Trong bụi cây lại phát ra những âm thanh yếu ớt, Armand đang định giương súng lên thì bị Quý Đông Đình ngăn lại: "Chỉ là một con thỏ thôi mà!"
Armand hơi hiếu kỳ: "Kingsley, tôi phát hiện ra là cậu không bao giờ săn thỏ.
Hôm nay tôi đã săn được sáu con thỏ hoang rồi đấy, vui lắm!"
"Vì
"thỏ con" là tên thân mật của bạn gái tôi." Quý Đông Đình bước về phía
trước. Sáu ngày ở vùng đất đầy nắng này đã biến nước da trắng trẻo của
anh thành màu bánh mật.
"Trời ạ!" Armand cảm thấy áy náy: “Xin lỗi nhé! Cậu phải nói với tôi từ sớm chứ!"
"Không sao!"
"Kingsley, trông cậu chẳng giống người đang đi chơi gì cả!" Người xuề xòa như
Armand mà cũng nhận ra Quý Đông Đình có gì đó hơi bất thường.
"Vì tâm trạng không tốt nên mới ra ngoài chơi mà."
"Cũng phải!" Armand vỗ vai Quý Đông Đình: "Gillard muốn tổ chức một cuộc thi săn sư tử vào đêm nay, có hứng thú tham gia không?"
"E là không có! Tôi định ngày mai sẽ quay về."
“Nhanh vậy à? Cậu nên chơi thêm mấy ngày nữa!”
"Vì có người đang mong nhớ tôi." Cơn giận qua đi, Quý Đông Đình nghĩ, anh
cũng nên nói chuyện rõ ràng với Khương Kỷ Hứa. Đây là lần đầu tiên trong sáu ngày qua, anh nghiêm túc nghĩ về cô.
“Tôi hiểu rồi! Lúc trước Dean nói là cậu sắp kết hôn, đúng là chuyện đáng mừng!"
Quý Đông Đình nở nụ cười gượng gạo: "Quả nhiên là chuyện tốt đồn xa!"
Quý Đông Đình ngồi trong doanh trại được dựng lên giữa khu săn bắn hút xì
gà. Armand tỏ vẻ luyến tiếc: "Ngày mai đi thật ư, anh bạn? Đã lâu lắm
rồi chúng ta không tụ tập. Hoạt động đi săn ngày mai thú vị lắm đấỵ!
Chẳng phải cậu rất thích cảnh tượng đặc sắc khi hổ và sư tử phản công đó sao?"
"Không tham gia thật mà! Tôi không muốn giết chóc quá nhiều!"
"Cậu theo tôn giáo à?"
Đương nhiên không phải! Là vì nguyên nhân khác." Quý Đông Đình vui vẻ trả lời.
Khương Kỷ Hứa xin nghỉ nửa tháng. Có những chuyện cô cứ ngỡ mình không tài nào chịu đựng nổi, nhưng rồi cuối cùng cũng vượt qua được hết. Ba ngày sau
khi làm phẫu thuật, cô gọi điện thoại cho Quý Đông Đình, nhưng người bắt máy lại là Dean, thì ra, hai người đã đổi điện thoại cho nhau. Dean
hình như cũng đang giận cô, nhưng vẫn tốt bụng dặn dò: "Giám đốc Khương
chỉ cần Quý tiên sinh hết giận là sẽ quay về ngay thôi. Khi nào anh ấy
về, cô cứ nói mấy lời ngon ngọt là được, thật ra dỗ dành anh ấy cũng đơn giản lắm!"
"Cảm ơn cậu Dean!”
"A... Khương tiểu thư, cô đang khóc đấy à?"
"Đâu có, tôi bị cảm cúm nên cổ họng hơi ngứa."
Ngày thứ sáu, cũng là ngày Khương Kỷ Hứa được xuất viện, An Mỹ tới bệnh viện thăm cô rồi tình nguyện tới nhà chăm sóc cho cô. Khương Kỷ Hứa không rõ An Mỹ biết được đến đâu, nhưng không từ chối sự giúp đỡ của cô ấy. Buổi tối, An Mỹ ngồi bên giường khóc rưng rức: "Giám đốc Khương, tại sao lại như vậy?"
Khương Kỷ Hứa mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho An
Mỹ: "Chỉ là một phẫu thuật nhỏ thôi mà, đừng quá lo lắng như thế! Bây
giờ chị cảm thấy khá ổn."
"Em ghét Quý tiên sinh!"
"Không liên quan tới anh ấy.”
"Toàn là đàn ông tạo nghiệp chướng rồi phụ nữ phải chịu giày vò!" An Mỹ vẫn cố chấp.
"Không phải, chỉ tại số chị đen đủi thôi!" Ống dẫn trứng của cô bị hẹp là do bẩm sinh, chẳng trách ai được cả!
Buổi sáng thức dậy, An Mỹ đi làm, còn cô tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi. Buổi
trưa, cô gọi đồ ăn bên ngoài. Chập tối, An Mỹ đem tới món canh gà siêu
ngon của bác Hoàng. Khương Kỷ Hứa ăn uống ngon lành, sau đó rủ An Mỹ xem phim. Cô mày mò bộ dàn chiếu phim mà Quý Đông Đình mới sắm một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn được một bộ phim vô cùng cảm động. An Mỹ mới xem
được một lúc đã nước mắt giàn giụa: "Cái bọn Hàn Quốc chết tiệt, sao có
thể làm phim chân thực đến mức này cơ chứ?"
Khương Kỷ Hứa ngồi
trên sofa yên lặng xem phim, từ đầu tới cuối, cô không rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ gần đây cô đã khóc quá nhiều rồi nên bây giờ không thể
cảm động nổi nữa. Điện thoại trên bàn đột nhiên reo vang, cô cứ nghĩ là
Quý Đông Đình gọi nên vội vàng bắt máy. Thì ra là Lục Tự, anh muốn gửi
cho cô ít hoa quả, hiện đang đứng dưới khu nhà cô. Vậy mà cô còn tưởng
là anh gọi điện giục cô đi làm nữa kìa!
"Nhiều đồ như vậy mà Tổng Giám đốc Lục lại nói là chỉ có ít hoa quả. Anh khách khí quá!" An Mỹ
đón lấy giỏ quà cực to của Lục Tự, trong đó ngoài bánh trái ra còn có
rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng.
"Vừa mới mổ ruột thừa, nhất định phải chú ý tới việc ăn uống! Cô nhớ thường xuyên nhắc nhở Giám đốc Khương đấy!"
Cái cớ này là do An Mỹ nghĩ ra nên cô ấy ứng phó rất nhanh. An Mỹ gật đầu:
"Tôi nhất định sẽ chăm sóc Giám đốc Khương thật chu đáo, để chị ấy sớm
quay về Bắc Hải Thịnh Đình tỏa sáng!" Đột nhiên nghĩ tới những tin đồn
mà mình mới nghe được, An Mỹ chớp thời cơ hỏi luôn: "Tổng Giám đốc Lục,
có phải Thịnh Đình của chúng ta sắp đổi tên không ạ?"
"Cô quan
tâm tới mấy việc ấy làm gì? Chỉ cần vẫn phát tiền lương, tiền thưởng đều đều thì đổi tên hay không cũng có khác gì nhau đâu!"
"Tổng Giám đốc Lục dạy chí phải!" An Mỹ nịnh nọt.
Ngày thứ tám, An Mỹ phải đi làm, Khương Kỷ Hứa ở nhà một mình quá buồn chán
nên đến công viên gần nhà đi dạo. Cô đang chờ điện thoại của một người,
nên lúc nào cũng mang di động theo, thế nhưng, người gọi tới toàn là
Thẩm Hoành, thi thoảng là Lục Tự.
Chập tối, Khương Kỷ Hứa đang nấu cháo thì An Mỹ gọi điện thoại tới: "Quý tiên sinh về rồi phải không ạ?"
“Chưa..."
"Nhưng rõ ràng em nghe thấy mọi người nói là chiều nay Quý tiên sinh đã tới Bắc Hải Thịnh Đình họp rồi mà."
Thấy Khương Kỷ Hứa im lặng, An Mỹ vội vàng an ủi: "Giám đốc Khương, có lẽ là anh ấy vừa mới về nên chưa kịp báo cho chị."
Quý Đông Đình về tới thành phố S lúc sáng sớm nay. Dean tới đón anh, nhân
tiện báo cáo luôn chuyện Ngụy Bắc Hải bị viện kiểm sát điều tra, Lục Tự
đã lôi kéo thêm các nhà đầu tư khác, vị thế của Ngụy Bắc Hải hiện đang
lung lay. Dean cũng không quên kể chuyện Khương Kỷ Hứa đã gọi điện tìm
anh.
"Gọi mấy cuộc?" Quý Đông Đình hờ hững hỏi.
"Ba, bốn cuộc gì đó."
“Không thể nào! Cùng lắm là một cuộc."
Dean cười gượng gạo, lập tức chuyên chủ đề: "Quý tiên sinh, anh đen đi nhiều đấy!"
"Nắng Nam Phi gắt quá! Thế có đẹp trai không?"
"Đẹp trai hơn Bao Công."
"Khá lắm! Còn biết cả Bao Công cơ đấy!"
Trong buổi họp, Quý Đông Đình không nhìn thấy Khương Kỷ Hứa nên tâm trạng có
chút không thoải mái. Ngụy Bắc Hải bị tạm giữ để điều tra, vậy mà đám cổ đông đang chia năm xẻ bảy vẫn vui vẻ nói cười, còn không quên hỏi thăm
anh về chuyến săn bắn ờ châu Phi. Quý Đông Đình tựa lưng vào ghế da,
nhàn nhã lên tiếng: "Đương nhiên là thú vị rồi! Hơn nữa, chuyến đi săn
này đã giúp tôi hiểu được thế nào là "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình
sau lưng". Nhưng theo tôi thì chim sẻ cũng nên quay đầu nhìn lại xem ở
sau lưng mình có gã thợ săn nào không đã!"
"Ha ha..." Có người bật cười, Quý Đông Đình cũng cười. Anh đưa mắt nhìn quanh phòng, tại sao Khương Kỷ Hứa không đi làm nhỉ?
Hà Vân cất giọng giễu cợt: "Trước nay tôi vẫn tưởng Quý tiên sinh là người biết bảo vệ môi trường cơ đấy! Lẽ nào Quý tiên sinh không xem thời sự
ư? Có một số loài động vật thật sự rất đáng thương!"
Quý Đông
Đình cười lớn: "Để tôi nói cho bà Ngụy hiểu thế nào là hành vi phá hoại
môi trường! Đó là một bộ phận công xưởng của Bắc Hải không chịu nâng cấp hệ thống xử lý chất thải, hoặc là các thương nhân khai thác tài nguyên
thiên nhiên bừa bãi để thỏa mãn ham muốn xây dựng các nhà xưởng của
mình. Chắc bà Ngụy không biết, tôi có giấy phép săn bắn. Vả lại, những
thợ săn hiện đại có quy định riêng, chúng tôi chỉ bắn con đực không bắn
con cái, bắn thú già chứ không bắn thú non. Ngoài ra chúng tôi cũng xây
dựng hệ thống bảo vệ môi trường sống tự nhiên, đây chính là cách tốt
nhất để bảo vệ môi trường sinh thái, thậm chỉ còn tốt hơn cái gọi là khu bảo tồn thiên nhiên, nhưng thực chất là chiếm đoạt và phá hủy môi
trường sống của động vật hoang dã."
Sắc mặt Hà Vân từ trắng bệch
chuyển sang tái xanh. Dean thở dài, người đàn bà này thật chẳng biết
điều chút nào, Quý tiên sinh vốn đang tức giận vì không nhìn thấy Giám
đốc Khương, vậy mà chị ta còn thích tự rước họa vào thân.
Buổi
họp kết thúc, lần đầu tiên Quý Đông Đình chủ động gọi Lục Tự lại. Anh
vào thẳng vấn đề: "Lý do Khương Kỷ Hứa xin nghỉ là gì?"
“Cô ấy có việc.”
“Xin nghỉ mấy ngày rồi?"
"Đã rất nhiều ngày."
Quý Đông Đình nhếch môi cười, còn Lục Tự thì không cười nổi: "Quý tiên
sinh, tôi không muốn trở thành kẻ săn mồi trong công việc, nhưng trong
cuộc sống, nếu anh không biết trân trọng một số người tôi sẽ chứng minh
cho anh thấy đạo lý bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, và người
thợ săn vẫn đang dõi theo nó đấy!”
Quý Đông Đình quét mắt nhìn khắp người Lục Tự rồi quay người nói với Dean: ”Chúng ta đi thôi!"
Đúng là một người dễ nổi cáu! Dean khuyên nhủ: "Quý tiên sinh anh nên ly trí hơn một chút! Nếu anh muốn gặp Giám đốc Khương thì hãy gọi điện cho cô
ấy đi!"
"Đưa điện thoại cho tôi!"
Dean vui vẻ đưa điện
thoại cho Quý Đông Đình. Anh nhập một dãy số quen thuộc rồi lại vứt máy
sang một bên: “Chúng ta tơi quán bar trước đã!"
Dean thở dài: "Thôi được rồi, rượu có thể giúp tăng thêm can đảm, cũng là một ý hay.”
Hôm nay, An Mỹ hẹn gặp một người đồng hương ở quán bar không nhảy(*) nổi
tiếng của thành phố S, Hà Vân cũng tới đây tìm con trai của Ngụy Bắc
Hải. Nhưng Hà Vân không tìm được Ngụy Nhiêu mà lại bắt gặp An Mỹ. Chị ta đến gần An Mỹ đã say khướt, mỉm cười với cô gái ngồi kế bên: "Tôi là
sếp của An Mỹ. Thật trùng hợp khi gặp cô ấy ở đây!"
(*) Quán bar không nhảy: Là quán bar không có ban nhạc biểu diễn. Môi
trường dễ chịu, âm nhạc thư thái, phù hợp với những người thích sự yên
tĩnh, thoải mái.
"À, chào chị! Mời chị ngồi!" Cô
gái đó lên tiếng. "Tâm trạng An Mỹ không được tốt, tửu lượng của cô ấy
lại kém, chưa gì đã say rồi!"
Đầu óc An Mỹ quay cuồng, không hề
biết đến sự hiện diện của Hà Vân, vẫn tiếp tục lảm nhảm: "Đàn ông toàn
là một lũ xấu xa! Mình cứ tưởng nam thần của mình là người đàn ông tử tế duy nhất còn sót lại... Đẹp trai, giàu có, hài hước, dí dỏm... Hức hức, nhưng anh ấy lại khiến cho nữ thần của mình phải phá thai... Hức
hức..." An Mỹ nằm bò ra bàn, khóc nấc lên.
Cô gái xinh xắn quay sang nói với Hà Vân: "Xin lỗi chị, tửu lượng của cô ấy kém quá!"
"Không sao!" Hà Vân cười: "Vậy tôi đi trước đây!"
Hà Vân bước ra khỏi quán bar, đi tới bên con Audi A4 của mình, nhưng còn
chưa lên xe đã nhìn thấy chiếc Lexus của Quý Đông Đình. Chị ta tươi cười bước đến gần: "Quý tiên sinh vẫn còn có tâm trạng tới quán bar à?"
Quý Đông Đình bảo Dean vào trước rồi đứng tựa vào chiếc xe đen của mình,
hai tay khoanh trước ngực nhìn Hà Vân: "Đến bà Ngụy còn có tâm trạng tới quán bar, sao tôi lại không thể chứ?"
"Ha ha... Tôi vốn tưởng
Khương Kỷ Hứa là một người phụ nữ may mắn, nhưng giờ lại cảm thấy cô ta
thật đáng thương! Bản thân mình phá thai xong phải nằm nhà nghỉ ngơi,
còn bạn trai thì tới quán bar tiêu khiển..."
Quý Đông Đình cười phá lên: "Bà Ngụy thật là hài hước!"
Hà Vân cảm thấy khó hiểu: "Lẽ nào Quý tiên sinh không biết ư?"
Gương mặt Quý Đồng Đình cứng đờ. Anh dồn Hà Vân về phía cột đèn gần đó: "Nói cho tôi biết, cô nghe tin này từ đâu?"
Dù vô cùng khiếp sợ vẻ mặt của Quý Đông Đình lúc này, nhưng chị ta vẫn nở
một nụ cười châm biếm: "Đương nhiên là do học trò cưng của cô ta nói với tôi rồi."