Em Mang Thai Con Trai Tôi!

Chương 41: Chương 41




Đậu Trạch nhìn Hoắc Tư Minh sửng sốt một chút, hắn hơi lo lắng, một bênxoatóc một bên hỏi: “Anhthật muốn đi quađâyngủ a?”

Hoắc Tư Minh ừ một tiếng, đi tớiđặtgối xuống. Đậu Trạchkhôngtiện phản bác nữa, bởi vì hắn buổi sáng thời điểm chínhmiệngnói đáp ứng rồi, mà khi Hoắc Tư Minhtiếp cậnlại đây, hắn lại có chút sợ sệt.

Cùng giường cùng gối lại cùng hôn môi không giống, người nói“Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên” (Tuđếntrăm nămmới đicùng thuyền,tuđếnngàn nămmới nằmcùng gối), chưa từng nghe nói “Ngàn năm tu đếncùng nhauhôn“. Hai ngườito lớn cùng ngủ,ý chính là cùng về một nhà, từ nay về sau cùng một nhịp thở. Buổi sáng ngươimở mắt liềnnhìn thấy hắn, ban đêm ngủcũng nhìn thấydáng vẻnày, tuy chỉ là một cái giường,nhưng nhiều hàm ý...

Hoắc Tư Minh ngồi ở mép giường, nhưng khôngphảinhư buổi chiều lại trêu đùa hắn, hai người lần thứ nhấtnằmcùng giường trải qua quá khốc liệt, đại khái Đậu Trạch đến bây giờtronglòng vẫn còn sợ hãi. Hắnđặtxuống gối, hỏi Đậu Trạch: “Embình thường ngủ bên kia?”

“...Tôingủở giữa, tôingủhai bênkhông được, sợ ngã xuống. “ hắn đem tócxoa xoa,khănlau mặtkhoát lên trên cổ, lại từ trong ngăn kéo tìmquần áo.

Hoắc Tư Minh liền đem gối phóng tới góc giường,xem ra đãdự định một đêm như vậy.

Đậu Trạch thầm nghĩ: Ngươi này lại làmuốngì?

Hoắc Tư Minh ngồi ở đàng kia, hai tay nắm lẫn nhau, cũng có chút sốt sắng tự, hỏi Đậu Trạch: “Ngủchưa?” Ngẩng đầu lại nhìn thấy mái tóc hắn ướt nhẹp, nói: “Lấy mái sấy thổi khô tócrồingủ. “

Đậu Trạchmong đợi,gấp rútnói: “Anhkhông cần chờ tôi,anhngủ trướcđi, tôithổi tócrồingủ. “

Hoắc Tư Minh liền nằm ở nơi đó, chỉ chiếm một bên giường, trong lòng hắn biết Đậu Trạch so với hắn càng khẩn trương, thậm chí có chút sợ sệt, chính mình liền trước tiên nhắm hai mắt lại, làm bộ dáng vẻ muốn ngủ.

Đậu Trạch đi vào phòng vệ sinh đóng cửa, tâm còn rầm rầm kinh hoàng, hắn mở ra máy sấy, âm thanh ong ong chegiấunhịp timđangđập của hắn, ngoài cửa là Hoắc Tư Minh ngủ ở trên giường, hắn nên làm gì? Hắntátchính mình một cái, bởi vì tối hôm qua không nên nhất thời bị kích thích liềnđồng ý, lúc nàycó thể làm gì được giờ?

Hoắc Tư Minh chờ ở ngoài cũng không có ngủ, hắnnhắmmắt, trong lòng biết Đậu Trạch nhất định phải ở bên tronggiày vòmột lúc, nhưng hắn không thể đợi thêm. Đậu Trạch người này, ưu điểmlớn nhấtlà trọng tình nghĩa, khuyết điểm lớn nhất cũng là trọng tình nghĩa. Hắn vừa trùng tình bạn, cũng trùng tình thân. NếuĐậu Trạchtrở mặt, lạibị người nhà ép buộc, đến lúc đó Hoắc Tư Minhdựa vào trời cũng không cóphần thắng. Muốn cho hắn quen thuộc, trước tiênphải cùng nhausinh hoạt, ngủ chung, dù saocũngcó một ngàysẽcùng tắm rửa...

Đậu Trạch ở bên trongdây dưađến nửa ngày, tóc đều muốn thổitrọc, mới từ bên trong đi ra. Đầu tiên là thò đầu hướng về trên giường nhìn qua,thấyHoắc Tư Minhnhắmmắt, như là ngủ, hắn mới yên tâm, rón ra rón rénđịnhbò lên giường, lại không nằm ở chính giữa, mà là sát bên một mép giường quay lưngso vớiHoắc Tư Minh nghiêng người đi ngủ.

Hoắc Tư Minh trở mình, ga trải giường phát sinh nhẹ nhàng âm thanhma sát, Đậu Trạch cả người tóc gáy đều muốn dựng thẳng lên đến, hắn không dámquay đầu lại, căng thẳng nhắm hai mắt, nghe thấy Hoắc Tư Minh ở sau lưng nói: “Ngủ đi. “

Hoắc Tư Minh thoáng hạ thấp người đến đầu giường,tắtđèn trần, chỉ để lại cửa phòng vệ sinh mộtcái đèn ánh sáng yếu.Con mắt Đậu Trạch nhìn chằm chằmvào cái đèn nhỏ kia, lỗ tai lại nghe động tĩnh sau lưng, cho đếnkhinghe được một tiếng thở dài nhẹ vô cùng, mới nhẹ nhàng nhắm mắt.

Đêm đó,vậy màlạ kỳêm dịu, Đậu Trạch cùng Hoắc Tư Minh làm bạn thuần khiết cùng phòng một đêm.

Ban đêm ngủtrễ, buổi sáng rời giường liền có phần khó khăn. Đậu Trạch lại ở trên giườngchớpmột con mắt xem Hoắc Tư Minh rời giường thay quần áo,đầu tóc rối bời, hắn nhìn Hoắc Tư Minh, mơ mơ màng màng hỏi: “Buổi tối ngủ cònsứtkeo xịt tóc à? Làm sao tóc một chút cũngkhôngloạn a?”

Hoắc Tư Minh liếc mắt nhìn hắn: “Emtỉnh rồi?”

“Không có, ngủ tiếp một chút. “Hắnđặtđầuxuống gốico lại trong chăn hơi.

Hoắc Tư Minh vòng qua hôn tóc của hắnmột cái, mới xuống lầu.

Đậu Trạch ngủ đến đất trời đen kịt không hề có cảm giác, liền Hoắc Tư Minh đi làm rồi cũng không phát hiện.

Nhận được điện thoại Đậu Nguyên thời điểm là mười giờ sáng, hắn vừa từ phòng vệ sinh bên trong rửa mặt đi ra, đầu cònlờ mờcó phần buồn ngủ, hàm hồ hỏi: “Chị? Làm sao vào lúc này gọi điện thoại?”

“Emhiện tại ở nơi nào?” Đậu Nguyên âm thanh có chút run.

Đậu Trạch còn không phản ứng lại: “Em...” Hắn mới vừa nói mộttừ”Em”, mới ý thức tới vừa Đậu Nguyên hỏi cái gì, trong nháy mắt tỉnh lại, có chút bối rối, hắn khống chế âm thanh nói: “...Emở công ty đây, làm sao?”

“Chịhiện tại ngay ở công ty củaemdưới lầu,emđi ra theochịgặp mặtmột chút. “Một cái cánh tay Đậu Nguyên chống đỡ ở trên bàn làm việc Đậu Trạch, nàng tức giận đếnđứng không vữngđược.

“...Emchạy ở bên ngoàigặp khách,chịcó chuyện gì tan tầm nói sau đi. “ Đậu Trạch miễn cưỡng khống chế âm thanh, ngón tay như đang phát run.

“Chịcó việc gấp, ngươi hiện tại đến liền. “ Đậu Nguyên nói xong, cúp điện thoại.

Đậu Trạch dùng hàm răng cắnđầungón trỏđểgiảm bớt căng thẳng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ... Nàng nhất định là biết cái gì rồi. Đậu Trạch ngồi trên ghế salông do dự một lúc, suy nghĩ một chút,gọicho Hoắc Tư Minh: “Tôibuổi trưa có lẽ không trở về nhà ăn cơm,anhđừng chờ tôi. “

“Emmuốn đi đâu?” Hoắc Tư Minhđặt hợp đồng xuống, nhíu mày lại hỏi hắn.

“Chị tôivừa gọi điện thoại cho tôi,chị ấychính đangởdưới lầuDuyệt Vi, muốn tôiđi gặpchị. “ Đậu Trạch khí tức bất ổn, âm thanh có chút gấp. “Anhchớđi lại. “

“Emđợi lát nữa, tôicùngemđi cùng. “

“Anhđừng đến,anhđến rồi chỉ có thể càng loạn. “Hắn cúp điện thoại, đi lên lầu thay đổi bộ quần áo ra ngoài.

Thời điểmxe taxidừngđếntrước sân Duyệt Vi dưới lầu, Đậu Nguyên chính đang đứng chờ hắndưới ánh nắng mặt trời, thấy hắn lại đây, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, hỏi: “Có thể a, hiện tại ra ngoàigặp kháchthay đi bộbằngxe taxi?”

Đậu Trạchcốnở nụ cười hai tiếng, hai tay đẩy ra bờ vai của nàng làm nũng: “Không phải sợchịsốt ruột chờ à?”

Đậu Nguyênđẩytay hắnra, chất vấn: “Emvẫn là vừa từ đâu tới?”Một đôi mắt trừng mắt hắn, môi chăm chú mân cùng nhau, phảng phất liền hô hấp đều phải cố gắng khống chế.

“Em...Emvừa đi chạygặp khách hàng. “

“Emnóilại xem!”Ngón tay Đậu Nguyênchỉhắn: “Đậu Trạch,chịlại cho ngươi một cái cơ hội cuối cùng, em mới vừa từ chỗ nào tới?”

“...” Đậu Trạch cúi thấp đầu mím mím miệng: “Chịbiết?”

“Chị biếthaychính ngươi nói cho ta là hai chuyện khác nhau, chị từ người khác nơi đó nghe được lại là một chuyện khác, tự ngươi nói hay là muốn chị hỏi?”Haihànglông màytinh tếcủa nàngnhíu chung một chỗ, gân xanh trên cổ khô gầy liền đều muốn nổi lên đến. “Ngươi có phải là... Ngươi có phải là cùng Hoắc Tư Minhkiaở chung mộtnơi?! Ngươi có phải là... Có phải là bị người ta...” Nói xong lời cuối cùng, bản thân nàng cũng có chút không đành lòng, viền mắt đỏ, nhãn cầu trên hiện ra tơ máu, cuối cùng nghiến răng, đem bản thân nàng cùng Đậu Trạch, đều đánh vàonghi ngờ: “... Ngươi có phải là bị người ta bao nuôi?”

Đậu Trạch môi hơi rung động, cúi thấp đầu, không nói gì.

Đậu Nguyênvung túi xách lên đánh hắn: “Ngươi nói a! Có phải là?! Có phải là?!”

Đậu Trạch chỉ là khom lưng bảo vệ cái bụng, không có trốn, Đậu Nguyên hận cực kỳ, cũng đánh mệt mỏi, nàngbỏ túi xách xuống đất, đặt mông ngồi xuống, nước mắt một chuỗi xuyến rơi xuống, lạikhôngoán giận, lạikhôngchất vấn, mà là khóc rống lên, tiếng khóc nàng ngột ngạt, vẻ mặt bi thống vặn vẹo đến cực điểm. Bọn họ đều cúi thấp đầu, ngột ngạt chỉ có lẫn nhau mới có thể hiểu được cùng cảm thụ bi thương.

Đậu Nguyên khóc một lúc, ngẩng đầu lên, mang theo nghẹn ngào nói: “Tiểu Trạch, không thể như vậy a! Ngươi nói với hắn, chúng ta trả lại tiềnchohắn, chúng ta trả lại hắnvốn lẫn lời! Gấp bội!” Nàng khóc thút thít, lôi ống quần Đậu Trạch, bất lực, nước mắt chảy đầy mặt: “Ngươi nói với hắn,con békhông đổi thận, chúng ta không trị... Chúng ta không muốn tiền hắn...”

“Chị...” Đậu Trạch ngậm lấy lệ, nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng.

Đậu Nguyên không tiếng động mà khóc rống, nàng dùng chính mình bàn tay gầy yếu đánh mặt đất, phát sinh ngột ngạt sự bất đắc dĩ kêu rên: “Vì sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy a?”

Trên đường đã có người dừng bước lại nghỉ chân vây xem, Đậu Trạch khom lưng nhặttúi xách lên, hai cánh tay xuyên đến dưới nách nâng nàngđứng lên, nhỏ giọng động viên nàng: “Chị, chúng ta về nhà trướcnha?”

Đậu Nguyên đã khóc đến có phần tinh thần hoảng hốt, nhưng cười lạnh một tiếng, hỏi: “...Nhà còn sao?”

Thời điểm Hoắc Tư Minh chạy tới, Đậu Nguyên đang bị Đậu Trạchđỡ ở bên đường, hắn hô một tiếng: “Đậu Trạch. “

Đậu Nguyên nghe được tiếng nói của hắn, như nghe đượctiếngkẻ thù, thân thể đột nhiên bắn lên, vồ tới, khuôn mặt dữ tợn, một bênnắm tây phụccủahắn dùngtúi xáchđánh, một bên rít gào: “Tên lừa đảo! Ngươilàtên lừa đảo!”

Đậu Trạch chạy tới kéo nàng: “Chị! Ngươi đừng như vậy! Đừng như vậy!”

Hoắc Tư Minh cũng khôngcố thủ, mà là hạn chế hai tay của nàng, đối với Đậu Trạch nói: “Emchớ xía vào, miễn cho động thai khí. “

Đậu Nguyên nhưng đang giãy dụa, nghe được câu này, trong nháy mắt sửng sốt, nàng hỏi Đậu Trạch: “Tiểu Trạch, hắn vừa nói cái gì?”

“Chị, lên xe trướcđi. “Hắn đỡ Đậu Nguyên, đem người nhét vào trong xe Hoắc Tư Minh.

Đậu Nguyên còn ở hoảng hốt, cầm lấytayĐậu Trạch lại hỏi: “Hắn vừa nói cái gì?”

Hoắc Tư Minh ngồi vào buồng lái, đem cửa sổ xe khóa kín, mới quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìnĐậu Nguyên phát rồ nói: “Đậu Trạch mang thai, mang thai con của ta. “

Đậu Nguyên lại nhảy lên đến, vồ tới từ phía sau ghìm lạicái cổHoắc Tư Minh, kêu to: “Không phải sự thật! Khẳng định không phải sựthật! Ngươilàmột tên lừa gạt!”

Thân xe bị động tác của nàng lay động lên, Đậu Trạchgỡtaynàng, nàng giống ma chướng, gắt gao ghìm lại Hoắc Tư Minhkhông buông.

Đậu Trạchgiữtay nàng, gọi nàng: “Chị,chịbuông tay!Chị!Tathật sự mang thai!”

Như là bịaiđó đè lạicơn giận, Đậu Nguyên mới chậm rãi buông lỏng tay, nhìn sang, trong cặp mắt kia đã không còn là bi thương, mà là tuyệt vọng, nàng tuyệt vọng mà nhìn Đậu Trạch, nói: “Tiểu Trạch, ngươi nhất định là lừa gạtchịcó đúng hay không?”

“Là thật sự. “ Đậu Trạch cúi thấp đầu, nói: “Ta thật sự mang thai con trai của hắn. “

Đậu Nguyên vung lên bàn tay, còn chưa đánh tới trên mặt hắn, đã bị Hoắc Tư Minh thò người ra tới được ngăn cản, hắn mạnh mẽ hạn chế thủ đoạn Đậu Nguyên, nói: “Ta khuyên ngươi vẫn là trấn định mộtchút. “

Đậu Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Anhđừng như vậy đối vớichị. “

Hoắc Tư Minh lúc này mới buông tay ra, đối với Đậu Nguyên nói: “Ngươi thành thật một chút, đừng tiếp tục động hắn. “

Chờ xeđừngtrong nhà để xe, Đậu Nguyên nhìntheodọc đường,một mặt thất vọng lại không dám tin tưởng hỏi Đậu Trạch: “Ngươi mỗi ngày chính là từ nơi này đi bệnh việnthămba?”

Đậu Trạch cúi đầu không trả lời, Hoắc Tư Minh lôi tay Đậu Nguyênra,nói: “Ngươi khôngcần phảihỏi hắn, một lúc lên lầu, ta trả lời ngươi. “

Ba người lên lầu, mãi đến tận nhìn thấykhông gian sinh hoạt kia, Đậu Nguyên mới triệt để chứng thực quan hệ của hai người, nàng có phần ngơ ngác, đem nơi này đánh giá một vòng lại một vòng, hỏi Đậu Trạch: “Tiểu Trạch, hắn buộc ngươi có phảikhông? Chỉ cần ngươigậtđầu,chị đâycoi như liều mạng cũng cứu ngươi. “ nàng tha thiết mà nhìn Đậu Trạch, cuối cùng nhìn thấy hắn khe khẽ lắc đầu, nói: “Làemtự nguyện. “

Đậu Nguyên hơi nhếch miệng, buông xuống mắt, trên mặt hiện ra cười khổ.

Hoắc Tư Minhtiếnbên trong, nói: “Đậu tiểu thư, Đậu Trạch hiện tại mang thai, ta hi vọng ngươi không muốn lại cho hắn tạo thành áp lực. “

Đậu Nguyên quay mặt sang, căm tức hắn: “Hắn một người đàn ông, ngươi là dùng biện pháp gì để hắn mang thai?”

“May mắn. “ Hoắc Tư Minh mặt không hề cảm xúc nói với nàng hai chữ.

“Ngươi này một tên lừa gạt! Ngươi cho rằng ta còn có thể tin ngươi?!”

“Chị, đúng làkhôngngờ. “ Đậu Trạch kéo cánh tay Đậu Nguyên. “Chúng ta chẳng ai nghĩ tới...Chịcó thể hay không...đừngnói cho ba mẹ?”

Đậu Nguyên đã trấn định lại, nàng không hề trả lời, cắn cắn môi, nói: “Tiểu Trạch, ta biết ngươi là vì cho ba cùngtiểu Namđổi tiền thuốc thang mới như vậy, chúng ta không trị, chúng ta trả lại tiền hắn, có được hay không?” Lại quay đầu đối với Hoắc Tư Minh nói: “Hoắc tiên sinh, chúng ta cònthiếungươi tiền, cònlời, tăng gấp đôi, có được hay không? Ta không thể đem đệ đệ ta bán... Hắn còn trẻ như vậy... Ngươi yêu thích hắn, ngươi yêu hắn, ngươi nên vì muốn tốt cho hắn, có phảikhông?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.