) Xiali và Geely: Là hai nhãn hiệu xe ô tô nổi tiếng của Trung Quốc.
Sở trường của khách sạn là tổ chức sự kiện, vì vậy, kế hoạch cho buổi lễ
thường niên năm nay đã sớm nằm trên mặt bàn của Lục Tự. Các nhân viên
ngầm đoán, vì Bắc Hải Thịnh Đình đã giành được quyền tổ chức hôn lễ cho
Cốc Vũ, nên buổi lễ thường niên mới được tổ chức sớm hơn mọi năm. Trong
công việc, tin tức bị rò rỉ còn nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.