Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 27: Chương 27: Họa vô đơn chí




Hôm sau, trời vừa sáng.

Khi một tia nắng mai xuyên qua cửa sổ gương đáp lên gương mặt trắng hồng của Bạch Diệp Chi, thì cô chầm chậm mở mắt ra.

Cô xoa xoa trán hơi đau nhức rồi muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy cơ thể mình không khỏe cho lắm.

Ngay lập tức, Bạch Diệp Chi nhớ ra gì đó, sau đó trợn tròn đôi mắt nhìn xung quanh.

Thấy mình đang ở nhà thì mới khẽ thở phào, cô nhanh chóng lật chăn nhìn bộ đồ mình hoàn chỉnh thì mới hoàn toàn yên tâm.

Sau khi chậm rãi ngồi dậy, Bạch Diệp Chi thấy chăn gối đã gấp gọn gàng ngăn nắp trên chiếc giường quân đội bên cạnh.

Tuy cửa vẫn đóng nhưng cô vẫn ngửi thấy được mùi thức ăn thơm phức bay từ bếp lên.

Bụng của Bạch Diệp Chi sôi ùng ục ngay.

Vừa nhớ tới chuyện tối qua là Bạch Diệp Chi đã thấy khiếp vía, nhưng cô biết rõ, giây phút cuối cùng, chính người đàn ông tầm thường trong mắt tất cả mọi người này đã xuất hiện và ôm cô vào lòng.

Bạch Diệp Chi vẫn luôn cắn răng chống cự, kiên cường đợi đến khi anh tới mới ngất đi.

Cô đứng dậy rồi liền vào phòng tắm, gột rửa sạch sẽ mùi rượu tối qua còn vương lại, đồng thời cũng rửa đi sạch những mệt mỏi.

Trong bếp.

Trần Minh Triết nghe tiếng nước chảy tí tách thì biết Bạch Diệp Chi đã dậy rồi.

Nhớ tới Bạch Diệp Chi đêm qua vẫn còn chịu tác dụng của thuốc thì trong lòng Trần Minh Triết lại tủm tỉm.

Ba năm, có thể nói ba năm qua chưa từng được thân mật như tối qua.

Cho dù là Trần Minh Triết có ý chí vô cùng kiên định cũng suýt chút nữa vác “súng” lâm trận rồi.

Dù sao thì không những Bạch Diệp Chi có thân hình bốc lửa, mà hơi thở gấp gáp kia cũng cực kì mê người.

Tối qua Trần Minh Triết đã phải rất vất vả mới có thể đặt được Bạch Diệp Chi bám chặt lấy mình như một con bạch tuộc lên giường.

Cũng chính vì bố mẹ và em vợ đều đi Dung Thành mới tạo cơ hội không gian riêng yên tĩnh cho hai người thế này.

Nhưng ngày quan trọng như hôm qua lại trôi qua trong những chuyện không vui vẻ kia.

Nhưng Trần Minh Triết thầm tính toán, sinh nhật Bạch Diệp Chi sắp tới rồi, đến lúc đó thì sẽ bù luôn cả kỉ niệm ngày cưới luôn.

Vừa nghĩ, Trần Minh Triết vừa chiên trứng gà thành hình trái tim...

Trong phòng tắm, mặt của Bạch Diệp Chi càng lúc càng hồng nhuận.

Bây giờ tỉnh táo hơn, cô cũng đã nhớ lại vài hình ảnh mơ hồ tối qua.

Nhưng, cho dù trong tình huống đó, Trần Minh Triết vẫn luôn kiên trì thực hiện đúng điều kiện trước kết hôn của bọn họ.

Nhìn thân hình quyến rũ của mình trong gương, Bạch Diệp Chi còn xoay người một vòng, sau đó thở dài, thật không biết mình nên vui hay nên giận.

“Lẽ nào Trần Minh Triết bị yếu sinh lí?”

Mặc một bộ đồng phục đi làm già dặn, Bạch Diệp Chi thả tóc, vừa mở cửa đi ra, trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ kì lạ.

Nếu anh ấy không bị yếu sinh lí thì tối qua mình đã làm đến vậy rồi... Anh ấy có ngủ được không?

“Diệp Chi, ăn cơm thôi!”

Đúng là tối qua Trần Minh Triết trằn trọc cả đêm không ngủ được, sáng sớm tinh mơ đã ra ngoài chạy một vòng, về tắm lại nước lạnh mới hoàn toàn dập được lửa trong người anh.

“Vâng...”

Bạch Diệp Chi vội vã xua đi suy nghĩ trong đầu, nhưng không biết sao lúc nhìn Trần Minh Triết thì mặt cô lại đỏ như cà chua cuối vụ.

Nhìn dáng vẻ tất bật dọn đồ ăn của Trần Minh Triết, Bạch Diệp Chi cảm thấy rất an lòng.

Vốn dĩ cô đã là một cô gái rất dễ cảm thấy thỏa mãn, điều cô mong cầu chỉ là an cư lạc nghiệp, bình an vui vẻ.

“Mau tới ăn cơm, ăn rồi em còn phải tới công ty nữa...”

Nhìn Trần Minh Triết tươi cười giục mình ăn cơm, Bạch Diệp Chi cảm thấy thật ấm áp.

Nếu ông chồng này của mình có chí tiến thủ một chút thì tốt biết bao, thế thì anh chính là người chồng hoàn mĩ rồi!

Vừa ăn một miếng trứng chiên thì điện thoại vang lên chẳng đúng lúc.

“Hả, gì cơ...”

“Mẹ, mẹ đừng gấp, bây giờ mẹ ở đâu?”

“Vâng, vâng, con qua ngay!”

Nói xong thì Bạch Diệp Chi vẻ mặt lo lắng cuống cuồng nói với Trần Minh Triết: “Minh Triết, không hay rồi, bố bị tai nạn rồi, ngay sáng nay luôn!”

“Tai nạn?”

“Ừm, Minh Triết, em sang bệnh viện Nhân Dân trước, anh dọn dẹp xong thì qua ngay nhé!”

Nói xong cũng không đợi Trần Minh Triết nói gì, cô vội đứng lên cầm theo túi xách rồi lao ra ngoài.

“Em đi chậm chút...”

Bây giờ Trần Minh Triết làm gì có tâm trạng nào ăn cơm, lập tức thu dọn rồi cầm điện thoại ra.

Bố vợ bị tai nạn, đương nhiên Trần Minh Triết sẽ sốt sắng, anh gọi thẳng vào số điện thoại tư nhân của viện trưởng bệnh viện Nhân Dân - Từ Hằng Tùng. Lúc này Từ Hằng Tùng đang trong phòng cấp cứu chuẩn bị phẫu thuật.

Ông ta rất ít khi nhận điện thoại, nhưng cuốc điện thoại này gọi đến điện thoại riêng nên chắc chắn ông ta phải nghe.

Rất ít người biết được số điện thoại này của ông ta.

Một số điện thoại lạ?

“A lô, ai đó...”

Trần Minh Triết nghe giọng nói ở đầu bên kia có vẻ già nua và khá mệt mỏi.

Thì biết chắc chắn người này là viện trưởng Từ rồi, số điện thoại này là Thẩm Vinh Hoa cho anh, chắc sẽ không nhầm được.

“Có phải là viện trưởng Từ không? Tôi là Trần...”

Trần Minh Triết còn chưa nói hết tên của mình thì Từ Hằng Tùng bên kia đã run rẩy cả người, vội vàng nói: “Là cậu Trần ạ?”

“Đúng vậy, viện trưởng Từ, bây giờ bố vợ tôi thế nào rồi?”

“Lần này ông Bạch bị thương khá nghiêm trọng, tôi đang chuẩn bị tiến hành phẫu thuật gấp cho ông ấy, hơn nữa tôi còn sắp xếp cho bác sĩ Đông y dày dặn kinh nghiệm ở khoa Đông y cũng tiến hành phẫu thuật với tôi. Kết quả cụ thể thế nào thì phải đợi sau khi phẫu thuật xong mới biết được.”

“Được, phiền viện trưởng Từ rồi, tôi sẽ qua ngay!”

“Không phiền, không phiền gì cả! Cậu Trần yên tâm, bệnh viện chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho ông Bạch thật tốt“.

Trần Minh Triết không nói thêm gì, cúp máy luôn.

Đột nhiên anh nhớ tới việc tối qua mình dạy dỗ Phương Thế Hoa, nhà họ Phương...

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, sau đó thì gọi điện thoại cho Đoàn Phi.

“A Phi, chuyện tối qua...”

“Anh Trần, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm, trong đêm qua Phương Thế Hoa đã ra khỏi Tân Thành rồi ạ, tôi cũng đã dạy dỗ Phương Hồng Đào rồi, nhà họ Phương tuyệt đối sẽ không đối đầu với anh Trần đâu. Ngoài mấy người trong cuộc ra thì không một ai biết tới sự việc này cả“.

“Ừ, xem ra tôi đa nghi rồi!”

“Anh Trần, sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Trần Minh Triết chậm rãi suy nghĩ một lát rồi nói: “Bố vợ của tôi vừa xảy ra tai nạn xe... Haizz, bỏ đi, tôi cúp máy đây!”

Nói xong Trần Minh Triết cúp máy luôn, sau đó ra khỏi, cưỡi xe điện vội tới bệnh viện.

Bên kia, Đoàn Phi ngồi bật dậy trên giường.

“Anh Phi, mới sớm thế này, anh...”

“Em ngủ đi, anh có việc!”

Đoàn Phi mặc áo ngủ rồi đi ra ngoài.

“Mặt Sẹo, ông mau qua đây đi, cho ông một cơ hội lập công chuộc tội!”

Tuy Đoàn Phi không biết rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Phương hay không, nhưng Trần Minh Triết đã gọi điện cho hắn nhắc tới chuyện này thì có nghĩa là e rằng trong chuyện này có khúc mắc gì đó.

Đương nhiên, Mặt Sẹo chính là người thích hợp nhất để làm chuyện này.

Dù tai nạn này có ai nhúng tay hay không thì đều phải tra cho rõ ràng rành mạch.

Tại bệnh viện Nhân Dân Tân Thành.

Phòng cấp cứu.

Chu Minh Phượng khóc ngất trên hành lang thấy Bạch Diệp Chi tới thì vội vã ôm chầm lấy cô.

“Diệp Chi... Con tới rồi...”

Chưa nói được gì, bà ta đã lại khóc như mưa rồi.

“Mẹ, bố thế nào rồi ạ?”

Bạch Diệp Chi nhìn đèn phòng phẫu thuật đỏ chói thì tim chợt run rẩy.

“Bố con ông ấy...”

“Bạch Tuyết, em nói đi, bố...”

Trên mặt Bạch Tuyết vẫn còn quấn băng gạc, mắt ngập nước.

“Chị, sáng nay lúc xe nhà ta xuống cao tốc vào nội thành thì đột nhiên có một chiếc xe tải chở hàng lớn tông thẳng vào xe nhà mình. Bố bị thương nặng nhất, bây giờ... em, em cũng không biết bố thế nào rồi nữa!”

Bạch Diệp Chi hít một hơi thật sâu rồi vỗ lưng Chu Minh Phượng nói: “Mẹ, không sao đâu, chắc chắn bố sẽ không sao đâu!”

“Hu hu hu, nếu ông ấy có bề gì thì ba mẹ con chúng ta sống sao đây chứ...”

Vừa nói, nước mắt bà ta vừa không ngừng tuôn rơi.

“Chị, Trần Minh Triết đâu? Sao anh ta không tới?”

Bạch Tuyết nhìn Bạch Diệp Chi tới một mình thì lập tức lạnh giọng hỏi.

“Ừm, chắc anh ấy sắp tới rồi đó!”

“Hứ, tới hay không cũng chẳng có ích gì, dù sao cũng chẳng mong đợi cậu ta giúp được cái gì“.

Chu Minh Phượng lau nước mắt, tức giận nói.

Dường như cứ nhắc tới cái tên Trần Minh Triết là bà ta lại lên cơn giận vậy.

“Cũng đúng! Chị biết không, chúng ta có thể nhanh chóng thuận lợi vào phòng phẫu thuật thế này đều nhờ Hoàng Quốc Đào giúp cả đấy. Chính là anh trai si tình theo đuổi chị ba năm cấp ba rồi sau đó ra nước ngoài lập chí tạo một hãng mỹ phẩm cho chị đó, chị nhớ không?”

Lúc Bạch Tuyết đang nói chuyện thì một chàng trai cao lớn đẹp trai mặc vest, ăn vận tỏa sáng đi nhanh tới.

“Cô Chu, bây giờ tình hình thế nào rồi? Viện trưởng Từ đã vào trong chưa?”

Vừa đi, chàng trai đẹp này vừa hỏi.

Nhưng ánh mắt của anh ta lại bị Bạch Diệp Chi mặc đồng phục đi làm thành thục thu hút.

“Vào rồi, vào rồi... Thật sự cảm ơn cháu quá, cháu trai“.

Thế Hoàng Quốc Đào mới thở phào, sau đó tiếp tục nói: “Vậy cháu yên tâm rồi, có viện trưởng Từ thì chắc chắn chú Bạch sẽ không sao đâu ạ“.

“Diệp Chi, cậu cũng đừng lo lắng...”

Lúc nói chuyện, mặt Hoàng Quốc Đào hơi đỏ.

Nhưng thật sự rất kích động, Hoàng Quốc Đào không ngờ sẽ gặp lại Bạch Diệp Chi.

Mà Bạch Diệp Chi bây giờ càng xinh đẹp quyến rũ hơn trước nhiều.

Chỉ là anh ta nghe nói hoa khôi năm xưa lại gả cho một ông chồng vô dụng.

Bạch Diệp Chi khẽ gật đầu nhưng không nói gì.

Bạch Diệp Chi không có thiện cảm, cũng chẳng ác cảm gì với Hoàng Quốc Đào. Hôm nay anh ta giúp một việc lớn thế này, cô thấy thật sự cảm kích.

“Tôi nghe bạn học nói cậu đã kết hôn rồi à?”

Giọng của Hoàng Quốc Đào khá nhẹ, tỏ vẻ rất lịch lãm.

“Đúng vậy!”

Lúc Bạch Diệp Chi trả lời, mắt cô vẫn cứ dán chặt lên chiếc đèn đỏ vẫn luôn sáng của phòng cấp cứu.

“Vậy, chồng cậu là...”

“Là một thằng vô dụng. Em nói nhé anh Hoàng, năm xưa mà anh kiên trì thêm chút nữa, đừng ra nước ngoài thì không chừng chị em đã là của anh rồi đấy, cũng không bị ép phải gả cho một thằng vô dụng, không dựa dẫm được cái gì sất! Cả ngày chỉ biết ở nhà nấu ăn dọn dẹp, bưng trà rót nước...

“Bạch Tuyết... Em nói bừa cái gì đấy!”

Nghe Bạch Tuyết nói Trần Minh Triết như vậy thì Bạch Diệp Chi lập tức thấy tức giận.

“Được rồi, đừng cãi nữa, bố của hai đứa còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đó“.

“Mẹ, Minh Triết...”

“Đừng có nhắc đến tên cậu ta, nhắc là mẹ lại bực cả mình!”

Ngay lúc này, Trần Minh Triết đã bước nhanh trên hành lang về phía này.

“Thật là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, đồ vô dụng, anh còn tới đây làm gì?”

Trần Minh Triết vừa tới trước mặt Bạch Diệp Chi, còn chưa mở miệng ra nói gì, đang không biết anh chàng đẹp trai này là ai thì đã nghe thấy giọng cô em vợ ngồi trên ghế, mặt mũi đều bị băng bó, gắt gỏng nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.