Na được xuất viện khi tinh thần cô đã khá hơn, nhưng sự ác cảm
với anh vẫn không hề thuyên giảm.
Cô giờ như một đứa trẻ được nâng niu, chăm bẵm từng li từng
tí. Trừ Vĩnh Uy ra mọi người thay nhau vừa lo việc quán xá vừa trông Na. Anh gần
như phát rồ khi không được lại gần cô dù chỉ phút chốc.
Hôm ấy, như lệ thường cô đang nằm lăn qua lăn lại trên giường,
tâm tư vơ vẩn những gì chỉ mình mình rõ. Anh đứng cửa nhìn một lúc rồi quyết định
không thể để yên như vậy được nữa. Dù phải dùng biện pháp gì đi chăng nữa, dù
Na có không thích đi chăng nữa anh cũng sẽ ép cô phải chấp nhận anh, ép cô ở
bên anh. Người thắt nút cũng là người cởi nút, anh thề sẽ hóa giải sự rối ren
giữa hai người.
Vĩnh Uy bước vào, đóng cánh cửa lại. Lệ Na giật mình ngẩng
lên nhìn anh, vội vàng nhảy xuống đất, rúc vào một góc sát cạnh giường.
Anh vòng sang, ngồi lên phía giường Na đang trốn. Lặng im một
lúc rồi anh trầm giọng: “Anh có phải ác quỷ đâu mà em cứ sợ thế hả?”
Na vẫn rúm ró, cố thu mình nhỏ hết mức. Nét mặt cô thể hiện
rõ sự không vui như đứa trẻ vừa bị mắng.
Vĩnh Uy đưa cánh tay dài kéo cô ngồi lên lòng mình. Na bối rối
quẫy ra nhưng anh đã dùng sức ghì chặt khiến cô không thể cựa nổi. Anh dùng
ngón tay vuốt ve lên bầu má trơn mịn của cô, thầm thì:
“Nghe này! Đừng có xua đuổi anh nữa được không! Anh thực sự
cảm thấy rất tổn thương khi em cứ đối xử với anh như vậy. Ừ thì anh biết mình
sai nhưng em đừng có trừng phạt anh bằng cách này chứ.”
Nhưng mặc anh có nói bao nhiêu lời ngọt nhạt Na vẫn cau mày,
thở hắt bực bội, thậm chí mắt còn long lanh muốn khóc.
“Đừng có khóc. Xin em đấy!”
Càng nói đừng thì nước mắt càng rơi, chẳng mấy chốc đã thành
cơn thổn thức. Nhưng anh vẫn không buông cô ra mà cuộn chặt hơn vào lòng mình.
Không thể và không muốn kìm nén, anh đưa môi hôn lấy hôn để những giọt nước mắt
trên gương mặt cô. Từng giọt tuôn đến đâu, làn môi mềm gợi cảm hứng trọn đến
đó. Mê mệt, tham lam miết lên từng mi ni da hồng thơm mát.
Khi anh chạm đến môi cô, Na nhe răng cắn một phát lên môi
anh. A một cái, anh lườm cô tóe lửa rồi cắn trả đau hơn. Na sợ quá đành ngậm
môi để anh cuốn lấy, nuốt trọn cả hơi thở. Khiến cô ngập ngụa trong ngây đơ, tê
dại.
Hai đôi môi vẫn dính sát nhau, dây dưa qua lại không rời.
Như để bù lại những chiếc hôn rơi rớt thảm thương đâu đó khi hai người xa cách.
Tiếng cạch nơi cửa, đồng loạt cả ba người đứng trước lối
vào.
Na vẫn trong tư thế được anh bế ngửa. Cảnh tượng đập vào mắt
đủ mãn nhãn.
Ông Thụy e hèm mấy tiếng. Vú Lan trố mắt nhìn và Mỹ Hà thì
che miệng xuýt xoa.
Nhưng Vĩnh Uy vẫn mải miết việc mình, chẳng bận tâm có ai
hay không có ai đang nhìn.
Vú Lan bực quá kêu lên: “Cái thằng này! Có thôi đi không!”
Bà vẫn giận Uy vì anh đã bỏ rơi Na lúc cô đang cần anh nhất.
Thế mà không để tâm đến lời vú anh tiếp tục công cuộc chiếm
hữu của mình.
Làm cho ba người hóa tượng lúc lâu, khi ấy mới dừng, xong
còn luyến tiếc vơ vét nốt lần cuối mất gần chục giây rồi mới ngẩng đầu nhìn họ.
“Mấy người không còn chuyện gì để làm hả?”
Vú Lan sầm mặt, “Con bé còn đang ốm đấy nhé. Sao cậu dám làm
thế hả?”
Chưa cần bàn bạc và thống nhất cũng như sự đồng ý của ai
Vĩnh Uy tuyên bố thẳng thừng: “Tiện đây cũng thông báo luôn, cháu sẽ đưa Na về
nhà mình, tự cháu sẽ lo mọi việc chăm sóc cô ấy.”
“Cái gì? Cậu điên đấy à?”
Và thế là cuộc tranh cãi nổ ra. Vú Lan cho rằng Uy có vấn đề
khi anh định một mình trông cô. Uy bảo vệ đến cùng lý lẽ của mình, rằng anh làm
được và sẽ tốt hơn cái cách để cô sống trong cảnh đông đúc và lộn xộn này.
Trong khi đó Na vẫn im thít, mặt đỏ gay và như tự cảm thấy xấu
hổ nên cứ giấu mặt vào lồng ngực anh.
Ông Thụy đành lên tiếng can thiệp: “Thế này đi, để Na về sống
ở biệt thự, mọi người đương nhiên sẽ sống cùng Na, quây quần và chăm sóc lẫn
nhau. Thế nào?”
Đa số thấy ý kiến rất phải duy chỉ có Vĩnh Uy vẫn ngang bướng
lắc đầu, khiến vú Lan bực quá phải chỉ tay quát: “Này! Cậu vừa phải thôi. Tôi
nói cho biết, cậu với con bé Na vẫn chưa chính thức là vợ chồng đâu nhé, đừng
có để nó xấu mặt khi phải vác xác về ở với cậu mà danh không chính, ngôn không
thuận!”
Vĩnh Uy chỉ nhếch môi khinh khỉnh không đáp, anh rút từ túi
quần ra một cuốn sổ nhỏ kẹp đủ các giấy tờ chứng nhận kết hôn ném phịch ra giữa
giường để mọi người trông rõ.
Tất cả ớ ra một lúc, rồi sau Mỹ Hà phải ghé tai vú thầm thì:
“Anh ấy ngang lắm, vú phải nhẹ nhàng mới được.”
Cùng khi ấy điện thoại Vĩnh Uy đổ chuông. Người gọi đến là
Tiêu Vũ Bội. Qua cuộc nói chuyện, Vũ Bội cho biết gia đình cô là người gốc Hoa
và có nghề thuốc gia truyền, nhiều phương thức bí truyền chữa bệnh rất hiệu
nghiệm; cô nói hiện giờ có một bài thuốc rất phù hợp với bệnh tình của Na, biết
đâu thử xong sẽ có công hiệu.
Nghe vậy anh không chần chừ liền đưa Na đến đó.
***
Đỗ xe trước hiệu thuốc của ông nội Vũ Bội nằm trong khu phố
chuyên về đông y dược, Vĩnh Uy dẫn Na vào trong.
Bên trong cửa hiệu không một bóng khách. Hai bên tường, tủ
thuốc với các ngăn gỗ nâu bóng choán kín và vươn cao chạm trần. Một quầy thuốc
trải rộng mé trái bày la liệt các vật dụng cân, đong.
Vũ Bội vén rèm bước ra từ hành lang kế. Sắc diện cô hơi tái,
không còn vẻ sáng rạng như thường thấy, mái tóc kẹp gọn một bên. Thấy hai người,
cô khẽ nở nụ cười, chào: “Hai người đến rồi hả! Vào đây đi!”
Vũ Bội dẫn anh và cô đi sâu vào gian phía trong. Khi Uy hỏi
tại sao tiệm vắng vẻ thế, người đi đâu hết rồi cô trả lời ông nội mình đi bắt mạch
ở xa, tạm thời đóng cửa, cô đã mượn chìa khóa đến đây.
“Cảm ơn cô đã hết lòng vì Lệ Na!”
“Có gì đâu, coi như để bù lại những việc anh Na...” Vũ Bội
nghẹn lời không thể nói hết cái tên ấy.
Vĩnh Uy nhìn biểu hiện của cô gái cũng không khỏi cảm thấy
ái ngại, thông cảm. Chỉ vì cô đã đặt nặng tình cảm vào kẻ vô nhân tính ấy.
Na được đưa ngồi xuống bên cạnh bộ bàn chuyên dùng vào việc
bắt mạch.
Vũ Bội đi vào gian trong nữa và trở ra mang theo bát thuốc mới
đun xong. “Trong lúc chờ hai người tôi đã đun sẵn rồi. Cho cô ấy uống luôn lúc
còn nóng mới tốt.”
Vĩnh Uy giằng lấy bát thuốc Vũ Bội đang định tự mình cho Na
uống, anh hít hà mùi vị tỏa ra theo làn khói rồi hỏi cặn kẽ có những vị gì
trong này.
Vũ Bội tường tận liệt kê ra từng vị thuốc đông y.
“Tôi sẽ thử trước.” Nói rồi anh liền nâng bát thuốc lên uống
một ngụm nhỏ.
Nét mặt Vũ Bội xanh xám, đóng băng, cô đứng im siết hai nắm
tay vào nhau.
Không khí chợt trầm lặng, cả một khoảnh khắc dài lắng đọng...
Và rồi... bát thuốc rơi xuống vỡ choang... Vĩnh Uy vật ngã.
Nằm lăn lộn dưới nền đất, cơ thể anh co quắp lại mồ hôi tuôn đầm đìa. Đau quá,
máu huyết sục sôi bỏng rát, hơi thở nghẹn lại, khí huyết như bị một vòng sắt
thít chặt lấy…
Vũ Bội gào lên, mắt cô ta trợn ngược “Mã Tiên Tử đấy, anh sẽ
không sống được đâu, đó là sự trừng phạt! AAAA... Tại sao chứ? Đứa bé trong bụng
tôi phải làm sao đây hả??? Các người có hiểu được cảm giác mất đi người yêu
thương thế nào không...” nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt đã từng dịu hiền biết
bao, “Tôi sẽ cho các người biết.”
Cô ta với lấy con dao trên bàn thái thuốc, hai bàn tay nắm
chặt cán, đâm bổ thật lực xuống thân hình Vĩnh Uy đang vật vã.
Anh lật người né tránh, con dao đâm trượt xuống nền.
Trong lúc đó Lệ Na nãy giờ vẫn ngồi khép nép, trông cảnh tượng
ấy sợ quá bật khóc nức nở.
Vũ Bội tiếp tục lao tới, cô ta gần như phát điên. Vĩnh Uy lật
bên này, tránh bên kia nhưng lồng ngực anh đang muốn nổ tung, cơ hô hấp thắt lại
từng cơn.
Lệ Na gào dữ hơn, cô đứng bật dậy, lao đến đẩy Vũ Bội một
cái thật lực. “Không được... không được làm thế...”
Vũ Bội vì đang trong cơn điên loạn, bị đẩy bất ngờ nên chới với
ngã uỵch.
Không để cô ta kịp định thần, Na với lấy cái lia sàng thuốc
bằng nhôm quật túi bụi lên người cô ta. Vũ Bội bị cạnh sắc đâm trúng thái dương
lập tức bất tỉnh.
Na quỳ xuống bên anh, nước mắt lã chã, vừa lay người anh vừa
kêu gào ầm ĩ: “Anh đừng có chết! Hức hức!!”
Gương mặt Vĩnh Uy nhăn nhó, đẫm ướt. Thều thào khó khăn:
“Em... gọi cấp cứu... Khoan! Tìm Cam Thảo Dây… có thể tạm thời... giải độc.”
Cơ bắp cuộn lên cương cứng, đau đớn vô cùng nhưng nhìn cô chạy
lăng quăng tìm thuốc anh vẫn nở nụ cười sung sướng. “Yên tâm... anh chỉ nhấp
chút... chắc không đến nỗi tử vong đâu.”
***
3 tháng sau…
Na thoăn thoắt luôn tay lau dọn quầy bar cho sáng loáng và
không ngừng trò chuyện cùng Mỹ Hà.
“Bi kịch là ở chỗ tớ yêu quá nhiều, quá nhiều so với tình cảm
của anh ấy.”
Mỹ Hà quay quay thân hình mũm mĩm trên ghế cao sát quầy,
nghe vậy chắp tay: “Bà cô của tôi ơi! Tình yêu thì không thể đem ra đong đo cân
đếm nặng nhẹ được. Cậu yêu anh ấy vô biên đúng không? Vậy sao dám chắc được anh
ấy yêu cậu có giới hạn cơ chứ?”
“Có đấy. Nếu có bất cứ biến cố gì xảy đến anh sẽ sẵn sàng rời
bỏ tớ ngay. Tớ thì không chắc mình có thể làm được như vậy.”
“Hừm!” Mỹ Hà lắc đầu chẹp miệng, chị thua cái cô nàng này.
Hai cô gái chuyển sự chú ý sang hai vị khách bên chiếc sát hồ
đang trò chuyện sôi nổi. Duy Khang cất tiếng cười vui vẻ khi nghe cô tiến sĩ
Akiko Inoue xinh đẹp kể một câu chuyện thú vị nào đó.
Tiến sĩ Inoue thuộc viện nghiên cứu thực vật Nhật Bản đến Việt
Nam trong một cuộc hội thảo hợp tác giữa hai nước về dự án gây giống gen một số
dược thảo quý hiếm. Tình cờ trong lần ghé quán đã gặp Duy Khang, biết anh rất
am hiểu văn hóa Nhật nên cô cũng cởi mở và muốn biết thêm về anh. Sau đó dần dà
mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn, họ khá tâm đầu ý hợp.
Duy Khang rời khỏi bàn, lại chỗ hai cô gái. Mỹ Hà thấy anh
nháy mắt, biết ý vội tránh đi cho họ nói chuyện.
Duy Khang cười hiền nhìn cô, ánh mắt xao động có chút lưu
luyến. Lệ Na cũng chợt cảm thấy xúc động.
Khang mở lời: “Hai ngày nữa Akiko sẽ về Nhật, anh quyết định...
sẽ đi cùng cô ấy. Ưm... cơ quan cô ấy có lời mời... à ờm…”
Na bật cười, cô thừa biết anh chỉ viện cớ, quan trọng là đổ
cô gái duyên dáng ấy rồi. Na rất mừng khi anh tìm được hạnh phúc cho riêng
mình.
“Không cần đi tiễn anh đâu, tạm biệt ở đây là được rồi, anh
ghét cái cảnh chia ly mùi mẫn lắm.”
“Hic... anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” Chưa gì mắt cô đã hoe
đỏ.
Anh dang tay. “Lại đây cho anh ôm em gái một cái nào!”
Một cái ôm siết tình cảm, chất chứa nhiều cảm xúc với những
kỷ niệm trộn lẫn. Sự chân thành đong đầy từ trái tim đến trái tim sẽ luôn nâng
đỡ và vun đắp sức mạnh cho mỗi người trên con đường phía trước.
***
Đường thênh thang trải dài, gió trong veo gợi lên mùi giòn
tan từ những đám lá xào xạc sắp lả tả bay.
Anh và cô sánh bước bên nhau, tay nắm chặt tay thả hồn theo
tiết trời dìu dịu, trong lành.
Vĩnh Uy đang ngước nhìn lên một vòm nắng tụ tập, nô đùa trên
chạc cây; đột nhiên anh nói: “Anh sẽ không trả lời cái suy nghĩ ngốc nghếch của
em đâu.”
Na nhìn anh ngạc nhiên.
Uy quay sang lườm cô. “Cô mập đã kể hết cho anh nghe rồi. Em
thật là… Tối nay về em sẽ chết với anh!”
Lệ Na chưa kịp có phản ứng gì trước lời đe dọa của anh thì
chợt có hai bóng tròn như hai cơn lốc đậu trên chiếc xe đạp chạy vù qua, còn
kèm theo điệu cười khành khạch hòa lẫn.
Vĩnh Uy nhíu mày nhìn theo. “Trông quen nhỉ?”
“Ớ, Mỹ Hà đó mà.”
“Thế tên đằng trước là ai?”
“Anh ta dạo này rất hay đến quán mình, nghe nói là huấn luyện
viên Judo. Ô bảo sao mà nàng ấy dạo này phấn khởi thế hi hi ra là…”
Anh và cô cùng bật cười vui vẻ, âm trầm ấm và trong trẻo hòa
lẫn tấu lên những khúc yêu tuyệt vời.
Ngoại
truyện
22 năm sau
Phòng làm việc ấm áp sang trọng với thứ hương trầm dịu nhẹ tỏa
ra từ những thớ gỗ mịn màng. Người đàn ông hơn 50 với mái đầu điểm bạc ngồi trầm
ngâm lặng ngắm những kỷ vật của người cha quá cố. Những dòng hồi tưởng ùa về rõ
nét trong tâm trí như thể mới đây.
Cũng căn phòng này, người cha già mệt mỏi tựa mình trong chiếc
ghế bành êm ái. Chậm rãi buông những lời trầm buồn:
“Mọi thủ tục pháp lý cần thiết về việc chuyển giao quyền điều
hành đã xong đâu đó cả rồi. Ba chỉ muốn dặn dò con một số việc nhỏ nữa thôi.
Sau đó... ba muốn chúng ta không nhắc gì đến công việc nữa nhé!”
“Ba không cần làm thế đâu ba. Con...” Vĩnh Uy không biết phải
nói sao.
Ông Thụy hiểu được khúc mắc trong lòng Uy, lặng một thoáng
ông nhẹ nói cho anh an lòng: “Ta phải nói lại bao nhiêu lần nữa đây. Dù thế nào
đi chăng nữa con vẫn là con trai của ta, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Hơn
nữa, ta giao lại toàn bộ quyền hạn cho con không phải vì một lý do nào khác, mà
chính bởi tài năng của con. Con giỏi giang hơn ta nhiều. Và quan trọng hơn hết
con có một tấm lòng thật đáng quý. Trước đây con đã chứng tỏ sự nhân đạo của
mình trong cách đối xử với người cha đã nuôi dưỡng Lệ Na. Càng nghĩ về chuyện
đó ta càng cảm thấy hổ thẹn...”
Đã lâu rồi ông Vĩnh Thụy mới nói nhiều như hôm nay, như thể
muốn trút hết mọi nỗi niềm, như sợ sẽ không còn nhiều thời gian để trải lòng nữa...
Thu gọn lại mấy chồng báo cũ có in ảnh vị cố chủ tịch tập
đoàn Cao Kiến. Vĩnh Uy xếp ngay ngắn lại, nhấc mình dậy đặt gọn gàng lên kệ tủ
đặt hồ sơ và giấy tờ. Dáng người trung niên vẫn ngời nét phong độ với sống lưng
thẳng băng.
Cánh cửa mở rộng sau tiếng cạch. Vĩnh Uy giật mình quay lại,
tự do mở cửa mà không phải báo trước chỉ có thể là Lệ Na thôi.
Vợ Uy đứng đó, thân hình người phụ nữ tuổi hơn 40 vẫn mặn mà
một nét đẹp mảnh mai như thời con gái.
Lệ Na lên tiếng: “Mình có muốn chúng ta đi dạo một lúc trước
bữa ăn không?”
Vĩnh Uy nhoẻn cười nói: “Được!”
Họ khoác tay nhau dạo bước, ngang qua sảnh chính ồn ào tiếng
thằng út nghịch phá, vẫn bước tiếp không hề chú tâm như thể thế giới chỉ có
mình hai vợ chồng. Qua bãi cỏ thênh thang ngập nắng rộn tiếng người chuẩn bị
bàn ăn. Vú Lan với vẻ đạo mạo già nua đang bảo ban mấy đứa nhỏ tuổi.
Hai vợ chồng cứ thư thái tản bộ dọc khắp khuôn viên rộng lớn.
Tâm hồn chợt thấy lâng lâng khi dạo trên con đường rải sỏi ngoằn ngoèo, hàng
dài những khóm trúc Nhật trồng hai bên rì rào theo cơn gió. Bước qua chiếc cầu
đá vắt ngang dòng suối trong veo có những loài cá cảnh tuyệt đẹp to bằng bắp
đùi người đang tung tẩy lượn ngang lượn dọc. Để tiến vào khu rừng hoa ngập sắc
tím.
Màu tím phơn phớt của hoa cẩm tú cầu. Lệ Na rất thích loài
hoa này, từng chùm từng chùm yêu kiều thể hiện một sức sống bền bỉ vô cùng.
Qua vành đai màu tím sẽ lạc bước trong một rừng hoa đủ mọi sắc
thái. Từ đỏ thẫm của mẫu đơn đến trắng tinh khôi dịu dàng của hồng bạch. Một rừng
hoa rực rỡ đủ sức làm mê mẩn những trái tim sắt đá nhất.
Không khí thơ mộng tràn đầy nhựa sống, từng cơn gió vi vu lướt
hòa mình với tiếng chim chóc đua nhau véo von. Thiên nhiên lãng mạn tuyệt vời
này níu giữ bất cứ bước chân ai nếu không có những công việc bức thiết khác của
cuộc sống.
Vĩnh Uy và Lệ Na luyến tiếc vòng trở ra bãi cỏ trước trang
viên khi được thông báo bữa trưa đã được chuẩn bị xong xuôi chỉ còn chờ hai người
nữa.
Mọi người đã quây quần bên bàn ăn lớn bằng đá trắng toát, được
nắng chiếu xiên đôi chỗ trở nên lấp lánh tựa kim cương.
Vú Lan giục giã mọi người bắt đầu đi thôi, đã gần 70 và tóc
bạc trắng hết cả mà giọng vú vẫn sang sảng. Chỉ có thằng út Vĩnh Nguyên là hưởng
ứng lời kêu gọi của bà. Một thằng bé 10 tuổi đầu thì đương nhiên chả có lo lắng
hay ngại ngần gì trong lòng. Bao nhiêu món ngon bày la liệt thế này tội gì mà
không nạp khẩn trương.
Vú Lan nhìn quanh lạ lẫm. Con bé n Thiên thì không nói làm
gì bởi tính nó vẫn luôn hờ hững với mọi thứ xung quanh như thế. Nhưng thằng cả
Vĩnh Tài hôm nay bỗng nhiên mang cái bộ mặt ủ dột hiếm khi thấy. Nó lúc nào
cũng có phong thái ngạo nghễ, tự tin giống y như cha. Thế mà...
Con nhỏ Thiên Linh thì gồng người cứng đơ, môi mím chặt còn
bàn tay thì đặt lên vòng eo nhỏ tí của mình. Chuyện gì thế không biết?
Lệ Na vươn thẳng cổ cao trắng ngần đậu trên làn vải áo màu bạc
đan chéo, nghiêm trang nhìn các món ăn bày trên bàn, cất giọng như thể đã hiểu
rõ cơ sự: “Con biết rồi vú. Vú không thấy thiếu một món rất quan trọng à?”
Trông vẻ mặt thắc mắc của vú, Lệ Na đành nói huỵch toẹt:
“Bánh sữa đó!”
Thiên Linh và Vĩnh Nguyên bật cười rinh rích, phải che miệng
kìm tiếng cười mỗi lúc một lớn.
Vĩnh Uy ngạc nhiên nhìn thằng cả đang ngồi bên trái mình, nó
vẫn rầu rĩ chẳng có chút phản ứng gì với chuyện thường khi mà nó thấy khá hài
hước: “Con làm sao thế?”
Thiên Linh lanh chanh, mái tóc xoăn tít bồng bềnh lúc lắc
qua lại: “He he. Anh ấy đang sợ đó ba. Sợ ba biết anh ấy khiến ba lỗ một khoản
nặng vì sự thảm bại không đỡ nổi của mình ấy.”
Vĩnh Tài nhìn em gái quắc mắt: “Im và ăn đi!”
Hai vợ chồng Vĩnh Uy và Lệ Na mới đi du lịch về sớm nay nên
không rõ nhiều chuyện: “Là sao?”
Vĩnh Tài ngượng ngùng gãi tai không biết nói sao. Cô em lỏn
lẻn nhìn ba thì thào câu đọc báo, khuôn mặt ửng hồng thích thú trông giống y mẹ
nó hồi 16 tuổi, bằng tuổi nó bây giờ.
Vĩnh Uy hắng giọng gọi người mang đến tờ báo buổi sớm, choán
kín trên mặt báo thể thao là hình ảnh vinh danh chiến thắng của con ngựa đua có
màu nâu bóng thuộc nòi Scotland tại giải tranh cúp doanh nhân thường niên. Vĩnh
Uy trợn mắt không tin nổi, nhìn con trai rít lên: “Gì thế này? Trời ơi, chiếc
xe cổ của ba...”
Vĩnh Tài cúi mặt: “Con xin lỗi. Không hiểu sao lúc ấy con
không được khỏe lắm.”
“Vì sao không khỏe? Haizz chắc đêm hôm trước anh tốn sức vì
mấy ả mắt xanh mỏ đỏ chứ gì? Tội nghiệp anh!” Thiên Linh mắt chớp chớp ra ý cười
cợt.
Ông anh gằn giọng đe dọa: “À được. Em được lắm. Trêu ngươi
được anh chắc thích thú lắm nhỉ!?”
Lệ Na vội lên tiếng hòa hoãn: “Thôi. Chuyện gì cũng để nói
sau. Ăn đi đã!”
Thằng út Vĩnh Nguyên lại được thể đổ dầu thêm lửa, miệng còn
ngồm ngoàm miếng đùi gà rán: “Ba... mợi con mớn… con rửa mục cho ba.”
Vĩnh Tài tái mặt, thằng oắt con này nói thế mà nghe được. Mọi
người bật cười, kể cả Vĩnh Uy đang tiếc đứt ruột con xe cổ hiếm cũng không thể
nhịn được cười.
Chỉ có đứa con thứ hai n Thiên là vẫn lạnh lung mặc cho bên
cạnh thế nào, mắt chằm chằm nhìn vào cuốn sách luật to tướng đặt bên cạnh đĩa
thức ăn mới được gẩy gẩy một chút.
Lệ Na gọi với xuống cuối bàn: “Thiên! Giờ là giờ ăn chứ
không phải giờ con chúi mũi vô đống sách đó nhé!”
Thằng út được thể muốn lấy lòng ba mẹ, chạy ào qua phía bên
bà chị giằng ngay cuốn sách úp lại: “Giờ là giờ ăn chứ không phải giờ chị tỏ ra
trí thức nhé!”
Ánh mắt lạnh băng với đuôi mi dài hơi kiêu của Thiên se lại nhìn trừng trừng vào bàn tay lấm
mỡ của thằng em chạm trên lớp bìa da bóng lộn. Mái tóc tém ngắn ốp sát gương mặt
thanh tú xinh đẹp đang cứng lại như hóa thạch ngàn năm. Mới 20 trẻ trung mà
trông nó như bà cô già quá lứa.
Thiên giống cha hơn giống mẹ với thân hình thuôn dài mảnh khảnh
gọn gàng trong chiếc áo sơ mi trắng nghiêm nghị. Sống lưng thẳng tắp lãnh đạm.
Mọi người chợt nín lặng, tim thót lại một nhịp khi trông biểu
hiện đáng sợ của Thiên.
Lệ Na lại cười xòa hòa giải tình thế bằng kỹ năng điêu luyện
của người mẹ: “Nguyên con, trả sách cho chị đi.” Rồi lảng ngay sang chuyện
khác: “Mọi người ăn nhanh lên đi. Vĩnh Tài con có nhớ 2h chiều nay ra sân bay
đón Akiko chứ. Nghe nói bác Khang cũng về.”
“Con nhớ rồi.” Vĩnh Tài thấy mừng vì chuyện của mình hình
như đã được bỏ qua một bên.
Lệ Na nói tiếp: “4h lại có show diễn thời trang được mời nữa.
Hôm nay nhiều việc đấy!”
Nghe đến buổi trình diễn thời trang Thiên Linh mắt sáng rỡ
lên tràn đầy hứng khởi. Nó gạt ngay đĩa thức ăn sang một bên.
Vĩnh Tài được dịp cười khẩy nhìn chăm chú vào thân hình chưa
được 1m70 của cô em bằng ánh mắt giễu cợt. Cả nhà ai cũng biết ước mơ lớn nhất
của con nhỏ là trở thành siêu mẫu.
Cuộc sống vẫn tiếp nối như vậy, đầy vội vã và rối bời. Có thật
nhiều những khúc mắc quẩn quanh cùng nỗi buồn đau dù ít dù nhiều, hay có những
khi lại vô cùng sung sướng viên mãn. Nhưng có hề gì đâu tất cả những hỉ nộ ái ố
của nhân gian cũng chỉ là sự chuyển mình đầy khảng khái của số mệnh đối với cuộc
sống. Điều ý nghĩa nhất chính là được sống hết mình với những trải nghiệm ấy.
Và có một thứ kỳ diệu luôn song hành và nâng đỡ con tim yếu mềm của ta trên mỗi
bước đi đầy gian khó. Đó là tình yêu! Cuộc sống thật đẹp, thật tuyệt vời khi mà
tình yêu thương vẫn đong đầy trong từng hơi thở.
25/12/2012
Thực
hiện bởi
nhóm
Biên tập viên Gác Sách:
Đỗ
Doanh – Trí Linh – nangmualachuyencuatroi
(Tìm
- Chỉnh sửa - Đăng)