Đậu Trạch từ dưới bò dậy, hỏi: “Hối hận cái gì?”
Hoắc Tư Minh mím miệng, đứng ở đằng kia không nói lời nào.
Đậu Trạch không để ý, đemsáchcẩn thận bỏ lên trên bàn, ngẩng đầu hỏi hắn: “Anhvừa nói cái gì? Cái gì hối hận?”
Hoắc Tư Minh nhìn hắn, lại có chút lùibước, nếu như Đậu Trạch thật sự trả lời “Đúng”, hắn nên làm gì?Cănbản cũng dự định liền như thế mơ hồ sống hết đời...
Hắn không nói lời nào, Đậu Trạch nhìn mặt của hắn như có chút nghĩ rõ ràng, hỏi: “Anhcó ý gì?”
“Không có gì, xuống lầu ăn cơm đi. “ Hoắc Tư Minhcởiáo khoáctháocà vạt, ném trên ghế salôngtrongthư phòng, xoay người muốn đi.
Đậu Trạch lại gọi hắn: “Chậm đã,anhđem lời nói rõ ràng ra, tôihối hận cái gì?”
“Không có gì, tôichính là thuận miệng vừa hỏi, rất đói bụng, đi ăn cơm đi. “
Hắn đi tới muốn kéo cánhtayĐậu Trạch.
“Không phải,anhlại nói một nửa lại không nói rõ ràng, tôi gây ra chuyện gìà?Có phảianhlại muốn cùngtôichiến tranh lạnh?” Đậu Trạch đứng ở đằng kia bất động, cau mày trừng mắt Hoắc Tư Minh: “Cóđiềugìanhvẫn là hiện tại nói rõ ràng với tôi, đừng sáng sớm ngày mai vừa mở mắtanhlại chạy, liền một tuần không thấy bóng người. “
Quá đến nửa ngày, Hoắc Tư Minh mới nhỏ giọng nói: “...Emcó phải là hối hận đi cùng vớitôi?”
Đậu Trạch một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Anhlại là từ đâunghĩ ra được mấy chuyện này?” Hắn cau mày, lại suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Là bởi vìchuyệnrửa ráyhôm quaà? Hai đại nam nhân rửa ráy...anh không...anhkhông cảm thấy khó chịu à?”
“Không phải...” Hoắc Tư Minh mím mím miệng, hắn đại khái cũng không có yếu thế như vậy, hắn nói: “Cũng là bởi vìemquá ngoan quá nghe lời...”
“Tôinghe lời còn không tốt?” Đậu Trạch nhìn dángcủavẻ hắn, cũng có chút không đành lòng, mềm nhũn ngữ khí nói: “... Tôicần phải mỗi ngày đánhanhmột trận mới bình thường? Tôilại không phải cáu khỉnh. “
“... Tôicho rằngemlà trước khi đi muốn bù đắpchotôi. “ Hoắc Tư Minh đứng ở nơi đó nhìn hắn, một phong độnhẹ nhàng nhưng kiên cường nhưmuốn khống chế tất cả nam nhân, dĩ nhiên cũng yếu thế, chịu thua.
“Sao anhlại nói thế a?” Đậu Trạch dở khóc dở cười, xem dáng dấp kia của hắn, tâm cũng nhuyễn hạ xuống, đi tới đụng một cái cánhtaycủa hắn, cố ý nói: “Hoắc ca,anhcho tới bây giờchưa từngyếu đuốinhư thế, lúc nào biếnthànhnhạy cảm như vậy?”
Hoắc Tư Minh thùy mắt không nói lời nào.
Đậu Trạchlóđầu từ dướinhìn lênxem vẻ mặt của hắn, lấy lòng nói: “Được rồi, tôikhông nghĩ tới đi nữa,anhđừngnghĩ nhiều như thế. “
“Emyêu tôi không?” Hoắc Tư Minh đột nhiên hỏi hắn.
“...” Đậu Trạchthấybối rốitrongnháy mắt, nửa ngày mới tìm được âm thanh chính mình: “Hài... Hài tử đều sắp sinh, nói cái gì có yêu hay không a?”
“Emkhông yêu tôi, bởi vì hợp đồngemmới đi cùng với tôi. “ Hoắc Tư Minh nhìn hắn nói: “Tôivẫn đang lo lắng, lo lắngemngày nào đó không cần tôi, cha mẹemlại tạo áp lựcbắt emkết hôn sinh con,emsẽ đi thẳng một mạch...”
Trên mặt vẻ mặt Đậu Trạch lập tức cứng đờ, quá một hồi lâu, mới nói: “... Sẽ không, tôiđã đem chính mình bán choanh...”
Hắn dừng một chút, còn nói: “Trong nhà xác thực vẫn tạo cho tôiáp lực, cũng không phải vào lúc này mới bắt đầu, gánh là được rồi. “ Đậu Trạch lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Minh một chút: “Tôichỉ là sợ cha tôibiết, tôikhông muốnôngtrước khi đi cònphải đau lòng. “
Hoắc Tư Minh ngẩn người tại đó, nghe được hắn nói tiếp: “Anhvà tôiđều biết, chuyện này sớm muộn có một ngày bại lộ, tôi,mẹ,chịtôicác nàng cũng coi nhưkhông sao, nhưng batôi...không bao lâu,anhnhịn thêm...” Vành mắt hắn đỏ, gượng cười nói: “Tôikhông phải như vậy không nói đạo nghĩa, có yêu hay không tìnhcảmcũng là như vậy, dầu muối tương thốít nhiều thìphu thê cũngởcả đời...Nếu nhưanhthực sự muốn cùngrửa ráy, cũng khôngthành vấn đề. “
Hoắc Tư Minh đưataysờ sờ mặt hắn: “Đậu Trạch...”
Nước mắthắn đã chảy ra, có phầntanvỡ: “Hoắc ca, tôithật sự... Thật sự đã tận lực...Anhlại cho tôi chútthời gian được không?”
Hoắc Tư Minh đem hắnôm vàolồng ngực, nhẹ nhàngvỗ lưng hắn, trong miệng ôn nhu an ủi: “Tôisai rồi, Tiểu Trạch, đừng khóc,không ép em nữa. “
Đậu Trạch đem con mắtcòn ướt chùi lênvai hắn, khắc chế một lúc, ngẩng đầu lên, mang theo giọng mũi nói: “Đi ăn cơm đi,anhcũng mệt mỏirồi. “
“Ừ. “
“Anhsaunàyđừng chính mình ở nơi đó nghĩ đông nghĩ tây. “ Đậu Trạch một bên xuống lầu vừa nói.
“Ừ. “ Hoắc Tư Minh vừa đi, một bên sờ sờ cổ của hắn, nói: “Khóc một lúccổ ra đầy mồ hôi hết rồi. “
Đậu Trạch bị hắn nói tới có chút thẹn thùng: “Tôichính là nhịn không được cảm tình dâng trào như vậy. “
“Emsaunày không phải bấtcứ lúc nào đối với tôi cũngdâng tràosao?” Hoắc Tư Minh mỉm cười xoa xoa vànhtaihắn.
“Tôi lại không phải nữ, sao có thểlàm như vậy. “ Đậu Trạch lại liếc hắn một chút, cố ý nói: “Ôi, dựa theo lý luậncủa anh, ở tình huống bình thường tôi hiện tại có phải là nên đánhanh, sờ loạn cái gì đấy?”
Hoắc Tư Minh không lên tiếng, cười lạigầnhôn hắn.
Hai người ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều Đậu Trạch lại cầm < phụ nữ có thai trường học > xemmột lúc, thực sự xemkhông nổi nữa, đối với Hoắc Tư Minh nói: “Anhnóixemtôi hiện tại ngày ngày nhànhạở nhà, nếu có thể đi chăm sóc cha tôi thật tốt?”
Hoắc Tư Minh đưataylại sờ sờ mặt hắn: “Emvẫn là đừng làm cho bá phụ đa nghi,không thôisaunàybuổi tối đi sớm một lúc. “
Đậu Trạch gật gù, còn nói: “Anh uống nước hoa quảkhông? Tôi điép cho anh?”
Hoắc Tư Minh không nhịn được cười nhìn hắn, nói: “Emlàm sao một lúc đều ngồi không yên? Lúc đi học cũng như vậy?”
“Tôihọc chuyên ngànhthể dụcanhcũng không phải không biết, lại nói, trong sách này tất cả đều là cái gìbuồng trứng, cái gì tử cung, tôi lại không có. “ Đậu Trạchthảlỏng cột sống ngã quắp ở trên ghế salông, nói: “Hoắc ca, tôi trước đây đặc biệt sùng báianh,anhbiết không?”
Hoắc Tư Minhđặt sáchxuống nhìn sang, nói: “Không biết. “
“Tôi lần thứ nhất thấyanh lúckhông biếtanhlàai,chỉ biếtkế nghiệprồi, đã nghĩ, người này ngoại trừ lớn lên đẹp traira thì cũng không làm được gì. “ Đậu Trạch cười cười, nhìn hắn: “Sinh khí không?”
“Không có, tôi lầnđầuthấyemđã nghĩcùng em rửa ráy. “ Hoắc Tư Minh cố ý cười nói với hắn.
“Ôi, tôi nóichính sựđây,anh đừng đánh trống lãng. “ Đậu Trạch liếc xéo hắn một cái, nói tiếp: “Lúc đóanhbăng bó xong vết thương,đến nơi diễn thuyết đã gần trễ.Tôiđiđưaanhvào sau đó liền đứng ở đằng kia thuận tiện nghe một lúc, lúc đó tôi nhìnanhở bục giảngdiễn thuyếtbình tĩnh như vậy, thanh nhã, tài trí,nhanh nhẹn, logic rõ ràng, trả lời vấn đềcho khóa dướicũng ôn hòa như vậy, tôi đã nghĩ, người anh em nàythực sự quá trâu bò, không trách bạn gái của tôi mỗi lần nghe thấy tênanhđều muốnchịu không nổi. “
“Phía trước khích lệ tôi tiếp thu, mặt sau không muốn đềcập đếnbạn gáilúctrước. “ Hoắc Tư Minh sờ sờ cằm của hắn.
Đậu Trạch nở nụ cười: “Xemanhnày lòng dạ hẹp hòi. “
Hoắc Tư Minh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Kế nghiệp, kế nghiệp tôi liền cho rằng haitasẽ khôngthể có dịp gặp nhau, lúcanhgọi điện thoại cho tôi tôi còn tưởng rằng lừa dối đấy. “ Đậu Trạch lạiliếchắn một chút: “Lấy tên đẹp theo tôi học leo vách núi, kếtquảmua một đống trang bị, kỹ thuật hiện tại vẫn là một chút tiến bộ cũng không có. “
“Vốn là cũng là“túy ông chi ý bất tại tửu” (ý không ở trong lời nói, có dụng ý khác). “ Hoắc Tư Minh lại dùng ngóntaytrỏ ngoắc ngoắc cằm của hắn, có phần khiêu khích ý vị. “Tôi vẫn cho là chính mình ám chỉ đã đủ rõ ràng,emvẫn không cảm thấy được tôitheo đuổi emà?”
Đậu Trạch quen thuộc, cũng không để ý, nói: “Đólà suy nghĩ của anh.Chúng tôilà đám sinh viên thể dục, động một chút lànói ra hết,đâu có như anh tâm tư như mấy vị tiểu cô nương. “
Hoắc Tư Minh vượt đếnnhìn con mắt của hắn hỏi: “Như mấy vị tiểu cô nương?”
“Không có chuyện gì anh cũng gửitíđồăn, quần áo, bao, hài, tôi lúc đó cònnghĩ, người anh em này cũng quáhào phóng, người có tiền đều như thế kết bạn a?” Hắn hô hấpthảtrên mặt Hoắc Tư Minh, gọi người không nhịn được cúi đầu hôn hắn. Đậu Trạch mặc hắn hôn hai lần, nói: “Được rồi, mau đứng lên, tôi còn không nói đấy. “
Hoắc Tư Minh ngồi dậy, đưatayxoa xoa ngụm nước trên môi hắn.
“Kế nghiệp haitakhông phải chơi đùacùng nhauà?Tính khíanhlại được, mặc kệ làm gì đều đúng giờ hơn nữa đáng tin, lại tỉ mỉ,nhiều chuyện màchính tôi không nghĩ tớihậu quả anhđềuthaytôi nghĩ tới rồi, so vớimấy đứa bạnđại họccủatôithì anh cường hơn nhiều,còn giúp tôichỉnh sửaluận văn tốt nghiệp,anh sửaxong tôi đều không nhìn ra đó là chính tôi viết, viết quá tốt rồi!” Đậu Trạch cười hì hì, còn nói: “Nguyênnhân đótôi liền đặc biệt sùng báianh, tôi lúc đó cảm thấyanhquả thực so với Ultraman Iron Man còn không gì không làm được. “
“Vậy sautốt nghiệp tôi gọiemtới công ty tôi thực tập saoemkhông đến?”
“Nếu như tôi đến thì chẳng phải là người ta nói tôi dựa vào quan hệ,anh nhất định vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp, không phải tôi sợ đối vớianhảnh hưởng không tốt sao?Đi đến chỗ của các anh,không phải ai ai cũng là người chuyên nghiệp cả sao?”
Hoắc Tư Minh ôn nhu nhìn hắn, lại đưatayvò vò tóc của hắn, nói: “Em cũng là người chuyên nghiệp a,emso với bọn họ thậtchuyên nghiệp hơn nhiều người đó. “
“Điểm ấy tự mình biết vẫn có,còn anh đây...mangtheo ái tìnhđến làm việc thì người ta không nghĩ mình chuyên nghiệp. “Chính hắn nói tới cũng có chút thật không tiện. “Ai, ngược lại chính là có chuyện như vậy, nói một chúttôichứ,anhlúc đó là nghĩ như thế nào?”
“Lần thứ nhất thấyemđã nghĩ cùngemrửa ráy?” Hoắc Tư Minh cố ýđùa giỡn vớihắn.
“Ôi, tôi trước đây quen biếtanhthời gian dài như vậy, làm sao cũng không phát hiệnanh làquân tử khiêm tốnche dấu bên dưới là... nội tâmcuồng nhiệttình dục đấy?” Đậu Trạch nắm chân nhẹ nhàng đạp bắp đùi hắn, nói: “Vậynói nhà cácanhthôi. “Lại bát quái cố ýnói chuyện đó hoài, nói: “Đặc biệt làBạch trợ lý kia. “
“Emquan tâm hắn làm gì? Không nói. “ Hoắc Tư Minh cũngthả lỏngcột sống theo hắn đồng thời co quắp trên ghế salông, có điều khôngdẻo dai cho lắm, co quắp đến mứccó thể.
Đậu Trạch tiến đến trước mặt hắn: “Tôi không phải quan tâm hắn, tôi chính là hiếu kỳ, thật không nói?”
“Thật không nói. “
“Hôn anhcũng không nói?”
“Hôn tôi cũng không nói.”
“Vậy khônghôn. “ Đậu Trạch cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác, Hoắc Tư Minh liền cườilại gầnhôn hắn một cái.
Đậu Trạch giả bộ sinh khí, nói: “Không phải nóikhônghôn à?”
“Emlại không hôn tôi. “
Đậu Trạch không kềm được cười, một mặtlộ ra biểu cảm gây khó dễ cho người khác.
Tâm tình tốt liền dễ dàng đói bụng, hắn lại ghi nhớ lần trước bánh Trung thu kia, hỏi: “Bánh trung thu lần trước anh để đâu rồi?”
“Ở trong tủ lạnh. “
Đậu Trạch liền lê dép,mong chờchạy tới,đặtở trên bàn ăn mở hộp ra lại hỏi: “Anhănkhông?”
“Không ăn,emcũng ăn ít một chút, không phải vậy buổi tối ăn không ngon. “ Hoắc Tư Minhngồiở phòng kháchnói.
Đậu Trạch không để ý đến hắn, chính mình cầm một khối,phần còn lại đặt vàotrong tủ lạnh. Tới thời điểm, Hoắc Tư Minh nhìn thấy hắntaykhông cầmbánh, liền nói: “Làm sao cũngkhông để vào đĩa? Như vậy ăndính tay. “
“Xem đi, còn nóianhkhông giống tiểu cô nương,nhiều chuyệnnhư vậy. “Hắn một bên oán giận, một bên đem bàn trà bên cạnhthùng rác đặt lên, nói: “Như vậy được chưa?”
“Để kế thùng rác còn ý vị để ăn à?” Hoắc Tư Minh đứng dậy đivào phòng bếp lấy cho hắn một cái đĩa.
“Người này thật mất hứng. “ Đậu Trạch một bên tiếp nhậnđĩavừa nói hắn.
“Khôngcó càng mất hứng đấy. “Dứt lời, Hoắc Tư Minh cúi người xuống, đemphần bánh đang cầm đặt lên đĩa, hôn Đậu Trạch còn ngậm lấy bánh Trung thutrên môi, nhân bánh ngọt xì xì liền bị hắn liếm toàn bộ.
Đậu Trạch bị hắnhônđến mặt đỏ, mới vừa thởnổi, liền nghe thấy hắn nói: “Lâu rồikhông ăn đường. “
Khóemắt Đậu Trạch đỏ ửng, lại thùy mắt thở dốc, có phần quyến rũ, Hoắc Tư Minh nhìn liền lại muốn trở lạihôn cái nữa, Đậu Trạch đẩy hắn: “Được rồi, ngày hôm nay liền nhiều như vậy. “
Hoắc Tư Minh cười ôm ôm eo hắn, hai người lại ăn bánh Trung thu một lúc.
Thời điểm các dì giúp việc lại làm cơm, Đậu Trạch nói: “Tôi vừa bánh Trung thu ăn hơn nhiều, hiện tại không đói bụng, trước tiên đến xem cha tôi, chờ buổi tối trở về ăn cơm, có được hay không?” Hắn nói xong lại sợ Hoắc Tư Minh không đồng ý, đến gần lấy lòng hôngò má của hắnmột cái.
Hoắc dù sao vẫn không thể làm gì khác hơn là vui lòng nhận, nói: “Vậyembuổi tối về sớm một chút. “
Chờ Đậu Trạch đến bệnh viện, Đậu Nguyên tầm sớm cònchưalại đây, Đậu Ái Quốc thấy hắn như thế sớm, cũng là kinh ngạc, hỏi: “Ngày hôm nay làm sao lại đây sớm như thế?”
“Đi ra ngoàigặp khách hàng, liền không về công ty. “ hắn lung tungbiệnlời nói dối.
Đậu Ái Quốc giáo dục hắn: “Làm cho ngườitalàm việcchotốt, ăn bớt nguyên vật liệu không được. “
“Biết biết. “ Đậu Trạch gọt choông tráilê, hỏi: “Cảm mạo tốthơn chưa?”
“Còn ho nhiều. “ Đậu Ái Quốc không tiếp lê, nói: “Conchobamột khối nhỏ là được, ăn không được quá nhiều. “
Đậu Trạch ngheôngnói như vậy, trong lòng vừa chua xót bỗng chốc, hắn đã quên cha hắnvừa phẩu thuật, không thể ăn đồ ănnhư xưa, lại cúi đầucắt nhỏ mấy miếng lê. Đậu Ái Quốc cầm một khối nhỏ, phóng tới trong miệng chậm rãi nhai: nghiền ngẫm.
Một lát sau, Đậu Nguyên cũng lại đây, nhìn thấy Đậu Trạch hơi kinh ngạc, hỏi: “Emngày hôm nay làm saođếnsớmnhư thế?”
“Không có, buổi chiềugặp khách hàng, không về công ty liền đến. “ hắn chiếutheo lời nói dối hồi nãy nói lại một lần nữa.
Đậu Nguyên nghe, đáy mắt nhưng là lóe lên, thời điểm Hoắc Tư Minh thu muaDuyệt Vi, bọn họchiacông ty lúc đóđiềunhân thủ đi hỗ trợ, mãi đến tận bây giờ còn có qua,Duyệt Vi hiện tại rất nhiều tuyến sinh sản đã đìnhtrệ, căn bản không thể lại bán sản phẩm...
Nàng giương mắt đến xem Đậu Trạch, Đậu Trạch lại không chú ý, ngay ở trước mặt cha mẹ trước mặt, nàng liền âm thầm dằn xuống đáy lòng, không có hỏi lại.
Lúc ăn cơm tối Đậu Trạch bồi tiếp người nhà ăn một chút, đến tám chín giờ hắn lại nhớ Hoắc Tư Minh, sợ hắn vì chờmình mà khôngăn cơm tối, liềntranh thủtrởvề. Đậu Nguyên nhìn bóng lưng hắn rời đi, cau mày suy tư, Lưu Thanh trên mặt có chút ý mừng, hỏi Đậu Nguyên: “Này,connói...Tiểu Trạch có phải đang hẹn hò?”
Đậu Nguyên trong lòng không chắc chắn, ngoài miệng cười cợt, động viên cha mẹ già.
Đậu Trạch khi về đến nhà, phát hiện Hoắc Tư Minh quả nhiên không ăn cơm, liền nói hắn: “Không phảinói anhđừng chờ tôi à?”
“Không phảinói emtrở về gởi tinnhắncho tôi à?” Hoắc Tư Minh cũng nói hắn.
Đậu Trạch liền nở nụ cười: “Được rồi, ngày hôm nay xem như là hòa nhau rồi, đượcchứ?”
Đậu Trạch ngồi xuống bồi tiếp hắn ăn một chút, sau khi ăn xong hai người lạingồiở phòng kháchxemTV một chút. Đến ban đêm,thời gianđingủ, Đậu Trạch mới vừa tắm xong mặc đại quần lót từ phòng tắm đi ra, Hoắc Tư Minh liền ôm gối lại đây.