Ngụy Tô Linh từ từ đứng dậy khỏi bồn tắm, chiếc váy trên người đã ướt sũng cả. Sở Sinh Trang vội trùm khăn tắm lên người cô ấy rồi nói:
“Em ở trong này đợi chị ra ngoài lấy bộ đồ khác cho em thay.”
Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, trông thấy cô, hai người đàn ông đang ngồi ngoài phòng khách liền đứng dậy đi đến hỏi thăm tình hình của Ngụy Tô Linh.
“Em ấy đã ổn hơn rồi. Anh Khâm, anh có bộ đồ nào có thể cho Linh Linh mượn mặc tạm được không?”
Mặc Kiều Khâm liền chạy vào trong phòng lấy ra một cái áo hoodie cùng với quần dài đưa cho cô, nhận được đồ xong Sở Sinh Trang liền mang vào cho cô nhóc bên trong.
Ngụy Tô Linh vừa thay xong bộ đồ rộng thùng thình của người nào đó đi ra thì bác sĩ cũng đã đến nơi, ông nhanh chóng kiểm tra tình hình sức khỏe cho cô ấy:
“Cũng may lượng thuốc đi vào cơ thể không quá lớn, Ngụy tiểu thư đã kịp thời ngâm mình trong nước nên tạm thời không có vấn đề gì, hiện tại vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu trong người nhưng một lát nữa sẽ hết. Có điều đang là mùa đông mà Ngụy tiểu thư lại ngâm nước lạnh lâu như vậy dẫn đến bị cảm, tôi đã kê cho cô ấy một số loại thuốc cần thiết, chỉ cần nghỉ ngơi mấy hôm là được.”
“Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn bác sĩ Đông.”_Ngụy Thế Quân nhận lấy đơn thuốc từ tay bác sĩ rồi tiễn ông ra về
Sở Sinh Trang mang một ly trà gừng vào trong phòng nơi cô nhóc kia đang nằm nghỉ:
“Nè em mau uống đi cho ấm người.”
“Chị cứ để ở đó đi xíu nữa em uống ạ.”_Ngụy Tô Linh hiện giờ vẫn còn cảm giác nóng trong người do tác dụng của thuốc, chỉ sợ uống ly trà gừng kia vào sẽ không kiểm soát nổi bản thân mất
Sở Sinh Trang nghe vậy thì cũng hiểu được phần nào lý do liền đặt ly trà xuống, lại đi lấy một ly nước lọc khác cùng với số thuốc mà bác sĩ vừa kê đưa cho cô nhóc kia uống. Nhận thấy như giữa Mặc Kiều Khâm và cô nàng này cần phải nói chuyện riêng, Sở Sinh Trang cũng biết ý mà rời khỏi phòng ngủ trả lại không gian riêng cho hai người.
“Em...không sao rồi chứ?”_Mặc Kiều Khâm ngập ngừng hỏi
“Em không sao. Chuyện khi nãy...thật sự xin lỗi anh!”
Ngụy Tô Linh cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với người đàn ông trước mặt vì hiện giờ chỉ cần nhìn thấy anh ấy thì cô sẽ lại nhớ đến những hành động ngông cuồng của mình lúc tối, thật đáng xấu hổ mà!
Khi cả hai vừa bước vào phòng của Mặc Kiều Khâm thì Ngụy Tô Linh đã mất kiểm soát mà xông đến ôm lấy khuôn mặt anh mà đặt môi mình hôn xuống môi anh, Mặc Kiều Khâm bất ngờ muốn đẩy cô nhóc ra nhưng Ngụy Tô Linh cứ như một con bạch tuộc không ngừng bám chặt vào người anh.
Cô nàng là lần đầu tiên hôn môi một người con trai nên chẳng có chút kinh nghiệm nào cả cứ mơn trớn ở bên ngoài, nhưng điều này ngược lại khơi dậy chút hứng thú nho nhỏ trong lòng người nào đó khiến anh ta bất giác đáp lại nụ hôn vụng về ấy. Nhiệt độ cơ thế cô truyền sang khiến cả người Mặc Kiều Khâm như dần nóng lên, giây phút lý trí sắp bị người con gái này cướp mất anh liền dứt khoát đẩy cô ra mà nói lớn:
“Ngụy Tô Linh! Em bình tĩnh lại đi! Có biết mình đang làm gì không hả?”
“Em...xin l...lỗi!”
Ngụy Tô Linh lúc này mếu máo như sắp khóc, cô biết mình không nên hành xử như vậy nhưng cô đâu thể kiểm soát được bản thân trước tác dụng của thuốc. Cô đoán chắc là anh đã giận mình rồi nên đã cố khống chế bản thân cách xa anh ra một chút, dùng tay véo vào đùi tự làm đau chính mình chỉ mong có thể giúp tinh thần tỉnh táo hơn, môi dưới cũng đã bị cô cắn chặt đến bật máu.
Mặc Kiều Khâm nhìn cô nhóc trước mặt như vậy thì không khỏi đau lòng, anh tiến lại gần gỡ tay cô ra, trên đùi liền hiện ra dấu tay đỏ ửng khiến anh phải nhíu mày. Giây sau anh liền bế Ngụy Tô Linh lên bước vào phòng tắm, suốt quãng đường đó cô không ngừng cựa quậy, áo quần cũng không yên vị mà xộc xệch lung tung hết cả làm lộ ra những thứ không nên lộ, thi thoảng thậm chí còn lớn gan thở hơi nóng vào cổ anh khiến Mặc Kiều Khâm sắp nhịn không nổi mà thầm chửi thề trong bụng_Chết tiệt! Ngụy Tô Linh cô nhóc này, muốn hại chết mình sao?
Mặc Kiều Khâm nhanh chóng đặt “mối đe dọa đến sự chính trực trong lòng anh” xuống bồn tắm rồi vặn vòi xả nước ra, Ngụy Tô Linh lập tức co người lại vì lạnh nhưng sau đó dần thích ứng, cơ thể cũng cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Tuy anh biết là nước rất lạnh và nếu cứ ngâm mình như vậy thì cô nhóc này sẽ bị cảm nhưng ngoài cách này ra thì đâu thể làm gì khác, Mặc Kiều Khâm anh lại càng không thể dùng cách đểu cáng kia để giúp cô được.
“Anh Kiều Khâm! Anh mau...ra ngoài đi!”_Ngụy Tô Linh cố dùng chút lý trí còn sót lại để đuổi người đàn ông kia ra ngoài vì nếu anh cứ tiếp tục ở lại đây thì cô cũng không dám chắc bản thân sẽ gây ra những loại chuyện gì
Mặc Kiều Khâm thấy vậy thì nghĩ rằng Ngụy Tô Linh đang ngại liền nhanh chóng rời khỏi phòng tắm rồi đóng cửa lại, sau đó anh lại gọi cho bác sĩ và Sở Sinh Trang đến để trợ giúp...
“Linh Linh, em cảm thấy trong người ra sao rồi?”_Ngụy Thế Quân đột nhiên mở cửa xông vào mặc cho Sở Sinh Trang cô đã cố hết sức ngăn lại
Hai người trong phòng khi nãy còn đang ngại ngùng bây giờ lại bất ngờ có thêm sự xuất hiện của hai người khác đã thành công khiến cho cặp đôi cô nam quả nữ kia càng thêm gượng gạo.
“Em thấy đỡ hơn nhiều rồi, cũng đã uống thuốc nên chắc không sao đâu, anh đừng lo.”_Ngụy Tô Linh cười cười nói
“Vậy thì được.”_Ngụy Thế Quân gật đầu coi như đã hiểu
“Linh Linh, em có nhớ mình đã ăn hay uống phải thứ gì mà người lạ đưa cho không?”_Sở Sinh Trang lên tiếng hỏi
“...Từ đầu đến cuối em đều chỉ ngồi ở bàn của chúng ta thôi, không có đi đâu hết ạ. Mà cũng có vài người đến mời rượu em nhưng em đều uống rượu trong ly của mình cả.”
“Sinh Trang, khi nãy chúng ta có bắt gặp Mặc tiểu thư...”
Ngụy Thế Quân còn chưa kịp nói hết câu đã bị Sở Sinh Trang chen ngang vào:
“Chuyện lúc trước tôi nhờ anh điều tra Thanh Vy với Hàn Dạ Nam thế nào rồi?”
Nghe cô hỏi vậy thì Mặc Kiều Khâm không khỏi bất ngờ:.