Em Thật Không Có Truy Anh

Chương 12: Chương 12: Tướng thanh vả mặt




Tiền Trung Chính lăn lộn trong giới này vài chục năm, hoàn toàn là một lão bánh quẩy. Bạch Chỉ là người mới, ông ta có chèn ép cũng không sao cả. Nhưng Tạ Tư Cẩn thì khác, gia thế lẫn địa vị của anh trong giới giải trí đều rất cao, là người ông ta trăm triệu lần không thể đắc tội.

“Ăn nào, ăn nào” Tiền Trung Chính cười cười, tự mình uống hai ly rượu, “Tôi chỉ là muốn cho mọi người cao hứng thôi, Tạ ảnh đế đã không thích thì bỏ đi, tiếp tục ăn cơm, đồ ăn do chính mình nuôi trồng hương vị khác hẳn, thịt heo này thật thơm”

Phương Hạ: “Này là mua trong siêu thị”

Tiền Trung Chính: “....”

Bữa cơm được tiếp tục nhưng chẳng ai có tâm tình ăn tiếp, trong đầu Bạch Chỉ lúc này đều là câu hỏi tại sao Tạ Tư Cẩn lại uống rượu thay cậu?

Tạ Tư Cẩn lúc trước đã từng nói qua trong một buổi phỏng vấn, bởi vì thường xuyên thức đêm quay phim, viết kịch bản, nên dạ dày của anh không tốt.

Đã đau dạ dày còn uống nhiều rượu như vậy? Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Bạch Chỉ vừa áy náy lại cảm động, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác tự trách.

Cậu chưa từng được ai chăm sóc nhiều như vậy. Cho dù quan hệ giữa Phương Hạ với cậu không tồi, đối phương cũng chỉ là ngăn cản không cho cậu uống rượu, sẽ không nói hai lời mà uống thay cậu như Tạ Tư Cẩn đã làm.

Nếu như cậu cứng rắn một chút nữa, Tạ Tư Cẩn cũng không cần phải thay cậu uống ly rượu đó...

Bữa cơm này, cả khách lẫn chủ đều ăn không ngon. Sau khi ăn xong, Bạch Chỉ thấy Tạ Tư Cẩn ăn không được bao nhiêu, liền xuống bếp hầm cho Tạ Tư Cẩn một bát mỳ thịt gà.

Nước canh xương đã được hầm từ trước bỏ sẵn trong tủ lạnh. Lúc này chỉ cần lấy ra hâm nóng, thêm nước tương, chút xíu rượu cùng gia vị vào là có nước soup. Sợi mỳ được làm thủ công, Bạch Chỉ còn xé sợi nhỏ thịt gà, thêm cá ngừ, cải xanh, lại trần thêm một quả trứng cho Tạ Tư Cẩn. Rưới thêm nước sốt lên trên mặt. Bát mỳ thịt gà trở nên vô cùng hấp dẫn, kích thích vị giác.

Tạ Tư Cẩn đến đầu cũng không thèm ngẩng lên ăn hết đồ ăn trong bát, ngay cả một ngụm canh cũng không bỏ thừa.

Phương Hạ mũi thính ngửi được mùi thơm nhanh đi vào nhà bếp. Tiếc rằng... chỉ còn lại một cái bát sạch bóng.

“Oa, cậu lại lén nấu đồ ngon cho Tạ lão sư ăn riêng!” Phương Hạ kêu lên, “Còn bát nào không? Tui cũng muốn ăn!”

Bạch Chỉ: “Muốn ăn tự lăn vào bếp!”

Rất có dáng vẻ của một tra nam.

Ngó thấy nguyên liệu vẫn còn một ít, Phương Hạ tự mình nấu một bát mỳ.

Lục Hòe lon ton lại gần xin một miếng... cuối cùng lại húp hết nửa bát, ăn no thỏa mãn liền ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: “Lão Tạ, cậu làm gì vậy? Người như thế cùng mời đến tham gia chương trình?”

“Do tôi không điều tra rõ ràng”, Tạ Tư Cẩn cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, “Thiếu nợ đạo diễn quen thân một nhân tình, người ta đề cử tới tôi không cự tuyệt được”

Tạ Tư Cẩn không tiếp xúc nhiều với Tiền Trung Chính, chỉ là nghe nói ông ta mấy năm nay sự nghiệp tương đối gian nan, muốn chiếu cố một chút.

Hàng năm học sinh chuyên ngành đạo diện của trường sân khấu điện ảnh tốt nghiệp nhiều như nấm mọc sau mưa, thế nhưng vẫn luôn kiên trì đi trên con đường quay phim chính quy lại như lông phượng sừng lân. Phần lớn đều là các nhà đài lớn tự làm đạo diễn, một số khác thì đi quay quảng cáo cho các doanh nghiệp. Quay quảng cáo mà, chỉ cần nhanh chóng là được. Sản phẩm xuất ra dù có bị lắc hay rung, miễn không ảnh hưởng thị giác quá lớn thì đều trực tiếp bỏ qua, để nhanh chóng thu tiền.

Mọi người đều là vì kiếm miếng ăn, Tạ Tư Cẩn có thể hiểu sự lựa chọn của họ.

Tiền Trung Chính mấy năm nay thành tích tuy càng ngày càng kém, nhưng làm nghề vẫn cố gắng như xưa. Tạ Tư Cẩn muốn thuận tay giúp đỡ một chút. Nhưng không ngờ đạo đức cá nhân của đối phương bại hoại tới mức này.

Cố tình Tiền Trung Chính còn không phục, cảm thấy bản thân mình đang bị mọi người nhắm vào.

Nhóm người bên này có Tạ Tư Cẩn, ông ta không dám đụng vào, xoay người tìm đạo diễn nén giận oán: “Các người sao lại thế này? Tôi từ xa đem rượu ngon đến mời bọn họ uống chung cho vui, lại làm kiểu như đồ ta mời là thuốc chuột không bằng”

“Lão Tiền à, người trẻ bây giờ đôi khi vui lắm mới uống rượu” Vương Kế Dân thở dài, “Hơn nữa, chúng ta đang quay chương trình, để khán giả thấy cảnh uống rượu không hay lắm”

“Tôi chỉ nghĩ thật khó có dịp mới được gặp nhau, cao hứng thôi mà.” Tiền Trung Chính đã uống vài ly rượu, mặt đỏ bừng cả lên “Hơn nữa, người trẻ hiện nay cũng quá không lễ phép, hoàn toàn không kính già yêu trẻ”

Trợ lý chụp ảnh nãy giờ đứng bên cạnh nghe được không ít, nhỏ giọng lầu bầu: “Ông có tôn trọng người ta đâu, dựa vào cái gì mà muốn người ta cũng tôn trọng mình”

“Cậu nói cái gì?” Tiền Trung Chính trợn tròn mắt, mùi rượu phả ra nồng nặc, “Ai mà không từng trải qua chuyện này? Tất cả mọi người đều uống, chỉ có mình hắn quý giá không thể đụng vào rượu?”

“Tôi nói này lão Tiền, rượu vào lời ra. Uống say rồi về tắm rửa rồi ngủ đi thôi” Vương Kế Dân ngăn giữa hai người, ông đã gặp qua quá nhiều người như thế này, lười giảng đạo lý, trực tiếp khuyên người trở về ngủ cho lành.

Tiền Trung Chính nghẹn một bụng khí trở về, nhìn thấy mọi người vui vui vẻ vẻ mở phòng phát sóng trực tiếp càng tức giận hơn, đều do Tạ Tư Cẩn không cho ông ta mặt mũi.

“Quăng vào 6 triệu tiền đầu tư đến rắm cũng không thả được một cái, thật sự nghĩ rằng đạo diễn dễ làm như vậy sao? Không biết tự lượng sức mình?” Tiền Trung Chính càu nhàu, cuộn tay hướng Bách Kiều đi tới.

Ông ta không sai sử được Bạch Chỉ, không lẽ còn không sai khiến được Bách Kiều sao?

Bạch Chỉ phía sau ông ta nghe được toàn bộ những lời này, mặt tối sầm lại.

“Ồ, các cậu đang phát sóng trực tiếp sao?” Tiền Trung Chính híp mắt nhìn máy quay, “Có tiết mục gì không?”

[Móa............ đột nhiên để sát mặt vào, hù tôi sợ đến nhảy dựng lên luôn rồi!]

[Cứu mạng, không cần lại gần như vậy đâu a!!]

[<Ẩm thực bốn mùa> sao lại tìm vị này? Phong cách hoàn toàn bất đồng!]

[Cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, mọi người đều không ai nói lời nào]

Bạch Chỉ nói: “Không có tiết mục gì, tùy tiện tâm sự thôi.”

“Bách Kiều, cậu tới biểu diễn tiết mục gì đó đi” Tiền Trung Chính híp mắt, “Không nghe Bạch Chỉ nói không có tiết mục gì để xem sao?”

Bạch Chỉ: “...”

[Đậu móa, Bách Kiều cũng ở đây sao?]

[A a a a a cách Bách Kiều tiểu thiên sứ của mị, mọi người tránh xa một chút để mị đến!!]

[Tiểu thiên sứ? Nực cười. Ai mà không biết hắn ta là nhờ vào bán mông thượng vị]

[Câm miệng, ngươi mới bán mông, cả nhà ngươi mới bán mông!]

Trên mạng đạn mạc vẫn chi chít không ngừng, bên này Bách Kiều lãnh tĩnh đã đứng lên, hỏi: “Ngài muốn tôi biểu diễn tiết mục gì?”

Lời này vừa nói ra, đạn mạc trực tiếp bùng nổ:

[A a a, Bách Kiều không cần như vậy đâu a! Tiền Trung Chính đừng có mà khi dễ người quá đáng!]

[Fan Bách Kiều có thể yên lặng không? Một đám kêu như gà vậy!]

[Aw, này là công khai quan hệ cha nuôi rồi nhờ!]

[Oa oa oa tui không tin! Không có khả năng! Tiểu thiên sứ chỉ là tôn trọng trưởng bối thôi!]

[Với kỹ thuật biểu diễn ba xu kia của Bách Kiều, không nhận cha nuôi thì làm sao bắt được tài nguyên <Hai đứa nhỏ vô tư>? Bất quá, y1s1, bộ phim đó thật sự nát]

*Y1S1: Có sao nói vậy!

Thấy Bách Kiều nghe lời như vậy, Tiền Trung Chính rốt cục vừa lòng đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Vậy thì biểu diễn <Điệp Luyến Hoa> đi”

<Điệp Luyến Hoa> là một vở hí dân quốc, ông ta muốn Bách Kiều diễn vai nữ nhân.

Bách Kiều không ngờ tới, nụ cười vốn dĩ đã nhạt lúc này trực tiếp cứng lại.

Tiền Trung Chính cũng không thúc giục cậu ta, cầm ly nước ngồi một bên, bộ dáng chờ xem kịch.

Fan Bách Kiều đều la hét không cần diễn, nhưng lại có một số người không ngại xem náo nhiệt.

[Diễn nha, sao lại không diễn! Bản chất của diễn viên không phải là diễn trò sao?]

[Đại đạo diễn người ta cho cậu cơ hội diễn trò là đang xem trọng cậu! Bao nhiêu người cầu còn không được!]

[Ta phi! Cũng không nhìn lại xem mình là hạng diễn viên gì?]

[Bách Kiều biểu diễn vô cùng nát! Hiện tại chưa chắc đã diễn được vai người chết nữa kìa!]

[Hay là để Bạch Chỉ cùng cậu ta đối diễn. Ahahaha]

Sợ đạn mạc nói càng ngày càng quá phận, Bách Kiều vội vàng chuyển đề tài: “Không biết ngài muốn tôi diễn đoạn nào?”

“Này....” Tiền Trung Chính không biết nghĩ tới điều gì, cười vô cùng đáng khinh đứng lên, “Hay là.........”

“Tui đột nhiên nghĩ tới muốn biểu diễn tướng thanh” Bạch Chỉ đột nhiên đứng lên, đánh gãy lời Tiền Trung Chính, “Hay là Bách Kiều cậu đem cơ hội biểu diễn này nhường cho tôi nhé?”

Tiền Trung Chính cứng đờ người: “Tướng thanh?”

*Tướng thanh (tấu nói) là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười. Phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

[Đậu móa? Bạch Chỉ biết tướng thanh sao?]

[Hoàn hảo nha, thay vì để kỹ thuật biểu diễn gà cay của Bách Kiều làm cay mắt tui, thì tui đây tình nguyện nghe Bạch Chỉ tướng thanh]

Bạch Chỉ chỉnh sửa lại vạt áo sơ mi, hai tay ôm quyền: “Vậy tui đây liền để mọi người bêu xấu rồi”

Bạch Chỉ lại thay cậu ta ra mặt.

Bách Kiều ngửa đầu nhìn Bạch Chỉ, trong lòng không rõ là tư vị gì: “Sư huynh, em không sao....”

“Không phải vì cậu“. Bạch Chỉ vỗ vỗ vai cậu ta, trong ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng nghiêm nghị, “Ngoan, đi xuống cho sư huynh trổ tài nào!”

[Con trai Bạch đây là đang cố tình giải vây cho Bách Kiều sao? Oa oa oa, con trai tốt quá đi!!]

[Mẹ nó, tui vậy mà lại nghĩ đến CP: Dương quang kiện khí công x Ôn nhu nhược thụ]

[Đánh rắm a! Fan Bách Kiều đừng có mà thừa nước thả câu]

[Phiền nhất là fan CP luôn đó, có thể ngồi im nghe tướng thanh được không?]

[Hạt dưa nè, ghế nhỏ này, xếp hàng, yên lặng xem diễn!]

Phòng trực tiếp vô cùng náo nhiệt, đều đang đợi Bạch Chỉ biểu diễn. Ai ngờ Bạch Chỉ chưa nói cái gì, Phương Hạ đã đứng lên bên cạnh.

[ A a a a a a a a a, Phương Hạ!!!] . Cập nhật truyện nhanh tại _ ТRUМTRUY EN.м e _

[Chung khung hình, chung khung hình rồi!! Ngọc không tỳ vết chung khung hình!! Ngoại ơi, Nội à, CP nhà con phát đường rồi!!!]

[Cừ thiệt, tấu đơn biến thành đối đáp hài hước luôn]

Bạch Chỉ xoa xoa hai tay: “Lần đầu tiên biểu diễn tướng thanh, kỳ thật có chút khẩn trương. Lúc này tim tui đập bịch bịch luôn nà ~~”

Phương Hạ cũng xoa xoa hai tay theo: “Tui cũng có chút chút khẩn trương”

Bạch Chỉ: “Nhưng thấy Tiền đạo ở chỗ này, tui đột nhiên không còn khẩn trương nữa”

Phương Hạ: “A? Vì sao?”

Nghe được Bạch Chỉ cue chính mình, Tiền Trung Chính liền trưng ra gương mặt như táo bón, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác bất an.

Bạch Chỉ: “Bởi vì tui vừa nhìn ông ta đã có linh cảm a!”

Phương Hạ: “Linh cảm gì vậy a?”

“Tui đột nhiên nhớ tới thời gian trước đi núi Nga Mi xem khỉ” Bạch Chỉ nói, “Mọi người có biết không ta? Khỉ trên núi đều hoang dã vô cùng.”

Phương Hạ: “Đúng đúng, đặc biệt hoang dã”

[Thật sự đó, khỉ đặc biệt hoang dã luôn, lần nào cũng dọa khóc tui!]

[Ý gì vậy? Khỉ cùng Tiền Trung Chính có quan hệ gì?]

[Đoán mò, đây là đang muốn nói ngài đây giống khỉ?]

[Không hiểu, tiếp tục xem đi!]

Bạch Chỉ: “Nhưng mọi người không biết a, khi lên núi Nga Mi phong cảnh hữu tình ấy. Không được đem theo đồ ăn dã ngoại a~”

Phương Hạ: “Ây da, trước khi tui bị mất quần trên ngọn núi đó, tui cũng rất thích lên núi Nga Mi dã ngoại a”

[Hahahahahahahaha, hai người này thú vị thật sự luôn á]

[Không ngờ Phương Hạ sẽ đem chuyện mất mặt lúc trước của cậu ấy ra phụ họa luôn đó]

Bạch Chỉ: “Cậu vẫn chưa được tính là xui xẻo nhất đâu, chỉ là bị mất một chiếc quần thôi mà”

“Tui đến quần cũng bị mất rồi, vậy mà vẫn chưa được tính là xui xẻo nhất sao?” Phương Hạ kinh ngạc “Cậu không biết đâu, lúc đó tui phải vừa bưng mông chạy vừa cúi đầu xin lỗi một lượt cô dì chú bác đang đi trên đường xuống núi. Nào là, Xin lỗi, để ngài nhìn thấy mông của tôi rồi. Xin lỗi, thực xin lỗi, làm bẩn mắt ngài rồi. Có lỗi quá, làm hủy chuyến hành trình tốt đẹp của anh chị rồi.... Mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại a”

[Hahahaha thật sao? Tui không tin đâu]

[Mị không sợ bẩn mắt, cho mị nhìn đi mà]

“Không tính” Bạch Chỉ lắc đầu, “Người mà tui gặp so với cậu còn xui xẻo hơn”

“Tui không tin, làm sao có thể xui xẻo hơn tui được nữa?”

“Ông ta không chỉ bị khỉ cướp mất quần, mà ngay cả hai bình rượu Mao đài 90 năm đem theo lên núi cũng bị dòng họ lão Tôn đoạt lấy mất tiêu a”

Nghe đến rượu Mao Đài 90 năm, sắc mặt Tiền Trung Chính trở nên tái xanh.

Trực giác ông ta nói rằng Bạch Chỉ đang ám chỉ hắn, nhưng nhất thời ông ta lại không tìm ra được chứng cứ.

Phương Hạ: “A? Mao Đài 90 năm”

Bạch Chỉ: “Không sai”

Phương Hạ: “Wow, phải hơn 1 vạn một bình đó”

Bạch Chỉ: “Đúng vậy đó, có tiền chưa chắc đã mua được đâu. Kết quả lại cho mấy con khỉ trên núi Nga Mi chiếm được tiện nghi”

Phương Hạ: “Đắt như vậy, ông ta cũng không cướp về sao?”

Bạch Chỉ: “Ban đầu ông ta cũng muốn cướp về, nhưng bầy khỉ đã nhanh chóng ôm bình rượu nhảy lên cây vừa uống vừa nhìn người bên dưới cười khẹc khẹc. Mọi người hợp lực dùng ná cao su cũng không bắn trúng được tụi nó”

Phương Hạ: “Khỉ say rượu?”

Bạch Chỉ: “Không những vậy, nó học dáng vẻ của con người học đến thành tinh luôn rồi, nó còn học được cả dáng vẻ giơ bình rượu lên mời người khác uống chung”

Phương Hạ: “Khỉ mời rượu? Điều này có chút mới lạ nha”

Bạch Chỉ: “Chính xác, lúc sau có người thuận miệng vè một câu, nó liền được truyền miệng đi khắp nơi”

Phương Hạ: “Câu vè gì?”

“Ghé lại đây tui nói cậu nghe, cậu xem có phải giống như lời này không” Bạch Chỉ đưa ra hai ngón tay khép lại chỉ thẳng vào Tiền Trung Chính, nói rõ ràng từng chữ “Đó gọi là “Hầu tử uống say trong rừng rậm, lão súc sinh cũng dám mời rượu”

Sắc mặt Tiền Trung Chính lập tức chuyển sang màu tái như gan heo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.