Edit: Sông cuê
Beta: Lia + Nhược Lam
________________________________________________
Cho đến khi buổi lễ chào cờ kết thúc tất cả các lớp đã giải tán ngay tại chỗ, Thời Dược vẫn có thể nghe thấy những tiếng xì xào qua lại. Trung tâm của chủ đề đang được thảo luận luôn cùng một người.
“Đây chắc là lần đầu tiên phải không?” Tôn Tiểu Ngữ hỏi.
Thời Dược “Sao? Lần đầu tiên gì?”
“Còn có thể là gì nữa?”
Tôn Tiểu Ngữ kỳ lạ liếc nhìn Thời Dược
“Trong danh sách tuyên dương và phê bình lại cùng xuất hiện tên một người, cậu đã gặp trường hợp này rồi à?”
“... Chưa từng.”
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
Tôn Tiểu Ngữ lại thở dài cười
“Quả nhiên là nam thần của mình, mình cảm thấy được kỷ lục này sẽ lưu giữ rất lâu.”
Thời Dược bất lực
“Bị phê bình trước toàn trường vì đánh nhau, đây mà là chuyện tốt hả?”
“Cái này...”
Tôn Tiểu Ngữ trợn tròn mắt, sau đó kiên định nói
“Không phải có một nhân vật lịch sử từng nói là “Người nam nhân không thể lưu danh đời sau bằng tiếng thơm... Ừm, thì cũng có thể lưu danh bằng tiếng xấu.”
Nói xong Tôn Tiểu Ngữ cũng cảm thấy không đúng lắm, cô gãi gãi sau đầu tủm tỉm nhìn Thời Dược.
Thời Dược dở khóc dở cười.
“Nguyên văn câu nói này là “Đại trượng phu nếu không thể lưu tiếng thơm thì cũng có thể để lại tiếng xấu cho đời sau“. Đây là lời của Hoàn Ôn được ghi chép lại trong cuốn “Tấn sách“. Tuy nhiên, tham vọng lớn muốn làm vua của người đàn ông này đã không được đền đáp, chỉ trở thành thừa tướng dưới triều đại Đông Tấn - Tạ An —-- Cậu muốn nam thần của cậu có kết cục như thế sao?”
Tôn Tiểu Ngữ lè lưỡi
“Như vậy cũng được.”
“Còn Hoàn Ôn...”
Thời Dược bị Tôn Tiểu Ngữ làm cho kích động, cô đang định nói với Tôn Tiểu Ngữ về ân oán giữa Hoàn Ôn và Tạ An, thì cảm thấy đầu bị người ta ấn nhẹ một cái.
“Còn chưa đi về sao?”
Một giọng nói âm trầm vang lên trên đầu cô.
“...”
Thời Dược quay đầu sang một bên với vẻ mặt phức tạp, cô nhìn thấy Thích Thần còn có Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong theo sau. Thời Dược thu hồi ánh mắt, thở dài nói
“Anh đừng có ấn đầu em như thế, em còn phải cao lên đó.”
“Không ấn thì cũng không cao lên được.”
Môi Thích Thần cong lên, tay đút túi quần thản nhiên bước đi
Thời Dược “???”
Chắc chắn hắn chính là một người anh giả mạo.
Khi Thời Dược đang vùng vằng quay lại, cô thấy Tôn Tiểu Ngữ bên cạnh đang nhìn bóng lưng Thích Thần với ánh mắt tràn ngập si mê
“Oa... Giọng nói của Thích Thần thật quyến rũ, cậu đã làm chuyện tốt gì mới có được người anh trai như vậy?”
“...”
Thời Dược ngây người quay về phía trước, nhấc chân rời đi
“Đại khái là quen biết người như cậu.”
Tôn Tiểu Ngữ “???”
Sau buổi lễ chào cờ, tên tuổi của Thích Thần đã lan rộng ở Tam Trung mà không hề có dấu hiệu giảm sút.
Đặc biệt là sau khi các học sinh nghe nói rằng Tống Minh Viễn lớp cao tam ban mười chín đã một tuần không thể đến lớp.
Thời Dược cảm thấy rằng số lượng các nữ sinh thăm dò ở cửa trước và cửa sau của lớp sau mỗi giờ giải lao dường như đã tăng gấp đôi.
Còn một điều kỳ lạ nữa là...
“Bạn học Thời Dược, mình muốn làm quen với cậu.”
“...”
Nhìn cô gái trước mặt, Thời Dược cầm chiếc hộp Ferrero vừa được nhét vào tay vài giây trước trong trạng thái hoàn toàn sững sờ.
“Mình nghe nói rằng cậu thích đồ ngọt và socola. Những thứ này là cha mình mang sau về chuyến công tác ở Ý đấy. Cậu có thích không?”
Nói xong nữ sinh ngượng ngùng trong vài giây chợt nở nụ cười
“Sắp đến giờ vào lớp rồi, mình đi đây“.
“Này......”
Thời Dược vừa phản ứng định đưa tay ra ngăn cản thì cô gái kia đã chạy mất hút.
“Dược Dược, vận đào hoa của cậu mở rộng đến người cùng giới luôn rồi à?”
Tôn Tiểu Ngữ lúc nãy một bên im lặng, nhìn thấy nữ sinh kia rời đi không thể không nói đùa mấy câu.
Thời Dược liền nói
“Đây không phải là vận đào hoa của mình, rõ ràng vận may đào hoa của ai đó đã lây sang cho mình rồi...”
Cô cầm lấy socola cùng Tôn Tiểu Ngữ đi vào lớp.
“Cho dù là vận đào hoa của Thích Thần thì cậu là em gái của anh ấy, không thể vô công bất thụ lộc*.”
“Vô công bất thụ lộc...” (*)
(* Không làm thì không được hưởng lộc)
Mặc dù vậy, Thời Dược vẫn không kìm chế được lật đi lật lại hộp socola trên tay.
Sau một hồi quan sát cô liền nói: “ Đây chính là bánh quế hạt phỉ cổ điển nổi tiếng...”
Tôn Tiểu Ngữ liếc mắt nhìn
“Tất cả đều là tiếng nước ngoài mà, cậu có thể hiểu được sao?”
Thời Dược không nhấc mắt nhìn chăm chú
“Mình đã nghiên cứu cái này. Thường xuyên có mấy cô chú đem tặng đồ ngọt hay socola cho cho mình, chỉ là răng của mình không tốt nên mỗi lần như vậy chỉ có thể nhìn bao bì.”
Đụng tới nỗi đau xót xa này, hai tay cầm chiếc hộp của Thời Dược siết chặt.
Quen Thời Dược lâu như vậy, Tôn Tiểu Ngữ đương nhiên hiểu được chuyện này.
Cô ấy vỗ vai Thời Dược một cách thông cảm
“Vậy thì từ nay hộp Ferrero này trở thành tài sản riêng của cậu, hãy trân trọng, ăn từng ít một. Đừng để cha mẹ cậu phát hiện.”
Thời Dược mắt dán vào hộp Ferrero, cô lắc đầu
“Mình sẽ không lấy.”
Tôn Tiểu Ngữ “...”
Cô còn tưởng Thời Dược muốn ăn luôn cái hộp ấy chứ.
Tôn Tiểu Ngữ nghĩ thầm trong bụng.
Cả hai bước đến bàn của Thời Dược và Thích Thần.
Thích Thần lúc nãy đi trước hai người, bây giờ đã ngồi sẵn ở bàn học.
Nghe thấy tiếng hai người bên này nói chuyện, hắn đang cúi đầu uể oải cũng ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại trên hộp socola trong tay nữ sinh.
Tôn Tiểu Ngữ ngây ngốc một chút liền hoảng hốt, muốn nhắc nhở cũng đã muộn.
Thời Dược đang băn khoăn ăn không được mà để cũng không xong, đột nhiên trước mắt nhìn thấy một bàn tay tinh xảo, khớp xương thon dài... có chút quen thuộc vụt qua.
Sau đó, cô liền trắng tay.
“...”
Thời Dược ngơ ngác nhìn lên. Sau hai giây, rốt cuộc cô cũng có phản ứng, trong lòng không khỏi than thở, vươn tay nắm lấy tay áo thiếu niên không chút do dự
“Anh...”
Cô gái ánh mắt khẩn cầu.
Mắt hạnh rũ xuống, trông thật ngây thơ và đáng thương.
Đôi mắt Thích Thần trầm xuống, có phần khó chịu thu hồi ánh mắt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy thốt ra hai chữ
“... Tịch thu.”
Thời Dược “...”
Trời đất sụp đổ.
Nghĩ tới Thích Thần chính là người bao che cho cô về món đồ ngọt lần trước, Thời Dược chỉ có thể an phận quay trở lại chỗ ngồi.
Thích Thần vẫn là có chút không đành lòng.
Khi ở trong tiết, hắn không nhịn được mà liếc nhìn sang bên cạnh, kết quả đều thấy cô gái kia đang dụi mắt hoặc ngáp, hoàn toàn không có tinh thần.
Đến nửa buổi học, cô cứ gật gù gật gù rồi lăn ra ngủ.
Lợi dụng sự chú ý của giáo viên trên bục giảng, Thích Thần đưa tay ra ấn một cái lên trán cô.
Thời Dược bừng tỉnh mơ màng nhìn Thích Thần.
“Em thiếu ngủ à?” Chàng trai khẽ cau mày.
Thời Dược xoa xoa chỗ đó rồi lẩm bẩm
“Hôm qua em đọc sách đến ba giờ sáng. Ước gì không có tiết lao động tiếp theo, em sẽ ngủ ở lớp đến hết ngày“.
Tuy nhiên, lý tưởng thì cao cả, thực tế lại nghiệt ngã.
Ngay khi giáo viên vừa rồi ra khỏi lớp, chủ nhiệm đã bước vào.
“Lát nữa giờ lao động sẽ được phân công cụ thể, các em không được đi lung tung.”
Nghe thấy thông báo, tất cả những học sinh đã lên kế hoạch làm điều gì đó đều chán nản ồ lên.
Chủ nhiệm trên tay cầm thứ gì đó gõ lên bục giảng, sốt ruột nói
“Đừng than thở nữa, mau đi chuẩn bị đi, lát nữa quay lại tôi sẽ đọc bảng phân công lao động“.
Mười phút sau.
Thời Dược mang găng tay và chiếc xô nhựa nhỏ được đưa cho ngậm ngùi đi về phía trước. Thích Thần, Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong theo sau.
Phân công lao động trong lớp được chia theo bàn, hai bàn của họ được giao nhiệm vụ làm cỏ, tuy không làm chung nhưng lại cùng một hướng.
Cả bốn người quay lưng về phía ánh nắng, mặt trời cuối buổi chiều kéo cái bóng của họ ngả dài trên mặt đất.
Thời Dược có thể nghe thấy phía sau Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong nói chuyện, thỉnh thoảng lại có cả tiếng Thích Thần đáp lời.
Thời Dược đi một lúc cảm thấy vô cùng nhàm chán, cô đưa chân nghịch ngợm giẫm lên cái bóng của Thích Thần.
Thật đáng tiếc khi chưa nhảy được vài bước, chùm tóc đuôi ngựa của cô đã bị ai khẽ túm lấy.
Thời Dược lưng cứng đờ
“Anh...?”
Cô ngập ngừng quay lại, thấy Thích Thần đang nhìn mình có vẻ hơi mất hứng.
Lý trí của hắn cũng bị cô gái gọi về.
Cảm nhận được mái tóc dài mềm mại trong tay, Thích Thần nhất thời có vẻ không tự nhiên.
Hắn đưa mắt đi chỗ khác
“Đi nhanh như vậy làm gì?... Lại đây.”
Tóc đuôi ngựa vẫn ở trong tay đối phương, Thời Dược phải đợi đến khi cô đã ở bên cạnh Thích Thần rồi mới thấy hắn buông tay ra.
Cô lén lút tức giận nhìn hắn.
Cảnh tượng này lọt vào mắt của Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong. Hai người nhướng mày và trầm ngâm nhìn họ.
Sau đó câu dường như vô tình nói với Thích Thần
“Anh Thần, nghe nói anh đã chiếm được trái tim của hoa khôi Tam Trung chúng ta?”
“...”
Thích Thần miễn cưỡng từ bỏ dư âm mềm mại giữa các ngón tay, nhướng mắt không chút cảm xúc.
“Cái quái gì? Hoa khôi?” Chu Phòng Vũ kích động đầu tiên
“Chính là Cung Hân Nhụy cao tam?”
“ Đúng vậy.”
Vương Kỳ Phong cười nói
“Mình nghe một người bạn kể rằng hôm qua có người tỏ tình với hoa khôi, cô ấy không nghĩ ngợi gì liền từ chối. Người kia kiên nhẫn hỏi làm cách nào cô ấy mới chấp nhận tình cảm của hắn, cuối cùng nhận được câu trả lời “Trừ khi cậu là Thích Thần”, nguyên văn là như vậy“.
Chu Phòng Vũ trở nên hào hứng
“ Anh Thần, có thể anh không biết trước khi anh đến đây, không chỉ ở Tam Trung, Cung Hân Nhụy này còn là nữ thần lạnh lùng nổi tiếng ở tất cả các trường cao trung trong thành phố. Có thể hát và nhảy, piano cấp mười, nếu anh có được cô ấy... Chậc chậc, chỉ nghĩ đến cũng thấy vui rồi! “
“Đúng vậy...”
Vương Kỳ Phong mỉm cười và gật đầu, sau đó cậu dường vô tình hỏi Thời Dược
“Thời Dược, cậu muốn có một 'chị dâu' như vậy không?”
Ở đằng kia, cô gái vốn hoạt bát như một con thỏ bây giờ lại không biết cúi đầu từ lúc nào.
Nếu thực sự cô có hai cái tai thỏ thì có lẽ giờ phút này chúng cũng sẽ ủ rũ mà rủ xuống.
Nghe thấy Vương Kỳ Phong gọi đến tên mình, Thời Dược bình phục lại tinh thần, nhanh chóng ngẩng đầu lên
“... À, Cung Hân Nhụy. Mình cũng đã từng nghe nói về cô ấy, là một người xinh đẹp và dịu dàng, nếu trở thành chị dâu...... Đương nhiên là tốt rồi”
Đúng chính xác.
Tất nhiên là tốt.
...
Rõ ràng cô biết điều đó, tại sao lòng lại thấy buồn như vậy.
Thời Dược nắm chặt tay.
Khi Vương Kỳ Phong nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô là kéo Thích Thần tránh ra xa bọn họ.
Cô biết rằng Cung Hân Nhụy rất hoàn hảo, cô đã nghe rất nhiều tin tức về cô ấy.
Tuy hai người có vẻ rất xứng đôi vừa lứa... nhưng cô lại ghét cay ghét đắng sự thật này.
Giống như thừa nhận rằng... anh trai cô sẽ bị cướp mất.
Nhưng anh trai thì vốn dĩ cũng không phải là của cô.
Thích Thần là một con người, hắn có quyền quyết định mình muốn gì, ở bên ai và ai là người phù hợp với mình. Cô không nên tham lam muốn chiếm hữu Thích Thần chỉ vì hắn đối xử tốt với cô.
Đúng vậy.... Chính là chiếm hữu.... Cô chỉ muốn bao vây hắn đem về lãnh thổ của riêng mình, lại còn muốn đem bỏ hắn vào một cái lọ rồi cất vào tủ để không ai được nhìn thấy.
Sao mình có thể ích kỉ như vậy, Thời Dược.
Cô siết đầu ngón tay ngày càng chặt hơn, đau đớn cũng không buông ra.
Cô không muốn như thế này.
Nhưng dù có là Cung Hân Nhụy, hay không phải chị ấy, thì cũng là một người khác.
Hắn lại sẽ đi lấy nước nóng cho cô gái đó mà không nói một lời, sẽ bảo vệ cô gái đó sau lưng, sẽ giúp cô gái đó làm câu hỏi trên bảng đen, sẽ làm bánh mì cho cô ấy và sẽ bỏ cả bài thi đi đánh nhau vì cô ấy. Thậm chí còn hỏi “Có đau không” với sự dịu dàng mà trước đây từng thuộc về cô, cẩn thận buộc dây giày cho cô ấy,ôm cô ấy trong tay.
Càng nghĩ về điều đó, Thời Dược càng thấy trái tim như bị bóp nghẹt đến không thở nổi.
Khi cô đã gần tới giới hạn chịu đựng và muốn bùng phát, một bàn tay xoa xoa đỉnh đầu của cô.
Chủ nhân của bàn tay mở miệng bên cạnh cô. Giọng nói trầm thấp mang theo chút bất lực
“Đúng là thỏ ngốc, hỏi em cái gì đều nói tốt? Có gì mà tốt?”
“...”
Thời Dược giật mình. Sau một lúc, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Thích Thần
“Anh... anh không thích chị ấy sao?”
Sự mềm mại và e dè ẩn chứa trong đôi mắt của cô gái.
“Tại sao tôi lại phải thích?”
“Chị ấy... Chị ấy xinh đẹp, rất giỏi...”
Thời Dược không khỏi lắp bắp khi bị đôi mắt đen nhìn chằm chằm.
Chu Phòng Vũ tiến đến bên cạnh anh
“Anh Thần, em cũng nghĩ Cung Hân Nhụy rất tốt!”
“... Vậy tự đi mà theo đuổi.” Thích Thần thờ ơ đáp lại.
Chu Phương Vũ than thở
“Vấn đề ở chỗ người ta không thích em mà thích anh đấy!”
Vương Kỳ Phong đột nhiên xen vào vào lúc này.
“Anh Thần, nếu được một nữ thần xinh đẹp như Cung Hân Nhụy tỏ tình, anh cảm thấy sao?”
“...”
Thích Thần ánh mắt lóe lên.
Hắn nhướng mắt đảo qua một bên, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Vương Kỳ Phong.
Dưới cái nhìn như vậy, Vương Kỳ Phong gần như không thể tránh khỏi tầm mắt của hắn.
Ngay trước khi cậu kịp phản ứng, đôi môi mỏng của nam sinh đang nhìn cậu đã nhẹ nhàng kéo xuống, tạo ra một vòng cung.
“Xinh không? Thỏ con này có xinh không?”
Thời Dược và hai người khác đều sững sờ.
Thời Dược là người đầu tiên hoàn hồn, bực bội nhìn chằm chằm Thích Thần
“Lại biến em thành trò đùa... đồ giả dối.”
Nói xong, Thời Dược tức giận bước nhanh.
Trước khi Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong hoàn hồn,bọn họ đã nhìn thấy nam sinh đứng bên cạnh đang mỉm cười hờ hững quay sang nhìn họ.
“Đối với tôi, thỏ con của tôi là xinh đẹp nhất trên đời.”