Ngày hôm sau, khi Bạch Chỉ ngủ dậy, cậu dành cả buổi trời đứng trước gương nghiêm túc chải đầu. Tóc cậu ngắn, mỗi ngày tắm rửa thuận tiện gội đầu. Ngày hôm qua tóc không có sấy khô, hôm nay liền thành cái bộ dạng cực kỳ hài hước. Bên trái nhếch lên một mảng lớn, đỉnh đầu còn có hai cọng dựng đứng lên diễu võ dương oai, trông cực kỳ ngu xuẩn.
Bạch Chỉ đi tìm Phương Hạ mượn keo xịt tóc, đứng trước gương hết chải rồi lại cào tỉ mỉ đem tóc chải thành một bộ dáng tiểu soái ca, lại vuốt vuốt áo cho phẳng phiu không một nếp gấp. Lúc này mới vừa lòng tự tin bước ra khỏi nhà tắm.
“Đủ diện nha” Phương Hạ tựa người trước cửa, cười nhạo, “Chưng diện như vậy là muốn cho ai xem đây?”
Bạch Chỉ: “Hừ, ghen tị thì cứ việc nói thẳng”
“Ghen tị?” Phương Hạ hừ lạnh, “Rõ ràng là tui soái nhất!”
Vừa dứt lời, Tạ Tư Cẩn liền đi ngang qua trước mặt hai người. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tứ chi thon dài, một bộ dáng tùy hứng thoải mái nhưng soái khí ngời ngời.
“.....Được rồi!” Phương Hạ thu hồi lại tầm mắt, có chút tiếc nuối nói, “Tạ lão sư soái nhất, tui xếp hạng hai”
Bạch Chỉ: “.....”
Bạch Chỉ không quan tâm đến phương diện ăn mặc hằng ngày cho lắm, thường phục đều là T-shirt cùng quần cộc, xỏ thêm đôi giày thể thao vậy là xong. May mắn là cậu dáng cao, mặt lại đẹp, hôm nay tỉ mỉ làm tóc, liền có dáng vẻ tuổi trẻ tươi sáng. Cậu đứng đó nhẹ nhàng mỉm cười, hơi thở thanh xuân liền tràn ngập.
“Buổi sáng tốt lành!” Bạch Chỉ cố ý đi đến trước mặt Tạ Tư Cẩn, muốn đối phương thấy bộ dáng soái khí ngời ngời này của mình.
Tạ Tư Cẩn gật đầu, thần sắc như thường: “Buổi sáng tốt lành!”
Ể, anh không phát hiện ra gì à?
Bạch Chỉ lại hỏi: “Tạ lão sư cảm thấy tóc tui hôm nay như thế nào?”
Tạ Tư Cẩn buông mắt, tóc thiếu niên đen nhánh, dưới ánh mặt trời phá lệ sáng bóng, đuôi tóc mềm mại ôm sát gáy, da dẻ nhẵn nhụi, trắng nõn như tuyết.
“Thế nào?” Bạch Chỉ ngửa đầu, mặt đầy vẻ chờ mong.
Cậu đã làm tóc cả buổi sáng đó, không được ghét bỏ đâu đó.
Tạ Tư Cẩn nhíu mi, mặt đầy vẻ không có biện pháp, đưa tay xoa xoa đầu cậu.
Cảm nhận được xúc cảm trên đỉnh đầu, Bạch Chỉ ngẩng ra.
Tạ Tư Cẩn thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Như vậy vừa lòng rồi nhỉ?”
Bạch Chỉ:???
Vừa lòng? Vừa lòng cái con khỉ khô ấy?
Tui dậy sớm dành cả buổi trời làm ra kiểu tóc này, cứ như vậy bị anh vò loạn, anh cảm thấy tui có thể vừa lòng sao???
Mãi đi khi Tạ Tư Cẩn rời đi, Bạch Chỉ vẫn chưa hiểu được cái quái gì vừa xảy ra, cậu bất quá chỉ là làm một kiểu tóc thôi mà, Tạ Tư Cẩn vì cái gì lại phải vò loạn đầu cậu? Ể, chẳng lẽ cũng giống Phương Hạ, ghen tị cậu đẹp trai nha?
Đúng, nhất định là như vậy.
Tạ Tư Cẩn ghen tị cậu làm tóc đẹp trai!
Cho nên mới muốn vò loạn đầu cậu thành ổ quạ!!
“Bạch Chỉ thích khách mời hôm nay sao?” Đạo diễn một bộ dáng vui vẻ hớn hở đi lại, “Nếu không làm sao mà hôm nay đột nhiên ăn diện đẹp như vậy?”
“Không phải vì khách mời đâu ạ” Bạch Chỉ lắc đầu, nhưng lại giải thích không rõ ràng được, bèn lảng sang chuyện khác, “Hôm nay khách mời là ai ạ?”
“Đạo diễn Tiền Trung Chính cùng diễn viên trẻ.....” Đạo diễn cầm điện thoại lục lọi một hồi, lúc này mới a một tiếng, “Là một bạn nhỏ tên Bách Kiều”
Cả hai người này Bạch Chỉ đều có biết một chút.
Tiền Trung Chính là điển hình của thiếu niên thành danh, 15 năm trước quay một bộ phim điện ảnh điểm tích phân lên đến 8.9, phong quang vô hạn.
Nhưng mà những năm gần đây không biết do linh cảm khô kiệt hay là không theo kịp thời đại, phim điện ảnh bộ sau so với bộ trước lại kém hơn, sau lại đi quay phim truyền hình hiệu quả bình thường.
Bách Kiều và Bạch Chỉ giống nhau, đều là diễn viên hạng ba, trong trí nhớ của cậu, Bách Kiều là một thiếu niên khá ngại ngùng, giai đoạn trước có cùng Tiền Trung Chính hợp tác quay một bộ phim thần tượng về thanh xuân <Hai đứa nhỏ vô tư>
Bạch Chỉ đã xem qua bộ phim đó, không hề khoa trương mà nói, quả thực cay mắt, cậu xem hai tập không nhịn được bỏ luôn.
Khán giả ngày nay đều là hỏa nhãn kim tinh, phim <Hai đứa nhỏ vô tư> vừa chiếu. Trên mạng liền xảy ra một trận tinh phong huyết vũ, tất cả đều là dùng để mắng diễn viên cùng đạo diễn.
Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn, cậu cứ nghĩ Vương Kế Dân là đạo diễn lạc hậu chỉ biết vùi đầu vào quay phim, không ngờ rằng cũng là một người biết bắt kịp thời đại đó nha.
Bất quá, Bách Kiều là một người dịu dàng, Tiền Trung Chính cậu không tiếp xúc nhiều, nhưng là người đã lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, chắc hẳn cách đối nhân xử thế cũng không đến nỗi nào, hẳn là sẽ không phát sinh xung đột gì đâu.
Bạch Chỉ vừa mới nghĩ như vậy. Sau đó... đã bị vả mặt “ba, ba, ba” vang dội.
Khoảng ba bốn giờ chiều, đúng thời điểm mặt trời nắng chói nhất, lượt khách mời thứ hai của <Ẩm thực bốn mùa> đến hiện trường.
Xe không thể đi sâu vào trong, mặt trời lại lớn, Bạch Chỉ cùng Phương Hạ cầm theo dù đi ra đầu cổng đón người.
“Cảm ơn sư huynh” Bách Kiều hé gương mặt bị nắng hun đến đỏ bừng, hướng Bạch Chỉ đang định giúp cậu ta cầm hành lý cự tuyệt, “Em tự mình làm là được rồi”
Tiền Trung Chính đang đứng cầm quạt gió, nghe vậy quay đầu hỏi: “Hai người biết nhau?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Lúc trước cùng làm việc chung trong công ty, có hợp tác cùng nhau qua hai tác phẩm”
“A? Nguyên lai là như vậy” Tầm mắt Tiền Trung Chính đảo qua mặt cậu, ánh mắt ấy quả thật làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái.
Bạch Chỉ lùi về sau hai bước: “Bên ngoài nóng, đi vào trước đi”
“Điều kiện ở tiểu viện này không tồi nha” Tiền Trung Chính đứng dưới dù của Phương Hạ, nhìn xung quanh một vòng, đánh giá - “Các cậu hiện tại sướng thật, vui chơi giải trí còn có tiền. Không giống như chúng tôi năm đó, xuống nông thôn đến cơm cũng không có mà ăn.”
Bạch Chỉ cùng Phương Hạ có chút xấu hổ, tuy rằng những điều ngài nói đều là sự thật, nhưng có nhất thiết phải nói trước mặt bọn họ không?
Tiền Trung Chính vừa đi vừa đánh giá, còn muốn nói cái gì đó, nhìn vào trong nhà thấy Tạ Tư Cẩn hai mắt liền sáng rực lên, cười tủm tỉm nói: “Tạ ảnh đế cũng ở đây sao?”
Tạ Tư Cẩn đứng lên: “Tiền đạo, lâu rồi không gặp.”
Chào hỏi ngắn gọn vài câu, Tiền Trung Chính lại hỏi: “Chúng tôi ngủ ở chỗ nào?”
Lục Hòe: “Phòng đã được dọn sẵn ở phía đằng kia, hai người ngủ ở gian bên trái này nhé”
Bạch Chỉ nhất thời không phản ứng kịp.
Đây là muốn để bốn người bọn họ tối nay ngủ chung một phòng sao?
“Cậu không biết sao?” Lục Hòe đè thấp giọng, “Tiền Trung Chính thích nam nhân, lúc trước từng bao nuôi vài tiểu minh tinh. Không biết lần này lại muốn làm gì, tôi cùng Tạ lão sư không dám cùng hắn ngủ chung đâu.”
Bạch Chỉ: “.......”
Cậu quả thật không biết. Trong vòng tròn này, bất đồng giai cấp đồng nghĩa với lượng tin tức biết được chênh nhau như trời với đất vậy.
Lục Hòe không biết Bạch Chỉ và Bách Kiều có quen biết, cảm thán một câu: “Không biết Bách Kiều này, có phải là tân sủng mới của hắn không nữa”
Bạch Chỉ nhíu mày, hẳn là không phải đâu?
Sau khi chia phòng xong, đạo diễn giống như mọi ngày sắp xếp cho bọn họ làm việc kiếm tiền. Công việc hôm nay phải làm là hái dưa hấu, phải khom lưng ngắt lấy dưa hấu, sau lại nai lưng ra vác vô, phải dùng rất nhiều sức lực.
Tiền Trung Chính vén vén tay áo: “Các cậu ra ngoài làm, đêm nay phòng bếp đều giao cho tôi đi, Bách Kiều ở lại hỗ trợ tôi”
Nhóm Bạch Chỉ không tiện sai sử lão tiền bối gần năm mươi tuổi, mang theo mũ rơm cùng tay áo chống nắng ra khỏi nhà.
Hai giờ sau, Bạch Chỉ đem gương mặt đỏ bừng về nhà, mệt như cún, may mắn là cậu không phải làm cơm chiều.
Trù nghệ của Tiền Trung Chính rất tốt, nhưng lại hơi cho nhiều dầu và gia vị, khẩu vị khá đậm.
Khẩu vị Tạ Tư Cẩn lại thiên về nhạt, ăn được một nửa phải đi vào phòng bếp tìm đồ uống.
Tiền Trung Chính bĩu môi: “Tiểu Bạch, giúp tôi lấy mấy cái ly lại đây đi”
Bạch Chỉ nghĩ ông ta muốn uống nước, cầm mấy cái ly thủy tinh lại.
Kết quả không biết Tiền Trung Chính lấy từ đâu ra hai bình rượu Mao Đài, không nói hai lời đổ vào mấy cái ly: “Đến đến đến, cơ hội hiếm có, anh em ta uống với nhau mấy ly.”
Nụ cười trên mặt Bạch Chỉ liền cứng lại, cậu bỏ ly xuống, cười nói: “Tiền đạo, chúng ta đang thu hình, không thích hợp lắm”
“Ai nha, có gì mà không thích hợp, tất cả đều là người trong giới, lát nữa nói đạo diễn cắt đi phần này là được” Tiền Trung Chính cầm ly rượu đưa đến trước mặt Bạch Chỉ, “Cậu nếm thử chút, đây là đồ tốt đó, Mao Đài 90 năm, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu”
“Tôi thật không uống được” Bạch Chỉ xua tay, thái độ coi như khách khí, “Ngài tự uống một mình là được rồi”
“Ý này là sao, Bạch đại diễn viên khinh thường tôi?” Tiền Trung Chính cười, nhưng đáy mắt lại không chút độ ấm.
Bạch Chỉ cũng cười lại: “Là ngài đây xem thường tôi thôi”
Tiền Trung Chính giật mình, ông ta tung hoành trong giới giải trí mấy chục năm, không có mấy tiểu bối dám nói chuyện với ông ta như vậy.
Bạch Chỉ vẫn cười, giọng điệu vẫn ôn hòa nhưng lời lẽ đầy sắc bén: “Tôi nói tôi không uống rượu, ngài vẫn còn bắt uống? Không phải khinh thường tôi thì là gì?”
Nụ cười trên mặt Tiền Trung Chính biến mất.
Mời rượu Bạch Chỉ là đang để mắt cậu, một diễn viên hạng ba nhỏ nhoi dựa vào cái gì dám không biết điều như vậy?
“Tới đây được rồi” Phương Hạ đứng ra giảng hòa, “Hàng tốt như vậy Tiền đạo cứ giữ lại tự mình uống”
Lục Hòe làm người khá tùy tiện, chưa bao giờ đem mấy chuyện tình cảm ơn nghĩa để vào mắt, lười biếng thưởng thức ly đang cầm trong tay, cười nhạo nói: “Tiền đại đạo diễn, tôi khuyên ông gặp chuyện tốt nên biết thu mình”
Tiền Trung Chính cười giận dữ, quay sang nhìn Bách Kiều nói: “Sư ca của cậu không chịu uống, vậy cậu thay cậu ta uống hết ly này.”
Bách Kiều tiếp nhận ly rượu, không nói hai lời đưa lên miệng.
“Đừng uống” Bạch Chỉ cầm tay hắn.
“Không có việc gì, em còn chưa bao giờ được uống qua rượu ngon như vậy đâu” Bạch Chỉ cười ôn hòa, chuyển tay cầm ly rượu, một hơi cạn sạch.
Bạch Chỉ nghĩ Tiền Trung Chính muốn uống nước, nên ly thủy tinh cũng lấy loại lớn, nửa ly rượu trắng 50 độ, Bách Kiều cứ nốc như uống nước lọc, mặt cũng không nhăn một xíu nào.
Không hiểu sao, trong lòng Bạch Chỉ chợt thấy khó chịu.
Nhìn thấy đuôi mắt Bách Kiều đỏ ửng, Tiền Trung Chính rốt cục vừa lòng đứng lên, cười rót cho Bách Kiều thêm ly nữa: “Tiếp tục”
Lúc Bách Kiều muốn cầm uống tiếp ly thứ hai, Bạch Chỉ liền đoạt cái ly trong tay hắn.
Bách Kiều giật mình, nhưng rất nhanh liền lắc đầu: “Sư ca, em thích uống rượu này mà, uống ngon”
Bạch Chỉ bình tĩnh nhìn hắn: “Nếu uống ngon, vậy sao cậu không chia cho sư ca cùng uống”
“Em....” Tới lúc này, trong mắt Bách Kiều rốt cục cũng lộ ra một chút luống cuống.
Bạch Chỉ nhân cơ hội đoạt lấy ly rượu, mùi rượu trắng cay nồng nháy mắt xông thẳng lên mũi.
Mặc kệ có bao nhiêu người đem thứ rượu này ca ngợi lên tận mây trời, trong mắt Bạch Chỉ vẫn vô cùng bài xích mùi hương này.
Tiền Trung Chính đứng bên cười chờ xem kịch vui: “Uống cạn nha!”
Phương Hạ đứng lên: “Bạch Chỉ!!”
Bạch Chỉ nâng ly đến bên môi, cùng lúc đó, một bàn tay đột nhiên vươn ra nhận lấy ly rượu, tiếp đó trong tay cậu được thay thế bằng một ly sữa tươi.
Bạch Chỉ ngẩng đầu kinh ngạc, chỉ kịp thấy được cằm cùng yết hầu của Tạ Tư Cẩn. . truyện tiên hiệp hay
Sau đó, ly thủy tinh được đặt trả lại trên bàn, phát ra một tiếng “cùm cụp” rất nhẹ.
Tạ Tư Cẩn nhìn sang Tiền Trung Chính, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập ý lạnh thấu xương: “Tiền đạo, hiện tại có thể tiếp tục ăn cơm chưa?”
******
Mẩu kịch trường của editor:
Tạ Tư Cẩn: Soái chưa? Ngầu chưa? Đủ phong độ chưa??
Bạch Chỉ: Tạ lão sư ngầu nhất!!!