Edit+beta: LQNN203
Trong đêm khuya thanh vắng, Cao Gia Tiện mở to mắt nhìn anh, không thể tin vào tai mình.
Nghe này, đây là những gì một người đàn ông có thể nói!? Mấy năm nay xảy ra chuyện gì, anh vẫn là người đàn ông nghiêm túc trong trí nhớ của cô sao?
Xem ra gặp chiêu nào phá giải chiêu đó còn không tính là gì, nếu tên súc vật này mà ném ra ngoài nói cợt nhả thì đến mẹ cũng không nhận ra!
Cô là người mồm mép, sao có thể nhận thua trước lời nói cợt nhả này? Nhưng cô chưa kịp mở miệng phản kích, anh đã buông tay ra, thấp giọng như thể vừa rồi anh chưa nói gì: “Đi đây.”
Sau đó anh xoay người nhẹ nhàng sải bước đi về phía cửa ra vào.
Cao Gia Tiện sắc mặt đỏ xanh luân phiên nhau, cô ôm cánh tay đứng cạnh cửa phòng ngủ, nghiến răng nghiến lợi dùng khẩu hình “phi” một tiếng trước bóng lưng đẹp trai của anh.
Khi Chúc Trầm Ngâm định đóng cửa rời đi, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, sau đó quay sang cô nói: “Hiện tại không có ai ở nhà, em hẳn là có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.”
Ngụ ý là anh cảm thấy chính vì họ sống dưới cùng một mái nhà, cho nên cô mới ngủ không ngon.
Cô giật giật khóe miệng, tức giận trả lời: “Anh biết rồi còn không nhanh đi?”
“Đây là chìa khóa nhà.” Lúc này, anh đặt một chiếc chìa khóa trên ngăn tủ ở huyền quan, nói với cô, “Mau ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm.”
Cô nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa, không biết là vui mừng hay thất vọng.
Khi căn nhà yên tĩnh trở lại, Cao Gia Toên tắt đèn và nằm lại trên giường, cảm giác cơn buồn ngủ rời rạc đã hoàn toàn biến mất vì cuộc nói chuyện vừa rồi.
Cô nghĩ đến chuyện người nào đó nói với mình ở cửa phòng ngủ, càng nghĩ càng nghĩ, cuối cùng cô mới vươn tay cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Sau đó, cô mở phần mềm xã hội được sử dụng phổ biến nhất của mình.
Ngoài thông tin cơ bản, trang chủ cá nhân của phần mềm xã hội này còn có thể chỉnh sửa trạng thái tình cảm của họ. Dưới ánh sáng của ngọn đèn ngủ, Cao Gia Tiện dùng ngón tay đẩy con trỏ một cách vô cảm, lướt qua các tùy chọn như độc thân, đã đính hôn, đã kết hôn, đang yêu,... cuối cùng đặt con trỏ vào tùy chọn cuối cùng.
Nhìn vào tùy chọn đó, cô nhấn vào nó mà không do dự.
Sau khi làm xong, cuối cùng cô cũng ném điện thoại xuống tủ đầu giường một cách hài lòng, chui vào chăn.
Cô cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
...
Cùng một thời điểm đó.
Chúc Trầm Ngâm, người đã rời nhà, lái xe đến bệnh viện Nhân Thần.
Sau khi đậu xe và lên lầu, anh cất chìa khóa xe vào túi áo khoác, chìa khóa xe đụng vào một chiếc chìa khóa dự phòng khác trong túi chưa kịp đưa ra, phát ra một tiếng “leng keng” giòn tan.
Anh rút tay lại, đi một mạch vào phòng trực.
Người trực đêm nay là Cố Doanh, lúc này Cố Doanh tựa nửa đầu vào lưng ghế tựa như sắp ngủ say. Nghe thấy tiếng chuyển động của cánh cửa, anh ta giật mình đến mức suýt té ghế.
“Fuck.” Cố Doanh vò đầu bứt tóc, bật dậy khỏi ghế, “Sao anh lại ở đây? Hôm nay không phải anh đi lãnh chứng với chị dâu sao? Đêm động phòng hoa chúc lại tới bệnh viện cùng em góa bụa làm gì!?”
Chúc Trầm Ngâm đóng cửa lại, cởi áo khoác treo lên: “Tôi bị chị dâu của cậu đuổi ra khỏi nhà.”
Cố Doanh sửng sốt: “Tại sao?”
Anh thay quần áo, nằm xuống giường trong phòng trực, nhắm mắt lại: “Tôi ở đó cô ấy không ngủ được.”
Kỳ thật, đêm nay không có cái gọi là phẫu thuật khẩn cấp cần sự giúp đỡ của anh. Anh chỉ cảm thấy chỉ cần ở trong căn nhà đó, anh sẽ vô hình khiến cô áp lực tâm lý và tâm tình buồn bực, khiến cô ngủ không ngon giấc.
Dù gì thì đây cũng là ngày đầu tiên của cuộc “hôn nhân giả”, chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy khó an tâm.
Không chỉ có cô, anh thực sự cũng vậy.
Nếu không, anh đã không lật giở tài liệu lâu như vậy, không hề buồn ngủ.
Ai biết Cố Doanh nghe xong lời anh nói, đã hoàn toàn mất trí. Lúc này cả người tràn đầy khí lực, vỗ đùi lao đến bên giường, ngón tay run rẩy chống trên mặt rống: “Chúc Trầm Ngâm, anh còn không biết xấu hổ sao!?”
Anh mở to mắt trong sự hoang mang.
Cố Doanh tức giận đến đỏ bừng cả cổ: “Không cần phải khoe với em anh ở trên giường lợi hại như thế nào, mới nháo đến nỗi chị dâu không ngủ yên!”
Chúc Trầm Ngâm yên lặng nhìn anh ta vài giây, rồi lại nhắm mắt: “Cậu muốn hiểu theo cách này cũng không sao.”
Cố Doanh: “?”
...
Cao Gia Tiện quả thực có chút lạ giường.
Dù đêm nay tuy nói ngủ không được ngon lắm, nhưng tốt xấu vẫn chợp mắt được một đêm ở nơi vi diệu và xa lạ này.
Rốt cuộc vì lo lắng Cố Ninh sẽ đến nhà nên cô đã đặt đồng hồ báo thức sớm hơn đồng hồ sinh học của Cố Ninh mà bò dậy, đồng thời nhanh như chớp ngụy trang đêm đầu tiên của “tân hôn” giữa cô và Chúc Trầm Ngâm rất “mặn nồng“.
Nhưng kết quả, khi cô hoàn thành công việc bận rộn của mình, Cố Ninh thậm chí đến cái bóng cũng không có.
Vào lúc này, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.
Người nói Cố Ninh có chìa khóa dự phòng là Chúc Trầm Ngâm, anh cũng là người nói Cố Ninh có thể đến nhà.
Cô hoàn toàn bị anh dắt mũi đi một chuyến, hoàn toàn không nghĩ tới có lẽ chỉ là do anh bắn nhầm để đánh lừa cô, cố gắng giữ cô ở trong căn nhà này thật lâu để giúp anh che giấu chút thủ đoạn.
Cao Gia Tiện đứng trong phòng khách, che trán, cảm thấy đầu rất đau.
Chết tiệt, xem ra cô vẫn phải tìm cách hỏi Cố Ninh lấy chìa khóa nhà khác.
Mặc dù trong bếp có rất nhiều nguyên liệu tươi ngon trong tủ lạnh, nhưng thời tiết quá lạnh, cô dậy sớm quá, lười làm nên đã nghĩ đến việc đến văn phòng dưới lầu tùy tiện mua gì đó ăn.
Khi cô ra ngoài, Chúc Trầm Ngâm vẫn chưa về.
Từ đây của Chúc Trầm Ngâm chỉ mất mười phút đi bộ đến đơn vị của cô. Cao Gia Tiện vừa đi, vừa nghĩ về việc cô sẽ chiến đấu với Chúc Trầm Ngâm như thế nào trong tương lai.
Ai biết, bởi vì quá mải mê tính toán, cô vừa đến văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống ghế, đã trực tiếp bị vị lãnh đạo lớn, Giám đốc Lư gọi tới phòng làm việc.
Hôm qua, khi cô đến báo cáo ngày đầu tiên, giám đốc Lư tình cờ đi có việc, cô vốn tưởng rằng may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng không nghĩ tới chung quy có trốn được mùng một nhưng tránh không khỏi mười lăm.
Giám đốc Lư là người không tồi, nhưng ông ấy nói quá nhiều. Hôm qua cô có nghe đồng nghiệp cùng tổ kể rằng nếu ai bị tóm được, thì phải bị ông ấy kéo vào phòng lải nhải suốt tiếng đồng hồ không ngừng.
Thời điểm Cao Gia Tiện bước vào văn phòng của Giám đốc Lư, ở trong lòng mắng tên tiểu nhân “Chúc Trầm Ngâm” một nghìn lần.
Nếu không phải bị anh làm cho chóng mặt nhức đầu, làm sao cô có thể thả lỏng cảnh giác mà bị bắt đến!?
Sau khi vào văn phòng, Giám đốc Lư đầu tiên khen ngợi cô vì đóng góp xuất sắc của cô với tư cách là một nhà ngoại giao làm việc ở nước ngoài trong vài năm qua, sau đó đưa ra một số triển vọng phát triển công việc của cô sau khi trở về Trung Quốc.
Dù sao cô vẫn giữ một nụ cười khéo léo sau khi nghe chuỗi dài các bài phát biểu vận động nhiệt huyết này, cô tổng kết trong lòng - hãy làm việc chăm chỉ, vị trí phát ngôn viên đang vẫy gọi cô.
Cô phải nói rằng mặc dù trái tim của cô đầy mong đợi và khao khát, nhưng cô vô cùng lo lắng về số lượng tóc của mình.
Đã từng là một nhà ngoại giao nhiều năm như vậy, cô thực sự quen thuộc với hệ thống này.
Những người khác nhìn vào thì cho là công việc vẻ vang, nhưng thực tế chỉ có bản thân họ trong hệ thống biết họ đã kiệt sức như thế nào mỗi ngày. Ngay cả khi đang ngồi trong văn phòng, phải làm rất nhiều công việc văn thư, chưa kể đến công việc thực địa, và khi được phân công công tác ở nước ngoài, phải động não khua môi múa mép với những người khác nhau.
Có trời mới biết cô đã phải nỗ lực như thế nào mỗi ngày cho đường chân tơ kẽ tóc và bao nhiêu thứ kì quái mà cô đặt lên đó.
Sau khi giám đốc Lư lải nhải xong và nghe cô tuyên bố “Tôi sẽ là người tốt và làm việc chăm chỉ mỗi ngày”, cuối cùng ông ta cũng hài lòng để cô ra ngoài ăn sáng.
Cao Gia Tiện gần như ngất xỉu vì đói.
Ai biết ngay trước khi cô còn chưa kịp thở phào, đã có một cuộc gọi khác trên điện thoại của mình.
Nhìn xuống ID người gọi... bạn tốt, Lăng Họa.
Bên kia là giờ tối, cô đoán là Cù Khê Ngưng đang bận, nên bà cô này cùng với con ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm mới quấy rối cô.
Dù sao đó là một cuộc gọi xuyên đại dương từ một người bạn, không thể không tiếp.
Cao Gia Tiện thở dài, tạm thời từ bỏ ý định xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua bữa sáng, tùy tiện tìm một phòng họp không có ai, đóng cửa lại, nghe điện thoại.
“Tiện Tiện.” Điện thoại được kết nối, giọng nói tràn đầy năng lượng của Lăng Họa từ đầu dây bên kia.
Cao Gia Tiện dựa lưng vào cửa phòng họp, đảo mắt nhìn không trung: “Vị bằng hữu này, mình nhớ trước khi lên máy bay, mình đã đến nhà cậu để giúp cậu trông con cả ngày rồi, làm sao hiện tại cách cả Thái Bình Dương cậu vẫn không chịu buông tha cho mình?”
Lăng Họa nói: “Cậu xem cậu nói lời này, quá khách khí rồi! Không phải biết cậu hạ cánh, mình mới cố ý gọi điện đến hỏi thăm cậu có mạnh khỏe hay không sao?”
Cao Gia Tiện cười lạnh nói: “Mình rất khỏe, hơn nữa mình đã hạ cánh được 24 tiếng đồng hồ rồi, cậu quan tâm không phải có chút kịp thời quá sao?”
“Mối quan hệ của chúng ta, khẳng định là kịp thời. Hơn nữa cậu đừng quên, khi cậu và bác sĩ Chúc lãnh chứng ngày hôm qua, mình ở bên này đã nhảy ra khỏi giường vào sáng sớm để chúc cậu tân hôn vui vẻ đây!”
Lời này vừa nói ra, huyệt thái dương Cao Gia Tiện giật giật trong tiềm thức.
Ngay khi nghe những từ liên quan đến “hôn nhân”, cô đau đầu thậm chí không muốn nói một lời.
Thấy cô không nói gì, Lăng Họa ở đằng kia bật cười nói tiếp: “Nói thật là mình thấy có thứ thú vị nên cố tình đến quấy rối cậu.”
Cô kiên nhẫn hỏi: “Thứ gì thú vị?”
Lăng Họa ngạc nhiên: “Chính cậu đăng lên mà, trong lòng lại không cảm thấy áp lực sao?”
Nghe vậy, Cao Gia Tiện im lặng hai giây, sau đó trong lòng lập tức tự nguyền rủa bản thân.
Xem những gì cô đã làm vào đêm qua trước khi đi ngủ đi, nhất thời xúc động làm chuyện tốt.
Cô nghĩ sẽ không ai phát hiện ra.
Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Tiểu thư Lăng Họa, sao cậu có thể phát hiện ra được? Cậu có bao nhiêu nhàn rỗi hả? Là một nhân viên của Nội Các cả ngày không có việc gì làm, không quan tâm đến quốc gia đại sự mà ngược lại quan tâm đến chuyện nhà của tiểu dân chúng như mình?”
“Cao Gia Tiện.” Lăng Họa ở đầu bên kia bắt đầu làm càn cười to, “Cậu quá giỏi, không sợ bác sĩ Chu nhìn thấy trạng thái tình cảm của cậu, trực tiếp dùng dao giết chết cậu sao?”
Cô khịt mũi coi thường: “Với thân thể nhỏ bé của anh ấy, còn muốn chém mình?”
Lăng Họa: “Cậu đã nhìn thấy thân thể của anh ta? Làm sao biết thân thể anh ta nhỏ?”
Cao Gia Tiện hừ lạnh một tiếng: “Mình đối với thân thể của anh ấy không có hứng thú, anh ấy nhìn gầy như vậy, không phải thân thể nhỏ bé thì là cái gì?”
Lăng Họa tự tin nói: “Cậu không biết có một số người nhìn gầy, nhưng thực ra khi cởi quần áo ra thì rất mạnh mẽ sao? Mình đoán, bác sĩ Chúc chính là loại này.”
Cao Gia Tiện: “Lăng Họa, nếu hung thần nhà cậu đó biết cậu rất nghiêm túc trong việc ham muốn xác thịt của những người đàn ông khác, hãy đoán xem anh ta sẽ thu thập cậu như thế nào?”
Đầu bên kia điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, giây tiếp theo, Lăng Họa lưu loát ấn xuống điện thoại: “Cù lòng dạ hẹp hòi về rồi, mình cúp trước đây.”
Bên tai cô vang lên tiếng “đô đô” vội vàng. Cao Gia Tiện đã quá quen với người phụ nữ đến rồi đi như gió này, cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng họp với chiếc điện thoại trên tay, suy nghĩ về đống công việc mình phải làm, quyết định gọi một phần cơm ăn đã rồi tính.
Vừa ngồi xuống ghế, mở ứng dụng gọi đồ ăn mang đến, cô chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
Cô ngẩng đầu lên phát hiện đó là Tống Du, một đồng nghiệp cùng bộ phận của họ.
“Chị Tống.” Tống Du là tiền bối của bọn họ ở đây. Chị ta đã làm việc ở Bộ Ngoại giao nhiều năm, trình độ chuyên môn thì có, thích xu nịnh Giám đốc Lư và những lãnh đạo khác, đối với đàn em không có thái độ quý mến gì. Cô mới đến đây hôm qua thấy một vài đàn em rất sợ hãi khi nhìn thấy Tống Du.
“Tiểu Cao.”
Tống Du đoán chừng đã nghe được một ít kinh nghiệm làm việc trước đây của cô, nhưng cũng không làm khó dễ và khinh thường cô như những người mới đến khác, “Còn sớm như vậy đã tới rồi, vừa rồi lão Lư có phải đã mở đại hội động viên với em không?”
Cô cười: “Đúng vậy, khiến em choáng váng đầu óc, em còn chưa kịp ăn sáng đây, cảm thấy sắp tuyệt huyết áp mất rồi.”
Cao Gia Tiện nghĩ Tống Du đến phải có mục đích, quả nhiên đối phương và cô nói chuyện tùy tiện hai câu, cuối cùng chuyển sang chủ đề buôn chuyện: “Đúng rồi Tiểu Cao, hôm qua chị không có cơ hội hỏi em, em có đối tượng chưa? Các cô gái của chúng ta ở đây đều là những cẩu độc thân bận rộn với công việc cả ngày, nhưng nhìn em trông rất xinh đẹp, lại có kiến thức rộng, hẳn đã sớm là hoa đã có chủ rồi?”
Cao Gia Tiện khá khó chịu với những người như Tống Du, lúc này cô nheo mắt lại, sau đó quay về phía Tống Du nói một cách rất bình tĩnh ----
“Em sao? Em là góa phụ.”