Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 7: Chương 7




“Vậy cậu nói xem tôi tìm ai sẽ không hối hận?” Thiệu Minh Âm hỏi Lương Chân, “Lẽ nào tìm cậu?”

Lồng ngực Lương Chân khẽ dao động. Đôi ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn Thiệu Minh Âm, môi cậu khẽ mở ra, nhưng không phát ra âm thanh nào.

“Đùa cậu thôi.” Thiệu Minh Âm đi về phía trước, cố ý đụng vào vai Lương Chân, “Bạn nhỏ, về nhà sớm một chút.”

Lương Chân đứng không vững, cái đụng của Thiệt Minh Âm khiến cậu nghiêng sang một bên. Cậu lấy thân ngăn không cho Thiệu Minh Âm đi.

“Anh vừa nãy...,“ Lương Chân dừng một chút, cảm giác đầu lưỡi mình hơi thắt lại, “Lời anh vừa nói, là... có ý gì?”

“Làm sao?” Thiệu Minh Âm lui về sau một bước, nhìn Lương Chân, “Cậu thật sự muốn cùng tôi?” Anh nở nụ cười, “Tôi là cảnh sát, cậu dám không?”

“Có cái gì không dám?” Lương Chân ngước cổ, tính tình cậu dễ nóng nảy, càng khích cậu cậu lại càng muốn tranh cãi.

“Thật hay giả?” Thiệu Minh Âm hỏi, “Bạn nhỏ, cậu có kinh nghiệm sao?”

“Anh đừng xem thường tôi,“ Lương Chân vội nói, đàn ông bị nghi ngờ gì cũng không thể bị nghi ngờ thiếu kinh nghiệm ở phương diện này, thật quá mất mặt mà.

“Anh đi Lan Châu hỏi thăm một chút, Lương Chân tôi, người có biệt hiệu “rồng vàng nhỏ trên đường Mạch Tích Sơn”, sao có khả năng không kinh nghiệm!”

“Ừm...” Thiệu Minh Âm ôm lấy dây lưng Lương Chân, tiếp tục lui về phía sau đến một cái phòng riêng, dù sao anh cũng “Uống say”, say rượu loạn tính, coi như hợp tình hợp lý nhỉ.

“Vậy tôi kiểm tra xem rồng vàng nhỏ này, đến Ôn Châu hai năm, có nhỏ đi hay không.”

Lương Chân không rõ vì sao, nhưng vẫn cùng Thiệu Minh Âm đi vào phòng riêng. Chờ đến khi nhận ra Thiệu Minh Âm trêu chọc cậu nơi đó nhỏ bé, cậu mới nhíu mày khóa trái cửa phòng.

“Cảnh sát Thiệu ——” Lương Chân vốn định dựa vào miệng lưỡi kiếm về tôn nghiêm đàn ông, mà không chờ cậu mở miệng, thắt lưng cậu liền bị Thiệu Minh Âm cởi bỏ. Lương Chân căn bản không phản ứng kịp, một là tốc độ của Thiệu Minh Âm rất nhanh, hai là Thiệu Minh Âm cử động tay nhưng ánh mắt luôn nhìn Lương Chân không rời.

Ngay cả khi quỳ xuống, Thiệu Minh Âm vẫn nhìn cậu.

Hai đầu gối chạm đất, Thiệu Minh Âm ngước đầu lên, trên mặt vẫn có ý cười, tay anh thò vào trong quần Lương Chân. Lương Chân hít sâu một cái, hạ thân ban đầu không có dấu hiệu ngẩng đầu, chẳng biết vì sao lập tức bán cứng

Thiệu Minh Âm chạm tới vật kia, suy nghĩ một chút rồi lại rút tay về. Anh vẫn cảm thấy Lương Chân không phải gay, chơi đùa quá phận không có ý nghĩa gì.

Ngay khi anh vừa cong một chân muốn đứng lên, một bên vai lập tức bị đè xuống, âm thanh bên tai có chút khàn, hỏi anh tại sao không sờ nó.

Thiệu Minh Âm ngẩng đầu, đôi mắt người trẻ tuổi vừa thuần khiết vừa khát khao, chính là chưa từng trải qua mây mưa, vậy anh càng không thể...

“Sao anh không chạm vào nó?” Lương Chân lại hỏi, hướng hạ thân lên phía trước. Thiệu Minh Âm không có chỗ để lui, chỉ có thể nghiêng mặt sang bên, để cho miệng mình không chạm đến cự vật cách quần lót.

Thấy cảnh sát Thiệu né tránh như vậy, Lương Chân tưởng lầm anh đã sờ qua, đang muốn đánh giá nơi đó của mình, cho nên mới trầm mặc. Lương Chân không khỏi đắc ý, ban đầu cậu là người bị động, hiện tại rốt cục có thể lên mặt một phen, Lương Chân đương nhiên tiếp tục nắm lấy cơ hội.

Lương Chân nói: “So với nam luật sư kia hẳn là lớn hơn.”

Thiệu Minh Âm có chút không biết phản ứng thế nào: “Đừng nghịch”

Lương Chân hờn dỗi, người này mỗi lần hờn dỗi rất dễ nói sai. Ví dụ như, Lương Chân bây giờ hỏi Thiệu Minh Âm: “Thế còn anh, thích không?”

Trời ạ, Thiệu Minh Âm thấy bạn nhỏ này thật quá hăng hái, lập tức muốn kéo lại dây lưng cho Lương Chân: “Thật ngại quá, tôi không thích gà non háu đá.”

Lương Chân đang định mỉm cười, khi nghe đến bốn từ cuối cùng kia liền đóng băng. Cậu vốn cho rằng lực sát thương của hai tiếng “bạn nhỏ” đã khá lớn, không nghĩ tới cảnh sát Thiệu còn có thể bùng nổ hơn. Tôn nghiêm đàn ông không cho phép Lương Chân kinh hãi vào lúc này, hai tay cậu chống lên hai bên tường, nhìn xuống Thiệu Minh Âm, cố gắng bình tĩnh, khiêu khích hỏi: “Cảnh sát Thiệu có muốn giúp gà non này bóc tem hay không?”

Thiệu Minh Âm cũng không giận, đáp lại ánh mắt Lương Chân, nói: “Được.”

Một khi đã đáp ứng, vậy coi như cả hai đều không có đường lui.

Thiệu Minh Âm không đứng dậy được nữa, anh quỳ thẳng eo, đem quần lót Lương Chân kéo xuống, hạ thân liền bắn ra ngoài. Lương Chân thấy ánh mắt Thiệu Minh Âm lóe lên một tia kinh ngạc, cảm thấy hòa nhau một trận.

Lương Chân nôn nóng, chủ động hỏi “Có lớn hay không?”, Lương Chân cầm tay Thiệu Minh Âm để anh tự chạm vào nó. Thiệu Minh Âm tuốt lên xuống một chút rồi buông tay, không biết có phải do chưa chuẩn bị tâm lý tốt hay không mà cảm thấy như bị phỏng.

“Có lớn hay không?” Lương Chân vẫn không nhịn được hỏi.

“Lớn.” Thiệu Minh Âm ăn ngay nói thật, “Bạn nhỏ, phía dưới của cậu thật lớn.”

Lương Chân thỏa mãn kêu một tiếng, được công nhận về mặt này, trong lòng cậu vô cùng thoải mái.

Thiệu Minh Âm còn có lời muốn nói, anh một lần nữa nắm lấy hạ thân Lương Chân để sát vào miệng mình. Thiệu Minh Âm ngẩng đầu, ngước cổ nhìn Lương Chân.

“Thế nhưng bạn nhỏ à, phần cứng tốt là một chuyện, không biết phần mềm có theo kịp hay không.”

Lương Chân cau mày, phần cứng phần mềm là cái gì, cậu nghe không hiểu. Cậu vừa muốn hỏi, hạ thân chợt đón nhận một trận ấm áp. Lương Chân trợn mắt lên nhìn chằm chằm phía trước, nhất thời không dám nhìn xuống, cũng không thể tin được ——

Cảnh sát Thiệu – người đạp cửa và còng tay Lương Chân, hiện tại đang khẩu giao cho cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.