Edit+beta: LQNN203
Hiện giờ không có nhiều người trong văn phòng nên không khí chung rất yên tĩnh.
Vì vậy, khi Cao Gia Tiện ném “góa phụ” ra ngoài, đạt tới hiệu quả gần như là dựng sào thấy bóng.
Tống Du nhìn cô, thiếu chút nữa tròng mắt không rơi ra ngoài, thậm chí giọng nói còn run rẩy: “... Em, em là gì!?”
Cô thậm chí còn không do dự: “Chị nghe đúng rồi, tiên sinh nhà em đã quy thiên.”
Lúc Tống Du tới tìm cô, có lẽ nằm mơ chị ta cũng chưa từng nghe thấy câu trả lời như vậy, chị ta sững sờ một hồi, chỉ có thể há hốc miệng nhìn cô. Ngôn Tình Ngược
“Đừng ngạc nhiên như vậy.” Cô chống cằm, khịt khịt mũi rồi mở miệng tự cho mình thêm suất diễn nữa, “Tuy tuổi không lớn nhưng em đã kết hôn sớm. Em đã nghĩ đây sẽ là một cuộc tảo hôn hạnh phúc, nhưng ai biết lấy chồng chưa được bao lâu chồng em đã...”
Nếu không vì quá đói, cô đã vắt ra hai hàng nước mắt cho Tống Du ngay lập tức, ngay ở hiện trường biểu diễn mà bật khóc than thở.
Rốt cuộc khi còn học đại học, cô đã được biết đến với biệt danh “Ảnh hậu” của cả Học viện Ngoại giao.
Có thể tưởng tượng nếu cô lừa gạt người ta, cô có thể phóng đại đến mức người chết cũng có thể bị cô gọi là sống.
Bên này Cao Gia Tiện vừa mới bắt đầu biểu diễn, bên kia một đồng nghiệp trẻ khác trong bộ phận của họ là Tiểu Ngô, đột nhiên bước đến bàn cô.
Tiểu Ngô bước càng lúc càng nhanh, khi đến bàn làm việc của cô đột nhiên dừng xe lại, giọng điệu có chút kích động: “Chị Cao, có người tìm chị ở quầy lễ tân.”
“Tìm tôi?” Cao Gia Tiện sửng sốt, “Ai vậy?”
Tiểu Ngô kích động: “Em không biết, vừa rồi quầy lễ tân gọi điện cho em và yêu cầu em gọi chị ra ngoài. Cô ấy nói đã gọi cho chị vài lần trước đó nhưng chị không ở trong chỗ ngồi của mình, nói rằng khách đã đợi chị lâu rồi... là siêu cấp đại soái ca!”
“Siêu cấp đại soái ca?” Cao Gia Tiện càng ngốc.
Sáng sớm tinh mơ, một anh chàng siêu đẹp trai đột nhiên đến tìm cô làm gì?
Dù trán đầy dấu chấm hỏi nhưng cô vẫn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa.
Tống Du, người bị sốc khi biết tin cô là “góa chồng khi còn trẻ”, quay radar bát quái nhanh hơn bất kỳ ai khác, tròng mắt vừa chuyển, lập tức đuổi kịp; Tiểu Ngô đưa tin tới, cũng có chút ngăn không được lòng hiếu kỳ, lặng lẽ đi theo sau cô.
Với hai cái đuôi nhỏ buộc sau lưng Cao Gia Tiện, đi qua hành lang của văn phòng đến khu vực lễ tân. Khi cô nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha, bước chân đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế sô pha cũng ngước nhìn cô khi nghe thấy tiếng bước chân.
Chúc Trầm Ngâm là người đàn ông sinh ra để trở thành một giá móc quần áo không ngừng nghỉ. Anh mặc áo len trắng và quần đen, quàng khăn cổ màu cà phê, khoác trên tay chiếc áo khoác màu xám, ngay khi anh thản nhiên ngồi đó, liền như một người mẫu nam.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy Tống Du và Tiểu Ngô đang thở hổn hển phía sau.
Giây tiếp theo, dưới cái nhìn chằm chằm của cô, anh bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến chỗ cô.
Thực ra, Cao Gia Tiện không muốn cho đồng nghiệp biết quá nhiều về đời tư của mình, dù sao thì giữa cô và Chúc Trầm Ngâm cũng không có chuyện gì cả, cô muốn cuộc hôn nhân giả này thầm lặng bắt đầu và kết thúc, tận lực giảm bớt ảnh hưởng sâu vào cuộc sống của cô.
Vì vậy, cô thực sự không muốn anh để lộ danh tính của mình ở đây.
Tuy nhiên, trước khi cô có thể đưa ra một cái nhìn cảnh cáo, anh đã mỉm cười nhẹ với Tống Du và Tiểu Ngô đang có biểu cảm phong phú sau lưng cô: “Xin chào, tôi họ Chúc, tôi chính là vị tiên sinh đã quy thiên kia của Tiểu Cao.”
“...”
Mặt Cao Gia Tiện tái mét.
Thậm chí, cô còn có dã tâm bóp cổ anh ngay tại chỗ.
Anh có thuận phong nhĩ sao? Tại sao anh có thể nghe thấy những lời nói dối mà cô vừa bịa ra với Tống Du??
Cô thực sự muốn hỏi một câu - vậy mẹ nó bây giờ anh là người hay ma!?
Cảnh tượng nhất thời rất xấu hổ, Tống Du nhìn qua lại cô và Chúc Trầm Ngâm, trong lòng vẫn có chút bối rối, Tiểu Ngô hoàn toàn không biết thân thế của “góa phụ”, chỉ ngây người tại chỗ.
Chúc Trầm Ngâm nói thêm: “Để mọi người chê cười rồi, khi tôi chọc vợ của tôi không vui, cô ấy luôn thích lấy tôi ra trêu đùa.”
Khi nghe thấy ba chữ “vợ của tôi”, mặc dù Cao Gia Tiện rất coi thường bản thân, nhưng vẫn là không có tiền đồ nhịp tim đã đập nhanh gấp mấy lần.
Cho dù là lời nói dối gặp dịp thì chơi, cô cũng có ý niệm ghi lại câu nói này.
Hóa ra được anh gọi là “vợ của tôi”, cảm giác là thế này.
Cô dường như... thực sự không thể nào không rung động trước những lời nói như vậy.
Mặc dù Tiểu Ngô bên cạnh vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa trong hai câu của Chúc Trầm Ngâm, nhưng không biết tại sao cảm thấy mình bị nhét đầy một miệng lớn cẩu lương, không cần ăn sáng cũng no rồi.
Lúc này Chúc Trầm Ngâm mới chậm rãi nói thêm với họ: “Cô ấy mới trở về, còn cần thời gian để thích nghi và học hỏi từ từ, sau này phiền mọi người chiếu cố cô ấy nhiều hơn.”
Chúc Trầm Ngâm rất được lòng người, nói chuyện khiêm tốn lịch sư, giọng nói còn dễ nghe, miễn bàn Tiểu Ngô, ngay cả người không dễ ở chung là Tống Du cũng bị anh làm cho đương trường bãi bình.
“Chúc tiên sinh, anh khách sáo rồi.” Tống Du không quan tâm đến sắc mặt xanh mét của Cao Gia Tiện, nghe theo lời của Chu Trầm Ngâm nói, chuyện vừa rồi cô nói dối chỉ là trò giận dỗi của đôi trẻ thôi, “Tiểu Cao rất xuất sắc, chúng tôi phải học hỏi em ấy nhiều.”
Sau vài câu chào hỏi, Tống Du và Tiểu Ngô ngại ở lại đây tiếp tục tán gẫu gần gũi, liền trở về văn phòng trước một bước.
Sau khi bọn họ rời đi, Cao Gia Tiện cố ý tránh sang một bên vài bước, đưa lưng về phía ánh mắt nóng bỏng và nhiều chuyện của cô gái ở quầy lễ tân, cúi mặt trầm giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cô chưa từng nói cho anh biết địa chỉ nơi làm việc, anh có thể tìm đến đây, khả năng cao là Cố Ninh bọn họ đã đào tẩu sang phe địch.
Nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, anh không nhịn được cười: “Nghe nói ngày đầu tiên sau khi kết hôn, vợ anh đã góa chồng, anh có thể không đến xem một chút được sao?”
Cô vừa nghe xưng hô “vợ anh”, trái tim không dễ dàng đè lại không nhịn được bắt đầu bành trướng lên.
Người đàn ông này lúc này thật quá đáng.
Nhiều năm trước, anh vẫn thường nói chuyện với cô như một người anh trai. Mặc dù cô biết ý nghĩ xấu anh luôn luôn giấu trong bụng, nhưng ngoài mặt anh chưa bao giờ quá đà một chút, chứ đừng nói là lời nói cợt nhả này đến lời nói cợt nhả khác như vậy.
Cô tự hỏi có phải bộ não của anh đã bị hỏng trong mấy năm nay không.
Hay là, sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, anh bắt đầu để lộ những mặt không muốn người khác biết của mình trước mặt cô?
Cuối cùng cô hoàn toàn không dám nghĩ đến khả năng này, vì sợ rằng bản thân chỉ đang tự mình đa tình.
Vì vậy, cô im lặng một lúc, sau đó trầm giọng đáp lại: “Hiện tại không có người ngoài, anh không cần diễn trò nữa.”
Trước khi Chúc Trầm Ngâm kịp trả lời câu này, cô lại nói: “Rốt cuộc anh tới đây làm gì? Em rất bận, phải làm việc.”
Lúc này anh không lên tiếng, xoay người lấy túi giữ nhiệt trên ghế sô pha nhẹ nhàng đưa cho cô.
“Anh đã làm hai phần bữa sáng sau khi về nhà, nghĩ em có thể không có thời gian để ăn, nên đã đến đây gửi cho em một phần.”
Cao Gia Tiện ngây ngẩn cả người.
Cô thực sự không ngờ anh lại cố tình đến đơn vị của cô, là vì để mang đồ ăn sáng cho cô.
Hơn nữa do anh đích thân làm.
Trước khi anh nói điều này, cô thực sự nghĩ anh đến đây để hỏi cô một điều gì đó, để cô xấu hổ trước mặt đồng nghiệp khi nhìn thấy những trò đùa của cô.
Lúc này Cao Gia Tiện nhìn chằm chằm vào túi điểm tâm nóng hổi này, trong lòng trăm vị phức tạp, chua đến mức tưởng như có thể nếm được vị của chanh trên đầu lưỡi.
Cô nên cảm thấy hạnh phúc và ấm áp, phải không? Người cô yêu thích đã làm bữa sáng và mang đến cho cô, điều mà ngay cả trong mơ cô cũng không dám tưởng tượng ra.
Nhưng cô thấy giờ phút này mình không thể thuần túy mà cảm thấy vui vẻ như vậy, cảm ơn anh đã “tốt” với cô.
Bởi vì cô cảm thấy mọi sự quan tâm và ân cần mà anh đối xử với cô bây giờ không phải xuất phát từ sự chân thành muốn đối xử tốt với cô.
Chỉ vì muốn trả ơn cô đã giúp đỡ anh mà thôi.
“Cảm ơn.” Cô kìm chế sự đau nhức trên đầu lưỡi, cuối cùng vẫn thẳng thừng cảm ơn anh, vươn tay cầm lấy túi đồ ăn sáng, “Bệnh viện có rất nhiều việc, sau này anh đừng cố ý đến đây, em không muốn làm chậm trễ thời gian quý báu của anh.”
Chúc Trầm Ngâm nhìn cô: “So như vậy còn tốt hơn là để em đói đi làm.”
Cao Gia Tiện vô cảm đáp: “Em có tay có chân, không nấu cơm cũng sẽ tự gọi cơm hộp, không cần anh lao tâm.”
Lúc này, cô xoay người muốn quay lại văn phòng, nhưng giây tiếp theo, cô nghe thấy anh nói: “Không thể được.”
Cô ngẩn ra, quay lại nhìn anh.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, như thể anh chỉ đang miêu tả một điều bình thường: “Không thể không lao tâm vì em.”
Nói xong, anh gật đầu chào cô như một lời từ biệt, cầm áo khoác bước chậm rãi rời khỏi quầy lễ tân.
Cô cầm bữa sáng nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa kính, bất giác cắn môi.
Cao Gia Tiện xách túi giữ nhiệt về chỗ ngồi, chậm rì rì lấy hộp sữa và hộp giữ nhiệt trong túi ra.
Mở ra vừa thấy, mùi thơm của xíu mại trong hộp giữ nhiệt tỏa ra, màn thầu và trứng gà, còn có một số trái cây tươi, khiến ngón tay trỏ của cô cảm động.
Có vẻ như từ nhỏ, ngoài bố mẹ cô ra, không ai khác làm bữa sáng cho cô như thế này.
Cô cầm đũa lên, gắp một miếng xíu mại đưa lên miệng cắn một miếng, không khỏi thầm than ngon.
Lúc này, Tiểu Ngô, người ngồi cách cô không xa, lại lặng lẽ thò đầu vào hộp giữ nhiệt của cô với vẻ mong mỏi: “Chị Cao, anh rể tốt với chị quá đi, còn đưa bữa sáng tình yêu đến đây.”
Cô cắn xíu mại, trả lời một cách mơ hồ, “... Này còn được.”
“Hơn nữa anh rể còn quá đẹp trai!” Tiểu Ngô hạ giọng nói, “Chị Tống vừa rồi bị che mắt, nói rằng chị ấy vốn tưởng chị là loại nữ cường chuyên nghiệp không cần tình yêu, nhưng không ngờ chị đã sớm kim ốc tàng kiều, hơn nữa chị ấy còn nói chị là tấm gương còn sót lại của chúng em, tất cả chúng em hãy học hỏi từ chị.”
“Còn nữa, giọng điệu của anh rể quá nuông chiều… Được anh chàng đẹp trai như vậy sủng, chị Tiểu Cao thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời!”
Bạn trẻ mở miệng gọi “anh rể”, mãn tâm mãn nhãn hâm mộ bộc lộ hết ra ngoài, Cao Gia Tiện vừa ăn sáng vừa thích hợp đáp lại vài câu.
Thành thật mà nói, mặc dù bây giờ cô có cảm xúc và thái độ rất phức tạp đối với Chúc Trầm Ngâm, cô phải thừa nhận rằng cô đã hơi lâng lâng trước hành động của anh vừa rồi.
Phụ nữ, thực sự không bao giờ có thể thoát khỏi tật xấu này - chính là quá yêu thích sự phù phiếm và sĩ diện.
Đồng thời, cô cũng hơi mềm lòng đi một chút.
Rốt cuộc hôm nay anh không nhất thiết phải đến, cũng không cần phải dài dòng để thể hiện bản lĩnh “chồng tốt” của mình trước mặt đồng nghiệp của cô.
Nếu thực sự chỉ để diễn thì thực sự không cần thiết phải làm đến mức này. Anh là một người đàn ông bận rộn với rất nhiều công việc, và cô thực sự không thể nghĩ liệu anh thực hiện chuyến đi đặc biệt này có gì tốt cho mình ngoài việc thực sự quan tâm đến cơ thể cô.
Nhưng sự mềm lòng này thực sự chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.
Bởi vì khi mở điện thoại sau khi ăn sáng, nhìn thấy một loạt thông báo bình luận mới hiện lên trên phần mềm xã hội, bấm vào, trái tim mềm yếu này liền biến mất.
Cô thấy dưới dòng cập nhật trạng thái cảm xúc “góa chồng” của cô, Chúc Trầm Ngâm đã để lại lời nhắn vào đầu giờ sáng.
Những gì anh viết là - làm khó em tuổi còn trẻ mà đã trở thành góa phụ, nhưng phỏng chừng nếu em muốn tái giá thì có chút khó khăn.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, bên dưới có một loạt hồi đáp.
Đầu tiên chính là Lăng Họa bỏ đá xuống giếng kiêu ngạo không coi ai ra gì mà thả hàng loạt “hahahahahahahahahahahaha”, nếu không có giới hạn từ, cô nghĩ gia hỏa này có thể gõ được hơn trăm chữ “ha“.
Sau khi ha xong Lăng Họa nói bên dưới: Bác sĩ Chúc, đây mới là ngày đầu tiên kết hôn, thế mà vợ của anh thực sự muốn anh vào quan tài, độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Chúc Trầm Ngâm trả lời Lăng Họa Đạo: Tôi không làm cô ấy hài lòng.
Điều kinh hoàng hơn nữa là ngay cả Cù Khê Ngưng, tiên sinh vạn cơ của Lăng Họa cũng xuất hiện: Phương diện nào không làm cô ấy hài lòng?
Chúc Trầm Ngâm trả lời: Anh cảm thấy sao?
... Chết tiệt.
Cao Gia Tiện nhìn bình luận không coi ai ra gì của điểu nhân phía dưới, cảm thấy mình sắp tức giận đến mức tim ngừng đập.
Có vẻ như cô vẫn còn quá trẻ.
Cô thế nhưng sẽ cảm thấy vì một chút ơn huệ nhỏ của người nào đó liền cảm thấy bành trướng và mềm lòng, cô thực sự phỉ nhổ bản thân mình.
Cứ chờ xem.
Cô nghĩ thầm.
Cao Gia Tiện cô từ hôm nay phải dạy anh một lần nữa làm người!