Tâm trạng cô mấy ngày nay thật sự rất thất thường, dường như cô vừa mới
bước lên mây đã lại rơi bịch xuống mặt đất. Khương Kỷ Hứa cầm điện
thoại, ấn nút gọi đến mười mấy lần, nhưng mạng còn chưa kịp kết nối thì
cô đã ngắt máy. Kẻ nhát gan như cô không đủ can đảm để đối mặt với kết
quả thương tâm ấy. Nhưng biết đâu chỉ là nhầm lẫn thì sao? Có lẽ cô cần
làm xét nghiệm lại... Khương Kỷ Hứa ngồi trong cửa hàng giải khát gần
bệnh viện suốt một buổi chiều, cốc sữa trong tay ngọt đến phát ngấy
nhưng cổ họng mình đắng nghét.
Khương Kỷ Hứa nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi. Sáu giờ cô còn có hẹn với Quý Đông Đình, hai người sẽ kỷ
niệm sáu tháng bên nhau. Cô đứng dậy, đang định rời đi thì di động trong túi xách bỗng reo vang. Cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình,
là Thẩm Hoành. Cô do dự một lát mới ấn nút trả lời: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Hứa, tối nay bác trai làm phẫu thuật ở bệnh viện thành phố A. Em có muốn gặp bác ấy không?"
Thẩm Hoành đứng bên ô cửa sổ sát đất nhìn sang tòa nhà Thánh Đại ở đối diện, rất nhiều hoa hồng đang được chuyển đến đó. Lãng mạn quá nhỉ! Tuy anh
ta đã từng nghĩ tới việc một ngày nào đó Khương Kỷ Hứa sẽ kết hôn, nhưng chưa bao giờ hình dung ra bản thân mình sẽ thế nào khi chứng kiến cảnh
tượng ấy. Phải đến lúc này, con người hẹp hòi như Thẩm Hoành mới nhận
thức được một điều: Anh ta không thể chấp nhận việc Khương Kỷ Hứa hạnh
phúc bên người đàn ông khác. Thế là anh ta rút điện thoại ra gọi cho cô: "Một người bạn ở thành phố A vừa nói với anh, bố em đang làm phẫu thuật tại đó. Bác trai vốn không muốn để em biết, nhưng anh nghĩ vẫn nên báo
với em một tiếng."
Quý Đông Đình thay lễ phục mới mà Dean
vừa mang tới. Trước giờ anh chỉ ăn mặc chỉnh trang thế này trong lễ cưới của mẹ với dượng Blake. Anh gọi điện thông báo cho mẹ mình: "Mẹ à, lát
nữa con sẽ cầu hôn Hứa Hứa."
"Thật vậy ư? Tuyệt quá!" Sau một hồi phấn khích, bà Quý bỗng đổi giọng: "Mẹ rất vui vì cuối cùng Kingsley
cúa mẹ đã tìm được hạnh phúc, nhưng mẹ cũng rất buồn, vì từ giờ trở đi
mẹ sẽ không còn là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời con."
"Xin lỗi mẹ!"
"Cái thằng con đáng ghét này, còn chẳng thèm giả vờ an ủi mẹ nữa!"
"Mẹ luôn là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng người bố quá cố của con và dượng Blake. Hơn nữa, con có thể bảo đảm rằng, Hứa Hứa sẽ là một cô
con dâu tốt. Cô ấy sẽ đi dạo phố và uống trà cùng mẹ."
"Cái này không cần con nói mẹ cũng biết mà! Thế màn cầu hôn hôm nay lãng mạn chứ?"
"Có thể coi là lãng mạn."
"Kingsley, nhất định phải ghi lại! Bảo Dean quay lại toàn bộ quá trình, được không? Mẹ rất muốn xem."
"Thật ra... thôi được rồi! Con sẽ suy nghĩ về đề nghị của mẹ." Quý Đông Đình
cảm thấy ý tưởng của mẹ cũng không tồi, sau này anh có thể lấy ra cho
con trai mình học tập.
Dean lập tức chuẩn bị một chiếc máy quay
tốt nhất, còn tranh thủ cơ hội: "Quý tiên sinh, có thể trao cho tôi bản
quyền màn cầu hôn này không?"
"Cậu đúng là đồ tham lam!" Quý Đông Đình suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nếu cậu không dùng nó vào mục đích
thương mại thì tôi có thể xem xét."
Thành phố S cách thành phố A
gần tám trăm cây số. Vì khởi hành quá gấp, Khương Kỷ Hứa không thể mua
được vé máy bay hay tàu hỏa, nên đành phải đi nhờ xe của Thẩm Hoành. Cô
mãi nghĩ về bố nên suýt quên mất Quý Đông Đình đang đợi mình. Mãi sau cô mới nhớ ra nhắn tin cho anh: Kingsley, em phải quay về thành phố A một
chuyến, không thể tới chỗ hẹn. Khi đến nơi em sẽ liên lạc lại với anh.
Thẩm Hoành đang chăm chú lái xe bỗng hỏi cô: "Có việc gì à?"
"Không có gì!" Khương Kỷ Hứa chuyển chủ đề: "Làm sao anh tìm được bố em?"
"Anh đã liên lạc được với bố em từ lâu rồi. Sức khỏe của bác không tốt nên
chuyển vào ở trong viện điều dưỡng thành phố A. Em còn nhớ lần anh bỏ về trước trong đợt cắm trại với các bạn học cũ không? Lúc ấy, bệnh hẹn
suyễn của bác trai đột nhiên phát tác."
Khương Kỷ Hứa nhìn Thẩm Hoành bằng ánh mắt kinh ngạc: "Tất cả mọi chuyện... đều là thật ư? Tại sao anh không nói với em?"
"Với tính sĩ diện của bác trai, chắc anh không cần phải giải thích nhiều đâu nhỉ?" Thẩm Hoành thở dài: "Nếu không phải bác trai đang gặp nguy hiểm,
anh cũng không định nói cho em biết."
Khương Kỷ Hứa im lặng một
lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Thẩm Hoành, dù sao cũng cảm ơn anh! Thật
không ngờ anh còn giúp đỡ gia đình em."
"Không cần! Nếu chuyện này xảy ra với bố anh, anh nghĩ em cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi, đúng không?"
Khương Kỷ Hứa không trả lời.
Ba giờ sáng, Khương Kỷ Hứa đặt chân tới thành phố A. Thẩm Hoành dẫn cô tới trước cửa một phòng bệnh. Nhìn thấy người bố đã mất liên lạc từ lâu ở
bên trong, cô chỉ biết quay sang Thẩm Hoành: "Cảm ơn anh!"
Thẩm
Hoành nhún vai, ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài hành lang: "Anh nghĩ là
tối nay em sẽ không thể rời khỏi đây. Được rồi, anh ở lại với em!"
Khương Kỷ Hứa không từ chối, có lẽ lúc này cô thật sự cần có người ở cạnh bên. Cô khẽ nói: "Cảm ơn anh!"
Thẩm Hoành tỏ vẻ bất lực: "Tiểu Hứa, suốt dọc đường em đã nói cảm ơn anh mãi rồi.”
Khương Kỷ Hứa gượng cười. Cô đi ra chỗ khác gọi điện thoại cho Quý Đông Đình.
Cô cố gắng bình tĩnh hết sức có thể: "Kingsley, anh ngủ chưa?"
Quý Đông Đình chỉ khẽ đáp lại một tiếng "ừm" khiến Khương Kỷ Hứa không thốt nên lời. Cô là người luôn che giấu cảm xúc của mình trước mọi khó khăn, đợi đến khi tâm trạng bình ổn cô mới sẵn lòng tâm sự với người khác.
Quý Đông Đình đã chờ đợi rất lâu. Cho đến khi mất hết kiên nhẫn, anh mới quay sang bảo Dean: "Không cần quay nữa!"
Người làm chứng kiêm quay phim vội vàng tắt máy, an ủi nam chính: "Chắc là có việc gì đột xuất rồi!"
Quý Đông Đình không lên tiếng. Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra việc anh định
cầu hôn nên mới cố tình trốn tránh? Anh đứng dậy, ấn chiếc nút màu nâu
trên tường, toàn bộ rèm cửa lập tức mở ra. Khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra
trước mắt anh, bầu trời đêm càng làm nổi bật dòng chữ "Kingsley &
Xuxu” lấp lánh trên tòa nhà Nam Việt đang xây dựng. Quý Đông Đình tự
hỏi, có phải chỉ những người đàn ông thiếu cảm giác an toàn mới lo lắng
khi nữ chính đến muộn hay không? Anh không thể diễn tả được cảm giác của mình vào lúc này. Anh đã gần như mất đi toàn bộ lý trí, ngay cả khi
nhận được điện thoại của Khương Kỷ Hứa, anh cũng không tài nào hỏi cô
tại sao lại không đến chỗ hẹn. Tình yêu đã khiến một con người kiêu ngạo như anh bỗng trở nên nhạy cảm như vậy đấy! Quý Đông Đình ôm tâm trạng
nặng nề tiếp tục ngồi lại Thánh Đại.
Năm giờ sáng, anh nhận được
một tin nhắn từ thành phố A. Trên màn hình điện thoại hiện lên cảnh
Khương Kỷ Hứa đang tựa vào vai mối tình đầu của mình ngủ ngon lành, trên người cô ấy còn đắp một chiếc áo khoác nam màu be. Thẩm Hoành đã trả
lại cho Quý Đông Đình đúng như những gì anh ta từng nhận được trước đây. Thật châm biếm biết bao!
Qụý Đông Đình thật sự muốn cười, anh
không ngại thất bại trong chuyện tình cảm, nhưng rất sợ bị tổn thương
lòng tự trọng. Chiếc điện thoại vô tội bị chủ nhân thẳng tay ném vào cửa sổ, vỡ tan tành. Màn hình đen ngòm không thể hiển thị một tin nhắn vẫn
chưa được đọc...
Khương Kỷ Hứa ở lại thành phố A suốt một ngày
trời, cô chỉ nghe ngóng tình hình của bố qua bác sĩ chứ không trực tiếp
gặp mặt ông. Trước khi quay về thành phố S, cô rút toàn bộ sáu mươi
nghìn tệ tiền tiết kiệm trong thẻ ra rồi đem giấu dưới gối của bố nhân
lúc ông đi dạo. Nhưng cô còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, người y tá
chuyên chăm sóc cho bố đã chạy theo đưa cho cô một cục tiền: "Khương
tiếu thư, ông Khương nhờ tôi gửi lại cho cô."
"Ông ấy không cần ư?"
“Bố cô nói ông ấy không thiếu tiền, cô cứ giữ lấy chỗ này mà dùng. Ông
Khương hiện sống rất tốt, không cần cô phải lo nghĩ cho ông ấy đâu!"
“Được! Chị giúp tôi chuyển lời tới ông ấy, nếu ông không muốn thấy mặt tôi thì tôi có thể biến mất mãi mãi!"
"Thật ra, Khương tiểu thư hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, tuy làm ăn thất bại, nhưng ông ấy vẫn còn tiền dưỡng lão."
Khương Kỷ Hứa cảm thấy phận làm con như mình thậm chí còn chẳng bằng một cô y tá
xa lạ. Phải rồi, Khương Tu Hồng sao có thể thiếu tiền cơ chứ? Chỉ là ông không được sống trong vinh hoa phú quý như mong muốn mà thôi. Sáu mươi
nghìn của cô chẳng là gì trong mắt ông cả, cô vẫn luôn khiến ông mất mặt như ngày xưa. Trong lòng Khương Kỷ Hứa buồn rười rượi, cô nhắn nhủ
người y tá: "Hãy chăm sóc cho ông ấy thật tốt!"
Sau chuyến tàu
tốc hành, Khương Kỷ Hứa trở về căn hộ của mình. Trong nhà không có gì
thay đổi so với lúc cô đi. Cô gọi điện cho Quý Đông Đình, nhưng người
nhận máy là Dean: "Khương tiểu thư, Quý tiên sinh đang họp, cô tìm anh
ấy có việc gì vậy?"
“Tối nay Kingsley có về không?''
"Tối nay Quý tiên sinh phải tham dự một bữa tiệc, tôi cũng không rõ dự định của anh ấy."
"Cảm ơn anh!"
"Giám đốc Khương, hôm đó cô lỡ hẹn khiến Quý tiên sinh giận lắm đấy!"
"Xin lỗi!"
Khương Kỷ Hứa cúp máy. Không cần Dean nói, cô cũng đoán ra Quý Đông Đình đang
giận mình. Nhưng anh là bạn trai của cô, cô không thể coi anh như cái
thùng rác để trút nỗi buồn được. Thật ra, khoảng thời gian này cô cũng
muốn tránh mặt Quý Đông Đình. Cô cần phải đến bệnh viện làm thêm một
cuộc kiểm tra chi tiết nữa.
Buổi tối, một mình Khương Kỷ Hứa nằm
trằn trọc trên chiếc giường lớn. Ngoài trời đang mưa, gió rít lên từng
hồi khiến cô sợ hãi. Bỗng "cạch" một tiếng, hình như cửa nhà cô bị mở
ra, cô vội vàng xỏ chân vào đôi dép lê, lại "cạch" một tiếng nữa, có lẽ
là cánh cửa vừa được đóng vào. Cô chạy ra phòng khách, nhìn thấy Quý
Đông Đình đang nằm trên ghế sofa. Khương Kỷ Hứa vừa cúi xuống đã bị anh
ôm vào lòng. Trên người Quý Đông Đình nồng nặc mùi rượu. Anh say rồi
sao?
"Tối hôm trước em đi đâu?" Quý Đông Đình vẫn nhắm chặt hai mắt, anh cất giọng yếu ớt.
Khương Kỷ Hứa dịu dàng áp mặt vào ngực Quý Đông Đình: "Em về quê một chuyến."
"Đi cùng ai?" Quý Đông Đình vẫn không hề mở mắt.
Khương Kỷ Hứa ôm lấy eo anh: "Một mình em!"
Quỷ Đông Đình bỗng mở to hai mắt, tay anh đang đặt bên hông cô buông thõng xuống: "Anh mệt rồi! Về phòng ngủ thôi!"
Sáng hôm sau, khi Khương Kỷ Hứa tinh lặi đã không thấy bóng dáng của Quý
Đông Đình đâu. Cô ôm tia hy vọng cuối cùng tới một bệnh viện khác làm
xét nghiệm lại. Nhưng kết quả lần này khiến cô hoàn toàn sụp đổ. Khương
Kỷ Hứa ngồi trong vườn hoa ở sau khoa nhi, cỏ cây nơi đây xanh mơn mởn,
các em bé đang hồn nhiến chơi đùa dưới những tán cây. Cô run rẩy lấy
điện thoặi ra gọi cho Quý Đông Đình. Cô muốn thông báo với Kingsley toàn năng rằng cô đã có thai, nhưng là thai ngoài tử cung, liệu anh có thể
cứu mẹ con cô hay không? Nhưng đáp lại cô chỉ những tiếng "tút tút" vô
vọng.
Khương Kỷ Hứa nằm bò lên chiếc bàn đá, giọt nước mắt nóng
hổi lăn trên gò má cô. Điện thoại đột nhiên reo vang, cô kích động nhìn
cái tên hiện trên màn hình, vội vàng bắt máy: "Kingsley..."
"Có
chuyện gì không?" Ngoài giọng nói bình thản của Quý Đông Đình, Khương Kỷ Hứa còn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô phát thanh viên thông báp
sắp hết giờ làm thủ tục lên máy bay.
"Anh... đang ở sân bay sao?" Trái tim Khương Kỷ Hứa thắt lại.
"Đúng vậy, anh phải tới Nam Phi một chuyến, khoảng mười ngày nữa mới về."
"Đi... bàn chuyện làm ăn ư?"
"À, không phải! Bên đó thì có chuyện gì mà bàn!" Giọng Quý Đông Đình giống
như đang đùa bỡn. Nếu cô không gọi cho anh, chắc anh cũng chẳng thèm
thông báo chọ cô biết lịch trình của mình.
"Vậy tại sao..." Lồng ngực của Khương Kỷ Hứa sắp nổ tung đến nơi rồi.
"Mấy ngươi bạn rủ anh đi Nam Phi săn bắn. Gần đây cũng hơi chán nên anh đã
đồng ý.” Khương Kỷ Hứa còn chưa kịp lên tiếng, anh lại tiếp tục nói: "Kỷ Hứa, anh sắp phải làm thủ tục rồi.”
Trước khi cúp máy, Quý Đông Đình mới sực nhớ ra: "Phải rồi, em tìm anh có chuyện gì à?"
Dường như Quý Đông Đình sợ rằng mấy lời thờ ơ, lạnh nhạt vừa rồi của mình còn chưa đủ khiến cô đau đớn nên lại bồi thêm một câu: "Nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy đây."
"Em… không sao!" Nước mắt Khương Kỷ Hứa lã chã rơi, cô bấu chặt vào mu bàn tay để không khóc thành tiếng, sau
đó nói vói tốc độ nhanh nhất có thể: "Anh đi chơi vui vẻ nhé!"
Khương Kỷ Hứa vội vàng ngắt kết nối rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Cô sắp
không chống đỡ được nữa rồi, toàn thân nặng trĩu ngồi sụp xuống bên bồn
nước. Ngón tay cô trắng bệch, hai mắt đẫm nước, còn miệng không ngừng
lẩm bẩm: "Kingsley…"
Bình minh trên khu săn bắn Tanzania, phía
Đông châu Phi. Từ bụi cây phát ra những tiếng động sột soạt, rồi "đoàng" môt tiếng, chú lợn nanh sừng lao ra khỏi bụi rậm, nhưng mới được vài
bước đã ngã gục. Quý Đông Đình hạ súng xuống, đồng đội của anh phấn
khích hò hét: "Giỏi lắm, Kingsley!"