Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 113: Chương 113: Kế trúng kế (1)




Chống đỡ không được thân mình run run đi vào bên trong, giữ chặt hai đấm, cô không cho phép chính mình lùi bước, khi nhìn thấy hai người trên giường đang ôm nhau ngủ, nước mắt Minh Nhan đột nhiên chảy xuống, trong lúc nhất thời cảm thấy trái tim mình như bị cái gì đâm vào, vỡ ra từng mảnh .

Cô tự nhủ phải rời khỏi, nhưng hai chân lại như dính vào nhau, một bước cũng không cử động được.

Đúng lúc người phụ nữ trên giường tỉnh lại, dụi dụi mắt, giương mắt nhìn trong phòng còn có một người khác, kêu lên một tiếng sợ hãi.

Nhưng lại lập tức tỉnh táo lại, mặt mang vẻ ngượng ngùng nói. “Chị là chị Minh Nhan phải không, tôi đã thấy qua ảnh chụp của chị trong ví tiền của Hiên. Tôi là Hiệp Thiến, có thể Hiên chưa nhắc về tôi với chị rồi, chúng tôi đã từng quen nhau một đoạn thời gian.

Nhưng anh ấy nói trong lòng anh ấy đã có một người thủy chung không thể quên được, cho nên sau đó chúng tôi đã chia tay. Tôi, tôi không phải cố ý muốn tới phá hoại hai người, nhưng vì tối qua đột nhiên anh ấy gọi điện cho tôi, nói có việc tìm tôi, kết quả khi tôi đến liền phát hiện anh ấy uống say, sau đó liền cứng rắn lôi kéo tôi...... Ân......” Nói xong mặt cô ta đỏ bừng, cúi đầu.

Tuy rằng cô ta cũng chưa nói xong, nhưng những dấu hôn loang lổ ở trên làn da lõa lồ cũng đủ để chứng minh tình hình chiến đấu lúc đó có bao nhiêu kịch liệt.

Đột nhiên Minh Nhan cảm thấy trước mắt tối đen, cả người ngả về phía sau.

“Nhan Nhan.” Phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tân Vãn, lập tức Minh Nhan cũng được người đứng lên.

Thì ra vừa rồi Hiệp Thiến kinh hô làm kinh động mọi người, Tân Vãn, La Khương, thậm chí ngay cả vợ chồng Mạc Dịch Minh cũng đi theo vào. Vừa vặn nhìn thấy Minh Nhan ngã về phía sau vì vậy Tân Vãn mới kêu một tiếng sợ hãi, La Khương bước đến để Minh Nhan dựa vào người hắn, mới tránh khiến cô nguy hiểm mà ngã sấp xuống.

Mọi người tập trung nhìn vào tình cảnh trong phòng, nhất thời đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Hiệp Thiến cũng xấu hổ đến giấu mình vào bên trong chăn, chỉ có Minh Hiên vẫn ngủ say chưa tỉnh.

“Mang tôi rời khỏi nơi này, mang tôi đến nhà cô tôi.” Minh Nhan gắt gao nắm lấy quần áo La Khương, giống như nắm được một gốc cây cứu mạng vậy, giọng suy yếu yêu cầu, cô cảm thấy trong bụng một trận quặn đau, cô sắp chống đỡ không được rồi.

La Khương ngẩng đầu nhìn thấy Minh Hiên vẫn đang ngủ say, lại nhìn thấy dưới đất đầy những bình rượu cùng quần áo hỗn độn, với hiểu biết của hắn về Minh Hiên, cho dù tên nhóc kia có say đến mức độ nào cũng sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như thế, việc này nhất định có gì đó kỳ quái, nhưng là nhìn lại sắc mặt trắng bệch của Minh Nhan, hiện tại thật sự không phải thời điểm thích hợp để truy tra chân tướng, chỉ là hiện tại xảy ra hiểu lầm như vậy, sau này hắn ta sẽ tính sao, hắn không khỏi đồng tình với Minh Hiên.

La Khương thở dài, ôm lấy Minh Nhan đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tân Vãn, liền cất giọng kêu cô đang đứng ngây người. “Đi, đi theo chúng tôi .”

“Nga, được.” Tân Vãn ngây người đáp, hết thảy những việc này phát sinh quá nhanh, quá đột ngột, trong lúc nhất thời có chút gì đó cô chưa tiếp thu được.

Ba người đi rồi, vợ chồng Mạc Dịch Minh liếc nhau, có chút vui sướng khi người gặp họa nói. “Em còn nghĩ Hiên là người si tình, không ngờ cũng làm ra loại chuyện hồ đồ này, nếu bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng đi ra ngoài thôi.” Nói xong cũng đi ra ngoài.

Trong lúc nhất thời trong phòng lại khôi phục im lặng, Hiệp Thiến nhìn trộm bên ngoài, xác định trong phòng quả thật không có người khác, mới đỏ mặt từ trong chăn chui ra.

Cô có chút mừng thầm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Minh Hiên, cô vẫn không qu hắn, cho dù vẫn biết trong lòng hắn có người con gái khác, hơn nữa là người con gái đã yêu rất lâu, nhưng cô vẫn là không quên được hắn, cho dù phải làm một vật thay thế cô cũng bằng lòng ở bên cạnh hắn.

Nhưng là, ngay cả cơ hội này ông trời cũng không cho cô, đến ngay cả khi hắn uống rượu, trong mắt, trong lòng vẫn chỉ có người con gái kia, ngay cả chạm vào cô một chút cũng không chịu, còn đưa ra yêu cầu không muốn gặp mặt cô nữa.

Cô đã từng tuyệt vọng, cho rằng kiếp này không bao giờ có thể cùng xuất hiện trước mắt hắn nữa, dù sao hắn cũng yêu người con gái kia như thế, đến ngay cả khi cô ta muốn kết hôn, hắn cũng bằng lòng bảo vệ cô ta từ xa.

Nhưng không ngờ, tối qua hắn lại chủ động gọi điện thoại cho cô, còn nóng bỏng như vậy mà giữ lấy cô, đây là không phải ông trời đã nghe được cầu xin của cô mà đem hắn trả về bên cạnh cô chứ.

Hiệp Thiến nghĩ đến có thể ở cùng với Minh Hiên, không tự giác cười cong khóe miệng. Cúi người xuống định vụng trộm hôn Minh Hiên một cái, đột nhiên Minh Hiên phát ra một tiếng ngâm, dọa cô nhảy dựng, nhanh chóng nằm nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

“Chết tiệt.” Minh Hiên chửi thề một tiếng, tỉnh lại, đầu đau lợi hại, xem ra tối qua hắn uống nhiều lắm.

Ngồi xuống, mát xa vài cái ở huyệt Thái Dương, định mặc quần áo xong sẽ đi xem Minh Nhan đã về chưa, tối qua thực không nên giận dỗi mà không cùng cô đến bệnh viện, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn còn không hối hận chết được.

“Ai......” Minh Hiên bất đắc dĩ thở dài, vừa gặp phải cô, bình tĩnh của hắn cũng hoàn toàn biến mất hết, xúc động như một đứa nhỏ chưa lớn, lúc này không biết cô còn tức giận đến bao lâu không để ý tới hắn đây, rõ ràng vừa mới hòa hảo xong, liền lại bị hắn làm hỏng.

Chân vừa động liền phát hiện không thích hợp, trên sàn không chỉ có quần áo của hắn, tựa hồ còn có quần áo của phụ nữ, hắn không nhớ rõ ngày hôm qua Nhan Nhan từng trở về, hơn nữa cho dù cô có về, cũng nhất định không tha thứ cho hắn nhanh như vậy mà để hắn muốn làm gì thì làm .

Minh Hiên chậm rãi quay đầu, hít một ngụm khí lạnh, trên giường hắn rõ ràng có một người phụ nữ trần trụi đang nằm, mà người phụ nữ này lại không phải Minh Nhan, mà là ‘Hiệp Thiến’, hắn cơ hồ không nhớ nổi bộ dáng Hiệp Thiến như thế nào nữa. Việc này, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao cô ta lại ở trên giường hắn vậy.

“Uy, dậy, Hiệp Thiến cô dậy đi, sao cô lại xuất hiện trên giường của tôi?” Minh Hiên thô lỗ đập đập vào Hiệp Thiến, hy vọng chính mình đang gặp ác mộng, lát nữa có thể tỉnh lại.

Hiệp Thiến làm bộ như vừa mới tỉnh lại, nhìn Minh Hiên toàn thân trần trụi, e lệ liếc mắt đưa tình.

“Nói, sao cô lại xuất hiện trên giường của tôi?” Minh Hiên hiện tại không đếm xỉa tới thẹn thùng của cô, vội vàng quát lên với cô.

Hiệp Thiến nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói. “Là tối qua anh đã gọi điện cho em, bảo em tới, sau đó em vừa tới, anh liền, anh liền đem người ta đặt lên giường, tối hôm qua anh, tối hôm qua nhiệt tình quá nga.” Nói xong mặt càng đỏ hơn, bất an lắc lắc góc chăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.