Editor: Thanh Dục Châm.
Dư Âm nhìn về hướng hai người rời đi, vừa quay đầu lại thì đối diện thẳng với ánh mắt thâm thúy đang lẳng lặng nhìn cô của Tạ Bắc Từ. Cô đứng hình một lát, rồi vãy tay chào “Hi“.
Còn nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng: “Ngại quá, làm phiền rồi.”
“Ờ.”
Tạ Bắc Từ không chút để ý mà đáp lại, nhìn qua trông khá lạnh nhạt.
Cộng thêm hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, điều này làm cho anh càng thêm phần lạnh lùng tuấn tú, khí chất cao cao tại thượng, bộ dạng chặn người ngay ngàn dặm.
Nụ cười Dư Âm vẫn không thay đổi, cô tự cổ vũ cho chính bản thân mình.
GM chưa có nói rõ là hạng mục đã bị đánh giá thất bại, đồng nghĩa là có vô vàn khả năng khác.
Huống chi gặp gỡ bạn gặp cũ tốt hơn nhiều so với gặp gỡ người xa lạ.
Mặt dày lên xíu nào.
Còn hai trường hợp xã giao tử vong ngày hôm qua, qua rồi thì hãy cho nó qua đi, mọi sự gượng gạo hôm qua không có quan hệ gì với hôm nay cả.
Dư Âm ngồi ở phía đối diện Tạ Bắc Từ.
Tay phải cầm túi đựng áo sơ mi, rồi đặt nó xuống bàn: “Đây là quần áo của ngài, tôi đã rửa sạch rồi, cảm ơn.”
Tạ Bắc Từ để nó sang một bên, lưng dựa vào ghế, cả người trông khá lười nhác.
Tay anh đặt trên bàn gõ từng nhịp rõ ràng. Tia nắng xuyên qua tấm kính văn phòng mà phản xuống dưới mặt đất, chiếu trên tay anh một vệt sáng nghiêng.
Dư Âm thu hồi tầm mắt của mình khỏi tay anh, sau đó cầm chiếc bánh kem mình mang theo để lên bàn làm việc của Tạ Bắc Từ.
Cười và nói: “Tôi đặc biệt mua chiếc bánh kem phô mai mà ngài thích, hơn nữa là loại bánh kem đang hot ở trên mạng, rất khó mua, tôi phải xếp hàng hơn ba, bốn giờ mới mua được.”
Ánh mắt sâu thẳm như vòng lốc xoáy không thể dò được của Tạ Bắc Từ dừng tại mặt Dư Âm, anh chậm rãi nói: “Xem ra, cô vẫn còn cố ý đi điều tra sở thích của tôi.”
Dư Âm: “Điều tra?”
Tạ Bắc Từ: “Nếu không thì làm sao cô biết tôi thích ăn bánh phô mai.”
“Không như những gì ngài nghĩ đâu.”
Dư Âm nhanh chóng phủ nhận, không có ai thích bị người khác hỏi thăm sự riêng tư của mình cả.
Cô giải thích: “Vào thời đi học, chẳng phải ngài thích ăn bánh kem phô lắm ư?”
“Ồ.” Âm cuối Tạ Bắc Từ được kéo dài, giọng nói trầm hẳn: “Lâu như vậy rồi, tôi chưa nhớ rõ cô trông thế nào, mà cô lại còn nhớ rõ tôi thích ăn bánh phô mai. Cái loại....chuyện nhỏ không đáng kể này.”
Dư Âm xấu hổ mà cười: “Tối qua cùng ăn cơm, ly nước trái cây mà chúng ta uống, nó rất ngọt rất ngọt luôn. Tôi thấy ngài uống khá thích thú, mới nhớ lại ngài hồi xưa hình như cũng rất thích ăn đồ ngọt.”
Tạ Bắc Từ tỏ vẻ: “Cô quan sát tôi, quan sát tới khá tỉ mỉ a.”
Dư Âm không khỏi gượng gạo.
Vận mệnh hạng mục nắm giữ trong tay anh, cô tất nhiên phải quan sát anh một cách tỉ mỉ rồi.
Nhưng mà lời này của Tạ Bắc Từ quá có tính định hướng.
Tựa như đang nói cô là một tên biến thái âm thầm rình mò anh.
“Có ba người chúng ta mà thôi, Tào Nhất Trí chỉ uống hai ngụm nước trái cây, vừa nhìn là biết không ưu đồ ngọt rồi.”
Dư Âm cười ha ha.
Tiện tay chuyển đề tài: “Nếu không thì tôi giúp ngài mở hộp bánh kem ra, ngài thử nó xem sao, thật sự rất ngon đấy.”
Khóe miệng Tạ Bắc Từ giật giật, dùng nửa tay chống cầm: “Tôi không muốn ăn bây giờ.”
Dư Âm mím chặt môi, trầm giọng nói: “Thế thì có thể bỏ vào tủ lạnh trước, bánh kem lạnh ăn cũng ngon hơn.”
Tạ Bắc Từ chẳng động đậy, chỉ nhìn cô, âm thanh lạnh lùng và rõ ràng: “Cô còn chuyện gì nữa không?”
Ý đuổi người quá lộ liễu.
Nhưng Dư Âm không đứng dậy ngay, không chỉ không động đậy mà còn hỏi nhỏ 1 câu: “Lát nữa ngài có rảnh sao?”
Tạ Bắc Từ khoanh tay lại, khuỷu tay chống ở bàn: “Tôi đang đi làm, cô nói xem tôi có rảnh hay không rảnh.”
Dư Âm giải thích: “Ý tôi nói là ngài có rảnh sau khi tan làm không á.”
Tạ Bắc Từ nhướng mày, trong mắt hiện lên tia giễu cợt: “Cô muốn hẹn tôi?”
Nụ cười Dư Âm vẫn duy trì như cũ: “Ngài cho tôi mượn quần áo, tôi đâu thể không cảm ơn ngài được, đúng không? Cho nên tôi định mời ngài ăn một bữa cơm.”
Tạ Bắc Từ chĩa tay vào bánh kem trên bàn: “Này chả phải là quà cảm ơn mà cô mang theo à?”
Dư Âm lắc đầu, chân thành nói: “Này nào được tính là quà cảm ơn, lấy bánh kem nhỏ như vậy làm quà cảm ơn thì không khỏi quá nhẹ. Tôi thấy vẫn nên cảm ơn ngài cho đàng hoàng, cần thiết phải mời ngài bữa cơm.”
Sợ Tạ Bắc Từ không đồng ý, Dư Âm còn bỏ thêm một câu: “Ngài đừng nói là ghét bỏ nha.”
Tạ Bắc Từ tựa suy tư mà nhìn chằm chằm cô: “Cô giờ mới phát hiện sự ghét bỏ của tôi à?”
Dư Âm: “....”
Đừng có mà trực tiếp như vậy chứ!!?
Vào thời điểm này, không phải đại đa số người bình thường đều nói vài lời khách khí, chừa chút mặt mũi cho bạn học cũ sao?
Anh ta thật không lưu tình miếng nào.
Dư Âm nghiến răng, ráng gặng ra một nụ cười cứng đờ, âm thầm thay đổi khái niệm: “Ngài có thể chọn chỗ ăn cơm, chọn chỗ mà ngài không ghét.”
Mí mắt của Tạ Bắc Từ rũ nhẹ, dừng lại ở lòng tay Dư Âm.
Mười ngón tay đan chéo áp vào nhau, ngón tay có chút căng cứng vì dùng sức, giống hệt như lúc ở trong lớp bị giáo viên gọi tên.
Khóe môi anh hơi cong lên: “Tôi nói đi chỗ nào là đi tới chỗ đó ăn?”
Dư Âm: “Tất nhiên, tôi mời ngài dùng bữa mà, chắc chắn là ngài chọn chỗ rồi.”
Tạ Bắc Từ: “Vậy sau khi cơm nước xong xuôi hết, cô có phải định hẹn tôi tới nhà cô?”
Dư Âm giật mình: “Ngài muốn tới nhà tôi?”
Vốn là định cơm nước xong xuôi rồi dẫn anh ta đến phòng thí nghiệm.
Nói không bằng làm, phải để anh ta đi xem.
Không bàn tới việc anh ta xem xong thì ngay lập tức đồng ý cho hạng mục tiếp tục, nhưng chắc chắn là sẽ cân nhắc kĩ lưỡng.
“Trong nhà chưa chuẩn bị gì, hay là đi phòng làm việc của tôi đi.” Trong nhà chỉ có vài món dùng để thực nghiệm nhưng chẳng có dụng cụ thí nghiệm nào hết, thiết bị lại càng không đầy đủ.
Tạ Bắc Từ giương mắt nhìn qua, đụng phải ánh mắt chờ mong của Dư Âm.
Đôi mắt thâm thúy tối sầm lại, người đàn ông tuấn tú nội liễm đột nhiên nhếch môi: “Dư Niểu Niểu!”
Niểu Niểu là tên gọi thân mật của cô.
Mọi người một là kêu Dư Âm, hai là kêu Niểu Niểu, chỉ có đúng một người kêu cô là Dư Niểu Niểu.
Có điều rất lâu rất lâu rồi, cô chưa được nghe lại.
Đột nhiên nghe lại cái tên này, Dư Âm sững người.
“Cô khắp nơi đi tìm bạn học để hỏi thăm tin tức của tôi.”
“Đứng ở ngoài xe, to tiếng tỏ tình với tôi.”
“Lúc ăn cơm còn cố tình làm người bị ướt, mượn áo sơ mi của tôi.”
“Hôm nay cô lại cầm bánh kem tới, còn đòi hẹn tôi.”
Gương mặt Dư Âm cứng đờ.
Nghe anh nói mà cô mém rớt nước mắt.
Những chuyện này đều là thực, nhưng tại sao từ miệng Tạ Bắc Từ nói ra lại mang cảm giác kì lạ thế nhỉ?
Vốn tưởng từng câu này tiếp nối câu khác đã là bom liên hoàn rồi.
Ai ngờ, câu tiếp theo trực tiếp làm cho Dư Âm hoàn toàn ngẩn ngơ.
Tạ Bắc Từ nhàn nhạt kêu tên cô, nói tiếp một câu: “Dư Niểu Niểu, cô thích tôi đến vậy cơ à?”
Đấy không phải câu nghi vấn, giọng nói trầm thấp ấy nói ra là một câu trần thuật, trần thuật lại sự thật.
Dư Âm kinh hãi mà mở to hai mắt: “...”
Thích ngài cái giề?
Mị chỉ muốn làm hạng mục mà thôi, hỏng muốn *làm đàn ông a.
(*) Làm đàn ông ý chỉ là làm tình, tán tỉnh chứ không phải là muốn trở thành đàn ông đâu.
Mà cũng chẳng có thời gian đi làm đàn ông nữa.