Thân hình bé nhỏ tựa những cánh gió mỏng manh nhất dễ bay, dễ
biến đến nơi xa xôi nào, đang nằm im lìm giữa lớp nệm êm ái. Tưởng như nàng
công chúa đã ngủ vùi trong giấc nồng ngàn năm rồi.
Vĩnh Uy đặt lên trán cô một nụ hôn vừa sâu vừa nồng, đặt vào
bao nhung nhớ, khao khát và giờ là hy vọng, chờ đợi, lo âu, khắc khoải... đôi
tay áp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, phủ lên đó hơi thở nóng ấm, thầm thì những lời
van xin... tỉnh dậy đi em, đừng ngủ nữa có được không... anh xin em đấy… mở mắt
nhìn anh thôi cũng được.
Tiếng cạch nơi cửa, Uy ngồi thẳng dậy nhưng bàn tay vẫn
không rời gương mặt Na.
Bác sĩ trưởng khoa bước đến bên giường bệnh, trầm ngâm.
Anh nói mà không nhìn lên: “Ông nói xem phải làm sao đây hả?
Lẽ nào…. cô ấy sẽ mãi mãi thế này?”
Vị bác sĩ trả lời: “Tôi thành thật xin lỗi! Tình trạng này,
khoa học có rất nhiều cách gọi khác nhau. Nhưng tôi muốn giải thích theo khái
niệm về tâm linh một chút. Từ xa xưa các vua chúa thời cổ đại thường dùng các
loại đá quý hiếm làm vật trang sức để tăng cường sức khỏe cũng như giảm thiểu bệnh
tật... bởi đá quý chính là đúc kết từ tinh linh của đất trời, có nguồn sức mạnh
vô giá. Chúng chuyển hóa năng lượng và xua đuổi độc khí rất tốt, khoa học đã chứng
minh một số nghiên cứu gần đây cho thấy quy trình ấy diễn ra theo cách sau: đá
quý hút năng lượng từ suy nghĩ và tinh thần của con người rồi chuyển đến những
vùng thương tổn, xoa dịu và chữa lành sau đó điều chỉnh sự mất cân bằng, giúp
chung chuyển năng lượng tốt hơn. Sự việc của cô gái chính là đã diễn ra theo
cách đó, đống đá quý khổng lồ ấy đã thu trọn năng lượng, ý thức từ trí não cô rồi
đẩy chúng đến chữa trị thương tích từ cột sống, thật may là ở đó có nhiều tinh
vật giá trị mới đủ để giúp cô ấy, nếu không… Cũng có thể nói cô ấy đã tự cứu sống
mình. Tuy nhiên, đổi lại hệ thần kinh đã tê liệt hoàn toàn, cơ thể vẫn sống
nhưng...”
Uy cắt ngang: “Có cách nào không?” Mỗi lời nói từ vị bác sĩ
chỉ khiến anh chịu thêm giày vò.
Bác sĩ nói thẳng: “Có thể là cô ấy sẽ vĩnh viễn trong tình
trạng mê man hay cũng có thể một ngày nào đó điều kì điệu sẽ đến, hãy cứ tin và
hy vọng!”
Vừa lúc ông Thụy đến. Bác sĩ bèn cáo lui. Ông Thụy cúi nhìn
con gái nằm đó, thở dài não lòng.
Đoạn ông quay sang anh bảo: “Cảnh sát đã bắt đầu mở rộng điều
tra. Theo khai nhận của Nhiên Nhã thì bọn chúng không phô trương thanh thế theo
kiểu các băng nhóm xã hội đen hiện nay là tuyển chọn chân tay dưới trướng mà đẩy
người nằm vùng, nhất là vào các công ty kinh doanh lớn. Không phải tổ chức liên
kết mà tách lẻ hoạt động và quy về một mối. Chính điều ấy mới thực sự nguy hiểm.
Nhiên Nhã cũng là một nhân tố quan trọng trong số chúng, khá được trọng dụng.”
“Ba giúp cô ấy nhé! Con nợ cô ấy một mạng sống.”
Ông Thụy gật đầu rồi tiếp: “Về ông Thiêm, sau giải phóng ông
ta giải ngũ và đã cùng mấy nhà nghiên cứu nước ngoài lên đường sang Nam Mỹ thám
hiểm. Vài năm sau trở về Việt Nam và đổi đời từ ấy. Từ chân bảo vệ quèn cho một
xí nghiệp nhỏ đã leo lên vị trí cố vấn cấp cao như ngày nay. Theo cơ quan điều
tra nhận định, kho báu xuất hiện từ thời điểm ông ta về nước. Minh Thùy cũng giống
như Nhiên Nhã được ông ta gài vào bên cạnh ta. Nhưng như con đã biết cô ấy đã
có tình cảm với ba và dần chống lại ông ta. Khi có mang Lệ Na, cô ấy đã sợ hãi
bọn chúng sẽ sát hại mình và đứa bé nên đã tìm cách thoát thân, trước khi trốn
chạy còn cho chúng một vố đau khi mã hóa cánh cửa dẫn đến lối vào kho báu. Cuối
cùng cô ấy cũng...” nói đến đây ông Thụy không khỏi xúc động. “Còn ông Hòa cũng
là nạn nhân xấu số vô tình do lòng tốt đối với Minh Thùy. Việc ông ấy tự vẫn có
thật nhưng là do bị tác động. Tất cả những điều ấy chỉ được phỏng đoán qua lời
kể của Nhiên Nhã kết hợp cùng các sự kiện và vật chứng còn lại.”
Vĩnh Uy nghẹn lời, khó khăn lắm mới thốt lên được: “Con
không biết là việc chúng con là anh em hay việc cha đẻ của con hại chết cha mẹ
Na thì việc nào đáng căm hận hơn.”
Ông Thụy có phần tự ái: “Con nhìn nhận ông ta là cha ư?”
“Không!” Ang ghê tởm khi nghĩ đến điều đó.
“Vậy thì đừng nghĩ ngợi đến chuyện đó nữa!” Ông Thụy đặt tay
lên vai con trai. “Ba không nuôi con ngần ấy năm để rồi chỉ vài biến cố đã cướp
mất con khỏi ba. Và ba cũng không có tư cách gì để oán trách mẹ con cả. Ta chỉ
có một thắc mắc không hiểu là vì sao Na lại biết sự việc này, sự nhầm lẫn hai đứa
là anh em?”
Vĩnh Uy ngẫm nghĩ, một sự ngờ ngợ hiện lên tâm trí. “Có một
người… nhưng con không chắc lắm.”
Đúng khi ấy một tiếng sáo the thé vọng đến. Hai cha con phải
bịt tai trước âm thanh chói tai ấy.
Cô nàng Mỹ Hà buông cây sáo xuống thở phù phù.
Ông Thụy hỏi: “Cháu làm gì vậy?”
“Haizz cháu đọc báo y học thấy người ta nhắc đến trường hợp
một bà ở Ma Rốc nằm thực vật suốt mười năm trời, ngày nọ bỗng nghe được tiếng
sáo của một chàng trai đi ngang qua cửa sổ căn phòng bà ta nằm, thế là bà ấy tỉnh
lại. Cháu cũng thử xem biết đâu Na cũng tỉnh lại thì sao. Người ta nói âm nhạc
thần kì lắm.”
Âm nhạc à...
Vĩnh Uy yêu cầu mang đến ngay một chiếc đàn dương cầm thật tốt.
Khi mọi người đều né tránh cho xa và phòng bệnh được đóng
kín lại để khỏi ảnh hưởng, Vĩnh Uy bắt đầu dạo những nốt đầu tiên trên phím
dương cầm. Anh không đàn theo bản nhạc có sẵn nào mà ngẫu hứng tự biên tự diễn,
để cảm xúc dẫn dắt.
Ánh nhìn đăm đắm hướng về nơi Na nằm bất động, mọi xúc cảm
yêu đương dồn tụ lại trong nỗi mong mỏi tha thiết.
Nhạc điệu cuồn cuộn, trộn lẫn cả tâm hồn và thể xác của anh
quay cuồng, lan tỏa trong không gian.
Cả thời khắc này cũng vần vũ, xoay đều cùng anh và cô trong
những âm vang miên man.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua bởi thời gian không thể không lắng
mình ngơi nghỉ, sau cùng bờ mi cong rung rung nhè nhẹ... khẽ khàng rời giấc
thiêm thiếp.
Vĩnh Uy mải say sưa nên không để ý đôi mắt Lệ Na đã mở lớn tự
lúc nào. Đến khi cô chớp chớp thật nhiều, môi mím lại vẻ khó chịu anh mới dừng
sững lại. Chăm chú nhìn cô như không tin nổi; thân hình bất động hóa đá, trái
tim ngừng đập trong khoảnh khắc, huyết quản như dừng chảy và hơi thở đương
nhiên cũng đóng băng.
Anh không sao tin nổi...
Và rồi thì nỗi sung sướng cũng vỡ òa. Vĩnh Uy lao đến bên
cô, ôm chầm lấy thân hình mảnh mai, siết chặt cô trong vòng tay yêu thương vô bờ.
Quá hạnh phúc và thêm cả sự bối rối nên anh không để ý Na có vẻ không thoải mái
muốn giãy ra khỏi anh.
“Tuyệt quá! Em tỉnh lại rồi.”
Na nhăn mày, nhăn trán khi anh hôn lên má cô rồi lùi người,
sợ hãi nép sát thành giường Vĩnh Uy mới nhận ra sự khác lạ. Anh lập tức gọi bác
sĩ.
Chẩn đoán cho biết Na đã thức tỉnh một số chức năng hoạt động
cơ thể nhưng hệ thần kinh trí não vẫn phần nào ngủ yên nên dẫn đến tình trạng mất
trí nhớ và rối loạn ý thức tạm thời, nếu kiên trì điều trị phục hồi chức năng
hay tác động tâm lý tốt sẽ dần dần trở lại trạng thái bình thường.
Mọi người vô cùng mừng rỡ, họ tạ ơn các đấng linh thiêng đã
thấu lời khẩn cầu của họ.
Có điều là, Lệ Na chỉ khó chịu duy nhất với Vĩnh Uy, cô sợ
hãi và tránh né anh. Bác sĩ nói có thể rằng sâu trong tâm thức của cô, Lệ Na muốn
gạt bỏ anh ra khỏi nghĩ suy của mình, muốn tâm tưởng không có sự hiện hữu và tồn
tại của anh... thế nên giờ đây ý thức và cảm giác tự động phản ứng lại.
Nhìn ánh mắt ghét bỏ của Na khi chạm đến anh, Vĩnh Uy tưởng
lồng ngực mình đang nát vụn ra, cảm giác đứng nhìn cô mà không thể lại gần đau
như ngàn vạn mũi kim đâm đến tứa máu.
Vĩnh Uy muốn nắm rõ tường tận mọi tình tiết nhỏ lẻ ngày hôm
đó để có thể làm sáng tỏ mọi uẩn tình. Khẳng định lại nghi vấn của mình.
Anh từ tốn đặt những câu hỏi đầu tiên với bà vú già, đã làm ở
nhà họ Cao mấy chục năm trời: “Cái ngày mẹ tôi qua đời. Có những ai đến...
chính xác thì trong ngày hôm đó những ai bước vào phòng bà ấy?”
“Tôi và con Sen thì vẫn thay nhau vào xem bà chủ thế nào.
Chiều hôm ấy chỉ có cô Lệ Na đem thuốc sắc cho bà uống rồi cô ấy về lúc nào chúng
tôi cũng không rõ. Sau ấy lúc muộn có cô Kiều Diễm ghé qua... khi tôi bước vào
thì không có ai cả, còn bà thì đã...”
Vậy là suy đoán của anh đã chính xác. Nỗi đau quá đầy, ứ
tràn thành cơn bùng nổ, giận dữ. Quả thực mẹ anh đã phải chết oan sao...
Bà vú già sợ sệt khi nhìn biểu hiện của Vĩnh Uy, khuôn mặt
anh sắt lại, thân thể cứng ngắc, gân xanh nổi phập phồng trên dòng máu đang cuồn
cuộn dữ dội. Anh quát: “Cô ta làm gì trong đó mấy người có biết không? Hả? Tôi
hỏi các người làm gì giờ ấy mà không vào với mẹ tôi?”
“Xin lỗi cậu… lúc ấy ông chủ lên cơn khó thở, chúng tôi lo
quýnh cả lên...”
Anh dần bình tĩnh lại, nỗi uất giận cũng lắng dịu từ từ. Hận.
Một chữ hận liệu có bao trọn được toàn bộ những lụy khổ, sầu thảm đến nát tan
cõi lòng này. Hận ai? Hận người, hận đời hay hận mình. Chỉ biết trách sợi dây
oan nghiệt của số mệnh cứ ngoắt ngoéo gỡ mãi không xuôi.
***
Hai dáng người dong dỏng cao đứng đối diện nhau cách một khoảng
rộng u ám. Không gian bao la ngút tầm mắt lúc này có gió nhè nhẹ rì rào vậy mà
vẫn cảm nhận mồn một sự ngột ngạt đến đáng sợ. Không khí nặng nề cô đặc không lối
thoát. Bầu trời trên cao trong veo không một gợn mây.
Vĩnh Uy lướt mắt nhìn bảng lảng không chú tâm vào bất cứ gì
cụ thể. Thực sự anh không đủ can đảm nhìn trực diện người đàn bà khiến anh ghê
tởm này. Nhưng anh phải làm cho xong điều cuối cùng mình phải làm. Uy đã nghĩ rất
nhiều, rất lung, rằng anh phải làm sao để khiến cô ta cũng phải hứng chịu cái nỗi
đau khổ tột cùng mà anh đã phải chịu đựng. Làm sao để khiến cô ta sống dở chết
dở, để rửa sạch cái chết oan uổng của mẹ...
Nhưng rồi tất cả mọi ý nghĩ hay hành động tàn độc, cay nghiệt
nhất đều trở nên vô nghĩa khi mà giờ đây mẹ anh không thể sống lại được nữa. Điều
quan trọng nhất đối với anh bây giờ chính là tìm được sự thanh thản cho tâm hồn
bên những người thân yêu còn lại. Anh không muốn mình cũng trở nên tội lỗi.
Kiều Diễm với thân hình khẳng khiu được che chắn bởi lớp vải
thùng thình đang phần phật vì gió, mái tóc xõa bồng bềnh bay bay chấp chới. Cô
ta hiểu cảm giác của Vĩnh Uy dành cho mình lúc này, không còn lạnh lùng, không
còn tức tối hay căm giận nữa mà hoàn toàn trở nên vô cảm. Như thể cô ta là một
vật thể vô hình không hề tồn tại. Diễm ghét điều đó, thà anh rủa xả mắng nhiếc
hay tỏ ra hờ hững chán ghét cô ta còn thấy dễ chịu hơn.
Tiếng anh cất lên chậm rãi, xa lạ, như đang nói với chính
mình: “Tôi đã nghĩ, đã hình dung ra rất nhiều cách thức để trừng trị cô, khiến
cho cô phải chịu giày xéo, khốn khổ. Sống cũng không bằng chết. Nhưng rồi tôi
đã nghĩ lại. Tôi hiểu linh hồn mẹ tôi sẽ không thể yên nghỉ nếu đôi tay tôi phải
nhuốm thứ máu bẩn thỉu của cô.”
Kiều Diễm tức điên lên, làn môi gợi cảm một thời giờ bợt bạt
không sắc, bị cắn đến bật máu. “Nói gì hả? Tôi không hiểu anh nói gì hết... đừng
nói với tôi bằng cái giọng đó...” những lời cuối chợt như van nài.
Vĩnh Uy cứ mặc nhiên với những lời buộc tội của mình, điều
đó đã quá rõ ràng: “Vậy nên tôi sẽ để cái tội lỗi mà cô đã gây ra cho mẹ tôi phải
trả giá theo đúng pháp luật… hoặc trả giá bằng chính lương tâm của cô nữa... nếu
nó còn một chút và chưa bị chó tha mất.” Anh nhẹ mở lòng bàn tay, nằm gọn trong
đó là chiếc khuyên hình cánh chuồn dưới ánh ban ngày rực sáng bỗng trở nên nhợt
nhạt, ảm đạm.
Kiều Diễm sợ hãi giật lùi lại vài bước khi nhìn thấy khuyên
của mình. Uy đưa mắt nhìn nó thật lâu, vẻ như ngắm nghía một tạo vật tinh xảo
chứa đựng hồn người. Quả vậy, với anh lúc này chiếc khuyên chính là một ảo diệu
tinh vi hòa hợp kì lạ với một tinh linh sự sống...
Anh lần sờ, quay lật qua lại rồi... dùng sức từ bàn tay và
những ngón tay cứng khỏe của mình nghiến thật mạnh.
Kiều Diễm hoảng hồn khi nhìn chiếc khuyên bị bóp nghiền nát
trong tay anh, chất liệu hồng ngọc vốn cứng chỉ sau kim cương, tại sao đã vỡ vụn
thành hàng nghìn mảnh nhỏ rời rạc. Vĩnh Uy nghiêng lòng bàn tay xuống. Rơi rớt!
Từng vụn nhỏ li ti rơi, rơi... như những hạt bụi trở về với đất trời.
Anh quay đi khi những hạt vụn hồng ngọc rơi sạch sẽ không
lưu lại một dấu vết. Kiều Diễm muốn điên lên, cô ta thét với theo bóng dáng
anh, tiếng thét gào nghe chói lói pha lẫn đắng cay, phẫn uất.
“Tại ai? Tại ai hả? Chính anh! Chính anh chứ không ai, đã
khiến tôi ra nông nỗi này.”
Uy khựng lại, anh hơi ngoảnh ra sau. “Đừng đổ lỗi cho tôi. Tất
cả những gì mà cô đã gây ra chỉ vì chính bản thân cô thôi. Vì muốn nuôi dưỡng
và chiều chuộng thói tham lam, ích kỷ và vô nhân tính của mình.”
Kiều Diễm sững sờ chết lặng. Hàng ti tỉ nỗi bi thương phút
chốc lấn át hết hoàn toàn bản ngã này. Mọi thứ xung quanh dường như đang quay
cuồng như tố lốc và cô ta thấy mình đang ở chính giữa vòng xoáy kinh khiếp ấy.
Vĩnh Uy đã khuất bóng từ lâu mà Kiều Diễm vẫn ngập ngụa, quằn
quại trong một vòng siết vô hình mà tột cùng ghê rợn. Nó kìm kẹp, nó vây bủa,
nó nghiến chặt đến thảm thương, nó bóp nát đến nhầy nhụa... giống y như mảnh hồng
ngọc kia.
Và rồi cô ta bật lên tiếng cười. Tiếng cười lanh lảnh vỡ
trong không gian thoáng rộng, cười đến sặc sụa, cười như điên như dại lẫn trong
đó nỗi chua xót nghe đầy thê lương.
Vừa cười điên dở như vậy Kiều Diễm vừa lang thang khắp mọi nẻo
trên bước chân vô hồn dẫn lối. Cô ta không biết mình đang ở đâu cả, cứ lang
thang vô định như vậy, mọi thứ xung quanh cứ nhoáng nhoàng vút qua. Không hề biết
đến thực tại và sự hiện hữu vốn có.
Gió thổi trên sân thượng tòa cao ốc chọc trời mới dữ dội làm
sao, từng hạt phân tử không khí loang loãng và thưa thớt khiến gió càng được thể
băng mình lướt ngang dọc. Cứ lồng lộng, lồng lộng.
Mái tóc bị xô đập rối tung quặt quẹo, gió len trong bộ quần
áo căng phồng rin rít trên da. Khuôn mặt se lại đóng băng như máu đã tuồn tuột
trôi từ lâu. Ngửa mặt nhìn làn da trời xanh ngát vời vợi, vừa xanh vừa xa đến
chói nhòa nhức mắt.
Tâm tư ngụp lặn trong thứ ánh sáng xanh u hoài đó. Nghiệm lại
một quãng đời không dài những cũng chẳng ngắn, một quãng đời sênh sang tự tại...
nhưng vì lẽ gì, lẽ gì lại kết thúc trong bẽ bàng nhục nhã. Vì gì ư? Một chữ
Tình. Tình là gì mà khiến ta lụy, ta khổ, ta si... Yêu mà điên mà hận thế
sao... A ha ha cái cõi đời điên dại này, ta phỉ nhổ, ta khinh miệt. Còn chi đâu
mà luyến mà say.
Gió trên cao vù vù thổi khiến vòng siết vô hình nới lỏng từng
chút.
Đôi cánh tay dang rộng... như một con chim đang sải cánh chờ
bay. Và rồi cũng đến lúc, một cái nhún nhẹ nhàng đã tung ngửa mình vào không
trung bao la... như nhành hoa tuyệt sắc mà kiêu sa nay rũ héo tàn phai và để
gió nâng nhẹ. Rơi... rơi như xuyên. Sức ép chân không ào ạt rú rít. Bầu trời
trên kia vẫn xanh ngập đôi mắt.
Dấu chấm hết cho một giai nhân má hồng… một tuyệt sắc cao
sang nay cũng rã tan và trở về với hư không.