Edit+beta: LQNN203
Trong phòng yên tĩnh, Cao Gia Tiện cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Vài phút sau, Chúc Trầm Ngâm không nói một lời. Nhưng dưới cái nhìn của cô, anh lần lượt ăn hết một phần ba bát thức ăn cho lợn.
Ban đầu cô hơi sững sờ, tự hỏi không biết có phải hệ thống vị giác của anh bị trục trặc không, anh thật sự có thể ăn thứ không may mắn này mà không có thù oán gì? Nhưng sau đó, cô phát hiện ra anh lặng lẽ uống gần hết nửa chai nước bên cạnh.
Vì vậy, anh rõ ràng biết cô đến để bắt lỗi anh xem trò cười của anh, nhưng anh vẫn muốn hợp tác với cô - ngay cả khi phải ăn một món ăn không ngon như vậy.
Nếu là để báo đáp sự giúp đỡ của cô, chỉ là để bù đắp cho cô, anh làm việc này có thực sự cần thiết không? Thậm chí không cần dạ dày và mạng của mình nữa?
“… Được rồi, anh đừng ăn nữa.” Lòng cô chua xót và se lại, lúc này cô cầm lấy chiếc thìa từ tay anh ném vào hộp giữ nhiệt, sau đó đậy nắp hộp giữ nhiệt lại.
“Thứ này, chính em làm cũng không ăn được, anh đừng chà đạp dạ dày của mình.” Cô nói nhanh, “Nếu không ngày mai anh nghỉ ốm vì đau dạ dày, bệnh nhân của anh tìm tới em tính sổ, em phải làm sao đây?”
Chúc Trầm Ngâm không nói, chỉ yên lặng nhìn cô.
“Bác sĩ Chúc, không phải anh vừa nói với hai nữ đồng nghiệp phiền phức kia rằng nếu không dỗ em lúc đói thì anh sẽ khổ sở sao?” Cô lại nhét hộp giữ nhiệt vào trong túi rồi nhìn thẳng vào anh, “Hiện giờ em đói như điên, anh có thời gian đưa em đi ăn không?”
Đây hẳn là điều ít gai góc và ít ỏi nhất mà cô từng nói với anh kể từ khi cô về hôm qua.
Ánh mắt Chúc Trầm Ngâm khẽ xẹt qua hai giây, anh không chút do dự gật đầu, từ trên ghế đứng dậy: “Anh đi nói với Cố Doanh, để cậu ấy trực thay anh nửa tiếng, lâu hơn nữa không được.”
Cao Gia Tiện: “Nửa tiếng là đủ rồi, năm phút là em đã có thể ăn được một con trâu.”
Anh cười, đi đến cửa lại quay đầu lại: “Chỗ để em có thể ăn no trong nửa tiếng gần đây chỉ có McDonald's và cửa hàng tiện lợi.”
Cao Gia Tiện: “Em chọn McDonald's, gà McNuggets mãi đỉnh.”
Chúc Trầm Ngâm: “Đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe.”
Cao Gia Tiện nhún vai: “Anh không cho em ăn, em cứ như vậy đói bụng về nhà ngủ.”
Chúc Trầm Ngâm thấp giọng thở dài.
Cao Gia Tiện nhìn anh bất lực ra ngoài tìm Cố Doanh, tâm trạng tốt đến bất ngờ.
...
Sau khi cả hai ngồi vào cửa hàng McDonald's, Chúc Trầm Ngâm đi đến quầy để mua những gì cô muốn ăn.
Kết quả là, khi quay lại với chiếc đĩa, Cao Gia Tiện thấy chỉ có một tách cà phê trên đĩa là của anh.
Cô chỉ vào tách cà phê: “Anh muốn tu tiên sao?”
Anh lấy cà phê ra, nhẹ nhàng đẩy đĩa trước mặt cô: “Anh ăn tối ở căng tin rồi, còn có bữa phụ mà em mang tới nữa.”
Cao Gia Tiện không khỏi đảo mắt khi nghe thấy hai chữ “bữa phụ“.
Anh nhịn không được bật cười: “Mau ăn đi.”
Cô cũng không khách sáo với anh.
Chúc Trầm Ngâm uống cà phê chậm rãi nhìn cô ăn như vậy, một lúc sau, anh nói: “Em vẫn ăn như trước đây, khiến người ta thấy rất ngon miệng.”
Cao Gia Tiện thiếu chút nữa sặc chết, cô cắn miếng thịt gà ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc nhìn anh chằm chằm: “Anh đang nói em ăn ngon như heo sao?”
Anh mím môi: “Anh không nói lời này.”
Cô muốn dỗi anh hai câu, nhưng sau nghĩ lại cúi đầu oán giận: “Bữa cơm này là anh khao em, phải ăn luôn phần người khác.”
Anh khẽ cong khóe miệng.
Cuối cùng khi cô đã có đủ thức ăn, vừa mới hít một hơi, cô đã nghe thấy anh nói bình tĩnh đối diện: “Em đã nghĩ xong chưa? Sống ở đâu?”
Trái tim của Cao Gia Tiện lệch một nhịp, cô nói với giọng chậm rãi, “Mẹ em nói ngôi nhà kia nhà em đã cho thuê.”
Không có biểu hiện ngạc nhiên nào trên khuôn mặt của Chúc Trầm Ngâm: “Ờ.”
Bộ dáng cô không tình nguyện: “Lại tìm nhà thật sự quá phiền phức, tạm thời em chỉ có thể sống ở đây.”
Anh gật đầu: “Được.”
Mặc dù cô chỉ đang nói rõ cho anh biết quyết định của mình, nhưng cô vẫn có chút khó xử: “Nhưng tiền thuê nhà, em vẫn muốn...”
Anh nheo mắt lại, đột nhiên thấp giọng gọi cô: “Tiện Tiện.”
Cô bị tiếng gọi của anh làm cho giật mình: “... Dạ?”
“Ngày hôm qua nói, em đã giúp anh, bất luận thế nào anh cũng không cần.” Anh nói, “Nhưng anh nghĩ, nếu không trả được thì cứ thiếu trước, về sau từ từ trả.”
Cô nghe điều này, cảm thấy trong lòng bị người ta dùng một ngón tay cào nhẹ, giọng điệu trở nên trầm hơn một chút: “… Vậy anh định bao lâu?”
Thỏa thuận của họ tổng cộng chỉ là một năm, tới một ngày nào đó, mối quan hệ sai trái và vô lý này sẽ hoàn toàn kết thúc. Khi đó, liệu anh có tiếp tục trả ơn như thế này không? Anh sẽ làm điều này với tư cách gì?
Anh trầm giọng đáp: “Chỉ cần em không nói trả, vậy thì vẫn sẽ tiếp tục.”
Cao Gia Tiện nghiến răng: “Em không thể yên tâm nhận được.”
Chúc Trầm Ngâm: “Anh có thể nhận được.”
Trái tim của Cao Gia Tiện hỗn loạn, cô nhìn anh suy tư một lúc: “Em có nhận được hay không là một chuyện, có muốn nhận hay không lại là chuyện khác, hàng tháng em trả tiền thuê nhà này, giá thuê nhà em sẽ đưa cho anh một phần ba theo giá thị trường, còn tiền nước, điện, ga và các chi phí linh tinh khác ở nhà, không cần bàn cãi nữa.”
Lúc này, ý nghĩ cùng ích kỷ giấu kín của cô tuôn ra.
Trên thực tế, cô hoàn toàn có thể ăn đồ của anh, sống cùng anh, dùng đồ ăn của anh, phiền anh các kiểu yên tâm - bởi vì cô đã giúp đỡ anh rất nhiều, dù có làm gì trong năm nay cũng là hiển nhiên.
Tuy rằng đây chỉ là những bù đắp vật chất nhưng so với sản lượng tinh thần to lớn thì nó chỉ đơn giản là giọt nước tràn ly. Nhưng nếu cô thực sự đau khổ, chờ một năm kết thúc, họ có thể coi như thanh toán xong.
Vì vậy, ngay từ hôm nay, cô muốn anh nhận ra rằng anh nợ cô ngày càng nhiều.
Ban đầu nợ mười phần, bây giờ nợ mười lăm phân.
Anh càng nợ nhiều, càng không thể thoát ra khỏi nó. Sự vướng mắc giữa họ sẽ ngày càng sâu hơn.
Cười nhạo cô đang lừa mình dối người cũng được, cô vẫn muốn vươn tới và nhận đủ.
Ngay cả khi cô biết, cơ hội thành công là rất nhỏ.
Anh dường như không ngờ cuối cùng cô lại phản ứng như vậy, một lúc sau, anh từ tốn nói: “Điều này làm em vui sao?”
Cô dứt khoát nói: “Đúng vậy, em không chỉ rất vui mà còn rất thoải mái.”
Anh nhất thời không lên tiếng, dưới ánh đèn nhìn đôi mắt đẹp có chút tối tăm.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Vậy thì hãy làm theo lời em nói.”
Cơ bản là đã đạt được thỏa thuận chung sống. Hai người rời McDonald's và cùng nhau đi bộ trở lại cửa bệnh viện Nhân Thần.
Cao Gia Tiện vẫy tay với anh: “Cảm ơn sự hiếu khách của anh, em về đây.”
Anh nhìn cô trong bóng tối, đột nhiên lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, đưa cho cô: “Lái xe của anh về đi, dì Cố đêm qua đã đưa bằng lái xe của em đến xe của anh rồi.”
Cô ngẩng đầu lên tỏ vẻ ghét bỏ: “Từ đây về nhà chỉ mất mười phút đi bộ, đi nhanh hơn một chút thì năm sáu phút tới nơi rồi, em có cần phải cố ý đi vòng một vòng qua bãi đậu xe bệnh viện của anh không?”
Chúc Trầm Ngâm ôn hòa nói: “Bây giờ đã gần mười một giờ, lẽ ra anh nên đưa em về, nhưng anh lo lắng Cố Doanh sẽ không thể cầm cự được.”
Cao Gia Tiện cau mày: “Anh tự vả vào mặt mình đúng không? Em sống một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ngày đêm đi đâu cũng ở một mình, chẳng lẽ anh cho rằng mỗi ngày phải có vệ sĩ trước sau đi theo em sao?”
Anh nhìn cô: “Lúc đó anh không có ở đó.”
Cao Gia Tiện: “Vậy thì sao?”
Chúc Trầm Ngâm: “Vậy nên tình hình bây giờ đã khác, như anh đã nói lúc sáng.”
Buổi sáng anh nói, anh không thể không quan tâm cô.
Nói cách khác, trong suy nghĩ của anh, đây không phải là một cuộc hôn nhân ngẫu hứng.
Cô đặt lại chìa khóa xe vào tay anh, chịu đựng nhịp tim tăng tốc đột ngột, xoay người rời đi: “Em không mắc bệnh công chúa, tạm biệt.”
Đi được hai bước, cô phát hiện phía sau không có tiếng bước chân.
Cô nghiến răng, lặng lẽ nhìn lại thì phát hiện người kia đã không còn nữa.
...
Nói thật dễ nghe, bảo muốn đưa cô về nhà, lo cô đi một mình vào ban đêm sẽ rất nguy hiểm, kết quả không phải vẫn để cô đơn độc sao?
Mặc dù Cao Gia Tiện không tức giận, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát không thể giải thích rõ ràng.
Haiz, nói không mắc bệnh công chúa sao? Cô đây vừa nhìn thấy Chúc Trầm Ngâm liền sẽ tự động mắc bệnh công chúa?
Cô thầm tự khinh bỉ mình trong lòng.
Đi được thêm một phút, cô đột nhiên cảm thấy có một chiếc ô tô đang tiến về phía mình.
Dù chiếc xe không gây tiếng động và không bật đèn nháy nhưng cô cảm nhận được ngay.
Nghiêng đầu liền thấy, cửa sổ ghế lái của chiếc xe việt dã màu đen từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Chúc Trầm Ngâm.
Tim cô lệch một nhịp, đột nhiên dừng chân lại: “... Hửm?”
Anh chậm rãi dừng xe, mở khóa xe: “Lên đi.”
Mặc dù cô không nói gì, nhưng động tác ngồi vào ghế phụ lại rất nhanh nhẹn.
Khi đóng cửa và thắt dây an toàn, cô nhìn thẳng về phía trước, cố gắng không để anh nhận ra sự cao giọng trong giọng nói của mình: “Cố trứng có thể trụ được không?”
“Tình huống hi hữu, không xử lý được cũng nhất định phải làm.” Anh vững vàng đánh tay lái, “Sớm muộn gì cũng sẽ là chủ trị, cũng phải tự mình làm.”
Nghe xong lời này, cô giả vờ vô tình lấy tay chống cằm, khẽ quay đầu lại nhìn anh.
Ánh trăng trong như nước, khuôn mặt nghiêng của anh dưới ánh trăng như được tráng một tầng ánh trăng mềm mại, khiến cả người anh càng thêm tuấn tú, chói mắt.
Lúc này, cô cũng phát hiện trên trán anh đã có một lớp mồ hôi mỏng. Nếu không nhìn kỹ, khó có thể nhìn thấy nó.
Chắc vì sợ cô đi xa, anh vội chạy xe ra bãi đậu xe để đưa cô về.
Đôi mắt cô chuyển động, cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh trở lại.
Ít nhất trong một năm nay, người này là chồng cô. Ngay cả khi chỉ trên danh nghĩa.
Để tránh bị anh bắt gặp, dù muốn nhìn lại nhưng ánh mắt cô cũng chỉ lưu lại vài giây rồi quay lại.
“Đúng rồi, nếu giám đốc của anh đi qua phát hiện ra anh không có ở đó, anh sẽ giải thích như thế nào?” Cô chợt nghĩ đến điều này.
Anh nói: “Thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình và giải thích có một trường hợp khẩn cấp không thể không bứt ra được.”
Cao Gia Tiện nhướng mày: “Anh xem đây là trường hợp khẩn cấp gì?”
Đôi mắt anh đầy ý cười: “Vợ đến thị sát, sau khi thị sát xong phải hộ tống vợ về nhà an toàn?”
Trong bóng đêm, mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng.
Anh gọi cô là “vợ” trước mặt Thẩm Hàm và những người khác, cô biết đó là vì hoàn cảnh, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ chỉ có hai người bọn họ, sao anh vẫn có thể gọi cô như vậy? Cái quái gì vậy?
Không nghe thấy, không nghe thấy.
Cô nói với chính mình. Đó có lẽ chỉ là những lời nói bình thường thôi, đừng quá coi trọng.
Không quá vài phút, cô thấy cánh cổng của tiểu khu hiện ra trước mặt.
Chúc Trầm Ngâm đỗ xe vững vàng ở tầng dưới trong tòa nhà của họ, rồi nói với cô: “Ngủ ngon, cảm ơn hôm nay em đã đến mang đồ ăn cho anh.”
Nghe đến đây, Cao Gia Tiện nghẹn một chút: “Sao anh không nói em đến là để đưa anh lên đường?”
Đuôi mắt anh khẽ nhếch lên: “Chắc bữa cơm của em còn chưa tới thời điểm phát tác dụng?”
Cô nín cười, mở cửa bước xuống xe.
“Đúng rồi.”
Cô vừa dẫm xuống, một chân thì nghe thấy anh nói từ phía sau, “Anh có chuyện muốn hỏi ý kiến của em.”
“Chuyện gì?” Cô quay đầu lại.
“Tối mai, ba mẹ và người nhà anh muốn mời em đi ăn tối, nói là chúc mừng chúng ta kết hôn.” Anh nói, “Không biết tối mai em có rảnh không?”
Vừa nghe xong, cô vừa mới tràn đầy vui vẻ, tức khắc giônh như bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào đầu.
Hóa ra là như vậy.
Mang bữa sáng cho cô, kiên nhẫn ăn đồ ăn tối cô mang đến, mời cô ăn tối, nói những điều tốt đẹp, nhất quyết đưa cô về nhà... Tất cả chỉ vì muốn cô lên sân khấu báo cáo kết quả công tác vào ngày mai.
Thấy cô không nói, anh nhẹ nhàng nói thêm: “Em bận việc, nếu mai không được thì hôm khác...”
“Được.” Lúc này, cô đặt cả hai chân trên mặt đất, nghiêng nửa người sang một bên, vô cảm trả lời, “Tại sao không?”
“Đây là nghĩa vụ của em, phải không?”
Trước khi anh có thể trả lời, Cao Gia Tiện đã giơ tay và đóng cửa xe với một tiếng “rầm”, “Sau này anh chỉ cần nói thẳng với em, anh yêu cầu em phối hợp làm gì cũng được. Lúc trước em đã đáp ứng anh, em sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.”
“Không cần phải mất công như vậy.”