Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 167: Chương 167: Kịch bản thay đổi quá nhanh




Lúc này, đám người mới ngưng bàn tán ồn ào, họ đồng loạt giương mắt nhìn về Vương Tú Vân đang ngồi ở ghế chủ tịch.

Đối với bọn họ, từ khi bắt đầu ký hợp đồng thì bọn họ đã không còn liên quan gì với Tập đoàn Thiên Bách rồi.

Bạch Diệp Chi đã nắm 50% cổ phần của tập đoàn trong tay, trở thành cổ đông lớn nhất, còn Vương Tú Vân nắm giữ 50% cổ phần cũng chỉ có thể làm cổ đông lớn thứ hai. Điều này có nghĩa là, hiện giờ Bạch Diệp Chi là cổ đông lớn nhất Tập đoàn Thiên Bách, có một phiếu đồng ý hoặc phủ quyết.

“Hôm nay là một ngày quan trọng với Tập đoàn Thiên Bách, do có sự thay đổi về cổ đông, Bạch Diệp Chi đã trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Thiên Bách, hiện giữ chức phó chủ tịch của tập đoàn. Sau khi tôi nghỉ hưu, Diệp Chi sẽ là chủ tịch tập đoàn. Mọi người có ý kiến gì không?”

“Đương nhiên không có ý kiến gì!”

“Không...”

Những người này đều vui vẻ trả lời, hiện giờ tiền đã đến tay rồi, bọn họ chỉ nôn nóng muốn lập tức rời khỏi công ty. Trong mắt bọn họ Tập đoàn Thiên Bách cũng chỉ là một công ty sắp phá sản, hơn nữa tập đoàn vẫn còn nợ bên ngoài và ngân hàng rất nhiều. Trong giờ phút quan trọng này mà còn đổi cổ đông, đó cũng đã là chuyện ngoài dự liệu của bọn họ rồi.

“Mấy người thì sao?”

Vương Tú Vân nhìn vẻ mặt tràn đầy mất mát của những nhân viên cũ của tập đoàn, những người này cũng nắm trong tay số ít cổ phần nhưng không nhiều, vừa rồi bọn họ cứ nghĩ đây là một trò đùa, không ngờ thật sự lại đổi cổ đông.

“Không có ý kiến!”

Mấy người gật đầu.

Hiện giờ bọn họ có ý kiến gì cũng vô dụng, có lẽ ngày mai tập đoàn sẽ phá sản.

Lúc này, dường như ba người nhà Bạch Kim Liên vẫn còn đang bị sốc.

“Bà nội, cháu không đồng ý, dựa vào cái gì mà Bạch Diệp Chi có thể làm phó chủ tịch tập đoàn, bà không phải đã nói vị trí này dành cho bố cháu sao? Hơn nữa... hơn nữa...”

“Đúng thế, bà nội... hơn nữa, chẳng lẽ bà không hiểu rõ tình huống lúc này sao, nếu tập đoàn thật sự muốn vực dậy thì chỉ có thể dựa vào Kim Liên, bà làm như thế này...”

Nhưng mà Bạch Liên Sơn còn chưa nói xong, Vương Tú Vân đã lập tức ngồi xuống cạnh Bạch Dũng Thắng: “Dũng Thắng, con có phản đối gì không?”

Thật lòng Bạch Dũng Thắng cũng không biết nên nói gì. Ông ta đương nhiên có ý kiến, nhưng lúc này, cho dù có ý kiến thì ông ta cũng không thể mở miệng ra nói. Lý do rất đơn giản thôi, Bạch Dũng Thắng hơi sợ ánh mắt của Trần Minh Triết đang nhìn mình, còn nữa, trong chuyện này, Bạch Dũng Thắng cảm thấy mẹ mình đã biết rồi mà còn hỏi ý kiến của mình như thế này nữa, rõ ràng là không muốn ông ta nêu quan điểm.

Quan trọng hơn đó chính là 50% cổ phần thuộc về một mình Bạch Diệp Chi, dù cô là phó chủ tịch cũng không có vấn đề gì. Trước mặt cổ đông lớn nhất, ý kiến của ông ta hoàn toàn đã không còn quan trọng nữa.

“Con không phản đối!”

Lúc nghe thấy câu này, anh em Bạch Kim Liên ngạc nhiên, không nói nên lời.

Mặc dù trong lòng bọn họ có nhiều điều bất mãn, nhưng hiện giờ chỉ có thể thừa nhận.

“Vậy được rồi, giờ tôi tuyên bố, Diệp Chi trở thành phó chủ tịch của tập đoàn, phụ trách mọi công việc lớn nhỏ trong tập đoàn. Ngoài ra công ty Rượu Thanh Tuyền cũng sẽ do Dũng Quang hoàn toàn chịu trách nhiệm, Diệp Chi, cháu thấy thế nào?”

Bạch Diệp Chi gật đầu.

“Mặt khác, tôi còn có một tin tốt muốn nói cho mọi người biết, Diệp Chi đã đàm phán xong khoản vay một tỷ với ngân hàng Nhân Dân Tân Thành. Trong vài ngày tới, số tiền này sẽ được chuyển vào tài khoản của công ty, chuyện này hoàn toàn do Diệp Chi chịu trách nhiệm, mỗi khi cần dùng ngân sách đều cần phải có chữ ký của Diệp Chi”.

Hả?

Cái gì?

...

Những người trong phòng họp đều rất sửng sốt, những người vốn dĩ đắc ý vì đổi được cổ phần tức khắc sững sờ.

“Bao nhiêu...”

“Một tỷ!”

Người trong phòng họp đều thừ ra.

Ngay cả ba bố con Bạch Kim Liên cũng chết lặng tại chỗ.

Chẳng trách bà nội lại trực tiếp tuyên bố Bạch Diệp Chi trở thành phó chủ tịch, trong tương lai còn sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn, chỉ dựa vào số tiền một tỷ này, người này đã có thể nắm quyền cả công ty.

“Tôi... tôi... mẹ nó!”

Người buồn bực, mở miệng ra mắng trước hết chính là Bạch Chu Thân bán cổ phần đầu tiên, cái thân vạm cỡ bật dậy khỏi ghế, người này tức giận cầm lấy hợp đồng rồi đi ra khỏi phòng họp.

Một tỷ chuyển vào ngân sách công ty có ý nghĩa là gì, những người có thể suy nghĩ đều biết. Hơn nữa, bọn họ còn biết trước đây Bạch Diệp Chi đã đàm phán xong hợp đồng hàng trăm triệu với công ty Rượu Thục Xuyên, hợp đồng hợp tác chặt chẽ như vậy được rất nhiều người đều biết, hiện giờ sau khi Bạch Diệp Chi nắm giữ toàn bộ công ty, có thể nói việc hợp tác sau này sẽ càng thuận lợi hơn.

Số tiền 1 tỷ này một khi vào công ty, toàn bộ công ty sẽ lập tức sống lại, đồng thời sau đó nhất định có thể kiếm được tiền.

Bởi vì họ đã có tư cách tham gia khai phá khu vực mới!

Giá trị lợi nhuận trong đó không thể đo lường, rất nhiều người nhìn chằm chằm hợp đồng trên tay, khóc không ra nước mắt.

Vốn dĩ số cổ phần này trị giá hàng trăm triệu lúc bạn đầu lại bị mình bán ra với giá một triệu. Ai trong bọn họ đều không còn cảm thấy may mắn như trước, không còn hào hứng như trước, chỉ có hối hận và phiền muộn!

Nhưng giờ đã biết chuyện này, bọn họ cũng không thể đổi ý được, đã ký hợp đồng rồi, điểm chỉ rồi, hiện tại họ đã không còn quan hệ với công ty nữa rồi.

Ai cũng chán nản.

“Tôi nói rồi mà, Diệp Chi chắc chắn sẽ có cách cứu công ty!”

“Đúng thế, đúng thế... lúc đầu khi công ty gặp nguy hiểm, Diệp Chi đã đi đàm phán hợp đồng với công ty Rượu Thục Xuyên, đã cứu công ty rồi”.

“Đúng là Diệp Chi có bản lĩnh!”

“Ha ha, Diệp Chi, sau này chúng tôi sẽ theo sự lãnh đạo của cháu, cháu bảo chúng ta làm gì thì chúng ta sẽ làm việc đó!”

...

Lúc này, những người hối hận không bán đứt cổ phiếu trong tay rồi hậm hực không vui lại hóa buồn thành vui, hơn nữa còn là cực kì vui mừng.

Sự thay đổi buồn sang vui này dường như xảy ra chỉ trong một, hai tiếng.

“Được rồi, đương nhiên chúng ta là doanh nghiệp gia đình, mặc dù mọi người đã bán cổ phần nhưng nếu như không tìm được công việc ở bên ngoài thì các vị cũng có thể quay trở lại làm việc. Sau này hãy xuống phòng nhân sự đăng ký nếu như muốn quay trở lại, chỉ cần phù hợp với điều kiện thì chúng tôi vẫn hoan nghênh!”

Giờ phút này, những người lúc này còn đang ủ rũ chán nản đều đứng dậy rời khỏi công ty, bọn họ thấy mình vốn dĩ là cổ đông, hiện giờ lại trở thành nhân viên bán thời gian, thật sự trong nháy mắt không thể thích ứng được với lỗ hổng trong lòng.

Đợi đến khi phòng họp chỉ còn mười mấy người, Bạch Diệp Chi mới chậm rãi nói: “Hiện giờ những người trong phòng họp đều là cổ đông, tôi tuyên bố công việc tiếp theo của tập đoàn chúng ta! Tôi quyết định, trước mắt chúng ta cần tập trung phát triển cho sản nghiệp tiềm năng nhất của tập đoàn là công ty Rượu Thanh Tuyền. Cho nên chú hai ạ, mảng bất động sản mà chú phụ trách lúc trước sẽ tạm ngưng và các mảng khác cũng vậy.. Bây giờ, chúng ta sẽ dồn toàn lực tập trung nguồn vốn để phát triển công ty Rượu Thanh Tuyền. Tôi sẽ liên lạc lại với phó tổng giám đốc Lục của công ty Rượu Thục Xuyên, chắc vẫn có thể tiếp tục hợp tác sâu rộng được. Hơn nữa trong vài tháng sắp tới, chúng ta sẽ tiến hành quảng cáo để nhóm rượu thành phẩm đầu tiên của Thanh Tuyền Mỹ Tửu được tung ra thị trường!”

“Đây cũng là sự khắc phục khó khăn của chúng ta!”

“Mọi người có phản đối gì không, nếu không phản đối, mời giơ tay biểu quyết!”

Bạch Diệp Chi đã giơ tay phải lên, những người trong phòng họp đều giơ tay ngoại trừ ba bố con Bạch Dũng Thắng.

“Đa số đều đồng ý, phương án này bắt đầu tiến hành!”

“Dựa vào đâu!”

Bạch Kim Liên đột nhiên đập bàn đứng dậy, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Bạch Diệp Chi thì trong lòng cô ta lại càng tức giận.

Cô ta càng nghĩ càng thấy chuyện này khó hiểu, không phải những người nhà họ Bạch đều nên đến cầu xin cô ta sao? Không phải nên nhờ cô ta nhanh chóng gọi cho nhà họ Tiết kia để thúc giục sao, tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy, cuối cùng là vì cái gì!

Trước đó, cô ta còn suy nghĩ từ nay về sau là có thể khiến Bạch Diệp Chi quỳ xuống dưới chân, có thể tìm người đánh gãy hai tay của Trần Minh Triết.

Nhưng hiện giờ, trước mặt cô ta, Bạch Diệp Chi đang cười đắc ý, tên vô dụng ăn bám Trần Minh Triết lại ngồi hả hê trước mặt mình, cô ta tức giận, cô ta phẫn nộ...

“Kim Liên, ngồi xuống!”

Sắc mặt Vương Tú Vân lập tức trầm xuống.

“Bà nội... bà! Bà... dựa vào cái gì mà cho Bạch Diệp Chi làm phó chủ tịch chứ, trước đây bà còn nói tập đoàn phải dựa vào cháu, còn nói... tóm lại, chính là, bà bất công!”

Nói xong cô ta giậm chân, sau đó lạnh lùng liếc Bạch Diệp Chi một cái rồi đi thẳng ra khỏi phòng, còn nặng nề đóng cửa phòng họp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.