Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 37: Chương 37




"Đừng mè nheo nữa, về nhà lập tức cho em "lớn lên.""

Thiệu Minh Âm đã nói thế, đương nhiên Lương Chân hấp tấp tăng tốc bước chân. Vừa về đến nhà, cậu cũng không vội vàng mà trước tiên cất những đồ vừa mua đi. Sau đó Lương Chân tiến đến cái ngăn kéo tủ trước hiên nhà, mở chiếc túi trong đó ra giống như đang mở quà, bên trong không chỉ có bao cao su Durex mà còn có cả gel bôi trơn KY.

Không phải Lương Chân kinh sợ, mà cậu khẩn trương đến mức quá kích động. Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng mang những thứ đó đặt vào tủ cạnh đầu giường. Sau đó biểu hiện giống như cái gì cũng chưa xảy ra, mặc dù trong lòng vui đến mức nở hoa rồi, cậu vẫn giả bộ như gió thổi may bay như thể bản thân có nhiều kinh nghiệm.

Thiệu Minh Âm không biết Lương Chân đang vật lộn với cái gì. Chắc không phải là lòng tự trọng của đàn ông đi, anh cũng không muốn trêu trọc cậu. Bây giờ anh nên đi nấu cơm và đồ ăn. Hôm nay là 30 tết, không thể không có cơm tất niên.

Lương Chân vẫn sẽ không xào rau, cậu chỉ đứng bên cạnh quan sát, sau đó cậu giúp anh lấy rau ra đĩa. Đến khi hai người dọn thức ăn ra bàn thì chương trình cuối năm đã bắt đầu. Thiệu Minh Âm bảo Lương Chân lấy bia mua ở siêu thị ra, hôm nay là lần đầu tiên anh làm nhiều món ăn nóng, lấy bia ra nhắm cùng.

Độ cồn của loại bia này không cao và tửu lượng của Thiệu Minh Âm cũng không kém, anh cùng Lương Chân chạm cốc mấy lần đã uống hết toàn bộ số bia đó. Thật ra anh không nghe âm thanh trên TV. Mấy tiểu phẩm hài thậm chí không hề gây cười, ngược lại anh ngẩng đầu lên xem khi các nghệ sĩ thần tượng hát trên sân khấu, vừa nhìn vừa vu vơ hỏi Lương Chân: "Em nói xem, có phải một ngày nào đó em cũng đứng ở chỗ kia hay không?"

"Đứng ở đó?"

"Trong các tiết mục chào xuân hoặc trên sân khấu CCTV, " Thiệu Minh Âm cũng đột nhiên nghĩ đến, "Em có định tham gia tuyển chọn không?"

Lương Chân dứt khoát từ chối: "Không cần."

"Em chỉ muốn hoạt động trong giới Undergound sao?" Thiệu Minh Âm hỏi, đây là nghi hoặc của anh từ trước tới nay, "Tôi cảm thấy với cá nhân em mà nói, thật ra có đường tắt."

Quả thật Lương Chân có thể đi đường tắt. Thân thế cậu sạch sẽ lại còn là phú nhị đại, lớn lên đẹp trai, vừa có khí phách vừa có thực lực, cậu hoàn toàn có thể đạt được hào quang nhanh hơn người khác, chỉ cần....

"Nhưng từ undergound mà muốn trở thành xu hướng, cần phải thỏa hiệp."

Lương Chân đưa lưng về phía TV, nhưng cậu có thể nghe rõ những ca từ kia. Đây là sân khấu Gala chào xuân, đương nhiên hướng tới hình ảnh gia đình. Không phải rap đều "bẩn", hiện tại tất cả mọi người đều nói về "love and peace", cũng có một số rapper tham gia biểu diễn ở Gala chào xuân sau khi nhận được sự công nhận chính thống.

"Trước kia em từng nói với anh rằng rap Tứ Xuyên – Trùng Khánh đã đi được rất xa. Mười năm trước, có một rapper người Tứ Xuyên hát "Ông đây ngày mai không đi làm" trên CCTV, về sau hắn trở mặt hát rapgod Eminem, trong đó có một câu là "đến CCTV và nói với ông đây"."

"Ừ, " Thiệu Minh Âm thoáng tưởng tượng ra hình ảnh kia, "Hắn thật tuyệt."

"Rất ngầu, rất trâu bò, " Lương Chân tiếp tục nói, "Nhưng năm ngoái, có một rapper tham gia trận đấu ở Gala mùa xuân, cũng tại CCTV, hắn cũng là người Tứ Xuyên – Trùng Khánh, nhưng hắn đứng trên sâu khấu và đổi "ông đây" thành "chúng ta"."

Lương Chân nói: "Hắn đã thỏa hiệp."

Muốn đứng ở trên mặt đất, là muốn thỏa hiệp.

"Em biết rõ loại thay đổi này biểu hiện ra bên ngoài không ảnh hưởng toàn cục, nhưng..." Lương Chân ngừng nói, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, "Nhưng thay đổi như vậy, nghĩa là có nhiều giá trị đã khác so với ban đầu, thái độ của hắn đã thay đổi. Cái cốt lõi hấp dẫn người ta đến với rap, chính là thái độ. Không phải em nói hai rapper kia ai cao quý ai đã biến chất, hai người này em đều rất thích. Nhưng nếu là em, nếu là Lương Chân em...." Cậu đặt đũa xuống, lon bia cũng bị cậu bóp ra tiếng, có mấy lời cậu không thể lập tức nói ra miệng, cậu cảm giác mình còn chưa đạt tới độ cao của tình cảnh kia, cậu chưa đủ điều kiện.

Thiệu Minh Âm đã giúp cậu nói ra, như thể anh nhìn thấu Lương Chân đang suy nghĩ cái gì, đang xoắn xuýt cái gì, Thiệu Minh Âm nói: "Lương Chân chỉ biết viết những gì mình muốn viết, hát những gì mình muốn hát."

Thiệu Minh Âm nắm lấy lon bia của mình, cụng lên lon của Lương Chân đặt ở góc bàn, uống một ngụm, rồi anh tiếp tục nói: "Thái độ của Lương Chân sẽ không thay đổi."

Lương Chân cười: "Chờ sau này em có thể tham gia các buổi biểu diễn, hoặc tổ chức tour diễn, trước khi biểu diễn nhất định sẽ đứng trên sâu khấu hô to, phẩm chất anh hùng từ Lan Châu, thái độ với rap của Lương Chân."

"Làm thế nào mà em gieo vần nhanh thế hả, " Thiệu Minh Âm trêu chọc, "Với cái tốc độ này, tháng sau em không ra album điện tử là không được nha."

"Đó là bởi vì... " Lương Chân vẫn nhăn nhó, vùi đầu thoáng nở nụ cười, "Đó là bởi vì ở cùng một chỗ với Thiệu Minh Âm."

Do hôm nay có nhiều đồ ăn chiên xào hơn bình thường, nên bọn họ ăn chậm hơn và cũng mất nhiều thời gian hơn để dọn dẹp. Đến khi mọi thứ xong xuôi thì đã gần mười một giờ. Sau đó hai người cùng nhau tắm, đó là lần đầu tiên Lương Chân tắm cùng Thiệu Minh Âm. Dưới vòi hoa sen, cậu ôm anh từ phía sau như đang ôm bảo bối. Cho tới giờ, Lương Chân chưa từng hầu hạ qua ai. Đây là lần đầu tiên cậu giúp người khác gội đầu. Tất nhiên, lần đầu tiên này vô cùng không thành công. Bọt dầu gội đầu dính vào khóe mắt Thiệu Minh Âm, Thiệu Minh Âm thậm chí nghĩ muốn đẩy cái người tay chân vụng về chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì người này ra, nhưng lại cân nhắc quanh co, anh sợ Lương Chân sẽ bị ngã nên vẫn không di chuyển nhiều.

Tắm tắm gội gội một lúc, cuối cùng Lương Chân vẫn hôn anh, cậu ôm lấy mặt Thiệu Minh Âm, ngây thơ nói không muốn không muốn đâu. Tắm rửa xong, bọn họ thậm chí không lau khô người mà cứ như vậy ra khỏi phòng tắm. Cửa vừa mở ra chính là hơi nóng mờ nhạt, hai người nhanh chóng đắm chìm. Bởi vì trời lạnh, trong phòng đã bật hệ thống sưởi, Lương Chân tăng thêm vài độ nữa, rồi nhanh chóng nhảy lên giường đè người nọ xuống hôn hôn rồi cọ cọ, hai tay đưa ra sau sờ soạng. Lúc này điện thoại của cậu reo lên.

Thật sự chấn động, nhưng Lương Chân không quan tâm. Thiên Vương lão tử gọi điện thoại tới cậu cũng không tiếp, thế nhưng điện thoại tiếp tục rung lên một lần nữa. Thiệu Minh Âm thò tay đến tủ đầu giường, nhìn thấy người gọi đến là ai, anh liền đẩy Lương Chân ra.

"Nghe điện thoại trước, " Thiệu Minh Âm không nói gì mà giúp cậu mở khóa, "Là ông nội em."

Đã nhận cuộc gọi, Lương Chân không thể cúp máy, chỉ có thể lật người cầm lấy điện thoại, chui vào trong chăn. Thiệu Minh Âm cũng đứng dậy đi vào phòng tắm để lau người. Lương Chân nhìn thân thể hoàn mỹ lướt qua trước mắt, hơi thở hổn hển càng thêm nặng nề.

"Cháu đang ở đâu, " Ông nội ở đầu dây bên kia hỏi, "Đêm giao thừa còn chạy bộ sao?"

"Không ạ, " Lương Chân cố gắng trấn tĩnh, "Cháu chỉ vận động một chút."

"A thế à, " Ông nội Lương Chân đã nhiều tuổi, giọng nói cũng nặng. Ông gọi tên Lương Chân nghe như "Cái này", "Hai ngày nữa cháu có về Lan Châu không?"

"Năm nay cháu đón năm mới ở Ôn châu, " Thật ra Lương Chân đã nói với ông nội rằng năm nay cậu không về. Lúc này ông gọi điện thoại để xác nhận lại nên Lương Chân ít nhiều có chút sốt ruột.

"A, không trở về sao." Trong giọng ông nội rõ ràng có chút mất mát, "Vậy cháu ở Ôn châu có tốt không?"

"Tốt lắm ạ, " Lương Chân và ông nội có tình cảm sâu sắc, cho dù ở đây không tốt, chắc chắn cậu sẽ không nói chi tiết khiến ông nội lo lắng. Cậu rời xa nhà, cậu nhất định phải sống tốt.

"Ừ, thấy cháu sống tốt là ông nội yên tâm rồi. Nếu không đủ tiền phải nói với ông, ông nội cho cháu tiền tiêu."

"Đủ đủ, ông nội đừng lo lắng, cháu đủ tiền mà, cháu...." Lương Chân muốn nói bây giờ cậu có thể kiếm tiền, dù nó là tiền từ việc đi hát. Thế nhưng tiền kiếm được quá ít, ít đến mức Lương Chân không nói nên lời.

"Chân Chân, bố cháu dù có cương quyết thế nào, cũng là vì muốn tốt cho cháu. Cháu cũng nên thông cảm cho nó."

Lương Chân không thừa nhận, nhưng vẫn đáp ứng: "Cháu biết."

"Chà, vậy là tốt rồi. Bây giờ cháu đang ở một mình ư?"

"Không ạ, cháu ở cùng một người bạn, cơm tất niên cũng ăn cùng người ấy."

"Tốt, tốt, không phải một mình là tốt rồi."

"Vâng."

"Chân Chân?"

"Dạ?"

"Đây là lần đầu tiên cháu không cùng đón năm mới với ông, " Ông nội nở nụ cười, "Ông nội nhớ cháu. "

Lương Chân gần như không thể cầm chắc điện thoại, cậu nắm chặt lại, vâng một tiếng bằng giọng mũi.

"Cháu cũng nhớ ông nội." Lương Chân nói, "Ông nội, năm mới vui vẻ."

"Vui vẻ vui vẻ, bảo bối của ông cũng vui vẻ! " Ông nội vẫn cười, "Sắp mười hai giờ, cháu với người bạn kia đừng thức quá muộn."

Lương Chân cúp điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại tối đen, ánh mắt vẫn mơ hồ, có cái gì đó chua xót không thể đè nén đã thay thế dục vọng. Cậu ngồi trong chăn mặc quần áo vào. Khoảng cách từ phòng tắm đến phòng ngủ rất gần, Thiệu Minh Âm không đóng cửa, thế nên anh có thể nghe thấy tất cả những gì Lương Chân vừa nói. Đi ra khỏi phòng tắm, anh cũng mặc áo ngủ vào. Chờ đến khi anh lên giường, Lương Chân không quấn quít hôn anh nữa, mà cậu cúi đầu, dựa lưng vào đầu giường. Trong phòng đột ngột yên lặng, Thiệu Minh Âm cũng không biết nên nói cái gì, vì thế anh bật TV lên.

Anh đổi kênh khác, nhưng đổi đi đổi lại vẫn chỉ toàn các chương trình chào xuân. Hiển nhiên Lương Chân không có hứng thú xem, vẫn rầu rĩ không vui. Thiệu Minh Âm cũng không biết nghĩ như thế nào, bấm một số khác trên điều khiển, một trong số ít kênh không chiếu chương trình Gala cuối năm, mà một năm 365 ngày, mỗi ngày 24 tiếng đồng hồ đều có người líu ríu, chính là kênh mua sắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.