Em Rất Tỏa Sáng

Chương 7: Chương 7: Tỏa sáng




Edit+beta: LQNN203

Mặc dù Cao Gia Tiện rất muốn tặng ngay cho ai đó một màu sắc nào đó, nhưng với tư cách là môt người dọn gạch chuyên nghiệp, điều quan trọng nhất lúc này là giải quyết công việc trước đã.

Khi công việc tạm thời kết thúc, thời gian cũng đã chạng vạng, Cao Gia Tiện liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng rảnh rỗi lại nghĩ đến vấn đề chỗ ở của mình, nên lấy điện thoại di động ra ngoài gọi cho Cố Ninh.

Giọng của Cố Ninh khi nhấc máy rất thoải mái: “Tối nay con có muốn mẹ nấu bữa tối cho con và Trầm Ngâm không?”

“Đừng.” Cô không cần suy nghĩ, vội vàng ngăn cản, “Con phải tăng ca, Chúc... có thể anh ấy cũng trực, cơm tối tụi con giải quyết ở đơn vị mình là được.”

“Công việc thì công việc, nhưng cơm vẫn phải ăn!” Cố Ninh nói, “Con luôn ngoài miệng nói như vậy, thực tế một ngày ba bữa toàn lừa gạt mẹ, đừng cho là mẹ không biết.”

Cao Gia Tiện lập tức bác bỏ lời Cố Ninh: “Đó là trước kia khi vẫn còn độc thân, hiện tại con là người đã có gia đình rồi, phải yêu quý sức khỏe của mình chứ, con sẽ không lại như vậy nữa đâu.”

Mặt mày Cố Ninh hớn hở: “Tiểu lẻo mép, như vậy còn coi được.”

Cao Gia Tiện kỳ thật muốn kiểm tra xem Chúc Trầm Ngâm có đưa chìa khóa dự phòng cho Cố Ninh hay không, nhưng cô sợ Chúc Trầm Ngâm sẽ thực sự đưa chìa khóa, vốn dĩ Cố Ninh không nghĩ sẽ thường xuyên tới quản, ngược lại cô mà nhắc tới như vậy, lại khơi mào khả năng trinh sát của Cố Ninh thì xong.

Hai người trò chuyện một lúc rồi cô giả vờ hỏi Cố Ninh: “Mẹ, mẹ để chìa khóa căn hộ Tân Ý Uyển kia ở đâu vậy?”

Cố Ninh sững sốt: “Con hỏi chìa khóa căn hộ Tân Ý Uyển làm gì?”

Cao Gia Tiện đem lý do thoái thác đã sớm nghĩ đến kể ra: “Trước đây con đã mua rất nhiều sách và tài liệu ở nước ngoài, tất cả chúng đều đang trên đường được vận chuyển. Cộng với quần áo của con, có hơn một chục thùng, thật sự có rất nhiều thứ, có lẽ con không thể để hết ở đây được, đồ nhiều quá cũng ảnh hưởng đến sự sạch sẽ của ngôi nhà. Nên con muốn chuyển một phần sang căn hộ Tân Ý Uyển bên kia, đem chỗ đó dùng làm thành phòng làm việc.”

Cô Ninh hiểu rồi “ừ” một tiếng: “Vậy con đặt chỗ mẹ và bố con là được, căn hộ Tân Ý Uyển kia bây giờ không để được.”

Lần này đến lượt Cao Gia Tiện sửng sốt: “Ơ? Tại sao?”

Cố Ninh nói: “Là như thế này, căn hộ ở Tân Ý Uyển vốn định cho con ở, nhưng hiện tại không phải con đã kết hôn với Trầm Ngâm sống cùng nó rồi à, bố con và mẹ mới nghĩ đến việc để ngôi nhà này cho thuê tạm thời trong hai năm, sau này con và Trầm Ngâm có em bé, mẹ sẽ sửa sang lại cho các con.”

Cao Gia Tiện trợn tròn mắt.

Cô không ngờ cốt truyện lại diễn ra như thế này.

Sau một vài giây trầm mặc, cô cố gắng hết sức để điều chỉnh nhịp thở, rồi nói một cách khô khan: “... Đã được cho thuê rồi?”

“Đúng vậy!” Cố Ninh nói, “Nói đến cũng khéo, hai ngày trước chúng ta mới cho thuê, sáng nay đã có người thuê rồi. Hơn nữa người thuê còn rất thoải mái, thậm chí còn không đến xem nhà, chỉ cần xem ảnh là đã đóng tiền đặt cọc và ký hợp đồng rồi.”

Cao Gia Tiện: “...”

Cô vốn dĩ lo lắng không biết Cố Ninh có đồng ý dùng ngôi nhà này làm phòng làm việc cho cô hay không, nhưng điều cô không ngờ là căn nhà đã bay vào tay người khác.

Tại thời điểm này, cô không thể nói với Cố Ninh lấy lại ngôi nhà, điều đó là quá kỳ lạ.

Con đường trốn thoát mà cô đã lên kế hoạch, đã gần trong tầm tay, cứ như vậy bị cắt đứt.

Giờ đây, dù là ra ngoài tìm một căn hộ hay khách sạn, hay tự mình thuê nhà, đều tốn thời gian, sức lực và tiền bạc, đây không phải là một quyết định khôn ngoan - chắc chắn nó sẽ khiến cuộc sống vốn đã bận rộn của cô ấy thêm phần bận rộn.

Đối với Chúc Trầm Ngâm, còn sẽ cảm thấy cô quá tự cao và chuyện bé xé ra to, như thể cô thực sự có một số bí mật ẩn giấu trong lòng không thể cho ai biết.

Vậy đến việc đã đến nước này, cô thực sự muốn sống chung dưới một mái nhà với anh cả năm trời sao?

Cao Gia Tiện cúp điện thoại giả vờ không sao, che trán dựa vào hành lang bên ngoài thở dài.

Dù cô biết sống với anh sẽ đỡ rắc rối trong nhiều việc. Hơn nữa, vị trí này quả thực sẽ mang lại sự thuận tiện cho công việc của cô. Tuy nhiên, người sẽ chung sống một năm với cô không phải ai khác mà chính là anh. Người mà không chút nỗ lực đã chiếm trọn tuổi thanh xuân và thời thiếu nữ của cô.

Dù đã sống một mình ở nước ngoài bao lâu đến khi trưởng thành và gặp gỡ bao nhiêu người, cô cũng không thể dễ dàng quên được.

Càng sẽ khiến cô nộp đơn xin chuyển trở lại Trung Quốc mà không do dự, đi cùng người hoang đường như anh.

Một mặt, cô hòa hợp với anh một cách thận trọng, phòng thủ như một con nhím, chiến đấu chống lại anh ở khắp mọi nơi; mặt khác, cô chắc chắn mong đợi bất kỳ lời nói và hành động nào từ anh vượt ra ngoài ranh giới, vì lý do này, cô liên tục suy đoán về dụng ý của anh khiến trái tim cô đập không ngừng.

Cô thực sự sợ nếu cứ tiếp tục như vậy lâu dài, sẽ có ngày cô bộc lộ hết tâm tư trước mặt anh.

Rốt cuộc, cô đã che giấu nó nhiều năm đến mức sắp quên mất bản thân - cô vẫn thích anh rất nhiều.

Sau khi làm việc trong văn phòng đến gần tám giờ tối, Cao Gia Tiện cảm thấy đói.

Tiểu Ngô và những người khác đã gọi đồ ăn mang đi, nhưng khi họ gọi cho cô, cô đã từ chối với lý do không đói, bây giờ cô không thể tham gia lại, vì vậy cô quyết định về lấy gì đó để ăn.

Chúc Trầm Ngâm đã lấp đầy tủ lạnh, cô không giúp anh cùng nhau càn quét chúng thì không phải làm anh thất vọng quá sao?

Cao Gia Tiện đem các kỹ năng của mình tập trung vào các khía cạnh khác, còn trong lĩnh vực nấu ăn quả thực là rất tệ.

Đồ của người khác dù xấu đến đâu cũng miễn cưỡng có thể nuốt trôi, khi đến cô có lẽ rất khó nuốt trôi.

Cô loay hoay trong bếp hồi lâu cũng không làm được gì tốt, cuối cùng bưng ra một đĩa cơm rang trứng lớn trông giống như bắp rang cháy.

Làm xong cô ngồi trong phòng khách che đầu, dùng thìa nhét vào miệng hai ngụm, suýt nữa thì phun ra.

Đây mẹ nó quá khó ăn, thậm chí còn không bằng thức ăn cho lợn!

Cao Gia Tiện nhìn chằm chằm vào đĩa bỏng ngô lớn với vẻ mặt đau khổ, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô.

Năm phút sau, với chiếc túi giữ nhiệt trông rất tươm tất trên tay, cô mặc áo khoác và đi xuống nhà.

Khoảng cách một đường thẳng từ đây đến bệnh viện Nhân Thần bằng với cơ quan làm việc của cô, cô đi theo hướng dẫn chỉ đường khoảng mười phút thì thấy bảng hiệu của bệnh viện Nhân Thần.

Cao Gia Tiện đi đến tận cổng bệnh viện, rồi đột ngột dừng lại.

... Khoan đã.

Người ở đâu mới được?

Câu hỏi này khiến cô bối rối ngay lập tức, cô phát hiện ra rằng mình thậm chí còn không biết chức trách công việc cụ thể của Chúc Trầm Ngâm, chỉ biết anh làm việc trong bệnh viện Nhân Thần. Cô nhớ rằng hình như Cố Ninh đã từng nhắc đến chuyện này với cô, lúc đó cô nhớ rất rõ trong đầu, nhưng rồi một ngày nọ cô giận dỗi muốn quên nó đi, và sau đó... thực sự không thể nhớ rõ lắm.

Rốt cuộc anh ở khoa tim mạch, khoa ngoại thần kinh, hay là...?

Mỗi khoa có cách sắp xếp công việc khác nhau vào ban đêm, một số bác sĩ trực tại khoa, những bác sĩ khác phụ trách cấp cứu, thậm chí cả tòa nhà nơi họ làm việc cũng có thể khác nhau.

Vì vậy, cô đứng ở đại sảnh bệnh viện như một kẻ ngốc, cảm thấy như sụp đổ.

Xúc động là ma xui quỷ khiến - vừa rồi cô đang ở nhà, đối mặt với món cơm cho lợn mình làm, lại nghĩ đến câu nói của anh kia “Em tái giá có chút khó khăn” nên cô quyết định mang đồ ăn cho lợn tới để anh trải nghiệm một chút có “vợ” “vui vẻ“.

Kết quả là trước khi đạt được hiệu quả bất ngờ và kinh ngạc, cô đã nằm thẳng về điểm xuất phát.

Tại sao cô lại hành động như thể không có não ngay sau khi dính vào anh vậy?

Có lẽ là do cô đã đứng chết lặng trong sảnh quá lâu, một y tá cũng không chịu được nữa, lúc này mới đi về phía cô vài bước, nói với cô: “Chào cô, xin hỏi cô tới đây để khám bệnh sao?”

Cô định thần lại: “Tôi không phải đến đây để khám bệnh, tôi đến để thăm người nhà, nhưng tôi không biết người ở đâu.”

Cô y tá hỏi: “Bệnh nhân phải không?”

Cô dừng lại một chút: “Không, là bác sĩ, bác sĩ Chúc Trầm Ngâm”

Giây tiếp theo, cô bắt gặp một biểu hiện rất vi diệu trên khuôn mặt của y tá.

Đã từng tiếp xúc với đủ loại người trong một thời gian dài, khả năng quan sát biểu hiện người khác của Cao Gia Tiện đã đạt đến mức hoàn hảo, lại thêm giác quan thứ sáu giống Sherlock Holmes của một người phụ nữ, cô hoàn toàn chắc chắn về trực giác của mình.

Quả nhiên, y tá nhìn cô từ trên xuống dưới, với vẻ nghi ngờ khó chịu trong giọng điệu: “Cô có chắc cô là... người nhà của bác sĩ Chúc Trầm Ngâm không?”

Dục vọng chiến đấu của Cao Gia Tiện hừng hực lên, vẻ mặt cô giống như Hoàng Thượng đang cải trang vi hành ở dân gian: “Đúng vậy, tôi là vợ của anh ấy.”

Ban đầu cô không nghĩ anh sẽ làm những điều hoang đường trên trang mạng của mình, mặc dù anh chỉ nghênh ngang vào trang của cô trong buổi sáng và cắm một lá cờ xuống, nhưng điều này không có nghĩa là cô cần thiết phải ăn miếng trả miếng.

Rốt cuộc, cô luôn cảm thấy anh không muốn công khai đời tư của mình trong bệnh viện, nhất là vì cuộc hôn nhân của hai người là đặc biệt, càng không muốn mọi người biết chuyện.

Cô vẫn không đành lòng làm anh khó xử.

Quả nhiên ai biết vừa vào cửa bệnh viện, cô đã gặp phải “fan nữ” của anh, cô là người rất háo thắng, thích giành chiến thắng trong mọi trận chiến, sao có thể nguyện ý cúi đầu chịu yếu thế.

Cô nhìn y tá cong khóe miệng: “Sao vậy? Tôi nhìn không giống sao?”

Y tá dường như không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, nhất thời nghẹn lời. Qua vài giây, nét mặt của nữ y tá trở nên hoàn toàn lạnh lùng: “Nếu cô thực sự là vợ của bác sĩ Chúc, vậy sao cô không biết người ở đâu?”

Cô vẫn cười nhưng miệng thì đầy thuốc pháo: “Vì tôi rất bận công việc nên thường xuyên không có thời gian đến bệnh viện tìm anh ấy. Dù tôi có muốn đến nhưng anh ấy cũng không muốn tôi phải chạy vạy vất vả nên luôn bảo tôi đợi anh ấy ở nhà. Hôm nay tôi đến đây để làm anh ấy ngạc nhiên, vậy không phải là bình thường khi tôi không biết người đang ở đâu sao?”

Cao Gia Tiện tự tin một khi đã nã pháo, thật đúng là giống như không ai có thể đánh bại cô. Quả nhiên, cô y tá đã ghê tởm đến mức mặt cô ta tái xanh vì bị trả đũa bằng thức ăn cho chó.

Vì vậy, ba giây sau cô y tá nói một cách dửng dưng: “Xin lỗi, tôi không biết bác sĩ Chúc ở đâu.”

“Thật sao?” Cô quay lại nhìn y tá, “Vậy phiền cô có thể hỏi ai đó không, hoặc tôi tự đi hỏi người khác tối nay anh ấy trực ở đâu?”

Y tá lạnh lùng nhìn cô: “Tôi không ở quầy thông tin, bệnh viện cũng không phải trung tâm mua sắm, cô nghĩ những người khác đều rảnh rỗi sao?”

Đúng lúc này một người mặc áo blouse trắng, người phụ nữ trông giống như bác sĩ bước ra từ thang máy đối diện với họ.

Cô y tá có vẻ biết nữ bác sĩ, ngay lập tức vẫy tay chào nữ bác sĩ với nụ cười trên môi. Hơn nữa, cô cảm thấy y tá cố ý quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, trong ánh mắt đó thậm chí còn có một tia dương oai diễu võ.

Nữ bác sĩ cao gầy, dáng vẻ hiền lành dễ mến, toàn thân lộ ra vẻ đẹp trí tuệ, cô ta chậm rãi đi đến chỗ họ và nói với y tá: “Văn Văn, có chuyện gì vậy?”

Y tá tên Văn Văn vẻ kỳ lạ nói: “Chị Hàm, cô này nói là vợ của bác sĩ Chúc, nhưng cô ấy còn không biết bác sĩ ở đâu.”

Nghe thấy từ “vợ”, vẻ mặt của nữ bác sĩ hơi thay đổi, cô ta quay sang Cao Gia Tiện, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng có chút nghi ngờ: “Mạo muội hỏi, cô thực sự là vợ của bác sĩ Chúc sao?”

Cao Gia Tiện khoanh tay, thích thú quan sát họ: “Tôi thấy cả hai người đều rất thú vị, sao, tôi phải dán giấy đăng ký kết hôn giữa tôi và Chúc Trầm Ngâm lên trán để các người tin tôi là vợ của anh ấy?”

...

Tối nay bệnh nhân có trường hợp khẩn cấp đến phòng khám đông hơn bình thường, Chúc Trầm Ngâm vẫn luôn trong phòng cả đêm không ra ngoài bao giờ.

Khi tiễn một bà lão đi đã gần chín giờ rưỡi, anh muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi nên gửi tin nhắn WeChat cho Cao Gia Tiện để hỏi cô đã ăn tối chưa.

Cố Ninh đã nói với anh trong xe tối hôm qua, sau khi Cao Gia Tiện đi công làm, không biết từ bao giờ đã hình thành thói quen xấu, giờ giấc ăn uống luôn không điều độ, không được tốt lắm. Buổi sáng về đến nhà, anh phát hiện cô chưa động đến nguyên liệu trong tủ lạnh mà bụng đói cồn cào đi làm. Đó là lý do tại sao anh làm bữa sáng trước khi đi làm, đặc biệt gửi nó đến đơn vị công tác cho vị tổ tông này.

Ngay khi anh lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, cánh cửa phòng “rầm” một tiếng mở ra.

Anh thấy Cố Doanh lao vào từ cửa như tên lửa, nắm lấy tay nắm cửa và thở hổn hển nhìn anh.

Anh chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra từ trong miệng Cố Doanh, đã thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Doanh lộ ra vẻ phấn khích, hét vào mặt anh: “Chị dâu! Tu La tràng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.