Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 10: Chương 10: Có phải thịt ba chỉ hay không




Thi đấu xong thì Vân Nhiêu cũng biết mình vô lễ quá rồi.

Thật ra lúc không thấy gì hết thì tai cô thính hơn hẳn. Khi cố gắng nhớ lại, trong cái tiếng cười cợt đáng chết đó không có giọng Cận Trạch. Mà hình như người đưa cô về đường chạy cũng là anh.

Thế nhưng lí trí của cô đã bị cơn thịnh nộ ăn mòn. Lúc ấy, ba chữ “thịt ba chỉ” đã phi tùm lum vào cả bốn người.

Cô đã chạm vào cơ bụng của đàn anh, check hàng của anh luôn.

Nói vậy là cô đã đả kích cả anh rồi.

Không biết nghĩ đến điều gì mà mi cô giật giật, gương mặt bỗng nóng rực lên.

Thật ra thì…. không phải thịt ba chỉ đâu.

Nó cứng lắm, còn cảm nhận được cả múi.

*

Bấy giờ, cô đang ngồi một mình trong kí túc với cốc nước lạnh được rót đầy từ buổi sáng ở góc bàn.

Cốc nước pha giữa màu hồng và trắng cùng với đôi tai thỏ dài.

Vân Nhiêu nâng cốc lên môi rồi nốc hết cả cốc nước lạnh.

Suốt thời gian sau ấy, cô nhéo đôi tai thỏ trên cốc nước rồi chìm vào những suy nghĩ bộn bề.

Phải nhanh xin lỗi những người vô tội đã bị cô tổn thương mới được.

Thế phải xin lỗi thế nào bây giờ?

Ờm…..

Đàn anh, em xin lỗi. Thực ra cơ bụng của anh cứng chết đi được chứ không mềm như thịt ba chỉ đâu….

Thà bảo trời giết cô còn hơn!

Vân Nhiêu nằm sụp xuống bàn, cái cốc rỗng tuếch cũng vật xuống rồi lăn lông lốc xong chững lại bên tay cô.

Cô muốn quên đi hết chuyện này.

Dù không thể quên cũng phải giả vờ quên.

Cận Trạch tốt thế thì chắc chắn anh sẽ không để bụng đâu.



Vào ngày đại hội thể thao thứ hai, các phần thi sẽ kết thúc trước bốn giờ chiều.

Một tiếng sau đó sẽ là lễ bế mạc và trao thưởng.

Toàn trường đã tập trung ngồi tại sân thể chất, khoảng đất bạt ngàn trông đến là hùng vĩ.

Hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu đầu tiên. Người thầy mũm mĩm, mặt cũng tròn xoe, nom cực kì phúc hậu. Trong tên thầy cũng có chữ “Phúc” nên học sinh cũng gọi thầy là “Phúc đại ca”.

Lãnh đạo trường ở Trung Quốc ông nào cũng như ông nào. Bài phát biểu nào cũng là bài hát ru đỉnh nhất với học sinh.

Trì Tuấn cứ ngó trước ngó sau rồi đập vào lưng Cận Trạch đang ngồi trước mình.

Cận Trạch đang ngủ tự dưng bừng tỉnh vì bị đập vào lưng. Anh trợn trừng mắt, thấy Vân Thâm ngồi trước mặt đang đặt sách bài tập trên đùi, cặm cụi làm bài.

Anh kêu cứu rồi đạp thẳng người Vân Thâm: “Đang ở nơi công cộng, để ý tí đi, mày làm cả lớp khóc thét giờ.”

Cậy có chủ nhiệm đang đứng trên quan sát, anh chắc mẩm Vân Thâm sẽ không vồ vào đánh mình đâu.

Y rằng, Vân Thâm chỉ phủi phủi vết giày của anh rồi thôi.

Sau buổi trưa, mặt trời lơ lửng giữa trời cao, ánh nắng chói chang nhưng lại tản ra hơi ấm nhạt nhòa.

Bão đã qua được bốn ngày nhưng cơn gió chiều nay vẫn lồng lộng như thế, táp vào mặt khiến người ta đau điếng.

Đến tiết mục trao giải, chủ nhiệm vẫy tay với Cận Trạch, bảo anh lên đứng đợi ở đầu hàng.

Anh được nhận giải thưởng cá nhân nhờ tổng điểm của mình. Ngoài ra anh còn là lớp phó thể dục nên đại diện cho lớp lên sân khấu để nhận cả hai giải.

Ngay cái khắc anh đứng lên, đôi chân vừa mới đạp Vân Thâm đã bị nghiệp quật rồi.

Lúc anh mới đi được một bước, Vân Thâm đã đè giày anh xuống.

– Đcm mày, đi chân đất lên đi!

Cận Trạch sững lại, anh còn là hotboy nên không biết bao nhiêu ánh mắt đang dán lên người anh.

Mắt anh giật giật, không thể mở mồm chửi banh lên được, đành đàm phán một cách kiên nhẫn:

– Anh Thâm, giờ em lên đại diễn cho hình tượng của 127 bọn mình đấy.

Anh đứng nguyên tư thế không rút chân ra được hơn 10 giây, mãi đến khi chủ nhiệm ở trên gọi anh: “Nhanh lên, đừng có giả vờ giả vịt với thầy” thì Vân Thâm mới miễn cưỡng tha cho anh.

Bục nằm ngay giữa khán đài, cao chừng sáu mét.

Bấy giờ, Vân Nhiêu đang đứng trong cánh gà ngay cạnh sân khấu, trông ra ngoài cửa sổ. Cô là thành viên của đội lễ tân, lát nữa sẽ mang huy chương và giấy khen lên sân khấu để trao giải cho những người chiến thắng.

Hôm nay cô mặc chân váy chữ A phong cách đại học. Trên mặc sơ mi trắng, dưới mặc váy kẻ sọc xếp ly màu đỏ, cao trên đầu gối. Đồng phục chung một size nhưng vì chân cô dài nên trông váy ngắn hơn các thành viên khác.

Lúc đợi lên sân khấu chán chết đi được, đã thế còn chả có chỗ ngồi. Thành ra, cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát biển người đen mịt bên dưới.

Thị lực của cô rất tốt, chưa gì đã nhận ra nhiều người chỉ qua dáng mặt và đường nét trên khuôn mặt.

Không hiểu sao, cô nhìn lớp 127 còn nhiều hơn thời gian cô nhìn lớp mình.

Sau đó, cô thấy Cận Trạch đứng trong gió đang phải kéo chân lên mất 10 giây, hành động ngộ quá thể.

Bạn nữ bên cạnh tự dưng nói: “Cận Trạch lên đầu hàng để đợi nhận giải đấy!”

Một giọng nói khác lại vang lên, đan xen nét cười: “Trước khi lên sân khấu tớ cố tình ngó qua bảng xếp hạng. 127 của anh ấy đứng thứ bảy, theo vị trí của bọn mình thì khả năng cao tí nữa tớ lên trao thưởng cho anh ấy đấy.”

– Trời trời, tớ muốn đổi chỗ với cậu!

– Đừng đừng, đội trưởng xếp vị trí hết rồi, cậu muốn đổi chỗ thì đi tìm chị ấy ý. Với cả cậu đứng ở center luôn còn gì.

– Center là gì cơ…

Vân Nhiêu đứng gần cuối, cô im lặng nghe các bạn tỉ tê với nhau, không mang đến cảm giác tồn tại chút nào.

Lễ trao giải chính thức bắt đầu. Đầu tiên sẽ trao thưởng cho những học sinh lớp 10 có tổng điểm xuất sắc nhất.

Cô cầm khay bước ra ngoài cánh gà, sắc mắt bỗng tái đi.

Gió to quá.

Bọn cô đang đứng ở chỗ cao, cũng chẳng có đồ gì để che chắn. Từ phía Nam, cơn gió lồng lộng ào qua, mà Vân Nhiêu lại đứng cuối hàng, các bạn nữ ở trên được cô chắn cho nên không cảm thấy nghiêm trọng như cô.

Váy… cứ bị gió tốc lên mãi.

Cô bưng khay bằng hai tay nhưng cứ phải buông một tay xuống để giữ váy.

Học sinh nhận giải và ban lãnh đạo cũng đã vào vị trí. Hàng nghìn đôi mắt đang ngước lên sân khấu, dường như tim cô đã nhảy ra khỏi lồng ngực dưới bằng đấy cái nhìn.

Mặt cô tái nhợt đi, vầng trán rịn mồ hôi.

Khay vừa to vừa nặng, Vân Nhiêu không cầm bằng một tay lâu được, lắm lúc phải đi ra rìa rồi mới thả tay xuống để kéo váy.

Thâm tâm cô đang cầu trời khấn phật, xin trời hãy mau cho gió đi đi.

Dưới cánh trái sân khấu, cách hơn chúc bậc thang, Cận Trạch đang xếp hàng chờ lên nhận giải bỗng thấy Vân Nhiêu có gì đó không ổn.

Loáng chốc đã đến lớp 12 lên nhận thưởng. Anh bước lên sân khấu, đội lễ tân vào cánh gà sắp xếp huy chương và bằng khen xong cũng đi ra.

Ban gái khi nãy đoán trúng phóc, Cận Trạch đứng trước mặt cô rồi.

Anh cũng đứng ngay gần Vân Nhiêu, cả hai đứng chếch chếch nhau.

Bộ đồng phục hè màu trắng của người anh đã tôn lên một tinh thần tươi sáng rạng ngời.

Con trai thời nhổ giò thường rất gầy nhưng tạng người anh đẹp vô cùng, bờ vai thẳng và rộng, eo thon, chân dài. Vì anh thích vận động nên cơ nào ra cơ nấy. Lúc gió thổi thì áo đồng phục rộng thùng thình sẽ dính sát vào người. Dường như, hình ảnh ấy đã khiến các cô gái trong đội lễ tân đỏ hết cả mặt.

Anh nghiêng đầu, nhướn mày với Vân Nhiêu. Cô chỉ liếc anh rồi quay ngoắt đi.

Môi cô bợt bạt, hai chân thì chụm sát vào nhau.

Khi lãnh đạo trường đến trao huy chương cho Cận Trạch, anh hơi nhìn xuống, vừa khéo lại thấy váy cô bay lên, bắp đùi trắng nõn bỗng đập vào mắt anh.

Cô vội giữ váy lại, bất chấp hết tất cả.

Tiếp đó, lãnh đạo và vận động viên giành giải sẽ ra quay ra mặt sân để khoe giải thưởng và chụp ảnh với nhau còn đội lễ tân thì đứng ở đằng sau.

Đến khi xếp hàng để xuống sân khấu, Cận Trạch cũng không nhìn Vân Nhiêu nữa.

Anh lững thững về hàng, thầy chủ nhiệm nhìn anh đầy tự hào vì đã làm rạng danh cho lớp, đang định vỗ vai anh để khích lệ. Ai ngờ, còn chưa chạm tay vào vai thì anh đã chạy vụt về hàng nam.

Lưng áo đồng phục của anh phồng lên, khuôn mặt anh đón lấy ánh nắng, hệt như một cơn cuồng phong suồng sã, thổi tung trái tim của bao người con gái.

– Cận Trạch! Vẫn còn giải của lớp mà, em về làm gì đấy?

Chủ nhiệm hét lên.

Anh cũng chẳng ngoảnh mặt lại: “Em lên ngay đây ạ!”

Sau khi kết thúc trao giải cá nhân thì sẽ đến trao giải cho tập thể lớp.

Trên sân khấu, Vân Nhiêu đau khổ diễn đi diễn lại cảnh bưng khay bằng một tay, nhân lúc không ai để ý thì kéo váy xuống. Con tim cô cheo leo giữa không trung, sắp chết lặng đi rồi.

Chỉ khi vào cánh gà đổi bằng khen thì cô mới được nghỉ một lúc.

Bạn nữ bên cạnh lại mở lời, bảo tập thể 127 giành giải ba của hạng mục này đấy, lần này Cận Trạch sẽ đứng đối diện với ai đây.

Ai, ai, ai, chẳng ai ngờ người đó lại là Vân Nhiêu.

Anh cố tình xin đổi vị trí sang chỗ bên rìa.

Lúc anh đứng yên trước mặt, cô cảm giác ánh mặt trời chói gắt kia đã bị che khuất bởi bóng hình phổng phao của anh.

Thậm chí cơn gió tác quai tác quái kia cũng đã lắng xuống rồi.

Bởi vì anh đã đứng dịch ra ngoài để chặn đầu gió.

Bởi vì anh đứng sai chỗ nên lúc trao thưởng cũng loạn cào cào.

Nhân lúc ấy, Cận Trạch đã nhét mấy thứ nặng trĩu vào tay cô. Anh đứng khuất bóng, ánh mắt màu hổ phách đong đầy những tia sáng rực rỡ. Anh nói rất khẽ, thầm thì vào tai cô:

– Kẹp hai cái này vào trong váy.

Vân Nhiêu gật đầu cái rụp.

Không hiểu vì sao ánh mắt cô bỗng cay xè đi.

Tay cô cầm hai cục nam châm. Chúng rất nóng, cái nóng ấy đến từ hơi ấm của tay anh. Kiếm Hiệp Hay

Cô không dám nhìn vào mắt anh, sợ mình bất cẩn thì sẽ bật khóc mất.

Đến khi trao giải xong, Vân Nhiêu vào cánh gà, lặng im kẹp nam chân vào trong váy.

Chiếc váy bỗng trùng xuống. Mặc dù trông xấu nhưng gió không tốc lên được nữa rồi.

Cuối cùng thì cô cũng đứng thẳng được, hoàn thành công việc lễ tân một cách tử tế.

Sau ấy vẫn còn các giải thưởng khác. Đến lúc trao giải chạy tiếp sức, lòng cô lại căng thẳng hẳn lên.

Bấy giờ, cô không lo lắng đến việc sẽ bị hớ hênh nữa rồi. Trái lại, cô còn bắt đầu mong đợi.

Vì Cận Trạch lại sắp lên sân khấu, lớp anh đã giành giải nhất toàn trường ở bộ môn chạy tiếp sức.

Nhạc nền của lễ trao giải cũng tưng bừng và sống động cực kì.

Trong nhịp trống nhịp nhàng, Vân Nhiêu mỉm cười, tha thiết chờ đợi anh lên sân khấu.

Anh lên nhận giải nhất, sẽ đứng ở giữa sân khấu để được hiệu trưởng trao giải.

Bạn nữ đứng trước mặt cô bỗng quay lại hỏi:

– Cậu với Cận Trạch có quen nhau không đấy. Lần trước lên sân khấu, trông anh ấy như kiểu cố tình gặp cậu ý.

Vân Nhiêu ngẫm nghĩ, giải thích tầm bậy tầm bạ: “Anh tớ là bạn cùng lớp của anh ấy, nhờ anh ấy đưa cho tớ ít đồ.”

– À.

Bạn nữ bán tin bán nghi.

Khi ra ngoài trao thưởng, Vân nhiêu rướn lên, thấy Cận Trạch đững giữa đội hình, nụ cười đong đầy trên gương mặt điển trai ấy, nom có vẻ chẳng dè dặt gì hết.

Sau ấy, cô nghe thấy anh gọi tên một bạn nam.

– Trần Ý Chu, đổi chỗ cho tôi đi.

Bạn nam thấy anh đứng ở ngai vàng center thì gật đầu: “Quá được luôn!”

Hai người lên sân khấu nhận giải, đổi chỗ cho nhau ngay trước mắt hiệu trưởng. Đại ca Phúc biết Cận Trạch vì hồi lớp 11 anh là chủ nhiệm câu lạc bộ kịch, đại diễn cho trường tham gia rất nhiều buổi diễn của thành phố nên tiếng tăm bay xa lẫy lừng.

– Tiểu Trạch.

Đại ca Phúc gọi anh: “Đừng cạnh thầy, đừng có đi lung tung.”

Hiệu trưởng lên tiếng rồi, lãnh đạo trường với học sinh im thin thít không dám nói gì.

Trưởng ban quản lí đội lễ tân, phụ trách lễ trao giải sợ hết hồn, đánh mắt sang phía Cận Trạch. Ánh mắt ấy nóng rực như thể sắp lột da anh ra vậy.

Anh quay đầu lại, rõ ràng bị bắt quả tang mà mặt anh chả chột dạ gì hết. Anh cất lời, giọng điệu liều ăn nhiều:

– Thầy hiệu trưởng ơi, lớp bọn em giành giải nhất thì em phải đứng ở đầu hàng chứ ạ.

Nói có sách mách có chứng, rất chi là khí phách.

Đại ca Phúc tốt tính đó giờ, thầy cũng rất thích anh nên tự dưng mỉm cười rồi chiều theo anh.

Được có vậy, Cận Trạch rời xa vị trí center cạnh hiệu trường, đi ra “đầu hàng” ở cánh nam.

Anh hơi cúi đầu nhìn Vân Nhiêu, còn nháy nháy mắt với cô:

– Đàn em, lâu rồi không gặp.

Dường như cơn gió lồng lộng suốt buổi chiều đã chững lại rồi.

Tiếng gió, tiếng nhạc nghi thức, tiếng người ồn ã, hết thảy những thanh âm ngoài kia đã biến tai khỏi bờ tai.

Đôi mắt màu hổ phách ấy thăm thẳm đến nỗi có thể hút cô vào.

Rõ ràng mới gặp hai lần thế mà bảo lâu rồi không gặp.

Vân Nhiêu bưng khay một cách tử tế, không nói gì hết. Cô sợ rằng ngay khi cô cất tiếng thì con tim đang loạn nhịp đến mất kiểm soát của cô sẽ bị vạch trần mất.

Nếu lần trước anh đến tìm cô để đưa nam châm cho cô đã khiến lòng cô xúc động dạt dào.

Thế thì bây giờ…

Anh đến tìm cô chỉ để trêu cô bằng một câu nói hóm hỉnh mà thôi.

Cô thật sự rất vui, nhưng càng ngày, những xúc cảm lạ lùng ấy lại càng sinh sôi.

Sau khi trao giải, Cận Trạch quay ra mặt sân như mọi người, khoe cho toàn trường nhìn thấy giải thưởng của mình.

Cơn gió thét gào lại bắt đầu tấn công mãnh liệt.

Bấy giờ, Vân Nhiêu chẳng hể bị ảnh hưởng nhưng mấy bạn nữ đứng cạnh cô đã hốt hoảng kêu lên khe khẽ.

Cận Trạch nghe thấy nên nghiêng đầu ngó ra sau. Khoánh khắc ấy, cô nghe thấy lời anh thì thầm, dường như chỉ mình câu nghe được cái giọng cà nhỗng của anh:

– Chậc, gió này yếu quá.

Giọng anh có vẻ nghiền ngẫm: “Phải mạnh hơn tí nữa.”

Trái tim Vân Nhiêu còn chưa hết loạn nhịp thì cô đã cau mày.

Cô chẳng ngờ, đàn anh lại là người mất nết đến như vậy. Cô không chịu được nữa phải khịt mũi, cộc cằn.

Cận Trạch chuẩn bị xuống sân khấu. Anh quay người sang bên cô, dài giọng, đã thế còn đan xen cả sự buồn bực trong ấy:

– Tốt nhất thì gió thổi tung áo anh lên…

Anh ngừng lại, nhoẻn môi cười:

– Thế thì em gái nào đó mới thấy rõ được đây có phải thịt ba chỉ hay không.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chó Trạch: Có giỏi thế nào đi nữa cũng không thể vượt mặt được thịt ba chỉ:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.