Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 93: Chương 93: Anh ấy...đã đi rồi sao?




Sau lần gặp mặt giữa Ngụy Thế Quân và Sở gia gia ở bệnh viện thì hôm sau cũng không thấy Sở Sinh Trang đến thăm anh nữa, mãi cho đến ngày Ngụy Tô Linh phải làm phẫu thuật lần hai để trị dứt điểm trấn thương não bộ thì cô mới đến bệnh viện.

Cả hai chạm mặt nhau, phía sau cô còn có cả Thomas Damond đi cùng, hai người chỉ cúi đầu coi như chào hỏi nhau rồi cũng không ai bắt chuyện với ai, đều tập trung vào cuộc phẫu thuật đang diễn ra trong phòng.

Ngày hôm đó sau khi từ bệnh viện trở về, Sở gia gia có gọi cô con gái ra để nói chuyện riêng. Ông đã thể hiện rõ quan điểm của mình về chuyện tình cảm giữa cô và anh rằng ông sẽ không bao giờ đồng ý chuyện cả hai quay lại với nhau, cho dù có sự xuất hiện của đứa bé thì cũng không thể nào. Ngụy Thế Quân hay là Ngụy Gia có thể nhận cháu nhưng không thể nhận con dâu. Những chuyện mà anh đã làm với cô và Sở Gia, ông sẽ không bao giờ quên lại càng không thể tha thứ mà coi như không có gì xảy ra.

Sở Sinh Trang sau cuộc nói chuyện với bố thì đã có những quyết định riêng cho mình. Đúng là quá khứ anh đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu với cô và gia đình, nhưng xét cho cùng đều là do hiểu lầm, hơn nữa một phần lỗi cũng là do cô đã vì yêu mù quáng mà để cho người ta có cơ hội làm tổn thương mình. Bây giờ mọi chuyện coi như đã rõ ràng, cô lại đang mang trong mình giọt máu của anh, cho dù sau này có muốn không liên quan đến nhau thì vì con mà vẫn sẽ phải chạm mặt.

Bản thân Sở Sinh Trang cũng không rõ cảm xúc trong cô hiện tại là như thế nào. Chỉ biết là cô đã không còn hận người đàn ông này như trước nữa, những tổn thương trong quá khứ mà anh gây ra giờ cô cũng không cảm thấy quá rõ rệt, có lẽ thời gian qua những vết thương ấy đã dần lành lại không còn cảm giác đau nhói nữa nhưng vệt sẹo sẽ vẫn còn mãi ở đó.

Anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô về đứa bé, vào cái khoảnh khắc anh biết được mình có con, vẻ mặt anh rạng rỡ đến nhường nào cô còn nhớ rất rõ. Có lẽ là anh thật sự đã rất vui mừng vì sự xuất hiện đầy bất ngờ của thiên thần nhỏ này, vậy thôi thì cứ để cho mọi chuyện diễn ra tự nhiên, nếu cô và anh còn duyên còn nợ thì tự khắc sẽ quay về bên nhau. Sở Sinh Trang cô sẽ không chủ động nhưng cũng không trốn tránh...

Sau mấy tiếng đồng hồ thì ca phẫu thuật cũng kết thúc, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như mọi chuyện đang ngày càng chuyển biến tốt đẹp hơn thì phải.

Hết thuốc mê Ngụy Tô Linh cũng tỉnh lại, lúc này mọi người đều đang ở trong phòng vây quanh cô nhóc ấy. Mặc Kiều Khâm là thể hiện rõ nhất sự mừng rỡ của mình, khi thấy cô nàng tỉnh lại anh ấy đã vội gọi bác sĩ đến, miệng cười đến không thể khép lại luôn rồi.

“Anh Khâm, có gì thì cũng nên tém lại chút không người ta đánh giá cho đấy. Anh thể hiện như vậy mà còn dám nói chỉ coi Linh Linh như em gái, ai thèm tin cơ chứ?”

Nghe Sở Sinh Trang nói vậy Mặc Kiều Khâm liền quay sang trừng mắt với cô:

“Còn không mau ngậm miệng lại, ai cho em ăn nói lung tung như vậy hả?”

“Sao? Bị em chọc trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận à? Anh xấu tính quá nha! Linh Linh đúng là mắt mờ mới nhìn trúng anh mà!”

“Chị!”_Ngụy Tô Linh nghe mấy lời của cô đã đỏ hết cả mặt mà lên tiếng nhắc nhở cô chị gái này

Sở Sinh Trang thấy vậy liền cười, cũng thôi không trêu chọc hai con người này nữa.

“Sinh Trang, sao hai hôm nay mẹ không thấy con đến bệnh viện vậy?”_Ngụy phu nhân thắc mắc, mấy hôm trước cô có gọi nói với bà rằng sẽ không đến bệnh viện nữa, bà hỏi thì cô cũng không nói lý do

“À tại con nghĩ là anh ấy cũng đã khỏe rồi, có thể không cần con phải đến nữa ạ, với lại mấy hôm nay con thấy trong người không được khỏe nên muốn ở nhà nghỉ ngơi.”

“Sao? Con không khỏe ở chỗ nào? Để mẹ gọi bác sĩ đến.”_Ngụy phu nhân sốt sắng

“Bây giờ thì không sao rồi ạ, mẹ đừng lo lắng quá.”

“Chị Sinh Trang, chị không coi thường được đâu, ngộ nhỡ cháu em không khỏe ở chỗ nào thì sao ạ? Chị vẫn là nên để anh trai em đưa đi khám.”_Ngụy Tô Linh nói rồi nháy mắt ra hiệu với ông anh trai của mình

Ngụy phu nhân liền phụ họa theo mà đẩy thằng con trai cùng cô con dâu ra khỏi phòng, Sở Sinh Trang bất lực đành phải làm theo mong muốn của bà cùng cô nhóc kia.

“Trang tỷ, em đi cùng chị được chứ?”_Thomas Damond chạy theo hai người đang đi phía trước rồi ngỏ ý muốn đi cùng

Sở Sinh Trang bèn liếc mắt qua nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh không có phản ứng gì thì cũng đồng ý với Thomas Damond. Cả ba chậm rãi đi đến khoa phụ sản, đến phòng siêu âm chỉ cho phép hai người vào, bác sĩ liền hỏi ai là chồng của cô, lúc này cả ba cùng quay sang nhìn nhau. Sau cùng Thomas Damond biết ý đành lùi lại phía sau và bảo cô cùng anh đi vào trong.

Sở Sinh Trang nằm trên giường, bác sĩ bôi thuốc lên vùng bụng của cô rồi dùng thiết bị chuyên dụng để siêu âm. Trên màn hình đặt phía trước mặt cô là hình ảnh một bào thai bé tí hon đã được hai tháng tuổi, cũng đã một phần nào hình thành các bộ phận trên cơ thể. Đứa bé đang phát triển rất tốt dưới sự chăm sóc cẩn thận của những người lớn trong gia đình.

Nhìn con mình trên màn hình ti vi, tay Ngụy Thế Quân bất giác nắm chặt lấy tay người con gái đó không buông, nắm chặt lấy tay mẹ của con anh và cũng đã từng là vợ anh.

“Bố mẹ có muốn nghe nhịp tim của con không?”_Vị nữ bác sĩ già kia lên tiếng

“Đ...đã có thể nghe được rồi sao?”_Ngụy Thế Quân bất ngờ hỏi

“Có thể rồi, kỹ thuật siêu âm bây giờ rất tân tiến.”_Vị bác sĩ kia khẽ gật đầu rồi mỉm cười đáp, sau đó liền cho hai người nghe nhịp tim của thai nhi

Những tiếng đập thình thịch khẽ vang lên bên tai, chẳng hiểu sao sống mũi anh hơi cay cay, khóe mắt cũng đã đỏ hoe, nước mắt anh lại rơi xuống lăn dài bên gò má.

Sở Sinh Trang lúc này gương mặt đã giàn giụa nước mắt nhưng trên môi lại là nụ cười tràn ngập hạnh phúc, con của cô, đứa bé đang phát triển rất tốt sẽ ngày một lớn dần lên, rồi chẳng mấy chốc cô sẽ được nhìn thấy dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của tiểu bảo bối, đứa con đầu lòng giữa cô và người đàn ông mà cô đã từng yêu như sinh mệnh...

Cả hai bước ra từ phòng siêu âm, Thomas Damond đã vội chạy lại đỡ lấy cô còn luôn miệng hỏi thăm về tình hình của đứa bé trong bụng. Sở Sinh Trang tươi cười đưa cho cậu ta xem bức ảnh chụp siêu âm.

“Wow, bé con sau này chắc chắn sẽ rất giống chị, bây giờ em đã thấy bé có nét giống chị rồi này.”_Thomas Damond chăm chú xem tấm ảnh siêu âm rồi thốt lên

Sở Sinh Trang cũng phải bật cười vì dáng vẻ điêu ngoa kia:

“Thằng nhóc cậu cũng thật biết làm trò, đứa bé còn chưa phát triển hết nữa, sao có thể trông giống chị được?”

“Chắc chắn là giống chị rồi, chị đẹp như vậy đương nhiên sẽ giống chị.”_Thomas Damond khẳng định

“Chị có thể hiểu là em đang khen chị không đây?”

“Đương nhiên là em đang khen chị rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt em đã phải thốt lên là chị vô cùng xinh đẹp rồi!”

“Thật sao? Chị đây tạm tin vậy.”

Sở Sinh Trang cùng Thomas Damond vừa đi vừa nói chuyện trông rất vui vẻ, cũng chẳng còn nhớ đến vẫn còn có sự hiện diện của một ai khác nữa. Ngụy Thế Quân chỉ lẳng lặng đi đằng sau hai người họ, cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định để không làm ảnh hưởng đến bầu không khí vui vẻ kia...

Một tuần trôi qua, đã đến ngày Ngụy Tô Linh được xuất viện. Hôm nay Sở Sinh Trang cũng đến bệnh viện để đón cô em gái, tới nơi còn cứ nghĩ sẽ gặp được anh nhưng lại chẳng thấy người đâu.

Từ buổi anh cùng cô đi khám thai đó đã không thấy anh xuất hiện nữa, mỗi lần Sở Sinh Trang đến bệnh viện thăm Ngụy Tô Linh đều chỉ biết là anh đang ở trong phòng bệnh của mình để dưỡng thương, cô ngại không qua phòng gặp anh mà anh cũng chẳng chủ động đi tìm, đều chỉ thông qua Ngụy phu nhân để hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô và con. Ngụy Thế Quân còn thuê cả mấy người bảo mẫu đến tận dinh thự Sở Gia để chăm sóc cho cô, nhưng lại tuyệt nhiên không trực tiếp quan tâm đến cô.

Suốt một tuần qua cả hai chưa từng gặp mặt nhau, đến tận hôm nay cũng không. Có lẽ nào Ngụy Thế Quân anh là đang muốn tránh mặt cô? Nhưng tại sao chứ? Chẳng phải anh đã hứa là sẽ chịu trách nhiệm với hai mẹ con cô? Vậy mấy ngày nay anh là vì lý do gì mà hành xử như vậy?

Trông thấy vẻ mặt như đang mong ngóng một ai đó của Sở Sinh Trang, Ngụy phu nhân khẽ cười lại lên tiếng hỏi:

“Con đang tìm Thế Quân sao?”

“Dạ? Không có ạ.”_Sở Sinh Trang vội lắc đầu chối

“Thế Quân xuất viện từ ba ngày trước rồi, nó bảo mẹ không cần nói với con.”

“Anh ấy đã xuất viện rồi sao ạ? Còn chưa tháo bột mà?”_Sở Gia không khỏi ngạc nhiên

“Bác sĩ nói đã có thể xuất viện, bao giờ đến ngày tháo bột thì quay trở lại.”

“Vậy giờ anh ấy đang ở đâu ạ?”

“Chắc đã bay đến S thành từ hôm qua rồi, nghe nói là đang chuẩn bị cho một dự án nào đó.”

“Anh ấy...đã đi rồi sao?”_Sở Sinh Trang đột nhiên trầm xuống

“Chị, hay là chị cũng đến Ngụy Gia chơi một chuyến đi?”_Ngụy Tô Linh ngỏ ý muốn mời cô đến nhà chơi

“Chuyện này...chắc là không được đâu.”

[...]

Tại biệt thự trên đảo Sinh Thế, lúc này đang có hai người đàn ông ngồi nhâm nhi chai rượu quý trong phòng khách.

“Ha, không ngờ có một ngày tôi lại được trông thấy dáng vẻ này của ông đấy. Đã bị thương rồi mà vẫn còn muốn mời tôi uống rượu sao?”_Châu Bá An châm chọc

“Ông có nghe người ta nói là “thuốc men” chưa? Đã uống thuốc thì phải có men rượu.”_Ngụy Thế Quân nhàn nhạt nói

“...”

“Thế chuyện của ông với cô ấy sao rồi? Trở về S thành thì chắc là đã quyết định buông bỏ thật rồi nhỉ? Vậy còn đứa bé phải làm sao?”

“Bố cô ấy nói không cần tôi phải chịu trách nhiệm, mà có lẽ là cô ấy cũng có suy nghĩ như vậy. Dù sao thì không có tôi vẫn sẽ còn người khác sẵn lòng yêu thương cô ấy, tôi lại càng không dám tranh giành với người ta mà cũng không đủ tư cách để làm điều đó...”

“Ngụy Thế Quân, ông từ bao giờ trở nên hèn nhát như vậy?”

“Hèn nhát? Tôi cũng cứng với hai từ đó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.