Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 26: Chương 26: Cú đạp tuyệt hậu




Hả?

“Đoàn, cậu Phi. Sao cậu ở đây?”

Nhìn con mình bị đối xử như vậy, Phương Hồng Đào phẫn nộ. Nhưng khi nhìn thấy người vừa quay mặt lại, toàn thân ông ta run lên, giọng điệu thay đổi.

“Sao tôi ở đây? Ông hỏi đứa con bảo bối của ông thử xem?”

Tuy rằng Đoàn Phi không muốn dính líu tới mấy vị này, nhưng nếu liên quan đến an toàn và quyền lợi của bản thân, hắn cũng sẽ không kiêng dè nhiều như vậy.

“Bố, chuyện này không thể trách con được, là do thằng nhãi kia, nó chính là thằng ở rể mà con kể với bố đó. Chính nó đã lấy đi cánh tay của con... Là nó, là nó...”

“Câm miệng!”

Phương Hồng Đào cũng là người nhanh nhạy, tuy người bị con trai ông ta điểm mặt không có quay người lại, nhưng ở tình huống hiện tại, ngay cả Đoàn Phi cũng ra mặt bảo vệ người đó, hơn nữa Mặt Sẹo ngày thường kiêu ngạo vô cùng, lúc này cũng quỳ rạp trên đất không dám nhúc nhích.

E là con trai mình đã động chạm đến nhân vật lớn rồi.

“Cậu Phi, chuyện này cậu nghĩ có thể... Cần bao nhiêu tiền bồi thường, cậu cứ báo số đi...”

Nhìn Phương Hồng Đào hạ mình như vậy, Đoàn Phi cũng chỉ biết âm thầm cười khổ.

Nếu như là bình thường, gặp phải loại chuyện như vậy, chỉ cần không quá nghiêm trọng đều có thể bỏ qua, dù sao đều ở Tân Thành lăn lộn, không tránh được chạm mặt nhau.

Nhưng chuyện này lại liên quan đến Trần Minh Triết.

Đến Đoàn Phi cũng không biết nhân vật này hùng mạnh đến cỡ nào, nên cũng không dám tự tung tự tác.

Cuộc điện thoại sáng sớm nay từ Yên Kinh gọi đến, ngay cả đại ca của Dung Thành cũng dặn đi dặn lại tuyệt đối không được đắc tội với người này.

“Chuyện này tôi không quyết được, ông đưa con ông đến gặp anh Trần cầu xin đi, nếu anh ấy tha thứ thì tôi không có ý kiến gì!”

Nghe nói vậy, sắc mặt Phương Hồng Đào hơi lúng túng.

Bởi vì người thanh niên trước mặt ông ta trước sau đều không quay nhìn ông ta lấy một cái.

Là nhân vật lớn ở Tân Thành, trước mặt Thẩm Vinh Hoa, ông ta còn nói được vài lời.

Hiển nhiên Phương Hồng Đào cho rằng Đoàn Phi đang không nể mặt mình.

“Bố, anh Trần cái khỉ gì chứ, chỉ là thằng ở rể nhà họ Bạch thôi bố, chỉ là đồ ăn bám mà thôi, con...”

“Mày im miệng cho tao!”

Thấy sắc mặt Đoàn Phi chùng xuống, lòng ông ta nảy sinh cảm giác bất ổn.

Dù sao ông ta với Đoàn Phi qua lại không chỉ một hai lần, nên rất hiểu tên Đoàn Phi này. Tuy bề ngoài hắn cười cười, nhưng nếu lỡ chọc phải hắn, kể cả Thẩm Vinh Hoa hắn cũng không nể nang.

“Cậu Phi, chuyện này...”

Lúc này, Trần Minh Triết vẫn chưa quay người lại, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Ông là bố của Phương Thế Hoa?”

Phương Hồng Đào ngẩng mặt nhìn người thanh niên ăn vận chất phác trước mặt, tuy không nhìn thấy mặt nhưng chỉ nghe giọng nói cũng có thể đoán được là một người không đơn giản.

“Đúng vậy, cậu Trần, con tôi đắc tội với cậu, cậu muốn giải quyết như thế nào?”

Phương Hồng Đào tự thấy đã nể mặt Trần Minh Triết lắm rồi.

Về việc con rể của nhà họ Bạch, ông ta cũng đã được nghe kể, nhưng ông ta cũng không biết người này là ai.

“Ông không phải biết, dù sao ông cũng đến rồi, rất tốt, bây giờ tôi muốn chặt cánh tay phải của Phương Thế Hoa, tiếp sau đó sẽ khiến anh ta tuyệt hậu luôn, ông có ý kiến gì không?”

Trần Minh Triết trước giờ đều không phải người thích vòng vo, anh vừa nói vừa xoay người nhìn người đàn ông trung niên đẫy đà trước mặt.

Cái gì?

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Phương Hồng Đào bốc lên.

Từ lúc nào Phương Hồng Đào lại bị khi dễ như vậy?

Không chờ ông ta phản ứng, Đoàn Phi đã nhăm nhe hành động.

Lúc này, Trịnh Mãnh không do dự, đá vào bắp chân Phương Thế Hoa, khiến Phương Thế Hoa hét thảm quỳ gối xuống trước mặt Trần Minh Triết. Sau đó, hai người khác tiến tới đè người Phương Thế Hoa xuống, cánh tay phải của anh ta vẫn buông thõng như trước.

“Các, các người...”

“Đoàn Phi, có cần phải tuyệt tình như vậy không?”

Thấy Đoàn Phi lăm lăm cây dao trong tay bước đến, Phương Hồng Đào lạnh người.

Đoàn Phi cười lạnh không đáp.

“Bố, bố... Cứu con, cứu con!”

Phương Thế Hoa giãy nảy, mặt giàn giụa nước mắt.

Trần Minh Triết chậm rãi bước lên.

Sau đó nắm lấy con dao trong tay Đoàn Phi.

Rồi trước mắt nhiều người gọn gàng chém một nhát.

Nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng.

Chỉ khi ngửi thấy mùi máu tanh tưởi, ai nấy mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“A...”

“Tay của tôi... tôi...”

Phương Thế Hoa ngất đi trong vũng máu.

“A... Thế Hoa, Thế Hoa...”

Phương Hồng Đào lao đến ôm lấy con trai mình.

“Được, được lắm...”

“Người đâu, mau đưa Thế Hoa đến bệnh viện!”

Phương Hồng Đào liếc từng người trước mặt, sau đó gọi lính của mình.

“Cánh tay này đụng vào vợ tôi, tôi dĩ nhiên sẽ phế nó đi!”

Trần Minh Triết nói tiếp: “Lôi chủ tịch Phương ra, tiếp theo phế đi Phương Thế Hoa!”

Nghe xong, những người có mặt đều hơi run rẩy.

Kể cả Đoàn Phi cũng cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo lan tràn.

“Cái gì? Cậu... Người trẻ tuổi làm việc nên chừa đường lui, sau này còn gặp lại, cậu không nên quá đáng như vậy...”

Khi nói lời này, mắt Phương Hồng Đào đầy sát khí.

Thấy Đoàn Phi chần chừ, Trần Minh Triết khích bác: “Sao, sợ đắc tội chủ tịch Phương hả?”

Nghe vậy, Đoàn Phi toát mồ hôi lạnh, quay lại quát Trịnh Mãnh: “Trịnh Mãnh, lôi chủ tịch Phương ra!”

Lúc này, bảy, tám vệ sĩ mà Phương Hồng Đào dẫn theo đều bị đàn em của Mặt Sẹo kề dao vào cổ, không ai dám động đậy. Bọn họ đều đánh hơi được đám người trước mặt là hạng người gì.

“Các người... Đoàn Phi, cậu muốn tuyên chiến với tôi đúng không?”

“Mẹ kiếp, Phương Hồng Đào, tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông được đằng chân lân đằng đầu. Đắc tội anh Trần thì Tập đoàn Phương Thị cũng không xong đâu. Ông còn không biết nặng nhẹ, tôi phế luôn cả hai cha con ông!”

Hết lần này đến lần khác bị Phương Hồng Đào uy hiếp, Đoàn Phi cũng nổi điên.

Phương Thế Hoa lôi đàn em của hắn là Mặt Sẹo vào chuyện này, hắn đã tỏ rõ thái độ rồi, vậy mà Phương Hồng Đào còn không hiểu tình hình, hắn cũng không quản được nhiều như vậy nữa.

Không nói nhiều xoay người đạp thẳng lên người Phương Hồng Đào.

Rồi xông đến bóp cổ Phương Hồng Đào.

“Câm miệng cho tôi, ông còn nhiều lời coi chừng tôi giết ông luôn!”

Đoàn Phi tự nhiên nổi khùng lên khiến đám đàn em sợ chết khiếp, lúc này Phương Hồng Đào cũng sững sờ.

Bị Đoàn Phi bóp cổ, ông ta thở hổn hển.

Trần Minh Triết không thèm để ý, từng bước đi tới, mạnh mẽ giơ chân.

Giẫm lên người Phương Thế Hoa gần như hôn mê trong vũng máu.

A!

Cú đạp của Trần Minh Triết không hề nương tình, những người ở đây đều đã được chứng kiến, người bị đá văng xa vài mét rồi bất tỉnh tại chỗ.

Mà lúc này, bàn chân anh đang giẫm nát bộ phận trọng yếu của một người đàn ông.

Nghĩ thôi cũng thấy thốn!

Trịnh Mãnh ở gần đó còn nghe gõ tiếng xương gãy răng rắc.

“Trần... Khốn kiếp... Aaaaa...”

Trần Minh giày xéo rồi nhấc chân lên.

Mặt Phương Thế Hoa đỏ bừng, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Lúc Trần Minh Triết thu chân về, Phương Thế Hoa bất tỉnh tại chỗ.

“Thế Hoa...”

Đoàn Phi nhìn cảnh tượng trước mắt cũng thấy nhói nhói phía bên dưới, tay buông thõng, nhìn Phương Hồng Đào cảm thông.

Vốn Trần Minh Triết không muốn ra tay, nhưng Phương Thế Hoa đã động đến giới hạn của anh, tổn thương người anh yêu nhất, cho nên anh phải tự mình ra tay khiến Phương Thế Hoa sống không bằng chết.

“Nhớ kỹ, nếu muốn báo thù thì tìm tôi, nếu làm hại người bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Phương các người biến mất vĩnh viễn!”

Vừa nói, Trần Minh Triết vừa đi đến chỗ Bạch Diệp Chi nằm hôn mê.

Ôm lấy Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết không ngoái đầu đi ra khỏi Kim Sắc Dương Quang.

“Đúng rồi, về sau tôi không muốn nhìn thấy Phương Thế Hoa xuất hiện ở Tân Thành nữa!”

Nghe vậy, Phương Hồng Đào nắm chặt tay.

Mặt Sẹo nãy giờ quỳ đến ướt đẫm cả người, lúc này vội vàng lê đến trước mặt Trần Minh Triết.

“Cậu Trần, xin lỗi... Tôi có mắt như mù, đắc tội với cậu, mong cậu tha thứ...”

Đoàn Phi bay đến bên cạnh Trần Minh Triết, tống cho Mặt Sẹo một đá. Cú đá này nhanh mạnh, dứt khoát khiến Mặt Sẹo bay xa ba mét, nôn ra một bụm máu.

Mặt Sẹo vừa chứng kiến hành động của Trần Minh Triết ban nãy, đã biết người này khủng bố như ác ma từ địa ngục, đâu dám lơ đễnh, vội vàng kiên trì quỳ tiếp.

“A Phi, người của anh, anh tự xử lý đi. Chuyện hôm nay dừng ở đây, tôi không muốn phong phanh ra bên ngoài!”

“Anh Trần, anh yên tâm, ngày mai trời sáng, Tân Thành vẫn như cũ không có gì thay đổi!”

Trần Minh Triết gật đầu, đi khỏi Kim Sắc Dương Quang.

“Trịnh Mãnh, mau đuổi theo hộ tống anh Trần trở về...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.