Edit+beta: LQNN203
Lăng Họa cảm thấy đau lòng khi nghe điều này, im lặng một lúc.
“Cậu hẳn là cảm thấy mình thật đáng buồn và nực cười đi.” Cao Gia Tiện cong khóe miệng, “Người ta coi mình như một công cụ, nhưng mình lại vui đến quên cả trời đất mà đếm tiền cho anh ấy.”
Đầu dây bên kia là Lăng Họa im lặng một lúc, rồi chợt bình tĩnh mở miệng nói: “Cậu nghĩ hồi đó mình tốt hơn cậu chỗ nào chứ?”
“Cậu biết không, thời gian đó khi mình bị Cù Khê Ngưng biến thành quân cờ, mặc dù mình cam tâm tình nguyện nhưng trái tim cũng đã vỡ thành từng mảnh, phải mất nhiều năm mới có thể chắp vá lại.”
“Cho nên, mình làm sao đủ tư cách để đánh giá tình cảm của cậu.”
Cao Gia Tiện nhìn lên trần nhà, hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Bỏ đi, Tiểu Hoa, cậu phải nghĩ như thế này, cậu và lão Cù đã trải qua nhiều khó khăn, hiện tại không phải có một hạnh phúc viên mãn happy ending rồi sao?”
“Mặc dù mình sẽ không có một kết thúc như của cậu, nhưng mình có thời gian ít nhất là một năm này.” Cô tự cười nhạo nói, “Coi như một bài tập mô phỏng cho ảo tượng của mình đi.”
“Còn cuộc sống, dù có bất hạnh thế nào cũng phải cắn răng mà bước tiếp, dù sao đây cũng là con đường do chính mình chọn.” Cô giơ tay tắt đèn đầu giường, “Mình đi ngủ đây, tối mai mình còn phải ăn cơm cùng người nhà anh ấy.”
“Người nhà bác sĩ Chúc sao?” Lăng Họa đột nhiên hỏi, “Là chỉ có bố mẹ anh ấy, hay còn những người thân khác?”
Cao Gia Tiện: “Nghe anh ấy nói hình như còn có những người thân khác, sao vậy?”
Giọng điệu Lăng Họa đột nhiên có chút không tốt lắm: “Vậy thì cậu có thể gặp gia đình tuyệt vời của Chúc Tịnh rồi.”
“Gia đình của Chúc Tịnh?” Cao Gia Tiện sửng sốt.
Chúc Tịnh là bạn của Lăng Họa, cũng có mối quan hệ rất tốt với cô. Hơn nữa sau đó cô vô tình phát hiện ra rằng Chúc Tịnh là em họ của Chúc Trầm Ngâm.
Càng trùng hợp hơn là, cặp anh em họ này cũng là những bác sĩ cứu người.
Mặc dù trời sinh tính tình Chúc Tịnh lạnh lùng, nhưng cô ấy thực sự là một người rất tốt. Hiện giờ cô ấy sống ở London với chồng là Mạnh Phương Ngôn và có một cậu con trai kháu khỉnh.
Mặc dù cô không nghe nhắc nhiều về Chúc Tịnh, nhưng cô biết Chúc đã học tập và sống ở London từ khi còn nhỏ, hiếm khi trở về Thường Xuyên vì gia đình của cô ấy. Đó là lý do tại sao cô chưa bao giờ gặp Chúc Tịnh ở Thường Xuyên trước đây.
“Bố của Chúc Tịnh, Chúc Kính Quốc đã kết hôn lần thứ hai, Chúc Tịnh là con gái với người vợ đầu. Sau đó, mẹ của Chúc Tịnh mất từ khi còn trẻ, ông ta và người vợ thứ hai sinh thêm một cô con gái tên là Chúc Dung Dung. Kết quả là, một hôm Chúc Dung Dung lợi dụng sự vắng mặt của Chúc Tịnh, giở trò ngủ với bạn trai của Chúc Tịnh, trở thành chồng của cô ta, còn quay ngược lại mắng Chúc Tịnh ghen tị với hạnh phúc của cô ta.”
“Đáng sợ hơn nữa cậu biết không? Sau này khi Chúc Kính Quốc qua đời vì bệnh ung thư, gia đình đó đã tìm Chúc Tịnh để đòi tiền, chỉ vì Chúc Tịnh nhận được nhiều hơn họ một chút.”
Chỉ nghe một chút đã cảm thấy da đầu tê dại.
Nếu không phải Lăng Họa nhắc tới, cô sẽ không bao giờ nghĩ ngày mai có thể gặp phải làn sóng người này.
“Mặc dù Chúc Kính Quốc đã qua đời, nhưng mình đoán bố mẹ của bác sĩ Chúc sẽ cảm thấy người vợ góa của em trai họ và Chúc Dung Dung thật đáng thương, muốn chăm sóc họ nhiều hơn.”
“Mẹ nó, đáng thương cái rắm,“ Cô nhắm mắt lại mắng một tiếng, “Cậu đừng nói nữa, nếu không mình sợ trên bàn cơm tối mai trực tiếp mở miệng mắng chửi người.”
Lăng Họa nói: “Hy vọng ngày mai gia đình đó có chuyện phải làm, đừng đến đó.”
...
Cuộc điện thoại với Lăng Họa trước khi đi ngủ đêm qua đã khiến Cao Gia Tiện cảm thấy hơi bồn chồn cả ngày hôm sau.
Vì chưa mua gì cho bố mẹ Chúc Trầm Ngâm, cô chào lãnh đạo tan làm sớm một chút dự định đi đến trung tâm thương mại trước một chuyến.
Khi xách túi xuống lầu, cô nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đang đậu ngoài cổng đơn vị.
... Không thể nào?
Khi bước ra ngoài, cô liếc nhìn biển số của chiếc xe, hy vọng rằng chủ nhân của chiếc xe không phải là người mà cô nghĩ đến.
Kết quả là, trước khi cô kịp nhìn thấy nó, cửa ghế lái phụ đã được người từ bên trong mở ra.
Chỉ thấy Chúc Trầm Ngâm đang liếc nhìn đồng hồ ở ghế lái, ngẩng đầu nói với cô: “Thời gian không sai như anh dự đoán lắm.”
“…” Cao Gia Tiện đứng bên ngoài xe, ngơ ngác nhìn anh.
Cảnh tượng chia tay không vui của họ đêm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí, người này sao có thể thản nhiên như vậy mà không nói một tiếng giết đến đơn vị của cô?
Lúc này người trong xe nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của cô, ôn tồn cười với cô: “Hôm nay trời rất lạnh.”
Cô vờ như không nghe thấy, tiếp tục ôm cánh tay đứng ngoài xe: “Lạnh sao? Vẫn được mà, em còn trẻ, thân cường thể tráng không sợ lạnh.”
Anh không vội, chỉ bình tĩnh ở trong xe mắt to trừng mắt nhỏ với cô: “Lúc này anh nghĩ không bắt taxi được.”
“Ngồi tàu điện ngầm cũng rất nhiều người.”
“Địa điểm ăn uống là ở khu Quốc Kim, nếu đi bộ thì phải băng qua hai cây cầu vượt.
...
Thấy cô bất động, anh khẽ xắn tay áo len lên, đôi mắt đẹp chợt lóe: “Trong xe rất ấm.”
“...”
Cao Gia Tiện nghiến răng tại chỗ chiến đấu trước sự cám dỗ của chủ nghĩa tư bản, chiến đấu đến cùng... Một cơn gió thấm vào ruột gan thổi qua khiến cả người cô run lên, cô thật sự không còn cách khác, đành hậm hực xụ mặt leo lên xe.
Mẹ nó, sớm biết vậy hôm nay đã không mặc váy liền áo và tất liền quần!
Thắt dây an toàn, cô xoa xoa hai tay, tức giận nói: “Em muốn đến trung tâm thương mại trên đường Phục Thành.”
“Nếu em định mua gì đó cho bố mẹ anh.” Anh bật máy sưởi trong xe cao hơn một chút, chỉ vào ghế sau của xe, “Anh đã mua rồi.”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại thấy một vài chiếc túi được đóng gói cẩn thận đã được xếp ngay ngắn trên băng ghế sau của xe, trong đó còn có một số thương hiệu cao cấp đắt tiền.
Cao Gia Tiện thu lại ánh mắt: “Dì Chúc bây giờ thích dùng những nhãn hiệu này?”
“Mẹ anh không để ý nhiều như vậy, những nhãn hiệu đó đều dành cho thím anh và những người khác.” Anh chậm rãi nói, “Thím anh bọn họ tương đối... chú ý đến giá trị hàng hóa, vì vậy anh đã mua nhiều hơn.”
“Thím của anh là...” Cao Gia Tiện lập tức nắm lấy thông tin mấu chốt, “Mẹ kế của Chúc Tịnh?”
Chúc Trầm Ngâm khẽ liếc cô một cái, “ừ” một tiếng.
Sắc mặt Cao Gia Tiện đột nhiên trở nên khó coi hơn: “Bọn họ đến thật sao!?”
Thảo nào hôm nay Chúc Trầm Ngâm lại hào phóng khi mua quà, bởi vì những người ham vật chất đó lát nữa cũng sẽ xuất hiện.
Cô cầu mong một ngày hôm nay đừng để cô nhìn thấy những người đáng ghét đó mà khiến cô giảm thọ, kết quả, thật sự sợ cái gì thì cái đó tới.
“Ban đầu anh cùng bố mẹ nói bốn chúng ta ăn tối là được, nhưng bố anh nhất quyết gọi họ.” Chúc Trầm Ngâm nói, “Bố anh nghĩ ông ấy là con trưởng Chúc gia, phải chiếu cố mọi người. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta về nhà anh với tư cách là vợ chồng, nên ông ấy không thể mất mặt mũi được.”
Mặc dù vẻ mặt của anh trông không quá khác biệt, nhưng cô có thể mơ hồ cảm nhận được giọng điệu của anh không giống ngày thường, rất ôn hòa.
Cô đặt một dấu chấm hỏi trong lòng, rồi nói với anh: “Vậy thì em phải nói với anh những lời không hay trước, những con người xấu xa đó đã làm Chúc Tịnh tổn thương như vậy, đối mặt với bọn họ, em sẽ không cho sắc mặt dễ nhìn.”
“Em không cần cho bọn họ sắc mặt xem trọng.” Anh nhẹ nhàng cất lời, “Bởi vì anh cũng sẽ không cho.”
Cao Gia Tiện giật mình, quay đầu nhìn anh, phát hiện vẻ mặt của anh rất nhẹ.
Nhưng đó là điều bình thường, tình anh em giữa anh và Chúc Tịnh rất tốt, việc không thích gia đình đó cũng rất bình thường.
Lúc này cô chuyển đề tài, lấy điện thoại di động ra, mở WeChat của anh: “Mặc kệ người ta ghê tởm thế nào, những món quà anh mua cho bọn họ, anh báo giá tổng đi, em chuyển khoản cho anh.”
Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu bất lực: “Em một hai phải tính toán mọi khoản với anh rõ ràng như vậy phải không?”
Tay chuyển tiền của Cao Gia Tiện dừng lại: “Làm ăn không phải đều như thế này sao? Hai chúng ta còn không thân, ngay cả người thân anh em còn phải tính rõ ràng kia kìa!”
Anh cười tức giận: “Vậy thì theo lời em nói, mỗi lần em ngồi xe của anh còn phải trả một nửa tiền phí và tiền xăng xe cho anh sao?”
Cô không ngẩng đầu lên, đếm trên đầu ngón tay: “Ồ, anh nhắc em, xác thật phải trả tiền đấy, em đã ngồi xe của anh ba lần rồi.”
Chúc Trầm Ngâm: “...”
Lúc này xe vừa tới ngã tư, đèn đỏ bật sáng, Chúc Trầm Ngâm nhẹ nhàng đạp phanh.
Cao Gia Tiện vừa đếm tiền vừa cầm điện thoại, nhưng không để ý đến động tĩnh bên cạnh. Một giây tiếp theo, cô nhìn thấy một bàn tay thon thả, trắng nõn từ bên cạnh nhẹ nhàng rút điện thoại ra khỏi tay mình.
Cô há miệng, bối rối quay mặt sang.
Anh đặt điện thoại di động của cô vào khoảng trống trên cửa xe ô tô, nói với giọng nhẹ nhàng: “Đừng nghịch điện thoại trên xe.”
Cao Gia Tiện đặt lên trán ba dấu chấm hỏi lớn: “Em đâu có lái xe! Tại sao không thể nghịch điện thoại??”
Chúc Trầm Ngâm nói: “Em chưa nghe tin tức về việc hành khách bị tài xế bắt cóc khi đang nghịch điện thoại trên xe sao?”
Cô đem lời anh nói ở trong đầu dạo một vòng, mặt lập tức nóng lên, nhướng người mạnh miệng nói: “Chẳng lẽ anh bắt cóc em?”
Anh một tay xoay vô lăng, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Nếu em lại tức giận với anh, có lẽ anh sẽ.”
Cao Gia Tiện nhìn sườn mặt anh tuấn tú, tức khắc cảm thấy nóng hơn.
Cô ngả người về ghế phụ, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng thì thào nói: “Rốt cuộc ai giận ai...”
Anh nghe rõ ràng tiếng lẩm bẩm nhỏ của cô: “Em nói gì?”
Cao Gia Tiện nháy mắt bị kích thích... Anh mắc chứng dễ qyên sao? Tối hôm qua anh vừa làm cho cô bốc khói nghi ngút, hôm nay lại còn cắn trả??
Vì vậy, cô quay mặt đi không chịu thua kém, chỉ vào quầng mắt dưới mắt của mình: “Anh không nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của bổn cô nương à?”
Lúc này, việc đánh thắng bằng khẩu hình là ưu tiên hàng đầu, Cao tiểu thư hoàn toàn quên mất cô không nên thể hiện trước mặt anh rằng đêm qua cô đang tức giận là vì cảm thấy anh đối tốt với cô là có mục đích.
Nghe vậy, Chúc Trầm Ngâm bình tĩnh nhếch lên khóe miệng, tiếp tục nói theo lời cô: “Đó thực sự là lỗi của anh, cho nên anh không phải vội vàng đến đây dỗ em sao?”
Cô ngây ngẩn cả người.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả việc cô chiến thắng nhanh chóng trong trận đấu kịch liệt này là anh đã thực sự cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình, và nói hai chữ “dỗ em“.
Chẳng trách hôm nay anh xuất viện sớm thay cô mua đồ, còn cố ý đến đơn vị đón cô.
Chẳng lẽ anh thực sự biết tại sao đêm qua cô không vui?
Cao Gia Tiện im lặng một lúc, chìm sâu vào trầm tư.
Chúc Trầm Ngâm thấy cô rốt cuộc cũng dừng lại, lúc này anh mới không nhanh không chậm thốt một câu: “Sau này nếu em cái gì cũng muốn chuyển tiền cho anh, từ nay về sau điện thoại sẽ do anh bảo quản thay em.”
Cao Gia Tiện thoát ra khỏi suy nghĩ, cắn chặt môi: “... Em không bao giờ thích mắc nợ người khác.”
Anh đáp: “Anh cũng rất nghiêm túc.”
Sau đó anh không nói gì nữa, cả xe im phăng phắc, Cao Gia Tiện không có di động, cô chỉ có thể nhìn dòng xe cộ tấp nập ở Thường Xuyên về đêm bên ngoài cửa kính ô tô, tiếp tục suy nghĩ về những gì anh vừa nói trong đầu.
Không biết tại sao, tuy rằng cô rất thô lỗ, nhưng nếu anh thật sự muốn làm chuyện nghiêm túc, cô sẽ không tiếp tục bướng bỉnh với anh.
Nói như thế nào nhỉ?
Từ nhỏ đến trưởng thành, tuy rằng người này luôn nhìn rất hiền lành không có nóng nảy, nhưng nếu thật sự nổi giận, hiệu quả vô cùng xuất sắc, nhìn một cái sẽ khiến người ta cảm thấy rất sợ hãi. Chính vì vậy mỗi khi chọc tức anh, cô lại tìm cớ bỏ trốn ngay lập tức.
Ba mươi sáu kế, bảo vệ tính mạng là quan trọng.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định hôm nay sẽ không chọc tức anh nữa, cũng sẽ không nhắc đến chuyện chuyển tiền cho anh.
Nhà hàng nơi họ dùng bữa tối ở trung tâm Quốc Kim trong thành phố. Mười lăm phút sau, Chúc Trầm Ngâm đã đỗ xe chắc chắn trong ga ra dưới tầng hầm, Cao Gia Tiện cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe.
“Chờ đã.” Lúc này Chúc Trầm Ngâm đã hạ hỏa đột nhiên ngăn cô lại.
Cô quay lại thì thấy anh cầm chiếc điện thoại di động bị tịch thu lúc trước của cô, đưa lại cho cô.
Cao Gia Tiện vừa định cầm thì thấy tay anh đang cầm điện thoại hơi giơ lên.
Cô lấy không được, vẻ mặt “anh muốn chết sao” nhìn chằm chằm anh.
Bởi vì xe đã tắt máy và bên trong hơi tối, cô nhìn thấy đôi đồng tử xinh đẹp của anh đang lặng lẽ nhìn cô, sau đó cô nghe thấy anh thì thầm: “Tên anh là gì?”
Cô sửng sốt một chút, câu nói đến bên miệng “Anh có tất xấu sao” nghẹn trở về: “... Chúc Trầm Ngâm.”
Người này lái xe choáng váng rồi sao? Tên của mình cũng không biết?
“Ừ.” Sau đó anh khẽ buông ngón tay xuống, đặt chiếc điện thoại vào lòng bàn tay cô với vẻ hài lòng, “Anh không phải là người khác.”
Cao Gia Tiện siết di động sửng sốt vài giây, cho đến khi anh mở cửa bước xuống xe, cô mới hiểu ra ý của anh.
Cô nói cô không thích nợ người ta. Anh nói tên của anh không phải là người khác.
Ý anh là - cô không thể nợ người khác, nhưng cô có thể nợ anh.
Sau khi Cao Gia Tiện xuống xe, trực tiếp cởi áo khoác ra.
Chúc Trầm Ngâm nhấc tất cả những món quà ra khỏi ghế sau xe, cầm trên tay, thấy cô cầm trên tay chiếc áo khoác, anh liền nhắc nhở cô: “Ở dưới tầng hầm vẫn còn khá lạnh.”
“... Anh quản em à,“ cô bước nhanh đến gần anh, ngăn không cho anh nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của mình, “Em nóng.”