Tân Thành.
Nguồn nước này khá thuận tiện, hơn nữa sau lưng còn dựa vào núi lớn, vòng quanh sông Hương - Tân Thành.
Vì thế nên mới nói là chất lượng nước rất tốt, có thể nói là ‘hầm chưng cất rượu’ tự nhiên, đây cũng là nguyên nhân vì sao công ty Rượu Thục Xuyên sẽ chọn Tân Thành là nơi xây dựng chi nhánh.
Công ty Rượu Thục Xuyên là nơi sản xuất rượu trắng lớn nhất của thành phố Tân Thành, hơn nữa còn nổi tiếng “nguyên chất”, đó chính là quốc tửu. Hàng năm chỉ tính đơn đặt hàng trong nước - toàn Hoa Hạ thôi cũng đã mấy chục tỉ rồi, cộng thêm đơn hàng lớn bên chính phủ, căn bản là không hề có nguy cơ gì về con đường tiêu thụ.
Mà ở Tân Thành, công ty chưng cất rượu địa phương đứng đầu chính là công ty Rượu Bá Vương, đứng thứ hai mới là công ty Rượu Thanh Tuyền của nhà họ Bạch.
Bởi vì có thêm khoản vốn 1 tỷ, Bạch Diệp Chi gần như đã nắm trọn quyền quyết định ở công ty Rượu Thanh Tuyền, thêm việc cóTrần Minh Triết làm trợ lý giúp đỡ mỗi ngày và Bạch Dũng Quang đã có kinh nghiệm ủ rượu.
Ngày hôm sau, công ty Rượu Thục Xuyên lại đạt được thỏa thuận hợp tác một lần nữa, chẳng những họ không truy cứu vấn đề dùng 300 triệu để vá lỗ hổng tài chính trước đó mà họ còn chuẩn bị rót vốn đầu tư thêm 600 triệu để mở thị trường cho Thanh Tuyền Mỹ Tửu. Hơn nữa, cách quảng cáo còn là từ lúc các bậc thầy ủ rượu của công ty Rượu Thanh Xuyên tiến vào công ty Rượu Thanh Tuyền, họ đã bắt đầu quảng cáo trong phạm vi cả nước.
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được là rượu Thanh Tuyền ngon và sẽ nổi tiếng trong tương lai.
Nhưng người không vui nhất chính là gia đình Bạch Dũng Thắng.
“Bố, sao mọi chuyện lại thành thế này, nếu cứ tiếp tục như vậy, cảm giác tồn tại của chúng ta ở công ty sẽ càng ngày càng thấp. Hơn nữa Bạch Diệp Chi đã nắm trong tay 50% cổ phần của công ty rồi, những cổ đông còn lại đều đứng về phía chị ta, ngay cả bà nội cũng…”
“Đúng rồi đó, bố! Nếu cứ thế này, dù đợi được Long Đào tới thì chúng ta cũng chẳng làm ăn được gì đâu. Bây giờ, công ty Rượu Thanh Xuyên tạo khí thể cho họ, có thể thu hút được rất nhiều người đầu tư, đến lúc đó, Bạch Diệp Chi sẽ càng ngày càng chẳng coi chúng ta ra gì”.
Vẻ mặt Bạch Kim Liên buồn bực, hai ngày nay, cô ta cảm thấy mình ăn không ngon, ngủ không yên, sắp phát điên tới nơi rồi.
Trong lòng cô càng thêm ghen ghét, càng thêm thù hận Bạch Diệp Chi.
Dựa vào đâu mà Bạch Diệp Chi may mắn như thế, dựa vào gì mà mấy người giàu có kia lại cứ giúp đỡ con nhỏ đó!
Cô ta cho rằng nguyên nhân của tất cả đều do Bạch Diệp Chi may mắn.
“Ầy…”
“Mấy người chỉ biết nằm ườn ở nhà chờ, chờ mà ra cách à. Thiệt tình! Không phải Bạch Diệp Chi lợi hại lắm sao, chẳng lẽ mấy người không thể quấy rối con nhỏ đó à. không phải nó muốn tạo ra sản phẩm mới sao? Mấy người không thể đi tìm công ty Rượu Bá Vương hả, sợ là bây giờ, đối thủ cạnh tranh gay gắt nhất với họ chính là Rượu Thanh Tuyền đó…”
Hai ngày nay, Quách Thái Phượng ở nhà cũng rất tức giận, vừa nghĩ tới việc Chu Minh Phượng luôn bị mình mắng chửi là ngu xuẩn sắp sống thoải mái giàu có, hơn nữa bà ta còn nghe nói dạo này Chu Minh Phượng đã bỏ ra 200 nghìn để đầu tư vào “Hoàng Quan” gì đó, lời được không ít tiền, không chỉ thế, còn nghe nói là đang đi xem xe hãng Porsche, nói là vài ngày nữa phải lái… nhảy nhót ở ngoài đắc ý vô cùng.
Điều này khiến cho bà ta không muốn ra ngoài nữa, vì vừa ra khỏi cửa là lập tức nghe thấy mấy tin này, nghe tới mức bà ta phiền lòng.
“Đúng rồi, bố à, con nghe nói Trần Minh Triết và Lý Thiên Hào có xích mích, hơn nữa Lý Thiên Hào còn nói nhất định phải giết chết Trần Minh Triết”.
“Ừ… con còn nghe nói lần trước, ở quảng trường Đồ Đằng, mọi người biết chuyện lúc ấy chưa, Hoàng Quốc Đào đã tỉ mỉ tổ chức để tỏ tình với Bạch Diệp Chi, nhưng lại bị Trần Minh Triết phá rối khiến anh ta tức gần chết. Hoàng Quốc Đào này không phải người Tân Thành nhưng dù chưa đến bao lâu, anh ta lại chính là người mua Thịnh Thế Mỹ Nhan của nhà họ Phương… thực lực không thể coi thường!”
Bạch Kim Liên vội bổ sung.
Bạch Liên Sơn thấy bố mình nhíu mày suy tư thì nói tiếp: “Bố, dù bây giờ tiếng nói của chúng ta ở công ty không còn trọng lượng nhưng bà nội vẫn là chủ tịch, bố đi thủ thỉ với bà nội đi. Vả lại, dù chúng ta không đấu lại họ, chẳng lẽ chúng ta không thể đi tìm công ty Rượu Bá Vương không thể tìm Hoàng Quốc Đào sao…”
Hiện nay, trong lòng Bạch Dũng Thắng cũng đang suy nghĩ, nhưng ông ta vẫn chưa nói chuyện mình mới vừa được về từ đỉnh núi tập kết rác. Ông ta lại nhớ rất rõ lời cảnh cáo mình của Trần Minh Triết.
Tuy ông ta hoàn toàn không coi mấy lời đó ra gì nhưng trong lòng vẫn có chút lấn cấn.
Nhưng dù nhà họ tìm công ty Rượu Bá Vương hay Hoàng Quốc Đào thì là trên phương diện làm ăn hoặc cũng chỉ tổn thương nhỏ thôi. Nếu muốn dùng một chiêu để giết luôn cả nhà Trần Minh Triết, Bạch Dũng Thắng chỉ còn một con đường để đi thôi.
“Được, mấy đứa đi tìm công ty Rượu Bá Vương và Hoàng Quốc Đào đi, bố đi tìm đường khác. Bố sẽ đi tìm bà nội mấy đứa để tâm sự về chuyện này!”
Nhưng thật ra, trong lòng ông ta đã chắc chắn một chuyện là cái chết của Tôn Bân có liên quan tới Trần Minh Triết. Dù sao thì tất cả mọi việc đều do cậu Trần thần bí kia của Tân Thành làm, còn Trần Minh Triết lại trùng hợp mang họ Trần, thế thì không thể trách ông ta được rồi. Càng nghĩ như vậy, Bạch Dũng Thắng càng thêm quyết tâm tìm cách báo tin này cho Tôn Trác Phi của Thục Xuyên biết bằng mọi cách. Nếu Tôn Trác Phi muốn ra tay thì dù Trần Minh Triết là cậu Trần của Tân Thành thì cũng chỉ còn kết cục là chết!
Quyết định như vậy, ba người bắt đầu hành động…
Mấy ngày nay, Tập đoàn Thiên Bách đã giải quyết được hầu hết các nguy cơ, khoản vay 1 tỷ đã được dùng để tra hết nợ của các ngân hàng và công ty tín dụng khác. Vì hiện giờ, tập đoán đã đổ hết tài chính và công sức vào công ty Rượu Thanh Tuyền nên mọi bộ phận của công ty Rượu Thanh Tuyền đã bắt đầu vận hành trở lại, hơn nữa, bởi vì nghiên cứu lúc trước đã có kết quả, rượu mẫu đầu tiên của Thanh Tuyền Mỹ Tửu thế hệ mới cũng đã có.
Trong nơi chưng cất rượu, Bạch Dũng Quang uống thủ một ngụm Thanh Tuyền Mỹ Tửu thế hệ mới vừa được ủ ra, đang cảm nhận hương vị của nó.
Thanh Tuyền Mỹ Tửu còn tinh khiết hơn trước đó không ít, hơn nữa hương vị còn rất ngon, hoàn toàn vượt xa dự đoán của Bạch Dũng Quang.
Thành công rồi…
Lúc này, những bậc thầy tham gia kế hoạch chưng cất rượu lần này đều đang rất hưng phấn.
Mỗi tối, họ đều làm tới khuya mới về nhà.
Mấy ngày nay, Bạch Tuyết cũng hay tới dinh thự dù không có việc gì, thậm chí cô ta và Chu Minh Phượng đã bắt đầu dọn đồ từ nhà cũ sang nhà mới. Bởi vì hai bên đều có niềm vui riêng nên cũng không cãi nhau nhiều.
Nhưng khi Thanh Tuyền Mỹ Tửu bắt đầu được đưa vào sản xuất về mọi mặt, một vài khó khăn cũng xuất hiện. Một là Bạch Diệp Chi muốn xây thêm nơi ủ rượu, cô chuẩn bị mua miếng đất ở chỗ giáp với ngọn núi không tên sau lưng sông Hương và Tân Thành. Mà mảnh đất này lại không thuộc về quyền sở hữu của Tập đoàn Thẩm Thị mà là của công ty Rượu Bá Vương.
Khó khăn thứ hai chính là dạo gần đây, công ty Rượu Bá Vương cũng đã thúc đẩy chủng loại mới, hơn nữa còn là sản phẩm của công ty rượu hàng đầu Tân Thành. Với lại Thanh Tuyền Mỹ Tửu cũng chưa được chính thức đưa ra thị trường để tiêu thụ nhưng nhờ công ty Rượu Thanh Xuyên, các kênh và quảng cáo đã được trải rộng sẵn, thậm chí, khi công ty Rượu Thanh Tuyền chính thức tung sản phẩm mới ra thị trường, họ sẽ mời siêu sao nổi tiếng tới để đại diện và quảng bá.
Nhưng giờ công ty Rượu Bá Vương đã chiếm lợi thế trước, hơn nữa, không biết bên Rượu Bá Vương lấy dũng khí và tài chính từ đâu ra mà họ gần như đang chiếm lĩnh thị trường rất nhanh bằng cách “Cắt rau hẹ*”.
Chuyện này khiến Diệp Chi sầu muốn chết
Trong hội nghị của tập đoàn.
“Bà nội, con nói là Bạch Diệp Chi bỏ số vốn lớn như thế vào là không được, bà xem bây giờ, những gì chúng ta làm để quảng cáo lại mang lại về ích cho người khác. Hơn nữa, con nghe nói công ty Rượu Bá Vương đang dùng lợi ích này để nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, tên cũng là Thanh Tuyền Mỹ Tửu, đây không phải là trắng trợn lợi dụng quảng cáo và các kênh tiêu thụ của chúng ta sao?”
Bạch Liên Sơn nói với vẻ mặt chân thành.
“Đúng rồi bà nội… Chuyện này…”
“Được rồi, Diệp Chi, cháu nói một chút bà nghe đi…”
Vương Tú Vân không muốn nghe mấy lời này.
“Hiện nay, đúng là chúng ta bị công ty Rượu Bá Vương chiếm trước cơ hội nhưng đây đều chỉ là tạm thời. Thanh Tuyền Mỹ Tửu của chúng ta vươn tới thị trường cả nước, thêm nữa là có đoàn đội chuyện nghiệp của công ty Rượu Thục Xuyên đứng phía sau chúng ta kiểm soát, công ty Rượu Bá Vương bắt chước chúng ta như thế không phải là cách lâu dài”.
“Nhưng điều quan trọng là tốc độ sản xuất của chúng ta quá chậm, chi phí lại tăng, còn công ty Rượu Bá Vương đã đưa từng nhóm sản phẩm ra thị trường rồi”.
“Giá của họ thấp hơn giá dự bán của chúng ta rất nhiều...”
“Dũng Thắng, con đi đàm phán chuyện mặt bằng sao rồi?”
Vương Tú Vân không để ý đến lời nói của Bạch Kim Liên mà hỏi thẳng Bạch Dũng Thắng ngồi bên cạnh.
“Mảnh đất trống kia vốn thuộc về công ty Rượu Bá Vương, nếu muốn họ nhường thì chắc chắn không được. Con đã ra đến 300 triệu nhưng họ vẫn không chịu bán. Họ còn nói là không đàm phán với con, cần thì bắt người phụ trách của công ty đến thương lượng. Con nghĩ việc này con không thể hoàn thành rồi”.
“Vả lại, nguồn nước mà chúng ta cần để chưng cất rượu đều chảy qua địa bàn của công ty Rượu Bá Vương, nên khi con đàm phán với Lý Trường Hà trước đó, ông ta vừa há mồm là nâng giá bắt chúng ta đưa tiền, còn nói là suối từ trong núi chảy ra sông Hương kia là của họ. Trước đây họ không bắt Rượu Thanh Tuyền trả tiền là vì họ hào phóng, bây giờ họ lại muốn thu tiền, nói thêm là nếu sắp tới chúng ta không làm theo phương án do họ cung cấp thì họ sẽ cắt nguồn cung nước suối của chúng ta”.
Cái gì!
“Đúng là quá vô lý! Nguồn nước này vốn dĩ là do con mua, đây là giấy phép của chính phủ, Lý Trường Hà còn nghĩ là của mình à.. đúng là nực cười!”
Bạch Dũng Quang nói với vẻ mặt tức giận.
“Anh cả, anh cũng đừng hung dữ với em! Em cũng chỉ đại diện công ty đi đàm phán thôi, em cố gắng hết sức rồi, đối phương còn chi đích danh muốn cháu gái Diệp Chi đi thương lượng, em nói gì thêm cũng vô dụng!”
“Dũng Thắng, con vẫn nên đi giao thiệp với Lý Trường Hà một chút, dù sao cũng là hòa khí sinh tài mà!”
Vương Tú Vân đành thở dài nói.
“Mẹ, con biết rồi...”
Bạch Dũng Thắng tỏ ra khó xử nhưng trong lòng lại đang hả hê.
“Hừ, đắc ý đi, để mấy người hả hê vài bữa, không phải Tôn Trác Phi bên Dung Thành đã phái người tới Tân Thành rồi sao, hơn nữa tôi đã đạt được nhất trí với Lý Trường Hà, lúc đó cho các người biết tay...”
“Giờ tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn ngon cho mấy người, chỉ đợi mấy người cắn câu thôi”.
Nhìn Bạch Dũng Quang và Bạch Diệp Chi mang vẻ mặt buồn rầu ở đối diện, trong lòng Bạch Dũng Thắng lại lạnh như băng.
Từ sau khi ông ta về được từ núi rác, trong lòng chỉ còn lại thù hận và chịu đựng!
Còn lần này, ông ta muốn hoàn toàn phóng thích nỗi hận của mình, chân chính trả thù...
Đến lúc đó, khi mọi thứ đã khôi phục, tương lai sáng lạn của Thanh Tuyền Mỹ Tửu hay Tập đoàn Thiên Bách đều do ông ta thừa kế, ngay cả bà mẹ Vương Tú Vân của ông ta cũng không ngăn được, vì lúc ấy, nhà họ Bạch này chỉ còn mình ông ta đủ tư cách.
Đợi qua lần này, cộng thêm sự trợ giúp của nhà họ Tiết ở Du Thành, Bạch Dũng Thắng này sẽ lên được giai cấp thượng lưu, chính thức trở thành tầng lớp thượng lưu, mà người cản đường ông ta đều bị giẫm nát dưới chân này, vùi sau vào trong đất.
Trong lòng tưởng tượng kết quả tốt đẹp này, tâm trạng của ông ta vui vẻ hẳn…