Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 36: Chương 36




Là một cảnh sát viên sơ cấp, Thiệu Minh Âm vô cùng bận rộn. Anh bận bịu làm việc quanh năm suốt tháng, mãi đến tết âm lịch mới có một kỳ nghỉ. Lương Chân gấp gáp hơn Thiệu Minh Âm nhiều, mỗi ngày đều nhìn lịch trông ngóng, cuối cùng chờ đến ngày 30 âm lịch Thiệu Minh Âm cũng được nghỉ.

Lương Chân rất phấn khích, đã đến lúc để cậu có thể làm được việc gì đó. Cậu không thể giúp đỡ Thiệu Minh Âm trả tiền thuê nhà và tiền điện nước, nhưng cậu vẫn có tiền để mua đồ tết. Buổi chiều Thiệu Minh Âm trở về nhà. Anh bước vào cửa, cất thứ gì đó vào ngăn kéo tủ trước khi cởi giày. Lương Chân bảo anh đừng cởi ra, tranh thủ thời gian muốn kéo người ra ngoài. Nhưng Thiệu Minh Âm vừa nhìn thấy đồ đạc trong nhà bày biện không đâu vào đâu, anh xoay Lương Chân lại, hỏi: "Em thật sự đã quét dọn qua sao?"

"Tất nhiên em đã quét dọn qua rồi, " Lương Chân tự tin nói. Hai ngày nay cậu siêu cấp rảnh rỗi, không biết làm gì nên đã dọn dẹp nhà trọ một chút để có không khí mừng năm mới.

Lương Chân thành thật trả lời, cậu đã quét sàn rồi. Thiệu Minh Âm luôn ở một mình, đồ đạc cũng không nhiều. Lương Chân để đồ vật lên mặt bàn rồi lau lau, sau đó đặt chúng về chỗ cũ. Khi đã xong việc, cậu đứng ở cửa nhìn một lượt, bản thân cậu rất hài lòng.

Nhưng rõ ràng Thiệu Minh Âm không hài lòng, hừ một tiếng, anh nhấc chân dậm dậm lên rãnh trong cửa bếp, lại hỏi: "Chỗ này em cũng quét qua rồi?"

Lương Chân chớp mắt, biểu hiện rõ ràng là, tại sao chỗ đó cũng phải quét.

Thiệu Minh Âm bất đắc dĩ lắc đầu, anh đi đến bên giường, đầu ngón tay quẹt một vòng lên đầu giường, sau đó anh đưa lòng bàn tay về phía Lương Chân, hỏi: "Em có lau ở đây không?"

"Không, " Lương Chân rất thành thật: "Em không biết những chỗ này cũng cần phải lau."

"Vậy em đúng là một tiểu thiếu gia rồi, " Thiệu Minh Âm tìm cái khăn lông, không hề trông cậy gì vào Lương Chân. Lương Chân muốn giúp đỡ, anh chỉ vào cái tủ TV, ý bảo cậu nếu không có việc gì làm thì mở ngăn kéo kia ra nhìn xem.

"Chỗ đó em cố ý không sắp xếp lại." Lương Chân đưa ra lý do, "Đó là riêng tư của anh."

"Cứ sắp xếp lại đi." Thiệu Minh Âm đưa túi nhựa cho cậu, "Em thấy cái gì vô dụng thì ném hết đi."

Lương Chân được cho phép, lập tức mở tủ TV ra. Bên trong có mấy chiếc hộp rỗng và một số văn bản tài liệu. Thiệu Minh Âm đang ngồi xổm quỳ gối quét gầm giường, Lương Chân đọc lên mấy dòng chữ được ghi trên đó. Thiệu Minh Âm nghe thấy hóa đơn thanh toán hoặc giấy tờ gì đó, không ngẩng đầu lên đã nói ném đi.

"Cái này thì sao?" Lương Chân rút ra một kẹp tài liệu từ trong góc tủ. Hai mặt trước sau của túi đều không có chữ, cậu cởi dây lấy giấy bên trong ra. Chuẩn bị đọc lên, vừa nhìn thấy từ mấu chốt trên tiêu đề, âm thanh trong cổ hỏng chợt nghẹn lại. Thiệu Minh Âm đang bận rộn dọn dẹp nên không chú ý đến Lương Chân. Mãi đến khi thấy Lương Chân im lặng một lúc, anh nói cậu cũng không trả lời, anh lau lại sàn một lần nữa rồi đi tới bên cạnh Lương Chân bên, chống tay lên cây lau nhà, hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"

Lương Chân không nói lời nào. Thiệu Minh Âm tiến sát người vào, trên mặt vốn đang có ý cười, nhưng vừa nhìn thấy chữ ký của mình ở dưới góc bên phải của văn bản, trong lòng nhất thời rùng mình.

"Làm sao vậy?" Thiệu Minh Âm vẫn cười, hi vọng bầu không khí sẽ không quá cứng nhắc, "Không phải chỉ là thỏa thuận bảo mật tư vấn tâm lý thôi sao, cũng không phải thứ gì kì lạ."

"Nhưng...tại sao lại có nhiều thế này?" Lương Chân lật qua, chỉ cho Thiệu Minh Âm xem, "Bảy phần, Thiệu Minh Âm, có bảy phần."

"Em đừng kích động, cái này không có gì phải kích động." Thiệu Minh Âm trấn an cậu, "Em biết cảnh sát thi hành công vụ nếu bắn súng, thì theo sau viên đạn đó là rất nhiều thủ tục. Ngay cả khi không nổ súng, chỉ cần mang súng lục đi tuần tra cũng cần viết báo cáo. Làm cảnh sát áp lực rất lớn, vì thế tìm đến tư vấn tâm lý rất bình thường." Anh rút ra ba phần trong tập văn kiện, chỉ vào tiêu đề, "Em nhìn xem, cũng không hoàn toàn là tư vấn, mấy phần này đều là đánh giá, tất cả mọi người đều phải làm."

"Anh gạt người, " Lương Chân lật đến trang cuối cùng, "Những thứ này đều từ ba năm trước đây, ba năm trước anh chỉ vừa mới tốt nghiệp."

"Sinh viên trường cảnh sát cũng chịu nhiều áp lực..."

Thiệu Minh Âm hơi mơ hồ, Lương Chân càng thêm lo lắng không có chỗ nào trút ra, xị mặt như một ông cụ non. Thiệu Minh Âm bóp bóp mặt cậu, muốn trêu trọc cậu vui lên.

"Đó là công việc từ ba năm trước, chỉ là..." Thiệu Minh Âm gom lại chỗ tài liệu. Sau đó anh phát ra âm thanh giống như tiếng gọi cún con ăn tới ăn cơm, "Ngoan, cười một cái đi, Lương Chân em cười một cái, đó chỉ là...." "Em thật sự khó chịu, em đang......" Lương Chân đang đắm chìm trong đau buồn và tiếc nuối khi không gặp được Thiệu Minh Âm sớm hơn, nhưng dù phiền muộn đến đâu, cậu cũng không thể chịu được khi Thiệu Minh Âm trêu trọc như vậy. Hai bên khóe miệng dùng sức kéo xuống, như thể sợ chính mình sẽ bật cười quá dễ dàng.

"Thực sự không nghiêm trọng, " Thiệu Minh Âm vẫn nhào nặn mặt cậu, "Mọi chuyện đã qua, em có thể vứt nó đi."

"Cái này không thể vứt được, " Lương Chân đặt lại tập tài liệu về chỗ cũ, buồn khổ trong mắt vẫn không giảm đi chút nào.

"Ai nhaa!!! Tôi nói thật với em, " Thiệu Minh Âm biết mình hôm nay không trốn được, "Thực ra tôi chỉ học ở trường cảnh sát một năm, sau đó cấp trên lệnh tôi đi nằm vùng. Tôi phải đi, sau ba năm rất nhiều thủ tục phải làm. Dù cho tôi không cần, bọn họ chắc chắn vẫn sẽ bố trí tư vấn tâm lý."

Lương Chân há hốc miệng, nhất thời không thể tin được.

Nếu đổi thành người khác đứng trước mặt Thiệu Minh Âm, nghe đến chuyện một cảnh sát đường phố nói rằng trước kia anh ta đi nằm vùng, người khác chắc chắn cũng sẽ không tin.

"Anh nghĩ như thế nào lại đi nằm vùng!? " Lương Chân phục hồi tinh thần, cậu nghĩ đến một bộ phim tài liệu trước đây đã xem, "Đây không phải càng thảm hại hơn sao? "

"Không thảm, không thảm, " Thiệu Minh Âm nói, "Rất tuấn tú, giống như trong phim vậy."

"Không nói cụ thể được, coi như là chuyện cơ mật. Em chỉ cần biết rằng hiện tại tôi rất tốt là được, hiện tại tôi...." Anh xoa xoa tóc Lương Chân, rất dài, nếu như về sau cậu không có ý định thắt bím tóc thì Lương Chân nên cắt tóc đi.

"Bây giờ không phải tôi đang rất tốt sap, ở cùng một chỗ với em." Thiệu Minh Âm cười, "Tôi sẽ cùng em đón tết thật vui vẻ. 30 tết rồi, mặt mày đừng ủ rũ nữa được không?"

Anh chủ động ôm Lương Chân, muốn xoa dịu Lương Chân: "Không phải em muốn đi mua đồ tết sao, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt, để buổi tối xem chương trình cuối năm cùng ăn nhé?"

"Vâng, " Lương Chân ôm chặt lấy anh, "Em sẽ đối xử với anh thật tốt!"

"Biết rồi, " Thiệu Minh Âm vuốt tóc cậu, lộ ra cái trán trông thật đẹp, "Vậy về sau không nhắc lại chuyện này nữa. Nếu em muốn vui vẻ, tôi cùng em đón lễ mừng năm mới."

Lương Chân nói có, nói vâng, nhưng đầu co rụt lại, toàn bộ vùi vào trong lồng ngực Thiệu Minh Âm.

Bởi vì thời gian gấp gáp, họ lái xe đến một siêu thị nhỏ gần nhà. Đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc sắm tết. Tưởng rằng nơi này sẽ rất ít người, nhưng không ngờ những người xếp hàng chờ thanh toán dài hơn mọi ngày rất nhiều.

Đi dạo một vòng, ngoại trừ một ít đồ ăn vặt và mấy lon bia, bọn họ cũng không biết mua gì thêm. Lương Chân còn cố ý đẩy một chiếc xe nhỏ, số người ở khu vực thanh toán chưa giảm được mấy. Trong lúc chờ đợi, Lương Chân nảy ra một ý tưởng, hỏi Thiệu Minh Âm có muốn ngồi vào bên trong không.

Thiệu Minh Âm:???

"Đúng vậy, anh ngồi vào đi, sau đó em đẩy anh, " Lương Chân nói có bài bản hẳn hoi, "Chơi rất vui."

"Vui như vậy sao em không tự ngồi lên đi, " Thiệu Minh Âm nhìn Lương Chân, "Em mấy tuổi rồi mà trong đầu còn có suy nghĩ này hả?"

Lương Chân bị từ chối, cậu đành tự chơi với cái xe đẩy kia thôi. Tăng tốc độ rồi đột ngột phanh gấp, chạy theo cái xe rồi rẽ sang hướng khác, còn cố tình xoay người lại, để Thiệu Minh Âm nhanh chóng theo kịp.

Thiệu Minh Âm có thể làm gì sao? Thiệu Minh Âm chỉ có thể đuổi theo. Sau lượt rẽ này, cuối cùng Lương Chân cũng dừng lại và xếp hàng.

Thiệu Minh Âm đứng bên cạnh Lương Chân, anh không nắm lấy cán xe, mắt chỉ tập trung vào hàng người đang di chuyển phía trước. Người bán hàng cũng vội vã muốn về nhà, vì vậy tốc độ quét mã vô cùng nhanh. Không lâu sau, hàng dài phía trước bọn họ chỉ còn lại năm, sáu người.

Họ đã tới gần cái kệ nhỏ ở gần quần thu ngân.

Ngay từ khi bắt đầu xếp hàng, Thiệu Minh Âm đã cảm nhận được Lương Chân đang suy nghĩ gì đó. Mỗi lần anh tiến về phía trước, cậu đều chậm nửa nhịp. Mỗi khi nhìn xung quanh, ánh mắt cậu đều dừng lại ở cùng một chỗ, đó là cái kệ bán đồ trước mặt. Cuối cùng Lương Chân không nhịn được nữa, tay muốn đưa tới lại không dám, cậu nhìn về phía Thiệu Minh Âm, ánh mắt vừa hỏi thăm vừa mong chờ.

Thiệu Minh Âm không lẩn tránh giao tiếp bằng mắt với Lương Chân. Mấy cái kệ nhỏ ở siêu thị chung quy chỉ có mấy thứ đồ này nọ, Lương Chân muốn lấy cái gì, Thiệu Minh Âm có thể không đoán ra sao.

Thiệu Minh Âm hỏi cậu: "Muốn?"

Lương Chân mím môi cười, thời điểm gật đầu lỗ tai cũng đỏ lên.

Thiệu Minh Âm hiểu ý, cũng không phụ lòng Lương Chân, hai mí mắt Lương Chân mở lớn khi thấy anh bước sang bên kia.

Nhưng chẳng mấy chốc, bả vai Lương Chân sụp xuống, ánh mắt cũng lập tức mơ mơ màng màng.

"Ăn nhiều đường không tốt, " Đã đến lượt bọn họ tính tiền, Thiệu Minh Âm trực tiếp đặt một lọ kẹo cao su lên quầy, anh còn thúc Lương Chân, "Đừng ngây ra nữa, em đặt đồ lên trên đi."

"A...Được......" Lương Chân sụt sịt mũi, tủi thân không thể nói ra. Tuy bọn họ không mua quá nhiều đồ nhưng vẫn để vào hai cái túi, mỗi tay Lương Chân cầm một túi. Thiệu Minh Âm khao cậu ăn kẹo, anh mở lọ kẹo cao su đổ ra tay hai viên, đưa đến bên miệng Lương Chân. Lương Chân uốn éo đầu không ăn, cậu đang bực bội mà!

"Không phải em nói muốn ăn kẹo cao su sao, " Thiệu Minh Âm giả vờ không hiểu, "Sao bây giờ lại không ăn?"

"Em nói muốn ăn kẹo cao su lúc nào chứ!"

"Vậy sao em cứ nhìn vào chỗ kẹo cao su, không phải muốn ăn cái này thì muốn ăn cái gì? "

"Em——" Lương Chân giận điên người, khẽ cúi đầu xuống, bất ngờ không kịp đề phòng cắn nhẹ lên vành tai Thiệu Minh Âm một cái. Nơi đó lành lạnh, cậu thè đầu lưỡi ra liếm liếm, bực bội vừa rồi lập tức tiêu tan.

"Không được, em còn muốn mua, " Lương Chân dừng bước, vừa bướng bỉnh vừa nghiêm túc, "Em cần phải trưởng thành, em phải quay lại mua——"

"Đừng mua, " Thiệu Minh Âm ngắt lời cậu, "Tôi mua rồi."

"Đi thôi, " Thiệu Minh Âm đẩy người Lương Chân, cậu đang đứng sững sờ một chỗ, anh giúp cậu cầm cái túi to, "Tôi không có dỗ dành em, thực sự tôi đã mua rồi."

"Anh, anh..." Lương Chân vẫn không muốn đi, lời nói ra cũng không lưu loát, "Anh mua từ khi nào?"

"Hôm nay trên đường trở về nhà." Thiệu Minh Âm thúc giục hắn, lời nói vừa đứng đắn vừa lẳng lơ.

"Đừng mè nheo nữa, về nhà rồi cho em "lớn lên.""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.