Editor: Thanh Dục Châm.
Tòa nhà nguy nga đồ sộ, cao chót vót mờ mịt giữa tầng may.
Dư Âm đi thang máy lên thẳng đến tầng cao nhất, xung quanh bỗng nhiên trở nên yên ắng, tựa như rời xa thế gian ồn ào náo nhiệt.
Trên mặt luôn treo một nụ cười khéo kéo, thoạt nhìn trông rất tự nhiên tùy ý.
Nhưng chỉ có chính cô biết, cô trong giờ phút này lo lắng và bất an đến nhường nào.
Mới nãy khoác lác trước mặt Lâm Lập Hiên, nói hạng mục sẽ không kết thúc, kêu gã ta đợi đơn khởi tố của mình.
Nhưng có thể nhìn thấy Tạ Bắc Từ, không đồng nghĩa Tạ Bắc Từ sẽ đồng ý cho hạng mục tiếp tục.
Thời đi học, cô và Tạ Bắc Từ chả có giao lưu nhiều, nhiều năm trôi qua, cũng chẳng liên lạc gì trong khoảng thời gian đó.
Trên hạng mục, Lâm Lập Hiên luôn là người đối ngoại, không biết gã ta có nói gì với người phụ trách hay không.
Liệu nỗ lực của cô có biến thành bọt nước?
Cho nên trong giờ phút này, cô mới là người khẩn trương và sợ hãi nhất.
Đến tầng cao nhất, nhân viên công tác dẫn Dư Âm đến trước cửa văn phòng của Tạ Bắc Từ.
“Tiểu thư Dư, mời đi bên này.”
“Cảm ơn.”
Dư Âm duỗi thẳng lưng, thở thật sâu, sau đó đẩy cửa phòng ra.
Văn phòng được trang trí lấy phong cách đơn giản làm chủ đạo, nhìn rất thoải mái và thoáng đãng.
Đi qua cánh cửa, Dư Âm mới phát hiện, trong văn phòng Tạ Bắc Từ không chỉ có một mình anh.
Đối diện anh, còn có một nam một nữ đang ngồi.
“Tạ...”
Âm thanh vừa tới miệng liền bị Dư Âm nuốt về.
Dư Âm đơ người tại chỗ.
Tình huống này là như thế nào, trong văn phòng có người khác, Tạ Bắc Từ đang bận, nhân viên công tác sao lại để cô đi vào thẳng!?
Giờ cô đứng chờ ở chỗ này?
Hay nên trở về trước?
Trong chốc lát, Dư Âm có chút mờ mịt, đơ người tại chỗ.
Đôi nam nữ này là cộng sự của Tạ Bắc Từ.
Tống Thời Lễ và Lan Cẩn.
Khác với vẻ lạnh lùng của Tạ Bắc Từ, Tống Thời Lễ mang một chiếc kính gọng vàng, là một người đàn ông văn nhã cấm dục, nói chuyện cũng thong thả ung dung: “Tôi đã làm một nhóm thành tích số liệu trong mấy hôm nay, kiểm tra quỹ Euler từ đầu đến đuôi, tiền bọn họ tăng lên có vấn đề.”
Mái tóc dài của Lan Cẩn duyên dáng và quyến rũ, chiếc váy và áo vest màu đen khiến nàng càng thêm gọn gàng sạch sẽ. Vừa xoay bút Bluetooth, vừa nhìn màn hình máy tính, nói: “Nhưng bọn họ cho điều kiện rất mê người.”
Tống Thời Lễ nghiêng đầu, nhìn Lan Cẩn: “Ý của cô là vẫn muốn làm cái quỹ này?”
Lan Cẩn cầm máy tính trong tay, đặt trước bàn làm việc, sau đó cười và nhìn thẳng hắn: “Đúng vậy.”
“Đây có thể là một âm mưu.”
“Nhưng cũng có khả năng để chúng ta kiếm 200 triệu.”
“....”
Trong lúc hai người đang tranh chấp thì Dư Âm tiến vào, bọn họ im lặng theo bản năng, sau đó đồng thời nhìn về phía Tạ Bắc Từ, nở một nụ cười thâm thúy ở trên mặt.
“Thôi, ngày mai rồi hãy nói. Bạn học thời cấp ba của Tạ Bắc Từ tới rồi kìa.” Lan Cẩn hạ giọng, cười nói một câu.
“Là bạn học “nữ” thời cấp ba.” Tống Thời Lễ nhấn mạnh một chữ.
Vừa rồi --
Trợ lí Trương gõ cửa đi vào, nói có người gọi là tiểu thư Dư Âm đang đứng ở đài lễ tân đợi anh, nhưng chỗ này của anh ta lại có một cuộc gặp hẹn trước nên hỏi Tạ Bắc Từ có thấy mặt hay không?
Tạ Bắc Từ hơi không kiên nhẫn, có điều vẫn kêu người đi lên, nói là “bạn học thời cấp ba“.
Tống Thời Lễ và Lan Cẩn kinh ngạc. Không phải không có bạn học thời cấp ba đến tìm anh, nhưng chẳng ai có được đãi ngộ như vậy cả.
Cả ba quen biết rất nhiều năm, Tạ Bắc Từ và Tống Thời Lễ đều là những người đàn ông thông minh lanh lẹn, gương mặt lẫn dáng người đều thuộc hạng ưu việt.
Từ xưa đến nay, không ít những người phụ nữ xuất sắc triển khai theo đuổi bọn họ một cách mãnh liệt.
Nhưng thái độ hai người đối với chuyện này hoàn toàn khác biệt.
Tống Thời Lễ rất dịu dàng với phụ nữ, bạn gái bên người chưa bao giờ ngưng, hết người này tới người khác, gần như liền mạch.
Còn Tạ Bắc Từ thì khá lạnh lùng, kể từ khi quen biết, bọn họ chưa thấy anh hẹn hò với một cô bạn gái nào, giống như không có hứng thú hay nhu cầu gì với tình yêu nam nữ, phần lớn thời gian đều dùng để đi làm việc.
Kẻ cuồng công việc đột nhiên trong lúc làm việc mà lại có tâm tình đi gặp bạn học thời cấp ba.
Tấm lòng bà tám của hai người bỗng thiêu đốt lên hừng hực.
Ngay cả khi Tạ Bắc Từ buông lời đuổi người, họ vẫn không chịu đi ngay, cọ tới cọ lui.
Quả nhiên ---
Vị bạn học thời cấp ba này rất xinh đẹp, ngũ quan diễm lệ, mặt mộc không son phấn mà vẫn đẹp xuất xuất sắc. Mái tóc đen được buông xõa tùy ý, ăn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đơn giản phối hợp chiếc quần ống rộng cạp eo màu vàng nhạt. Eo thon chân dài, khí chất ngọt ngào.
Âm thanh mềm mại mang chút gợi cảm, quả thực vừa trong sáng lại vừa quyến rũ.
“Tôi hiểu vì sao mà Tạ Bắc Từ lại kêu người lên rồi.” Lan Cẩn cười mờ ám: “Xinh đẹp.”
Tạ Bắc Từ không cho là đúng, anh cười nhạo một tiếng, sự kiêu ngạo và khinh cuồng đều ở trong giọng nói: “Cậu coi tôi là Tống Thời Lễ.....” Nhìn thấy gái đẹp là đi không nỗi.
Tống Thời Lễ bỗng bất lực. Đẩy mắt kính lên: “Lan Cẩn nói. Cậu bôi đen tôi làm gì?”
Tạ Bắc Từ nhíu mày, lười biếng mà dựa ghế: “Ăn ngay nói thật, *trung ương điều hòa”
(*) Trung ương điều hòa: ý chỉ mấy người con trai ấm áp với mọi con gái, giống như mấy điều hòa trung ương.
Tống Thời Lễ tự bào chữa: “Đấy gọi là ga lăng.”
Lời Tạ Bắc Từ mang chút ẩn ý: “Ga lăng nhớ chú ý thân thể, đừng để tôi đến bệnh viện xem ngài.”
Lan Cẩn không nhịn được cười. Cái miệng độc của Tạ Bắc Từ, trước sau như một a.
Vẻ mặt Tống Thời Lễ đầy bất đắt dĩ, chọc ghẹo nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi, không quấy rầy chuyện tốt của cậu nữa.”
Tạ Bắc Từ lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Không phải như mấy người nghĩ, tối hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc ăn cơm, tôi đưa quần áo cho cô ta, hôm nay cô ta tới để trả lại thôi.”
Anh nhíu mày, nhấn mạnh: “Tôi là vì thanh tịnh.”
Tống Thời Lễ và Lan Cẩn: “....”
Rất không kiên nhẫn, nhưng sao bọn họ nghe ra một mùi vị không đúng nhở?
Lúc Tạ Bắc Từ anh ta không kiên nhẫn với một người, tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Dư Âm đang nghĩ ngợi là có trở về trước hay không, đợi bọn họ làm việc xong rồi hẳn tiến vào thì nghe bọn họ nói hai chữ.
“Đi thôi!”
Lúc đi ngang qua người Dư Âm, ánh mắt Lan Cẩn nhìn chằm chằm thẳng vào cô, còn khẽ cười, tựa như đang chào hỏi.
Trái tim Dư Âm lỡ nhịp, vì sao nàng lại nhìn chằm chằm mình? Nàng là ai? Có quan hệ gì với Tạ Bắc Từ? Bạn gái của Tạ Bắc Từ? Hay kẻ say mê anh?
Đừng nói là.... Coi cô thành tình địch nhe?
Đừng ghen bậy a!!!
Mị chỉ là một bạn học cũ bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà thôi.
Cửa phòng sau lưng bọn họ đã được đóng.
Tống Thời Lễ sờ cằm, có một tia sáng lóe lên sau tròng kính: “Tạ Bắc Từ, đấy là, thông suốt?”
Khóe môi Lan Cẩn nhếch lên, lọn tóc quanh tai hơi rối bời quyến rũ và hấp dẫn: “Ai biết được cậu ta, mồm cứ độc như vậy! Có điều cô gái kia cũng thật đẹp, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia, làn da trắng trẻo nõn nà kia, còn cái eo nhỏ kia nữa, trông thực thon thực mềm, muốn sờ thử a.”
Tống Thời Lễ không thốt nên lời: “Cậu thân là đàn bà con gái, sao còn háo sắc hơn cả đàn ông con trai vậy?”
Lan Cẩn: “Ai quy định đàn ông con trai mấy người mới có thể háo sắc, tôi chỉ muốn sờ eo nhỏ của cô ấy thì sao nào?”
Tống Thời Lễ: “.....”
- -------------------
(chuyện ngoài lề)
Tạ Bắc Từ: Nghe nói cô thích tôi, thích tới phát điên.
Dư Âm: Sao chính tui còn hỏng biết vậy?