Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 11: Chương 11: Không muốn để anh đi à?




Tiếng chuông báo thức dập dồn đã khiến giấc mơ tan vỡ. Vân Nhiêu mở mắt, việc đầu phải làm ấy là nhìn đồng hồ trên điện thoại.

5 giờ 5 phút sáng, vừa kịp chuyến bay.

Cô ngồi dậy, áp mu bàn tay lên gò má thì thấy nóng bừng bừng. Tim cô đang đập như thể vừa bị tàu hỏa đâm trên đường sắt, tiếng thình thịch thình thịch chả tao nhã chút nào.

Thật ra thì cô ít khi mơ về hồi cấp ba.

Câu chuyện ấy đã xa quá rồi, tựa như một cuộn giấy đã ố vàng với những nét bút mờ ảo của vùng kí ức. Nhưng cơn mơ hôm nay sinh động và đượm hương như thế, dường như đã kéo cô trở về cái thuở mới biết yêu trong thoáng chốc.

Vân Nhiêu không vui lắm. Hôm qua cô mới gặp Cận Trạch mà giờ người ta đang ở ngay cạnh phòng cô.

Dù là quá khứ hay hiện tại, dù là trong mơ hay ngoài đời thì anh vẫn chăm sóc cô như một người em gái.

Giấc mơ của cô đã bài tiết ra thứ dopamine khó chịu này.

Cô nhảy bật xuống giường, kéo rèm cửa của phòng khách sạn ra hết cỡ.

Khung trời vẫn đen mịt, phía chân trời xa xa đã rọi lên những tia sáng bàng bạc nhưng hẵng còn nhỏ nhoi lắm.

Cô đứng bên cửa hít một hơi thật sâu.

Cô thích ngắm nhìn thế giới này, đất trời rộng lớn để làm nổi bật lên một sự nhỏ bé. Khi đã hiểu được rằng bản thân mình vô cùng bé nhỏ thì bạn sẽ không bị vây khốn bởi những xúc cảm chẳng tỏ rõ thành lời.

Cô có thể cảm nhận được cơ thể mình đang từ từ hấp thu dopamine và adrenaline nên cuối cùng cũng đã quay lại trạng thái ổn định trong tích tắc.

Vân Nhiêu vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi mang hết hành lí ra khỏi phòng khách sạn chỉ trong đúng 15 phút.

Cô đứng đực trước cửa phòng Cận Trạch, nhắn tin cho anh:

Anh, chào buổi sáng~ Em về nước trước đây, anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé.

Nhắn xong thì cô cất điện thoại vào túi.

Sau khi kéo vali vào thang máy thì di động đổ chuông.

Cận Trạch: Chào buổi sáng.

Vân Nhiêu ngạc nhiên: Anh đã dậy rồi á?

Cận Trạch: Ừ, lệch múi giờ quá.

Cận Trạch: Tài xế đang đợi em trước cửa khách sạn, biển xe *****

Thang máy từ tầng 22 đi xuống đều đều, dải đèn trên đầu ngập sắc vàng ấm áp.

Cô cầm điện thoại bằng hai tay, mất một lúc lâu mà cũng không biết nên trả lời anh thế nào.

Nói thật, nếu Vân Thâm gần gũi được bằng một nửa Cận Trạch thì cuộc đời ngắn ngủi của cô đã chẳng phải dành cả thời thanh xuân quý báu để cầu xin ông trời cho mình đầu thai lần nữa.

Cả nghìn câu chữ đang nằm trong bụng nhưng cuối cùng cô chỉ trả lời ngắn gọn:

Vâng ạ, cảm ơn anh [đáng yêu]

Cận Trạch không nhắn cho cô nữa.

Bước ra ngoài khách sạn, Vân Nhiêu thấy ngay chiếc xe ấy. Bác tài là người Trung Quốc, không chỉ xuống xếp hành lí giúp cô mà còn có lòng đưa cả bữa sáng cho cô.

Cô ấm lòng, trên đường đi cứ chuyện trò với bác đủ mọi kiến thức cả trong lẫn ngoài nước.

Tài xế thấy cô hiền dịu, nói chuyện cũng thân mật nên cuối cùng đã hỏi một câu mà bản thân đã phải nín nhịn quá rồi:

– Cô Vân, cô với, thầy Cận là… bạn à?

Bác rất do dự khi nói ra chữ “bạn”, dè dặt vô cùng.

Cô “Vâng” với bác nhưng ngay sau đó đã thấy có gì sai sai nên phải tiếp lời ngay:

– Cháu là em của bạn thân anh ấy, anh ấy chăm sóc cháu lắm ạ.

Đâu phải chăm sóc thôi đâu.

Không chỉ sắp xếp xe đưa đón mà còn nhờ người mua bữa sáng từ sáng sớm. Một bữa sáng tiện lợi thì không thể để nguội được. Nhưng đây là nước Ý với nhịp sống vô cùng chậm rãi, khéo 10 giờ sáng cũng chẳng có cửa hàng ăn nào mở, làm khó cậu nhóc đi mua bữa sáng kinh khủng.

Bác tài gật đầu, có lẽ bác thấy dò hỏi cuộc sống riêng tư của idol thì không hay lắm nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Vân Nhiêu cúi đầu cắn một miếng bánh phô mai thịt xông khói nóng hổi.

Bánh mềm, có hơi mằn mặn. Ăn với sữa thì lại rất vừa phải.

Cô thầm nghĩ trong đầu, cô cũng muốn làm fan em gái vừa phải như thế. Nếu anh nguyện lòng xóa chữ fan đi nữa thì sẽ tốt biết bao.

*

Cận Trạch đặt vé về nước lúc 4 giờ chiều theo giờ địa phương.

Tối qua, mãi đến đêm thì anh với Lạc Ngôn mới đi xe từ bữa tiệc về đến khách sạn.

Vân Nhiêu đi lúc năm giờ sáng, lúc ấy anh không dậy mà thực chất là anh không ngủ chút nào.

Hơn bảy giờ lại nằm xuống nhưng chưa đến trưa thì anh đã dậy rồi.

Buổi chiều trong nước, anh Hoa mở họp online, Cận Trạch với Lạc Ngôn cũng tham gia, ekip bàn với nhau về chuyện chọn phim và những hợp tác kinh doanh quan trọng.

Cuộc họp ngắn ngủi, mất hơn nửa tiếng đã xong rồi. Lạc Ngôn thấy bọng mắt anh thâm xì thì khuyên anh về giường nằm nghỉ.

Anh nghe theo lời cậu. Quay về phòng, anh ngồi ở đầu giường, tiện tay mở di động lên check tin nhắn.

Group kí túc cấp ba lại xuất hiện lời mời chơi game.

Trì Tuấn: Chúng mày, tao lại bị người yêu đuổi ra ngoài phòng khách ngủ rồi.

Trì Tuấn: Laptop để trong phòng, không chơi game PC được, có đứa nào mang hai lọ thuốc trừ sâu ở đây không?

Trì Tuấn: @Vân Thâm, Vân Thầm đưa tao bay nhảy trong rừng đi, lâu lắm rồi không thấy mày onl đấy.

Vân Thâm: Đợt trước bận quá.

Vân Thâm: Vào game đi.



Cận Trạch: Còn thiếu người không?

Vân Thâm dụi mắt, nhìn lại vào màn hình di động.

Ờ hớ, không phải ảo giác rồi.

Trì Tuấn còn phấn khích hơn cả anh, call luôn trong nhóm:

– Lão Cận! Tao nhớ mày!

Cận Trạch khẽ cười, che giấu đi sự mệt mỏi trong giọng nói bằng tiếng uể oải lèm bèm:

– Rank em thấp lắm, có gì các anh gánh em nhé.

Vân Thâm nổi da gà: “Gánh mày thì được nhưng đừng có nulo nữa.”

Cận Trạch: “Ờ.”

Vào game xong, mọi người nhận ra rank của Cận Trạch được mỗi vàng, thế không chỉ là thấp thôi đâu.

Vân Thâm nổi tiếng với việc mất kiên nhẫn, nếu hôm nay không phải gánh ảnh đế Cận sống ẩn bao lâu thì anh đã say goodbye ngay từ lúc thấy cái rank này rồi.

Ba người bắt đầu tìm trận nhưng hai rank king với một rank vàng, chênh nhau cả một đoạn đường nên mất mấy phút mới tìm trận được.

Trì Tuấn: Nếu không chơi rank thì anh Vân để em đi rừng đi, cho em bung lụa một lần.

Vân Thâm: Ok.

Cận Trạch không có nhiều tướng lắm, anh chọn Tào Tháo đi top, Vân Thâm chơi Chu Du đi mid còn Trì Tuấn bảo bung lụa thì bung lụa hết mình, chọn Điêu Thuyền hoa hòe hoa sói để đi đánh rừng.

Vào game chưa đến năm phút, Vân Thâm đã thảm sát pháp sư của bên đối thủ tận hai lần ở đường giữa.

Cận Trạch đi top rảnh rỗi quá, ngoài ăn tài nguyên cả hai bên ra thì toàn đi loanh quanh rừng.

Đang đi thì anh bỗng gọi:

– Lão Vân.

Vân Thâm: “Anh Trạch gọi em chuyện gì thế ạ?”

Ấn đường anh thả lỏng, giọng anh khẽ khàng như thể anh chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi:

– Tiểu Vân Nhiêu với Tần Chiếu gì đó, giờ vẫn yêu nhau à?

Vân Thâm ngạc nhiên: “Mày hỏi em rể Tiểu Tần á hả? Vẫn nhớ nó cơ à?”

Em rể Tiểu Tần.

Gương mặt anh cứng đờ ra:

– Thì dạo này add wechat Vân Nhiêu nên tao tự dưng nhớ ra.

Vân Thâm thở dài: “Chia tay lâu rồi. Em rể Tiểu Tần cũng có bạn gái mới rồi.”

Được quá.

Lâu lắm rồi không được nghe thấy tin gì êm tai như thế này.

“Chia tay từ bao giờ đấy?” Anh hỏi tiếp.

– Chả biết, chắc chia tay lâu rồi. Từ lúc ở nhà đến giờ con bé cũng chẳng kể chuyện này ra.

Cận Trạch cụp mắt, lẳng lặng chuồn về rừng của mình, đánh thằng tay mơ Trì Tuấn.

Hồi mới quen Vân Nhiêu thì anh đã biết cô với thằng nhóc Tần kia là thanh mai trúc mã với nhau, còn thân hơn cả anh ruột.

Nửa năm đầu lớp 12, Vân Thâm cứ lải nhải bên tai anh mãi: “Em rể Tiểu Tần được đấy, mời khách hào phóng phết.”

Cận Trạch khịt mũi khinh khỉnh.

Năm 18 tuổi, anh đã vọng tưởng biết bao nhiêu lần rằng, nếu anh không phải đi du học thì đó có là Tần Chiếu là Tần Thủy Hoàng đi nữa, chỉ cần bọn họ không kết hôn thì anh vẫn có cơ hội.

Mà có kết hôn thì vẫn còn cách mà.

Sau này, chuyện du học chẳng thể áp bức anh được nữa. Ngày nào anh cũng như thằng điên, chỉ chăm chăm nghĩ ra kế hoạch du học xong thì phải giữ liên lạc ra sao, bao nhiêu lâu thì quay về gặp nhau một lần.

Ai ngờ anh còn chưa cưa đổ được cô thì đã xảy ra chuyện ngáng đường.

Những tự tin, những phách lối, những bạo dạn của năm 18 ấy đã kiệt khô.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đi du học như thể một con chó bị rơi xuống nước vậy.



– Lão Cận, mày kẹt trong tường à?

Trì Tuấn vừa điều khiển tướng pháp sư diêm dúa vừa lắc lư bên cạnh anh.

– Mạng kém à?

Cận Trạch ho khụ khụ, đi ra khỏi tường: “Tao ở nước ngoài, mạng chậm lắm.”

Anh trở lại đường top rồi ăn thêm đợt lính nữa. Còn ở đường giữa đang chiến tranh loạn lạc, Vân Thâm bất hạnh bị trụ của phe địch đưa về nơi suối vàng.

Vân Thâm bỏ điện thoại xuống, bỗng nhớ ra một chuyện, cười hì hì:

– Bé Trạch, hôm qua em tao nói với tao, nó đi phiên dịch ở nước ngoài, kiếm được 20 nghìn tệ ngay trong ngày đấy, còn tiêu hẳn bốn nghìn để mua quà sinh nhật cho tao. Mịa, suýt thì làm tao khóc vì cảm động.

Cận Trạch: “À.”

Vân Thâm nói tiếp: “Con bé bảo nó mua quà của hãng mày làm đại diện đấy, xong bảo tao đeo lên còn đẹp hơn mày vl luôn.”

Cận Trạch: “À vậy à.”

Mày cứ bô bô cái mồm đi.

Đợi tao chơi game xong, tao đăng Weibo cho quà sinh nhật của mày đi Tây Thiên luôn.

Chu Du là tướng phải sử dụng nhiều mana, sau khi Vân Thâm hồi sinh, chơi chưa được bao lâu thì mana đã cạn kiệt rồi.

Anh nhõng nhẽo, quấy rầy Trì Tuấn mãi, cuối cùng cũng nhận được bảo bối bùa xanh.

Trì Tuấn lười phải đánh trận giúp anh, thế là anh điều khiển Chu Du với không mana, dần dần hồi sinh được full bình.

Cận Trạch – nhân viên đi dạo chuyên nghiệp bước đến bên anh, Vân Thâm hết hồn:

– Cút xa tao ra, đừng có đoạt bùa xanh cưng của tao.

Bùa xanh cưng.

Cận Trạch khẽ cười, bỗng thấy hứng lên hẳn.

Khi Chu Du vất vả ăn bùa xanh đi đánh trận, đánh đến nỗi chỉ còn một giọt máu cuối cùng.

Người đàn ông họ Tào đi loanh quanh ngoài rừng đã đoạt lấy “bùa xanh cưng” của Chu Du chỉ với tuyệt chiêu vượt tường mà chẳng tốn sức chút nào.

Vân Thâm điên tiết: “Thằng tặc Tào! Mối thù cướp vợ không đội trời chung!”

Cận Trạch ung dung hỏi: “Cướp vợ, thế vợ mày ở đâu?”

Vân Thâm: “Bùa xanh là vợ tao.”

“Tào lao.”

Cận Trạch dựa lên đầu giường, đôi chân dài vắt chéo lên nhau. Anh tự dưng cong môi, giọng hờ hững lạ thường:

– Không có vợ, mang thứ khác ra thay đi.

Ít nhất phải là một thứ gì đó gần gũi thân cận để cho anh cướp một thể.

Ví dụ như em gái chẳng hạn, thế mới tốt.

*

Một ván mất 20 phút, Cận Trạch nuốt tài nguyên đến mức chính anh phải sợ hãi, chơi xong thì chủ động out game luôn.

Xúc cảm trong anh đã được thả lỏng, cảm giác như đặt lưng xuống là ngủ được ngay.

Vừa mới gối đầu thì điện thoại đã đổ chuông.

Chỉ bạn chí cốt mới biết được số riêng của anh nên anh chẳng thèm nhìn người gọi là ai mà ấn nghe luôn.

“A lô?” Giọng anh ngái ngủ.

– Tiểu Trạch, bố đây.

Một giọng nam điềm đạm vang lên ở đầu dây bên kia: “Nghe bảo con đang ở Ý hả?”

Anh day ấn đường: “Vâng.”

Dường như nghe thấy được sự lạnh lùng trong giọng nói của anh nên người ta nói hiền từ hơn hẳn:

– Bố nhắn Wechat hỏi Khải Hoa thì cậu ấy nói tháng năm con có được nghỉ một tuần, con muốn về nhà chơi mấy hôm không?

Nhà?

Cái chốn ở Mỹ đấy mà cũng được gọi là nhà ư?

Cận Trạch không muốn ngồi dậy, để mặc cho cơn mệt mỏi cuốn lấy mình, giọng anh lạnh tanh:

– Bố, giỗ mẹ cũng vào tháng năm, bố còn nhớ không?

Đầu bên kia bỗng im bặt.

Anh cười lạnh nhạt:

– Phải rồi, trí nhớ của bố kém mà. Không thì sao năm ấy, lúc mẹ sắp đi rồi mà bố cũng quên nói cho con.

*

Sao cứ ngắt điện thoại, anh nằm thẳng trên giường, đau đầu đến mức sắp vỡ tung.

Anh không hiểu Cận Thành nghĩ cái gì mà bảo anh về Mỹ.

Anh sẽ không về và cũng không muốn về.

Hoặc ấy là mong muốn của ông bà nội?

Những chuyện của quá khứ, ông bà không có tội tình gì hết.

Anh khốn đốn đến tột cùng và cũng mệt mỏi đến cùng cực, nhưng vì đau đầu quá nên cõi lòng mãi chẳng được bình yên.

Lúc mở điện thoại lên xem giờ, màn hình bỗng hiện lên tin nhắn Wechat.

Ai ngờ là tin nhắn của Vân Nhiêu.

[Ảnh]

Đàn anh! Em ở sân bay Phần Lan thấy được poster anh làm đại diện thương hiệu đấy!

Cận Trạch nhổm dậy, dựa lên đầu giường:

Phần Lan?

Vân Nhiêu: À, em quên bảo với anh, em trung chuyển ở Helsinki.

Anh tự dưng bật cười vì bực: Sao không mua vé bay thẳng?

Hai phút sau cô mới rep: Vé máy bay trung chuyển thì rẻ hơn…

Nếu anh nhớ không nhầm thì giờ nhà họ Vân có thiếu tiền đâu. Có tiền rồi mà vẫn không chiều con gái được à?

Anh kéo chăn lên bụng, cầm điện thoại, bỗng thấy hơi hoảng nên vô thức gửi một tin mà chẳng có đầu đuôi gì:

Vân Nhiêu, bố anh bảo tháng năm anh về Mỹ mấy ngày, em nghĩ xem anh có nên đi hay không?

Sân bay toàn người là người, Vân Nhiêu ngồi trên vali của mình, đọc đi đọc lại tin nhắn của anh.

Cô vô thức muốn trả lời rằng, tất nhiên là nên rồi.

Nhưng đến khi cô đọc lại hàng chữ ấy thì đã không nói nên lời. Cô cảm thấy, dường như từng chữ từng chữ anh viết nên cũng ngập tràn sự chống đối.

Cô bỗng thay đổi suy nghĩ.

Vân Nhiêu: Không nên đi.

Tin nhắn còn chưa gửi được một phút thì điện thoại cô đã đổ chuông, đi đôi với đó là tiếng rung bần bật, suýt nữa thì máy trôi tuột ra khỏi tay.

Cận Trạch lại gọi luôn cho cô.

– Vì sao?

Anh hỏi thẳng vào vấn đề, giọng như kiểu đang say bí tỉ.

– Không muốn để anh đi à?

Nghe thấy giọng anh, bờ tai cô bỗng phiếm đỏ.

Cô cầm điện thoại bằng cả hai tay, giọng nhẹ nhàng tựa làn sương mịt mù của mùa xuân, mờ ảo giữa sân bay ồn ã tiếng người.

Cô nói:

– Đúng vậy.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chó Trạch: Nhờ vả em hết luôn đấy:)

Hết chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.