Nhận lệnh, Kha Vĩnh liền rời đi. Ngụy lão gia sau đó liền cầm số báo cáo của các phòng ban đem về phòng làm việc của mình. Ngồi trước bàn làm việc lật xem từng trang báo cáo, những dự án lớn của tập đoàn ở nước ngoài đều lần lượt bị đối thủ cướp mất mà không rõ lý do, số tiền đổ vào cũng không cánh mà bay hàng trăm triệu USD, Ngụy lão gia không khỏi cau mày.
Nhìn tên những tập đoàn đã dành được dự án ông cũng phần nào đoán ra được người đứng đằng sau giật dây là ai, tuy thế lực của Sở Gia ở nước ngoài không quá lớn nhưng đằng sau còn có sự hậu thuẫn của Mặc Gia, chuyện chèn ép thị trường của Ngụy Bắc ở ngoài nước là hoàn toàn có thể. Chỉ trong vòng hơn tuần mà đã khiến thế lực của Ngụy Bắc ở nước ngoài suy giảm trầm trọng, không những thế nguồn vốn cũng bị ảnh hưởng không ít.
Thị trường ngoài nước là vậy, trong nước cũng không khả quan hơn là bao. Các bên cung cấp nguyên vật liệu đồng loạt báo hủy hợp đồng, đương nhiên bên họ cũng nói sẽ bồi thường nhưng số tiền đó không thấm là bao so với những gì mà Ngụy Bắc phải gánh chịu với bên đối tác làm ăn.
Giá cổ phiếu cũng do đó mà tụt giảm không phanh, chỉ trong một đêm Ngụy Bắc đã gặp phải một cuộc khủng hoảng chưa từng có trong tiền lệ suốt hơn chục năm thành lập đến giờ. Nếu không có phương án xử lý kịp thời e là ngày Ngụy Bắc phải tuyên bố phá sản sẽ không còn xa.
“Thưa chủ tịch, các cổ đông đang đòi họp gấp ạ.”_Thư ký làm việc cho Ngụy lão gia bước vào thông báo
Một cuộc họp cổ đông bất ngờ được diễn ra, người mà bọn họ muốn gặp để chất vấn nhất thì đợi mãi cũng không thấy xuất hiện. Ngụy Bạc Niên đành phải thay anh đứng ra mà đối đáp với đám người đó...
Bên này Kha Vĩnh cũng đã tìm thấy anh, cậu ta mở cửa phòng ra liền trông thấy anh ngồi tựa lưng vào tường, khuôn mặt phờ phạc thiếu sức sống, áo quần nhăn nhúm xộc xệch, bên cạnh là chiếc điện thoại vẫn đang không ngừng đổ chuông với mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Thấy Kha Vĩnh đứng ngoài cửa, anh liền lên tiếng:
“Cậu đứng đó làm gì?”
“Ngụy tổng, tập đoàn xảy ra chuyện cần anh xử lý gấp ạ.”_Kha Vĩnh đi lại, nói
“Chuyện gì?”
Kha Vĩnh liền báo cáo lại toàn bộ các vấn đề mà Ngụy Bắc đang gặp phải. Nghe xong anh cũng không mấy ngạc nhiên như đã lường trước mọi việc, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhạt. Cuối cùng cô cũng hành động rồi, trong suốt một tuần qua anh còn cứ nghĩ sao cô lại không có động thái gì, ra là bây giờ kế hoạch mới được thực hiện.
Ngụy Thế Quân cứ ngồi đó, vẫn giữ nguyên nụ cười chua xót ấy trên môi. Thấy vậy Kha Vĩnh có chút sốt ruột:
“Ngụy tổng, bây giờ nên làm gì ạ?”
“Không cần làm gì cả. Cô ấy muốn trừng phạt tôi vậy thì cứ thuận theo ý cô ấy là được, là tôi đã sai trước mà.”
“Dạ? Nhưng như vậy Ngụy Bắc sẽ thực sự phải tuyên bố phá sản...”_Kha Vĩnh có chút bối rối
“Cậu cũng thấy như vậy sao? Cô ấy cũng thật tàn nhẫn rồi, nói kết thúc liền kết thúc, lại có thể khiến toàn bộ sự nghiệp cố gắng cả đời của tôi tan thành tro bụi chỉ sau một đêm. Người phụ nữ của tôi...cô ấy thật tài giỏi!”
Sếp à! Giờ này không phải lúc khen vợ đâu! Miếng cơm của mấy triệu người đang bị đe dọa đó sếp. Tôi còn chưa vợ chưa con, nhà lại có mẹ già. Mong sếp rủ lòng thương xót a!_Kha Vĩnh chỉ biết khóc thầm trong lòng
Lúc Kha Vĩnh quay lại tập đoàn thì cuộc họp cũng đã kết thúc, cậu ta mang vẻ mặt như cún con bước vào phòng làm việc của chủ tịch chuẩn bị nghe giáo huấn.
“Thằng nhóc đó không đến sao?”_Ngụy lão gia khó chịu lên tiếng
“Ngụy tổng nói không cần làm gì cả, cứ thuận theo...và bảo cháu về đi ạ.”_Kha Vĩnh rụt rè đáp
“Nó rốt cuộc muốn làm gì vậy hả? Bạc Niên, Thế Quân có nói gì với cháu không?”_Ngụy lão gia quay sang hỏi đứa cháu thứ hai của mình
“Anh ấy trước khi bay đến thủ đô thì có nhờ cháu trông coi tập đoàn nhưng sau khi trở về liền tự mình xử lý công việc, cũng không nói gì với cháu. Cháu còn tự hỏi sao anh ấy biết mình trách lầm chị dâu mà không một chút hối hận, xem ra lần này anh ấy hành động như vậy là muốn trả giá cho những gì mình đã gây ra đối với chị dâu.”_Ngụy Bạc Niên đáp
“...”
“Nếu nó đã quyết định vậy thì chúng ta cũng không nên chen vào, mọi sai lầm đều phải trả giá. Chính chúng ta cũng có một phần trách nhiệm. Thời gian này vất vả cho cháu rồi Bạc Niên, phải chạy qua chạy lại giữa hai tập đoàn.”
[...]
“Chủ tịch Tống, việc ngài nói tôi đã làm rồi. Liệu bên Ngụy Bắc có để yên không?”
“Ông không phải lo, bên tôi đã có sắp xếp rồi, chắc chắn sẽ không để công ty ông phải chịu thiệt. Tiền bồi thường hợp đồng tôi đã cho người mang đến nhà ông rồi, còn số nguyên liệu bên ông cứ giao đến địa điểm đó sẽ có người ký nhận.”_Tống lão gia bình thản nói
Sau khi tiễn mấy vị đối tác đó xong, Sở Sinh Trang cùng anh trai mình cũng có mặt tại phòng làm việc của Tống lão gia.
“Ông ngoại, đám người đó đã ổn cả rồi chứ ạ?”_Sở Trác Tùng lên tiếng
Ngụy lão gia gật đầu, nhấp một ngụm trà nóng rồi nói:
“Bọn họ dù sao cũng không chịu thiệt, đãi ngộ mà chúng ta đưa ra cũng tương đương với bên Ngụy Bắc, xét cho cùng họ chỉ là đổi đối tác làm ăn thôi. Bây giờ việc chúng ta cần làm là nghĩ cách đối phó với bên cậu ta.”
“Chúng ta đã ra tay từ tối hôm qua rồi mà đến tận giờ này anh ta vẫn chưa có động thái gì. Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?”_Sở Sinh Trang khó hiểu
“Người của anh nói sáng nay trong cuộc họp cổ đông cậu ta không tham gia, hình như cũng không đến tập đoàn luôn. Hiện tại mọi việc đều do Ngụy nhị thiếu xử lý, cũng không biết cậu ta đang suy tính điều gì?”
“Cháu cho người điều tra xem cậu ta đang ở đâu? Không thể nào tập đoàn đang xảy ra chuyện mà cậu ta lại không ra mặt được, như vậy chẳng khác nào đứng nhìn Ngụy Bắc phá sản mà không cứu?”
Cả ba người đều cảm thấy chuyện này thực sự rất khó tin, đã gần một ngày sau khi kế hoạch được thực hiện nhưng đối phương vẫn không tung ra lấy một đòn đáp trả. Báo trí truyền thông không ngừng moi móc thông tin về sự việc nhưng phía Ngụy Bắc vẫn kiên quyết giữ im lặng, các bên đối tác lâu năm cũng không đủ kiên nhẫn mà liên tục gọi điện báo hủy hợp đồng, giá cổ phiếu hiện tại đã giảm tới mức thấp kỉ lục.
Nếu kịp thời đưa ra phương án xử lý ngay khi mọi chuyện mới bắt đầu thì tổn thất cũng không lớn đến vậy, nhưng là do người trong cuộc không muốn nên thiệt hại lại ngày một nặng thêm...
Châu Bá An sau khi đứng nhìn tập đoàn mà thằng bạn thân nhất đã cố gắng suốt bao nhiêu năm đang dần sụp đổ, anh ta cũng biết nguyên nhân do đâu mà có cơ sự như vậy, nhưng dù gì hai người cũng là anh em lâu năm ít nhiều hẳn phải để tâm đến.
Sau khi từ chỗ của Kha Vĩnh biết được nơi anh đang ở liền lái xe đến đó. Đây là lần thứ hai Châu Bá An bước vào căn biệt thự này, anh ta đi khắp các phòng cuối cùng cũng tìm thấy thằng bạn mình. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Ngụy Thế Quân mà không khỏi cau mày.
“Ông có biết mình đang làm gì không hả? Ngụy Bắc giờ đang trong tình cảnh như thế nào mà ông còn ngồi đây uống rượu được nữa? Mau đứng lên cho tôi!”_Châu Bá An xông tới nắm lấy cổ áo anh nhấc lên
Ngụy Thế Quân vẫn không phản ứng lại, hai tay buông thõng xuống vô lực. Châu Bá An nhìn không nổi bộ dạng thằng bạn mình hiện giờ liền đẩy mạnh khiến cả người anh đập vào tường rồi từ từ trượt xuống, Ngụy Thế Quân lại quay trở về bộ dạng như ban đầu lúc Châu Bá An mới đến.
“Ông luôn miệng nói cô ấy không xứng, vậy cái tên chết tiệt nhà ông cũng không biết tự nhìn lại mình hiện giờ xem có xứng hay không!”
Trước câu nói đó của Châu Bá An, anh chỉ khẽ nhếch miệng cười chua xót:
“Tôi biết. Bởi vì người con gái ấy quá hoàn hảo nên hai từ không xứng đó là tôi đang tự nói với chính mình.”
“...”
“Vậy giờ ông hành động như vậy là sao chứ?”
“Còn sao nữa? Sai thì phải trả giá thôi. Tôi nỗ lực như vậy là vì cô ấy, bây giờ mọi thứ đã rõ cả, là tôi đã trách lầm cô ấy thật rồi. Ông nghĩ tôi còn có thể làm gì được nữa?”_Ngụy Thế Quân nói xong liền cầm lên chai rượu bên cạnh mà uống ngụm lớn
Châu Bá An không khỏi bất ngờ khi nghe những lời đó từ anh. Vậy là thằng bạn của anh ta đã điều tra ra được sự thật rồi? Và người đó thật sự không phải Sở Sinh Trang nên hiện giờ mới có bộ dạng tiều tụy như vậy? Ha, ra là thế. Nếu không phải vì biết được sự thật thì sao anh có thể để yên cho cô thực hiện kế hoạch của mình được?
Nghĩ đến những gì mà Ngụy Thế Quân đã đối xử với cô suốt thời gian qua, sự giận dữ trong lòng Châu Bá An lại trào dâng. Thằng bạn của anh ta bị như vậy cũng đáng lắm!