Edit+beta: LQNN203
Khu vực dưới lầu rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng xào xạc của lá trên cây bị gió đêm thổi qua, không có âm thanh nào khác.
Chúc Trầm Ngâm nhìn cô đang đứng bên ngoài xe, hơi nhíu mày.
“Hơn nữa, lẽ ra em nên đến thăm họ ngay khi em trở về, mẹ em cũng đã nhắc đến chuyện này vào sáng nay.” Cô đứng bên ngoài xe, nhìn anh trong xe qua khung cửa sổ đang mở, “Ngày mai em sẽ cố gắng tan làm sớm một chút để mua thứ gì đó, sau đó trực tiếp đi qua, anh nhớ gửi địa chỉ cho em.”
Giọng điệu của cô hoàn toàn giống như xử theo phép công và xa lạ, như thể sự thư thái và quen thuộc mà cô đã đối mặt với anh vừa rồi không tồn tại, đó chỉ là trí tưởng tượng của riêng anh.
Chúc Trầm Ngâm im lặng một lúc, nhìn cô nói: “Tiện Tiện, anh nghĩ em hiểu lầm rồi.”
“Em hiểu lầm gì?”
Trong giây tiếp theo, cô vô cảm vẫy tay chào anh, tựa như nhìn anh nhiều thêm một cái đều không muốn: “Là em quá tự mãn... không nói nữa, em buồn ngủ rồi.”
Trước khi anh có thể mở miệng tiếp tục giải thích, cô đã giơ tay quẹt thẻ, biến mất sau lớp cửa kính của tòa nhà.
Chúc Trầm Ngâm nhìn bóng lưng cô quay vào thang máy, che trán và thở dài ngao ngán.
Khi trở lại khoa, anh tình cờ thấy Cố Doanh mồ hôi nhễ nhại tiễn một bệnh nhân đến cấp cứu.
Nhìn thấy anh, Cố Doanh liền như nhìn thấy vị cứu tinh: “Đại ca, anh đã trở lại rồi, anh còn biết quay lại! Vậy mà nói là nửa tiếng! Đàn ông đã có gia đình quả thật không đáng tin cậy!”
Anh có chút mệt mỏi cởi áo khoác ra, thay áo blouse, không đáp lại Cố Doanh.
Mặc dù Cố Doanh như một học sinh cấp hai* lại là cái nón ngốc, nhưng anh ta vẫn có thị lực cơ bản. Lúc này, anh ta nhìn chằm chằm anh một hồi, ngập ngừng hỏi: “Sao vậy? Anh và chị dâu cãi nhau?”
*Nguyên văn là Trung nhị: Dùng để chỉ những người chưa trưởng thành về mặt tinh thần, đã trưởng thành nhưng suy nghĩ và hành vi của họ vẫn như học sinh cấp 2 (nổi loạn, thích ảo tưởng, vv.)
“Không phải anh vừa đi ăn cơm sao?” Cố Doanh đi theo đến bàn, gãi gãi đầu, “Lúc anh đến giao nhiệm vụ cho em, em thấy anh tâm trạng rất tốt, sao có thể ăn một bữa cơm đã chọc giận chị dâu rồi?”
Anh nheo mắt lại, cuối cùng thấp giọng mở miệng nói: “Tôi dường như luôn có thể chọc giận cô ấy một cách dễ dàng.”
“A? Nói đùa à? Em và anh biết nhau nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp một người mà anh không thể đối phó được!”
Cố Doanh bị sốc: “Em thấy nam nữ già trẻ, cho dù khó thế nào đều rất thích anh. Cứ nói bệnh nhân lần trước, dám chửi giám đốc đến mức máu chó phun đầy đầu, căn bản không coi ai ra gì, kết quả là ngay khi anh vào phòng thì lão phu nhân đó lập tức dừng lại... Anh như vậy, sao có thể không trị được chị dâu?... Tuy rằng chị dâu có cảm giác là người không dễ chọc.”
Anh ta cũng đã tận mắt chứng kiến cách Cao Gia Tiện đối phó với Thẩm Hàm bọn họ, vốn dĩ anh ta cho rằng vợ của Chúc Trầm Ngâm sẽ là một người phụ nữ dịu dàng và dễ chịu, nhưng không ngờ rằng... là một quả ớt cay cứng cáp.
Chúc Trầm Ngâm khẽ thở dài: “Không còn cách nào nữa.”
Họ giờ đã ở rất gần nhau, nói một cách dễ nghe chính là cận thủy lâu dài, nơi có một lợi thế địa lý độc đáo.
Đôi khi, anh cảm thấy mình đã mở rộng trái tim cô đến mức có thể để cô buông xuống một chút những phòng bị trên người đối với anh, lộ ra mặt chân thật nhất của cô. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của anh, hành động vô tình tiếp theo của anh có thể khiến cô trở mặt với mình trong nháy mắt.
Không lý do gì, không cần báo trước, có thể giẫm phải cái đuôi của cô.
Anh cảm thấy cô không như thế này với bất kỳ ai khác ngoài anh.
Anh nhớ khi cả hai còn cắp sách, cô cũng không như vậy. Mặc dù thường xuyên khẩu thị tâm phi, kiêu ngạo và hay thay đổi, nhưng vẫn sẵn sàng trò chuyện với anh, thậm chí gần gũi với anh.
Nhưng không biết từ bao giờ, thái độ của cô đối với anh chưa bao giờ giống như trước nữa.
Cô trở nên rất dè dặt và xa cách khi nói chuyện với anh, cô sẽ không bao giờ gọi anh là “anh Trầm Ngâm” nữa, cũng như vỗ vai anh cười trước mặt anh.
Cô gần như không còn cười trước mặt anh.
Mỗi lần gặp nhau, cô hầu như không nói chuyện gần gũi với anh mà chỉ nói vài câu khách sáo.
Sau đó cô ra nước ngoài làm việc.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nghe thấy từ Cố Ninh rằng cô đang làm việc ở quốc gia nào, hầu như không có tin tức của cô, vì vậy, giữa bọn họ không còn gắn kết nữa.
Trên thực tế, đã nhiều lần anh nghĩ đến việc hỏi thăm cô trên WeChat, tìm hiểu tình hình hiện tại của cô, thậm chí hỏi cô tại sao lại cố tình xa lánh anh, liệu anh có hành vi nào khiến cô cảm thấy chán ghét và mâu thuẫn hay không.
Nhưng sau đó anh cảm thấy có lẽ đây là một câu hỏi sẽ không bao giờ có câu trả lời.
Cố Doanh nhìn người đàn ông lúc nào cũng được người khác khen ngợi vì tính tình chu đáo, dường như không có việc gì không xử lý được, đột nhiên cảm thấy anh lúc này thật sự có phiền não.
Bạn học Cố trứng cấp hai, đột nhiên muốn hát một bài hát - trên thế giới này, con người dù có quyền lực đến đâu, dường như cũng không thể thoát khỏi khổ sở trong tình yêu.
“Này!” Cố Doanh lúc này chống tay lên hông, nói với Chúc Trầm Ngâm, “Đột nhiên em phát hiện em càng thích anh làm sao đây!?”
Chúc Trầm Ngâm: “...?”
Cố Doanh: “Cảm thấy anh bây giờ rất giống với người bình thường.”
Chúc Trầm Ngâm không biết anh ta bắt đầu ở đâu phun ra những lời này: “Tôi vốn dĩ là một người bình thường.”
“Không, anh không phải.” Cố Doanh chớp chớp mắt với anh, “Anh là thần tiên từ trên trời xuống.”
Ánh mắt của Chúc Trầm Ngâm rơi vào hồ sơ bệnh án, lười để ý đến anh ta: “Cậu có thể ra ngoài.”
“À.” Ngay trước khi đi ra ngoài, Cố Doanh đột nhiên quay lại, tặc lưỡi cười hề hề nói một câu: “Chị dâu khó dỗ như vậu, chị ấy thuộc cung hoàng đạo nào?”
Anh suy nghĩ một hồi: “Sinh nhật của cô ấy là ngày 7 tháng 6.”
“Song Tử!”
Cố Doanh vỗ trán: “Mẹ kiếp, em mẹ nó cũng là Song Tử, chẳng lẽ lúc yêu đương em cũng khó dỗ như vậy sao!?”
Chúc Trầm Ngâm: “Ai muốn dỗ cậu?”
Cố Doanh: “... Hu hu hu.”
...
Bữa tối Cao Gia Tiện ăn hơi nhiều nên lúc về nhà tắm rửa xong nằm lên giường, cô không ngủ được.
Tất nhiên, có những lý do khác để không ngủ được.
Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi trực tiếp cho Lăng Họa.
Ở chỗ Lăng Họa là buổi sáng, cô ấy thường dậy sớm vì phải đi làm và chăm con. Quả nhiên, điện thoại chỉ đổ chuông một vài lần đã được nhấc máy.
Lăng Họa nói với cô trong giọng nền đầy tiếng bi bô của trẻ con: “Chị em, cuộc sống mới cưới thế nào?”
Cao Gia Tiện mặt không cảm xúc: “Thủ tiết này.”
Lăng Họa “phụt” cười: “Còn bác sĩ chúng ta thì sao?”
Cao Gia Tiện: “Đang trực.”
Rốt cuộc thù Lăng Họa và cô đã là chị em trong nhiều năm, họ đã đến mức có thể biết người kia đang nghĩ gì chỉ bằng cách lắng nghe những gì họ nói. Vì vậy, một giây tiếp theo, Lăng Họa dừng lại trò đùa: “Tiện Tiện, không vui à?”
Cô không nói một lời.
Lăng Họa thở dài: “Lúc trước mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu luôn nói với mình rằng đây là điều cậu muốn.”
Cao Gia Tiện nhắm mắt lại: “Đây quả thực là điều mình muốn.”
Lăng Họa: “Vậy thì tại sao cậu vẫn không vui?”
Đúng vậy.
Nếu đây thực sự là điều cô muốn, tại sao bây giờ cô lại có tâm trạng như vậy.
Lăng Họa lúc này mới nói: “Mình chưa từng hỏi cậu, tại sao bác sĩ Chúc lại muốn kết hôn giả với cậu trong một năm?”
Cô đưa tay lên che mắt, im lặng một lúc mới nói: “Anh ấy không nói cụ thể, chỉ nói rằng anh ấy có lý do cần thiết kết hôn trong năm nay.”
Vào ngày cô nhận được giọng nói WeChat của anh, cô vừa tiếp xong một số khách và đang trên đường về nhà vào buổi tối.
Khi nhìn thấy yêu cầu cuộc gọi thoại WeChat của anh, cô đã từng nghĩ rằng mình mệt mỏi chóng mặt đến mức xuất hiện ảo giác.
Phải biết rằng, họ đã không trò chuyện trên WeChat trong gần vài năm, càng miễn bàn đến một hình thức giao tiếp bằng giọng nói còn thân mật hơn giao tiếp bằng văn bản.
Cô ngồi trong xe cầm điện thoại một lúc, mới nhấc máy đưa lên tai.
Sau vài câu chào hỏi thẳng thừng, cô nghe thấy anh nói: “Anh muốn nhờ em làm giúp anh một việc.”
Cao Gia Tiện nghe được lời này, cắn răng ngập ngừng nói: “... Em có thể giúp gì cho anh?”
Họ cách xa nhau như vậy, mặc dù họ đã có tình cảm với nhau từ khi còn nhỏ, nhưng mối quan hệ của họ trong vài năm trở lại đây vô cùng xa lạ. Dù cô có ôm ấp những tâm tư về anh không muốn người ta biết, nhưng rốt cuộc đó đó là việc của cô. Anh muốn tìm người để được giúp đỡ, chắc chắn không nên nghĩ đến người đầu tiên là cô.
Hơn nữa, họ ở những lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, và cô không biết mình có thể làm gì để giúp anh.
Vào thời điểm đó, chiếc xe đang chạy xuống dưới lầu căn hộ của cô. Buổi tối ở nước ngoài không ồn ào náo nhiệt như Thường Xuyên, cô xuống xe đứng ở cửa chung cư im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không một gợn mây.
Một giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn và từ tính của anh: “Anh muốn kết hôn giả với em một năm.”
Cô há miệng, nhẹ buông tay, điện thoại trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Đương nhiên, Cao Gia Tiện biết anh đột nhiên gọi điện vào lúc này, nhất định phải có chuyện gì bất thường muốn nói cho cô biết. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không bao giờ tưởng tượng được chuyện như vậy sẽ xảy ra.
“Một năm này, anh muốn phiền em làm vợ anh theo nghĩa pháp luật, để anh được kết hôn trước khi bất kỳ ai biết đến anh.”
“Anh biết chuyện này ai nghe xong cũng cảm thấy rất hoang đường, không thể tưởng tượng nỗi. Thậm chí có phải anh điên rồi không.”
Mặc dù giọng điệu của anh có vẻ điềm đạm và bình tĩnh, nhưng vẫn có chút căng thẳng: “Nhưng, anh không điên, đây quả thực là quyết định của anh sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Xin lỗi, Tiện Tiện, vì đã đột ngột nhắc đến chuyện hoang đường này, anh cảm thấy rất xấu hổ, nhưng anh vẫn hy vọng em sẽ nghiêm túc xem xét thỉnh cầu của anh.”
Đại não Cao Gia Tiện kịch liệt xoay chuyển.
Cô đứng tại chỗ, cảm giác như trái tim mình đang đập rất mạnh bên tai.
Dù cô im lặng nhưng anh vẫn nói với cô từng chữ một trước khi kết thúc cuộc gọi: “Em cứ từ từ suy nghĩ đi, vì em là sự lựa chọn duy nhất của anh.”
Nếu không phải lúc đó có người ở chung cư đẩy cửa đi ra, cô sẽ thực sự nghĩ rằng mình đang mơ.
Khi ăn tối và trò chuyện với khách nước ngoài, những người đó nói về phim truyền hình và phim điện ảnh, nói có quá nhiều biểu hiện nghệ thuật đến từ cuộc sống.
Chỉ vì bạn chưa gặp phải điều gì đó không có nghĩa là nó không thực sự xảy ra trong cuộc đời bạn. Cuộc sống có thể tạo ra nhiều kịch tính hơn bạn có thể tưởng tượng.
Cao Gia Tiện vẫn không trả lời, cô cúp máy như thể hồn đang lơ lửng, lên lầu với chiếc điện thoại trên tay.
Sau đó cô ở trên ghế sô pha trong phòng khách ngây ngốc rất lâu rất lâu.
Mặc dù từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ đề cập đến lý do yêu cầu của mình, nhưng từ giọng điệu cô có thể cảm nhận được rằng cảm xúc của anh không cao lắm.
không biết lý do tại sao. Mặc dù đã không liên lạc rất lâu với bên kia Thái Bình Dương, cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, nghe ra tâm trạng anh đang không tốt.
Hơn nữa còn rất không tốt.
Điều gì đã xảy ra với anh khiến anh cảm thấy tồi tệ như vậy? Sẽ quyết tâm làm một điều vô lý như vậy chứ? Tại sao anh lại chọn tìm tới cô và đưa ra yêu cầu này?
Cả đêm hôm đó, cô trằn trọc trở mình trên giường, không tài nào chợp mắt được.
Ngày hôm sau, cô đi làm với hai quầng thâm to dưới mắt, trong giờ nghỉ trưa, cuối cùng cô quyết tâm lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Chúc Trầm Ngâm.
Đối mặt với đoạn đối thoại với anh, cô gõ một đoạn văn bản dài, sau đó xóa hết đi, hết lần này đến lần khác, chỉnh sửa trong nửa giờ, cuối cùng chỉ để lại một chữ.
Cô viết: “Được.”
Dù lý do của anh là gì, em đồng ý với anh.
...
Suy nghĩ của Cao Gia Tiện đã trôi đi rất xa, cuối cùng cô đã bị lời nói của Lăng Họa kéo lại.
Đầu dây bên kia Lăng Họa nói: “Tiện Tiện, mình biết cuộc sống không hề dễ dàng, trên đời này ai cũng có khó khăn. Nhưng chỉ vì anh ấy khó nên cậu cũng khó theo sao? Mình không muốn cậu ủy khuất như vậy.”
Cô nhắm mắt lại: “Cậu biết không, khi anh ấy đề nghị mình về cuộc hôn nhân giả này, phản ứng đầu tiên trong đầu mình là gì?”
“Ngoại trừ mình ở bên ngoài ngây ngốc, thế nhưng cảm thấy rất vui... Không nghĩ rằng đối tượng của màn kết hôn giả của anh ấy sẽ là mình.”
Cô tin rằng chỉ cần anh muốn, anh sẽ thực sự có những lựa chọn khác, cho dù điều đó có vô lý đến đâu.
Nhưng anh nói cô là lựa chọn duy nhất của anh.
Nghe thì có vẻ vô lý nhưng ở một khía cạnh nào đó, nó cũng đủ khiến cô mừng rỡ như điên.
Lăng Họa thở dài: “Tiện Tiện, trong vấn đề này... cậu thực sự không giống cậu chút nào.”
Vì tính cách của mình, Cao Gia Tiện là người quả quyết và tự tin trong mọi việc, không bao giờ do dự không quyết tâm, luôn đạt được mục tiêu của mình. Trong tất cả các trận chiến, cô về cơ bản là người ở thế chiến thắng, sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, hoặc đặt mình vào thế bị động và bất lợi.
Cô là vị tướng chiến thắng trong mắt họ.
Nhưng chỉ có một ngoại lệ. Chỉ khi đối mặt với Chúc Trầm Ngâm, cô sẽ không chỉ ngạc nhiên, tiêu cực và lo lắng mà còn tỏ ra thiếu tự tin hơn bình thường.
Nhưng ai có thể vì điều này mà trách cô?
Cô là người đã yêu đối phương trước, chưa kịp nhận lại sự đáp lại thì cô đã như một người canh gác cô đơn giữa vùng đất hoang vu rộng lớn.
“Mình đã yêu thầm anh ấy mười bốn năm rồi.”
Một lúc lâu sau, Cao Gia Tiện nhẹ nhàng nói, “Ngay từ đầu mình đã là một kẻ thất bại hoàn toàn, mình chưa bao giờ nghĩ đến việc chiến thắng.”