Em Mãi Là Của Riêng Tôi !!!

Chương 3: Chương 3: Điện Thoại bị đánh cắp.




Đến nơi.. Dương Dương nhìn xung quanh để kiếm cái tên trời đánh đó( cứu người mà bị người mình cứu ăn cắp điện thoại). Thiên Phong lên tiếng:

-“ Lối vào bệnh viện ở đây này, vào bên trong mà hỏi”.

-“ biết rồi đi thôi”. Dương Dương bước vào trong bệnh viện.

++++

-“ Đã nói là tôi không bị gì mà, các người thả tôi ra đi”.

-“ Cậu vừa bị hành hung đúng không, nhìn mặt mày là biết rồi, giờ nằm yên chờ bác sĩ đến, im lặng”. Cô y tá trói cái tên ăn cắp điện thoại đó lại và cho hắn nằm trên giường bệnh.

Bác sĩ bước đến và hỏi nhẹ y tá:

-“ cậu ta bị hành hung à?”.

-“vâng ạ!! Vừa nảy cậu ta mới chạy trốn nữa đấy.. may là em đã bắt lại được”. Cô y tá đó kể lại.

( Jonly: là cô y tá đó… dễ thương, vui vẻ… có tích cực trong công việc ).

Bác sĩ nghe xong thì bước đến thằn bệnh nhân vừa rồi, sờ nhẹ vào xương ngực và cỗ chân rồi nói:

-“ cho cậu ta đi chụp X-quang, hình như cậu ta bị gãy xương rồi…. còn cỗ chân thì bị trật ”.

-“ Tôi đã nói tôi không sao mà.. giờ tôi muốn đi vệ sinh… cho tôi đi đi… tôi chịu không nỗi nữa rồi.”.Nhóc đó than thở.

-“ Ai biết được là cậu đi vệ sinh hay là đi trốn giống khi nảy nữa chứ”. Jonly nghi ngờ.

-“ Đây đây, điện thoại của tôi đây, cô giữ lại đi…. Rồi đó tin tôi chưa”. Thằn nhóc đó đưa điện thoại của Dương Dương cho bác sĩ và chạy đi vệ sinh.

-“ Chị Tuyết, em đi lấy thuốc cho bệnh nhân đây ạ…. Chị có làm gì thì làm đi, em coi chừng thằn nhóc đó cho”. Jonly nói nhẹ với Tử Tuyết.

( Vị bác sĩ đó là Hàn Tử Tuyết đấy ạ).

-“Ờ em đi đi” Tử Tuyết cũng đi đến coi bệnh nhân khác.

Bỗng nhiên điện thoại reo lên( là điện thoại của Dương Dương ^^). Tử Tuyết lấy điện thoại ra coi thì thấy tên KinPos đang gọi. Tử Tuyết cười nhẹ:

-“ mấy đứa nhóc này, biết giỡn thiệt”.

Nói rồi cô tắt máy luôn.

+++++++

Bên Chỗ của Thiên Phong:

-“ Thằn đó không chịu bắt máy, bây giờ làm sao đây”. Thiên Phong lắc đầu.

-“Thì cậu cứ điện đi”. Dương Dương ra lệnh cho Thiên Phong.

Đang đi thì Thiên Phong nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, anh tiến lại gần thì thấy điện thoại của Dương Dương đang ở trong túi áo của 1 nữ bác sĩ.

Thiên Phong điện lại 1 lần nữa.

Tử Tuyết lấy điện thoại ra xem và nói với bệnh nhân:

-“ xin lỗi đợi tôi chút”.

-“dạ không sao”. Người bệnh nhân đó lịch sự.

-“Alo, ai vậy”. Tử Tuyết bắt máy lên nghe.

Thiên Phong bước đến trước mặt của Tử Tuyết và hỏi:

-“ở đâu cô có cái điện thoại này vậy”.

-“ anh là người nhà của thằn nhóc bị hành hung đó hả?”.

-“Không phải”. Thiên Phong lắc đầu.

-“ Không phải vậy thì tránh ra chỗ khác, thằn nhóc đó để lại điện thoại cho tôi và đi vệ sinh rồi”. Tử Tuyết ngồi xuống và tiếp tục may vết thương cho bệnh nhân.

-“bác sĩ …. Bác sĩ.. cái thằn nhóc hồi nảy chạy chốn nữa rồi”. Jonly chạy vào và thông báo.

-“Chuyện gì nữa vậy…. kêu bảo vệ tìm đi, tôi đang bận rồi”. Tử Tuyết nhăn mặt.

-“Đi thôi, rắc rối nữa rồi” Thiên Phong kéo tay Dương Dương lôi đi tìm thằn nhóc đó.

++++++++

-“ Cậu có chắc là nó đi đường này không?”. Dương Dương thắc mắc hỏi.

-“ Cậu có não không zậy hả? ở cửa chính thì có nhân viên thu tiền sổ khám bệnh mà thằn đó chưa có khám gì hết nên chắc chắn là phải đi đường sau rồi”. Thiên Phong nói ra 1 tràn cho Dương Dương hỉu.

Ra đến sau bênh viện thì thấy Thằn nhóc đó đang trèo rào. Dương Dương chạy nhanh lại và lôi đầu thằn đó vào bệnh viện. Thiên Phong chỉ biết cười rồi chạy theo sau Dương Dương.

Vào đến bệnh viện thì Tử Tuyết ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh Dương Dương đang lôi thằn nhóc đó. Cô chạy lại và nổi cáu lên:

-“anh làm gì bệnh nhân của tôi vậy hả?”.

-“ Thằn này ăn cắp điện thoại của tôi, nên tôi bắt nó lại để lấy điện thoại”. Dương Dương tức giận.

-“ Ý anh nói là cái điện thoại này hả?”. Tử Tuyết lấy điện thoại mà thằn nhóc đó đưa cho cô cho Dương Dương coi.

-“Đúng vậy”. Dương Dương gật đầu.

Tử Tuyết quay qua hỏi nhóc đó:

-“có phải là cậu lấy không?”.

-“dạ… dạ phải”. Thằn nhóc đó thừa nhận.

-“Vậy tôi trả cho anh”. Tử Tuyết trả điện thoại lại cho Dương Dương.

Dương Dương quay mặt đi. Thiên Phong chạy theo và nói nhỏ với Dương Dương:

-“ cậu về trước nha.. tôi bị thương rồi nên vào trong chút”.

Nói rồi Thiên Phong chạy đi luôn.

-“Nè”. Thiên Phong kêu Tử Tuyết lại.

-“Gì”.

-“ Tôi bị thương rồi, cô chữa cho tôi đi”. Thiên Phong cười tươi.

-“anh bị thương ở đâu?”. Tử Tuyết giả bộ hỏi.

-“ở đây nè”. Thiên Phong chỉ vào vết thương ngay bụng nhưng bị cái áo che lại nên Tử Tuyết không thấy.

-“ ở đây hả?”. Tử Tuyết nhấn mạnh vào vết thương làm cho Thiên Phong nhăn mặt lại vì đau.

-“ A.. đau thiệt đó”. Thiên Phong kéo áo lên cho Tử Tuyết coi.

-“ ối trời…. sao không nói sớm”. Tử Tuyết ngạc nhiên và cảm thấy có lỗi khi đã chạm vào vết đứt rất sâu ngay bụng của Thiên Phong.

+++++

Tại phòng khám:

-“ Anh đi đáh nhau nên vết thương mới nứt ra đúng hok?”.

-“Ờ cũng đúng, mới nảy tôi đánh nhau để cứu thằn nhóc đó”. Thiên Phong thừa nhận.

-“ Có cả vết bị đạn bắn nữa nè”. Tử Tuyết lại 1 lần nữa ngạc nhiên khi thấy 1 đường nhỏ đã được may lại nên nghĩ đó là đạn bắn.

-“ cô từng thấy vết thương bị đạn bắn rồi à?”. Thiên Phong cũng ngạc nhiên vì câu hỏi của Tử Tuyết.

( Lại thêm 1 chap ngăn nữa… xin lỗi nha!!!! Để chap sau bù lại)>.<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.