Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 111: Chương 111: Âm mưu (7)




Thái độ của Minh Nhan rõ ràng không muốn cho hắn biết, khiến hắn càng thêm tò mò, người lát nữa cô sẽ gặp mặt rốt cuộc là ai.

Cho nên hắn quyết định vụng trộm đi theo. Cô chỉ nói không cho đưa đi chứ cũngo đi cùng.

Minh Hiên một đường theo đuôi Minh Nhan đi vào một quán cà phê. Hắn đậu xe rất xa tại đường cái đối diện, ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm vào hai người ngồi bên cửa sổ trong quán cà phê. Sau khi nhận ra người đàn ông hẹn Minh Nhan gặp mặt là ai, hai mắt hắn túa ra lửa, cô vậy mà lại gặp bạn trai cũ ở sau lưng hắn, còn để hắn ta cầm tay cô, tức chết rồi, tức chết rồi.

Minh Hiên hận không thể xông vào, một quyền đánh bay hắn ta, dám mơ ước bà xã của người khác, cũng phải nhìn xem cân lượng của chính mình chứ.

Không được, phải nhẫn nại, nhẫn nại, phải tin tưởng Nhan Nhan, tin tưởng cô ấy. Hai tay Minh Hiên gắt gao giữ chặt tay lái, không ngừng tiến hành đả thông tư tưởng chính mình.

Trăm ngàn lần không thể vọt vào, hiện tại Nhan Nhan còn đang giận hắn, nếu hắn không quan tâm tất cả mà vọt vào trong đánh hắn ta thì Nhan Nhan nhất định sẽ lại tức giận, không được, phải nhẫn nại, hít sâu, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.

“Chết tiệt.” Minh Hiên mắng một tiếng, liền mở cửa xe đi ra ngoài. Tên kia cũng dám ôm Minh Nhan, thật quá đáng, hắn muốn giết hắn ta.

Nhưng lúc hắn đi qua đường cái thì hai người kia đã từ trong quán đi ra, Minh Hiên lắc mình một cái tránh ở phía sau thân cây, giáo huấn tên nhóc kia là đương nhiên, nhưng hắn phải thừa lúc Minh Nhan không có mặt, bằng không xác định chắc chắn là Nhan Nhan sẽ ngăn cản hắn.

Hai người còn nói mấy câu, sau đó Minh Nhan liền mở cửa xe rồi đi.

Sau khi nhìn theo Minh Nhan rời đi, Minh Hiên đi theo phía sau xe Nhâm Hạo, định thừa cơ giáo huấn hắn ta một chút.

Tên này tựa hồ đang đi dạo không có mục đích, còn đi những nơi có nhiều người, Minh Hiên vẫn đi theo sau hắn ta, bất hạnh không có cơ hội xuống tay, bất quá hắn sẽ không bỏ qua, nếu hôm nay không giáo huấn hắn ta một chút, hắn sẽ bị tức mà chết .

Theo cả buổi chiều, trời cũng dần dần tối, xe Nhâm Hạo cuối cùng là tiến vào một bãi đỗ xe lớn thực yên tĩnh, hẳn là hắn ta ở tại nơi này.

Rất nhanh đã đậu xe ổn, hắn chạy đến chỗ cầu giao điện bên cạnh bãi đỗ xe, rồi cúp cầu giao, khiến cả bãi đỗ xe lâm vào một mảnh hắc ám, về phần vấn đề camera quay hình lại thì xử lý sau, đối với một hacker hạng nhất như hắn mà nói, xâm nhập vào mạng lưới an ninh sửa đổi một đoạn quay hình chỉ như một bữa ăn sáng.

......

Sau khi giáo huấn Nhâm Hạo xong, tâm tình Minh Hiên nhẹ đi rất nhiều, thật sự là tiện nghi cho hắn ta, nếu không vì hắn giận quá mất khôn, hẳn là sẽ nghĩ ra kế hoạch trả thù càng thông minh hơn, chu toàn, bảo mật hơn nữa, tuyệt sẽ không chỉ là đơn giản đánh hắn ta một chút như vậy.

Hắn tìm một cửa hàng quần áo bên đường, thay đổi quần áo trên người từ đầu đến chân, thuận tiện đi đến chỗ yên tĩnh mà thiêu hủy quần áo cũ, một chút dấu vết cũng không thể để lại, hắn cũng không muốn phải đi hầu tòa, đó thực sự là một việc phiền toái, một mình Minh Nhan phiền toái như vậy đã muốn làm cho hắn lao tâm lao lực quá độ rồi.

Hết thảy đều xử lý thỏa đáng rồi hắn mới lên xe trở về nhà lớn của họ Mạc, vừa mới vào cửa, liền thấy Minh Nhan đang ngồi trên sô pha.

Không đợi hắn mở miệng, Minh Nhan liền vội vàng tiêu sái đến gần, chất vấn. “Cả ngày nay anh đã đi đâu? Điện thoại cũng không nhận, anh không biết người ta sẽ lo lắng cho anh sao?”

Minh Hiên sờ túi mới phát hiện buổi sáng đi vội vàng, đã quên mang điện thoại theo, lại nhìn thấy đôi mắt Minh Nhan hồng hồng, gấp đến độ sắp khóc, động lòng, ôm chầm lấy cô an ủi. “Thực xin lỗi, Nhan Nhan, đừng khóc a. Chỉ là tâm tình anh không tốt, ra ngoài đi dạo, để quên điện thoại trong phòng. Lần sau sẽ không như vậy nữa, anh cam đoan sẽ không có lần sau a. Đừng khóc.”

Minh Nhan ghé vào trong lòng hắn, nghe thấy hắn dịu dàng an ủi, nước mắt rơi càng nhanh, nức nở nói. “Không phải anh cố ý làm em sốt ruột hay sao, giận em không chịu thổ lộ với anh.”

“Không phải, Nhan Nhan, anh thật sự không phải cố ý. Đừng khóc, đừng khóc mà.” Minh Hiên dịu dàng dỗ dành cô, nhìn thấy cô rơi nước mắt hắn liền không nhịn được mà đau lòng, là hắn vô tâm, vì quá tức giận mà đi ra ngoài cả ngày quên không liên lạc gì

“Không muốn, em cứ khóc, ai bảo anh khi dễ em làm chi.” Minh Nhan vừa rơi nước mắt, vừa có chút do tức giận mà nghẹn ngào. Gần đây cô tựa hồ có chút vui buồn thất thường, luôn thích cố tình gây sự.

“Được được được, là anh không đúng, anh không nên khi dễ em, nhất định sẽ sửa chữa. Em từ từ khóc a, coi chừng sặc.” Minh Hiên nhanh chóng ôm chầm lấy cô, một bên giúp cô thuận khí, còn một bên thì nhận sai, trời biết đây thật đúng là oan uổng cho hắn, hắn khi dễ cô khi nào, yêu cô còn không kịp ấy chứ.

“Em yêu anh.” Minh Nhan anh anh khóc, còn đem lời thổ lộ cô vẫn không chịu nói theo tiếng khóc đi ra.

“Phải phải phải, em yêu anh...... Hả? Em yêu anh?” Minh Hiên có chút không thể tin vào được tai của mình, cô gái nhỏ này vậy mà lại chọn ngay tại loại thời điểm này thổ lộ với hắn.

“Đúng.” Minh Nhan thẹn thùng quay mặt đi, ngay cả nước mắt cũng thu lại, chỉ còn lại vài tiếng khóc thút thít nho nhỏ.

“Em yêu anh, em yêu anh, ha ha ha......” Minh Hiên vui đến nỗi ôm lấy cô xoay vòng vòng.

“Mau thả em xuống, choáng váng đầu a.” Minh Nhan bị hắn xoay đến đầu choáng váng, vỗ cánh tay hắn để hắn thả cô xuống.

Minh Hiên nghe lời thả cô xuống, áp sát vào cô, thâm tình kêu. “Nhan Nhan.”

“Cái gì?” Minh Nhan bị hắn nhìn mà tim đập gia tốc, đừng có nhìn cô như vậy, hại cô có chút khát nước. Cô vô ý thức mà vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Minh Hiên rốt cuộc chịu không nổi nâng cái gáy cô lên hôn nóng bỏng, tay cũng không quy củ luồn vào phía dưới quần áo, khi mắt sắp thấy trong phòng khách sẽ phát sinh hình ảnh cấm thì điện thoại Minh Nhan lỗi thời vang lên.

Minh Hiên chửi thề một tiếng. “Chết tiệt.” Gần đây sao hắn lại xui xẻo như vậy, chuyện tốt luôn ở thời khắc mấu chốt bị gián đoạn.

Minh Nhan thở hổn hển đẩy hắn ra, nguy hiểm thật, nếu không có cái điện thoại bọn họ sẽ biểu diễn phim cấm trước mặt mọi người mất, vững vàng hít thở một chút, Minh Nhan nhận điện thoại.

“Uy.”

“......”

“Phải, là tôi.”

“......”

Biểu tình Minh Nhan nghiêm túc lên.

“Được, tôi đến ngay lập tức, phiền anh.” Nói xong Minh Nhan liền cúp điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Thấy sắc mặt cô không tốt, Minh Hiên quan tâm hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.