Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 94: Chương 94: Tiệc thành lập công ty




Sau một khoảng thời gian khá dài thì Ngụy Thế Quân cũng đã chuẩn bị xong cho việc ra mắt công ty chuyên về mảng du lịch nghỉ dưỡng do anh tự mình đứng ra thành lập, công ty cũng vừa mới được đưa lên sàn chứng khoán. Tuy đã hoạt động được một thời gian rồi nhưng phải đến gần tháng sau anh mới quyết định tổ chức một bữa tiệc coi như là chào mừng ngày công ty được thành lập.

Sau khi nhận được thông tin về buổi tiệc, cánh báo chí liền liên tiếp đưa tin trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Lần này, Ngụy Thế Quân chỉ mời một số tòa soạn có uy tín mà anh đã thân cận từ trước đến tham dự cùng với những gia tộc thân thiết đã làm ăn chung với mình.

Trước hôm diễn ra tiệc thành lập công ty một ngày, Sở Sinh Trang có thấy bài báo liên quan nhưng cũng không để tâm đến. Tuy nhiên, khi tên người sáng lập ra công ty đó được đặt ngay trên tiêu đề của bài báo thì cô đã buộc phải nhấn vào xem...

“Anh, anh biết tin gì chưa?”_Sở Sinh Trang thấy anh trai mình đã tan làm trở về nhà liền lên tiếng hỏi

Sở Trác Tùng đi lại phòng khách, cởi áo khoác ngoài ra đưa cho giúp việc cất rồi ngồi xuống sopha đáp:

“Chuyện Ngụy Thế Quân cậu ta mở công ty hả?”

“Dạ phải, nghe nói tối mai là tiệc thành lập. Anh ấy có...”

“Không có, anh không nhận được thiệp mời nào cả.”_Sở Trác Tùng đoán trước được em gái sẽ hỏi điều gì nên đã trả lời luôn

“V...vậy ạ?”_Nghe anh trai nói không nhận được lời mời đến tham dự buổi tiệc từ Ngụy Thế Quân, Sở Sinh Trang cũng đột nhiên ỉu xìu hẳn đi

“Sao? Em muốn đi?”

“A không có ạ. Em chỉ hỏi vậy thôi.”_Sở Sinh Trang lập tức lắc đầu, sau đó cũng không nán lại lâu mà trở về phòng nghỉ

Qua ngày hôm sau, tại hòn đảo Sinh Thế, giữa đại sảnh rộng lớn của một tòa nhà cao tầng nằm ở trung tâm đảo, những vị khách đã di chuyển lần lượt vào phía bên trong để tham dự buổi tiệc thành lập công ty. Chủ nhân của bữa tiệc đã đến từ sớm, hiện đang đứng trước cửa chính để tiếp đón các vị khách quý.

Chiếc Maybach đen bóng dừng trước thảm đỏ, Ngụy lão gia cùng Ngụy phu nhân bước xuống, nối đuôi theo sau là bốn đến năm chiếc xe cùng loại nữa, người ngồi bên trong là gia đình chú hai và chú ba của Ngụy Thế Quân, bọn họ lần lượt bước xuống tiến vào bên trong đại sảnh dưới ánh đèn flash của hàng trăm máy quay.

Ngụy Thế Quân đứng trước cửa ra vào, anh tuy đang bận rộn với công việc đón tiếp khách quý nhưng cũng không thể không bị phân tâm với màn phô trương thanh thế của những người trong Ngụy Gia. Anh chỉ là đơn giản muốn tổ chức một bữa tiệc coi như là để giới thiệu với công chúng về sự trở lại của mình, cũng không có ý định sẽ dựa vào danh tiếng của nhà họ Ngụy để lôi kéo thêm sức ảnh hưởng. Vậy mà nhìn xem, ông nội anh lại kéo cả gia tộc đến dự, còn đem theo mấy chục tên vệ sĩ để chặn người nữa. Bây giờ sự chú ý đã hoàn toàn tập trung vào người của Ngụy Gia rồi.

“Ông nội, cháu đã nói là không cần phải làm như vậy rồi.”

“Ông đương nhiên phải làm như vậy, phải cho đám người đó biết Ngụy Gia chưa từng sụp đổ!”_Ngụy lão gia nhìn đứa cháu trai mà nói sau đó cao ngạo bước vào phía bên trong đại sảnh

Mọi người trong Ngụy Gia cũng lần lượt bước vào trong, nhưng anh lại không thấy đứa em gái cùng cha khác mẹ kia đâu, liền giữ Ngụy Bạc Niên lại hỏi:

“Linh Linh không đến sao?”

“Có, nhưng đang bận tạo bất ngờ cho anh nên sẽ đến muộn một chút. Thôi em vào trong đây.”_Ngụy Bạc Niên cười đầy ẩn ý rồi cũng nhanh chóng theo sau mọi người trở vào bên trong

Ngụy Thế Quân còn chưa kịp hiểu gì thì phía thảm đỏ đã xôn xao hết cả lên, tiếng “tách tách” từ máy chụp ảnh cùng vô vàn những lời bàn tán đồng loạt vang lên khi từ trong chiếc xế hộp tiền tỉ kia bước ra một người phụ nữ đẹp diễm lệ, mà thân phận của người đó lại càng khiến người ta phải chú ý hơn.

Ngụy Thế Quân đứng đơ ra, anh không tin nổi cô ấy vậy mà lại đến đây. Ở phía thảm đỏ, hai người phụ nữ cùng sánh vai nhau bước vào, dọc hai bên các phóng viên nhà báo chen chúc nhau đặt ra vô số câu hỏi nhưng chủ yếu là tò mò về sự có mặt của cô gái kia.

Ngụy Tô Linh vui vẻ nắm tay người bên cạnh mà kéo đi đến chỗ anh trai mình đang đứng:

“Anh, xem em đưa ai tới đây nè!”

Ngụy Thế Quân nhìn người phụ nữ kia, anh cố tỏ ra lạnh nhạt:

“Không có thiệp mời thì không thể vào.”

“Sao anh lại lạnh nhạt với chị Sinh Trang như vậy chứ? Thiệp mời còn không phải do anh gửi đi sao? Chỉ cần viết ra một cái tên là được rồi. Không lẽ anh lại tiếc rẻ một tấm thiệp?”

“Đây là nguyên tắc, người không có thiệp mời không thể vào trong! Bảo vệ đâu?”

“Vậy Linh Linh thì có thể vào chứ?”_Sở Sinh Trang đột nhiên lên tiếng

Anh nhíu mày nhìn cô đầy khó hiểu, sau cùng thì cũng gật đầu:

“Có thể.”

“Em là đi cùng em ấy, tụi em là bạn tiệc.”

Nghe Sở Sinh Trang nói vậy, Ngụy Tô Linh lập tức gật đầu rồi mặc kệ sự ngăn cản của vệ sĩ mà kéo tay cô cùng bước vào phía bên trong. Anh thấy thế cũng chỉ biết bất lực đành mặc kệ cho cô em gái muốn làm gì thì làm.

Khi khách khứa đã đến đông đủ hết cả, bữa tiệc chính thức được bắt đầu. Ngụy Thế Quân bước lên bục gửi lời chào cùng với lời cảm ơn đến các vị khách quý, sau đó là phần giới thiệu về công ty ST, “ST” là viết tắt của chữ “Sinh Thế”, đây cũng chính là tên của hòn đảo nơi anh đang tiến hành dự án du lịch nghỉ dưỡng.

Sau khi đã nhận được câu trả lời về các câu hỏi liên quan đến công ty ST thì đám phóng viên bắt đầu chuyển hướng sang sự xuất hiện của một nhân vật mà không ai ngờ tới, đó chính là cô, Sở Sinh Trang. Theo như trước đó thì hai nhà Sở - Ngụy đã không mấy hòa hợp, thậm chí còn đã từng tranh giành thị trường đấu đá lẫn nhau. Vậy mà ngày hôm nay đại tiểu thư Sở Gia lại đến tham dự tiệc thành lập công ty của kẻ đã từng hãm hại tập đoàn mình, chuyện này quá không bình thường!

“Các vị, hôm nay là tiệc thành lập công ty ST, tôi mong là các vị sẽ chỉ hỏi những câu liên quan.”_Ngụy Thế Quân lên tiếng từ chối trả lời câu hỏi

Đám phóng viên đó biết không thể moi thông tin từ anh nên đã ngay lập tức chuyển hướng sang cô. Sở Sinh Trang ban đầu xác định đến đây thì cũng đã lường trước được những chuyện có thể xảy ra, mấy câu hỏi kia của đám nhà báo đương nhiên cô đã soạn sẵn văn để đối phó:

“Các vị, tôi nghĩ chuyện gì đã qua rồi thì nên để nó ở lại quá khứ. Không có bạn bè vĩnh viễn và cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Bản thân tôi rất ngưỡng mộ Ngụy tổng đây và mong muốn trong tương lai hai bên có thể hợp tác cùng phát triển, được làm việc chung với một người tài giỏi như vậy tôi chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.”

“Những lời Sở Sinh Trang tôi nói tối ngày hôm nay hy vọng rằng các vị làm báo chí sẽ đưa tin đúng sự thật, tôi không mong muốn trông thấy bất cứ bài báo lá cải nào làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai bên Sở - Ngụy. Sau cùng, cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”

Sở Sinh Trang nói xong thì không ai dám lên tiếng hỏi thêm gì nữa, mọi người cũng bắt đầu nhập tiệc. Cả buổi tối Ngụy Thế Quân bận rộn với việc tiếp khách nên cũng không có thời gian để tâm đến những chuyện khác, anh thậm chí còn không kịp ngồi xuống dùng bữa cùng với mọi người trong gia đình.

Mãi đến tối muộn khi khách đã ra về hết, lúc này Ngụy Thế Quân mới có thể nghỉ ngơi. Nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh, Sở Sinh Trang không khỏi đau lòng, cô bảo phục vụ dọn ra một bàn thức ăn rồi kêu anh ngồi xuống dùng bữa. Ngụy Thế Quân ban đầu còn có ý từ chối nhưng dưới sự bắt ép của Ngụy phu nhân thì cũng đành thuận theo.

“Sinh Trang, con cũng ngồi xuống ăn đi. Mẹ thấy tối nay con không ăn được gì mấy, dù sao cũng đang trong thời gian ốm nghén, cơ thể sẽ rất mệt mỏi, cần nạp thêm năng lượng. Để mẹ bảo đầu bếp nấu mấy món hợp khẩu vị của con.”_Ngụy phu nhân nói rồi lập tức cho người đi chuẩn bị thức ăn cho cô con dâu

Kết quả cả anh và cô cùng phải ngồi vào bàn ăn tối, lúc này ông nội cùng gia đình hai chú đã trở về dinh thự Ngụy Viên hết cả, một lúc sau thì Ngụy phu nhân với Ngụy Tô Linh cũng lén ra về để lại hai con người kia ở riêng với nhau.

Dùng bữa xong thì cũng đã khuya, giờ này chẳng còn chiếc taxi nào chạy ngoài đường cả, cuối cùng Ngụy Thế Quân đã lái xe đưa cô trở về biệt thự riêng của mình nằm trên ngọn núi ở giữa hòn đảo. Sở Sinh Trang ngồi ở bên ghế lái phụ, cả hai không ai lên tiếng trước, một người thì chăm chú lái xe, người còn lại thì thả hồn theo những bụi cây ven đường.

Lúc đến tham dự buổi tiệc Sở Sinh Trang không kịp để ý, nhưng bây giờ cô mới nhận ra dường như ở mọi con đường trên hòn đảo này đều được trải bằng một thảm cây anh thảo muộn. Giờ đã là đêm khuya những khóm hoa bắt đầu nở rộ đủ màu sắc, dưới ánh đèn đường cao áp hàng vạn bông hoa nhỏ nhắn như sáng bừng lên, lung linh tuyệt đẹp tạo nên một bức tranh với các cung đường trải đầy hoa trời.

Sở Sinh Trang bất giác lại nhớ đến ý nghĩa của loài hoa này, là tình yêu thầm lặng, âm thầm giấu kín ở sâu dưới đáy lòng...

“Đến nơi rồi...”

Ngụy Thế Quân dừng xe trong khuôn viên biệt thự, lúc quay sang gọi thì thấy cô đã nhắm mắt gục đầu sang phía cửa kính. Anh nhíu mày vội đỡ lấy đầu cô, kiểm tra thì thấy phần trán tựa vào kính xe đã bị đỏ lên một mảng lớn khiến anh không khỏi đau lòng.

Bước xuống xe, Ngụy Thế Quân liền đi vòng qua bên kia tháo dây an toàn rồi nhẹ nhàng bế người con gái ấy xuống xe, đi vào bên trong biệt thự.

Giữa đường, Sở Sinh Trang có chợt tỉnh dậy, liền va phải một mùi hương quen thuộc, mở mắt ra lại trông thấy khuôn mặt góc cạnh của người đối diện. Ngụy Thế Quân anh là đang bế cô sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao anh không gọi cô dậy mà lại tự mình bế cô vào trong cơ chứ?

Sở Sinh Trang đã căng thẳng đến mức muốn đổ mồ hôi hột giữa trời mùa đông luôn rồi, cô cố nhắm mắt lại vờ như mình vẫn còn đang ngủ và anh đã thành công bị cô qua mặt.

Sau khi vào nhà, Ngụy Thế Quân lại bế cô lên cầu thang, bước đến một căn phòng rồi dừng lại đẩy cửa vào. Suốt cả quá trình anh không hề bật đèn vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, cứ mò mẫm trong bóng tối như vậy, chỉ dựa vào chút ánh sáng le lỏi bên ngoài đèn đường chiếu vào.

Đặt cô nằm trên giường rồi anh lại cẩn thận kéo chăn bông đắp lên người cô, xong xuôi tất cả anh ngồi xuống cạnh mép giường ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say giấc kia, ánh mắt lại di chuyển xuống vùng bụng cô rồi nhẹ nhàng đặt một tay mình lên đó:

“Tiểu bảo bối, con đừng quậy nữa, con xem mẹ đã vì con mà ốm nghén đến mức nào? Vợ của bố, bố không cho phép con khiến cô ấy phải chịu khổ như vậy!”

Nói với đứa nhỏ còn chưa thành hình xong, anh lại quay lên ngắm nhìn người con gái ấy, tay khẽ đưa lên vén nhẹ lọn tóc mái ra sau tai cô, bất ngờ anh trông thấy dường như có giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô khiến anh không khỏi bối rối. Sở Sinh Trang cô là đang khóc sao?

Anh vội lấy tay lau đi giọt nước mắt ấy, miệng không ngừng dỗ dành:

“Sinh Trang, em gặp ác mộng sao? Không sao, có anh ở đây rồi! Anh sẽ bảo vệ em mà! Ngoan, đừng khóc nữa!”

Nhưng chẳng hiểu sao dường như cách làm này của anh không hề có hiệu quả, nước mắt cô lại càng chảy ra nhiều hơn. Ngụy Thế Quân lúc này lại càng bối rối, anh vội vã lau nước mắt cho cô rồi bất ngờ đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, sau đó là một nụ hôn trên môi.

Sở Sinh Trang đã thành công bị anh làm cho nín khóc, hai bên gò má cô đã ửng đỏ cả lên. Thật muốn đẩy người đàn ông này ra nhưng không thể vì như vậy chẳng khác nào sẽ bị lộ chuyện cô giả vờ ngủ? Thế thì quá mất mặt rồi!

Tuy nhiên Ngụy Thế Quân anh lại không hề hay biết đến mấy suy nghĩ đó trong đầu cô, cũng không hề nhận ra khuôn mặt cô đã đỏ bừng cả lên vì trong phòng thiếu ánh sáng. Một lúc sau thấy cô đã thôi khóc anh cũng luyến tiếc rời đôi môi màu hoa anh đào kia.

Trước khi rời khỏi phòng, ánh mắt anh nhìn cô gái đó với dáng vẻ đầy bất lực:

“Anh phải làm gì với em đây? Chang chang!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.