Edit: Tris
Beta: Nhược Lam
______________________________
“Đối với tôi, thỏ con nhà tôi là người xinh đẹp nhất trên đời.”
“...”
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Thích Thần, Chu Phòng Vũ sửng sốt mất hai giây rồi vội vòng tay ra túm lấy cổ Vương Kỳ Phong, cười nói
“Bọn em cũng cảm thấy bạn học Thời Dược so với Cung Hân Nhị đẹp hơn nhiều, hahaha...”
Cậu ta nhìn sang phía Vương Kỳ Phong điên cuồng nháy mắt
“Cậu cũng thấy thế đúng không?”
Vương Kỳ Phong không nói năng gì, Thích Thần cũng không thèm đợi cậu ta trả lời liền đút tay vào túi quần, quay lưng bước theo hướng mà Thời Dược vừa đi.
“Cậu có thể dò xét tôi, nhưng đừng làm trước mặt em ấy.” Hắn nói xong thì cũng đã đi xa.
Chu Phòng Vũ nhìn theo bóng lưng Thích Thần xong lại quay đầu nhìn biểu cảm đang vô cùng kì lạ của Vương Kỳ Phong mà chẳng hiểu ra làm sao, hỏi:
“Anh Thần với cậu đang thách đố nhau cái gì thế? Làm sao mà tôi nghe hai người nói chuyện tôi lại chẳng hiểu là nói cái gì? Còn nữa...”
Chu Phòng Vũ quàng tay vỗ vỗ bả vai Vương Kỳ Phong
“Hôm nay cậu có bệnh gì hả? Sao hôm nay tự nhiên lại nhắc tới Cung Hân Nhị... Trước đó không phải cậu nói đối với mấy chuyện này cậu hoàn toàn không có hứng thú gì sao? Nhìn sắc mặt anh Thần thế kia mà cậu còn dám trêu chọc trước mặt Thời Dược, cô ấy không buồn sao được?”
“... Cậu là bà vợ già 80 tuổi hay sao mà nói nhiều thế hả?”
Vương Kỳ Phong chầm chậm thu lại ánh mắt rồi nhìn Chu Phòng Vũ với vẻ mặt ghét bỏ.
Chu Phòng Vũ tức muốn nghẹn, nói
“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi còn gì? Cậu không thấy ánh mắt của anh Thần lúc nãy hả? Đáng sợ lắm... Tôi chưa thấy ai bảo vệ em gái tới vậy. Lần trước Quách Vũ Kỳ khóc trong lớp cũng thế, thái độ của anh ấy với Quách Vũ Kỳ và Thời Dược trái ngược hẳn, chậc chậc chậc... Khó trách các bạn trong lớp đều nói anh Thần đáng sợ...”
“Cậu thật sự cảm thấy anh Thần với Thời Dược là tình cảm anh trai với em gái đấy à?”
“Cậu nói nhảm cái gì thế, tôi nghe bọn họ chính miệng nói mà, không thì còn là cái gì ——”
Chu Phòng Vũ đang nói thì đột nhiên ngừng lại. Mấy giây sau cậu ta nuốt ực một ngụm nước bọt, ánh mắt hoang mang, hoảng sợ nhìn sang Vương Kỳ Phong “Không phải ý cậu là —— không thể nào không thể nào!”
Không đợi Vương Kỳ Phong trả lời thì Chu Phòng Vũ đã cuống cuồng khoa tay múa chân loạn xạ hết cả lên, nói
“Hai người bọn họ là anh em! Đi học, tan học đều xuống từ cùng một cái xe mà!”
Vương Kỳ Phong lườm cậu ta một cái
“Ai nói hai người họ là anh em ruột?”
“Anh em họ cũng không thể như thế được!”
“Cậu nhìn cách họ chung sống với nhau có chỗ nào giống anh em ruột hả?”
Chu Phòng Vũ hơi sửng sốt, im lặng hai giây rồi sờ sờ cái ót
“Đúng... Lúc mới tới lớp anh Thần và Thời Dược cư xử như người xa lạ vậy.”
“Hơn nữa, cẩn thận nhớ lại một tí thì—— Hai người họ có hai bình nước đôi, còn có ánh mắt của anh Thần nhìn Thời Dược nữa.”
Vương Kỳ Phong thở dài rồi cà lơ phất phơ đi về phía trước
“Tôi cũng phục cậu đấy, làm sao mà cậu thấy anh Thần đối xử với Thời Dược là anh trai em gái ruột được nhỉ?”
Ở sau lưng Vương Kỳ Phong, Chu Phòng Vũ bối rối đứng ngơ ra một lát rồi cũng nhanh chóng đuổi theo
“Bởi vậy nên cậu mới cảm thấy là anh Thần... thích Thời Dược à?”
“Tôi cảm thấy...”
Vương Kỳ Phong ngẩng đầu nhìn theo hình bóng hai người vừa biến mất. Sau một lúc lâu, cậu ta nhắm mắt lại lắc đầu, quay người đi về khu mà mình và Chu Phòng Vũ được phân công nhổ cỏ
“Tôi cảm thấy, tình cảm của anh Thần đối với bạn học Thời Dược của chúng ta...không phải là thích đơn thuần như vậy.”
Cảm giác đau nhức khi bị quăng lên mặt bàn lần trước vẫn còn lưu lại y nguyên trong kí ức. Vương Kỳ Phong hồi tưởng lại cảm giác cậu ta bị kìm kẹp bởi bàn tay rắn chắc như bằng đồng bằng sắt của Thích Thần, vừa đau đớn vừa sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng, khi hắn cúi đầu xuống nhìn cậ, ánh mắt ấy đáng sợ giống như là mãnh thú bị xâm phạm lãnh thổ vậy, làm người ta sợ hãi đến nghẹt thở...
Thời Dược tới bồn hoa dưới tòa nhà số 13 trước, cô và Thích Thần được phân công nhổ cỏ ở chỗ này.
“Phía đông...hay là phía tây?”
Thời Dược xách cái thùng nhựa nhỏ do dự tự hỏi. Nửa phút đồng hồ sau Thích Thần cũng đã đến nơi.
Thời Dược đưa một đôi bao tay mà mình mang theo cho Thích Thần rồi lại đưa cho hắn một cái thùng nhựa
“Theo em nhớ thì hẳn là mình được phân công bồn hoa phía đông, nhổ bỏ cỏ dại là xong rồi.”
Thích Thần chìa tay ra nhận thùng rồi lại khẽ cúi người, thừa dịp Thời Dược không chú ý mà giật luôn cả thùng của cô.
“A —?”
Thời Dược lơ ngơ không hiểu gì, hỏi
“Anh lấy thùng của em làm gì?”
“Chân bị thương lành lại rồi?”
Thích Thần hạ thấp tầm mắt xuống nhìn tới chỗ đầu gối bị thương của cô. Thời Dược theo phản xạ giấu bên gối bị thương tương đối nặng ra sau chân còn lại khẽ cọ cọ
“... cũng nhanh khỏi thôi mà.”
Thích Thần không nói gì, hắn hơi cúi người lấy luôn cả xẻng của cô. Sau đó khi Thời Dược ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn chỉ chỉ về phía bậc thang cách đó không xa rồi xoa xoa đỉnh đầu cô.
“Ngoan, em sang bên kia ngồi đi, đừng quậy.”
Thời Dược lập tức né tay của hắn, bực bội nói
“Em đã nói là xoa đầu sẽ không cao lên được mà!”
Tuy âm thanh của cô không to hơn bình thường được mấy đề-xi-ben nhưng nói xong cô lại thấy chột dạ, cắn cắn môi bảo
“Em xin lỗi...em không có ý muốn nổi giận với anh.”
“...”
Thích Thần cúi đầu xuống quan sát cô vài giây mới hỏi
“Có chuyện gì không vui sao?”
Ánh mắt Thời Dược sáng lên như muốn nói gì đó, chỉ là cô mở miệng ra khép vào mấy lần cũng không nói được.
Cuối cùng cô thất vọng cụp mắt hạnh xuống thở dài
“Không có gì ạ...Nhưng mà anh có thể đừng coi em là trẻ con được không, việc lao động ngoại khóa này em cũng đã từng làm rồi, dù là hiệu suất không bằng các bạn nam được nhưng em sẽ không quấy rầy anh đâu...”
Mà cô cũng không muốn bị anh sờ đầu, cô còn muốn cao nữa... Không cần bằng Cung Hân Nhị cao một mét bảy, có thể cao được đến một mét sáu lăm cô cũng đã rất thỏa mãn.
Nghe cô nói xong Thích Thần đột nhiên cười nhẹ, hỏi
“Em giận vì tôi bảo em “Đừng quậy” à?”
“Không phải đâu...” Thời Dược bất lực giải thích.
“Đừng lo, tôi không coi em là trẻ con.”
Thích Thần cúi người xuống cho bằng chiều cao của Thời Dược. Hắn nhắm mắt lại, đuôi mắt đào hoa khẽ vểnh lên thu hết bao cảm xúc khó nói vào bên trong
“Nếu được như thế thì...thật tốt biết bao.”
“A?” Thời Dược không hiểu nghiêng đầu hỏi hắn
“Cái gì là tốt cơ – a!”
Gương mặt của Thích Thần đột ngột phóng đại lên, khiến cô giật mình lùi về sau một bước.
“...” đuôi lông mày Thích Thần giương lên, hắn khẽ chậc lưỡi một cái
“Lá gan của em thật nhỏ.”
Hắn đeo găng tay vào rồi đi về phía bồn hoa ngồi đưa lưng về phía cô, không quay đầu lại mà hời hợt nói
“Trong bồn hoa trường học đầy thuốc trừ sâu. Tôi chỉ sợ thỏ con đói không chịu được mà bỏ cỏ vào miệng ăn thôi.”
Thời Dược “——???”
Thỏ con ở trong lòng giương nanh múa vuốt nửa ngày cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi ra bậc thang làm ổ ở đó.
...
Lúc thầy chủ nhiệm Tần Phong đến kiểm tra kết quả thì cũng đã gần tới thời gian tan học. Khi đi đến kiểm tra bồn hoa dưới lầu tòa nhà số 13, một khung cảnh khiến thầy vừa nhìn lướt qua liền không thể không dừng bước.
Trên bậc thang cách đó không xa có một cô bé đang ngồi ngoan ngoãn khép hai đầu gối lại, cánh tay xinh xắn khoanh trên gối, cô bé hơi hướng mặt sấp xuống cánh tay ngủ thật điềm nhiên, yên tĩnh. Tóc đuôi ngựa dài mà thẳng xuôi ở bên người, lúc sắp chạm đến mặt đất thì đã được một bàn tay nâng lấy.
Mà chủ nhân của bàn tay đang ngồi ở bên cạnh cô bé, đôi chân thon dài một co một duỗi thẳng ra. Một tay còn lại của nam sinh nâng lên trước mặt cô bé chắn ánh nắng chiều, cũng không biết là đã giơ như vậy bao lâu rồi.
Giây phút này hắn đang ngắm gương mặt say ngủ của cô bé không chớp mắt, tới nỗi Tần Phong đến cũng không phát hiện ra.
Ánh chiều tà khiến cho cảnh tượng ấy như có thêm một lớp ánh sáng màu vàng nhàn nhạt rất đỗi mơ hồ, thơ mộng, dường như nếu có một vị nhiếp ảnh gia nào đó đi ngang qua ngay lúc này sẽ không kìm chế được mà phải chụp lại.
Thế nhưng Tần Phong lại thấy hơi xấu hổ trong lòng. Rõ ràng đã gọi cho cha mẹ Thời Dược để chứng thực rằng hai học sinh của thầy đúng là mối quan hệ anh trai em gái cùng ăn, cùng ở... Vậy tại sao khi nhìn thấy khung cảnh này hắn lại có một cảm giác quái lạ đến thế, như là một cặp đôi yêu sớm đang công khai vậy?
Hay là tại ánh mắt của người trưởng thành lúc nào cũng nghĩ ra mấy điều không thuần khiết nhỉ?
Tần Phong lắc đầu, lắc rơi cả những cái ý nghĩ không đáng tin cậy kia đi mà nhấc chân đi qua...
Thời Dược bị tan học tiếng chuông đánh thức. Cô dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ rồi ngồi thẳng người dậy, lúc này mới phát hiện Thích Thần cầm bím tóc đuôi ngựa của mình đang ngồi bên cạnh.
“Sao anh không đánh thức em?”
Thích Thần thấy cô đã tỉnh rồi liền cũng buông lỏng tay ra, nhìn bím tóc đuôi ngựa của cô rủ xuống chỉ còn cách mặt đất mấy phân. Hắn đứng thẳng người dậy
“Bởi vì không cần phải đi ngay.”
Nói xong, hắn một lần nữa đeo găng tay vào rồi đi tới bồn hoa phía tây.
Thời Dược “?”
“Em nhớ nhầm hướng rồi. Chỗ lúc nãy là chỗ được phân công cho lớp 8, chúng ta ở phía tây.”
“A?!”
“...”
Thời điểm Thích Thần và Thời Dược sóng vai cùng nhau trở về lớp thì ở sân trường đã chẳng còn ai. Thời Dược vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa cảm thấy tội lỗi lẽo đẽo đi theo Thích Thần tới tòa nhà của lớp mình, trời đã gần tối.
Trên đường ra cổng trường phải đi qua một hàng cây dài tán lá xum xuê che hết hơn phân nửa ánh đèn đường. Thích Thần đi đằng trước Thời Dược, hai người đi vào chỗ đó chưa được mấy bước thì hắn dừng lại.
“Anh?”
Thời Dược thấy lạ nên hỏi, cuối câu cô còn ngáp dài một cái.
Không chờ cô nói thêm, Thích Thần ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay phải hắn vỗ vỗ trên vai trái, hơi nghiêng mặt qua nói
“Trèo lên đi.”
Thời Dược hoang mang
“Dạ?”
“Đường tối như vậy, lỡ em lại ngã nữa rồi vết thương rách ra thì sao?”
“Nhưng mà...”
“Muộn như vậy rồi, không ai thấy đâu.”
“...”
Lần này do dự chưa được hai giây Thời Dược đã trèo lên vai hắn. Hai tay Thích Thần cẩn thận tránh đi chỗ bị thương trên đầu gối rồi ôm phía sau đùi cô gái nhỏ nhấc lên.
“Không phải em buồn ngủ rồi sao?”
Sau khi ổn định đi được mấy bước thì giọng nói trầm thấp của Thích Thần vang lên khiến cơ thể của Thời Dược cũng cảm nhận được rung động nho nhỏ đó, hắn nói
“Em ngủ một lát đi.”
“Em...em có buồn ngủ đâu...” Trong giọng nói của cô bé mang đầy vẻ ủ rũ.
Loáng thoáng, trong bóng tối dường như có một tiếng cười khẽ.
“Ừm, em không buồn ngủ.”
Hai người lại yên lặng đi về phía trước, đến lúc Thích Thần tưởng là cô đã ngủ mất rồi thì trên lưng hắn lại truyền đến một giọng nói mơ hồ, mềm mại.
“Em không phải là trẻ con.”
Thích Thần hơi run lên
“Tôi biết.”
“Bọn họ nói những cái kia... em đều hiểu...”
“Em hiểu cái gì nào?”
“...”
Cô gái im lặng thật lâu, giọng nói càng lúc càng nhẹ như là tiếng gió từ trong bóng đêm thổi tới
“Cung Hân Nhị... còn có Quách Vũ Kỳ...còn có thật nhiều... thật là nhiều người...”
Cô dường như nhẽ sụt sịt một chút
“Anh sẽ thích các cô ấy sao?”
Thích Thần im lặng.
Ở trong sự im lặng này, cánh tay của cô bé lúc trước đặt lên vai hắn chậm rãi ôm vòng quanh cổ, cái đầu nho nhỏ khẽ cọ xát rồi cuối cùng lệch hẳn sang cạnh cổ hắn. Thật lâu sau cô gái mới cất tiếng nói khe khẽ bằng giọng ấm ức
“Em không muốn có chị dâu...Thần Thần.”
“Anh có thể đừng thích các cô ấy được không...”
Cô nghẹn ngào
“Thần Thần, anh đừng thích các cô ấy... có được không...”
Dưới ánh đèn đường, dáng người cao gầy lẻ loi cô độc trong bóng đêm bỗng nhiên dừng lại.
Những tán cây xum xuê của sân tập truyền tới tiếng gió xào xạc như đã cất giấu từ rất lâu nỗi niềm hân hoan vui sướng đến phát điên. Tiếng nói của cô tuy nhỏ bé nhưng với hắn, nó giống như là âm thanh từ một vì sao xa xôi chiếu đến vũ trụ vô biên trong tâm hồn của hắn vậy.
Hắn đáp.
“Được.”
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Ngoại trừ em, ai anh cũng không thích. >:3