Soạt một tiếng, nửa đêm Lương Chân từ trên giường bật dậy, vén chăn bước nhanh đến nhà bếp, lấy nước từ trong tủ lạnh rồi vặn nắp bình uống ừng ực.
Cậu uống hơn nửa bình, hồi tưởng lại giấc mơ vừa nãy. Miệng lưỡi vẫn khô khốc, giấc mơ kia của cậu có Thiệu Minh Âm, từ cảnh vật đến xúc giác đều rõ ràng dị thường, thật giống như vừa mới xảy ra.
Lương Chân muốn tát mình một phát, sao lại không có tiền đồ như vậy, giấc mơ này cậu đã mơ liên tiếp mấy ngày, nội dung còn không đổi.
Có thể Lương Chân thật sự có chút... Nói như thế nào đây, thử một lần liền muốn thử lại.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt cảnh sát Thiệu ngày đó, hạ thân Lương Chân lại có phản ứng. Ngày nghĩ nhiều đêm nằm mộng, tục ngữ nói không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Lương Chân nhớ Thiệu Minh Âm.
Lương Chân nghĩ đến ngày ấy, cậu mơ mơ hồ hồ cùng cảnh sát Thiệu tiến vào phòng riêng, rồi mơ mơ hồ hồ bị cởi quần. Trời đất chứng giám, Lương Chân cậu chỉ muốn khuyên nhủ cảnh sát Thiệu, không biết tại sao cuối cùng chính mình lại bị cuốn vào!
Cậu khắc chế không nổi mà nhớ đến buổi tối hôm đó, bên trong phòng riêng của phòng rửa tay, cảnh sát Thiệu ăn "em trai" cậu như thế nào. Dĩ nhiên Lương Chân chưa từng "ăn" qua người khác, nhưng cũng đã nhìn thấy vài lần. Bị một nam nhân phun ra nuốt vào dục vọng của mình, đời này Lương Chân chưa từng nghĩ tới.
Nhớ lại khi đó, tay Lương Chân chống đỡ hai bên vách ngăn phòng riêng. Thật không dám giấu giếm, eo cậu có chút dao động, không phải cậu không chịu nổi, mà bởi vì cảm giác kích thích thật sự quá lớn. Thiệu Minh Âm là cảnh sát, tuy không mặc cảnh phục, vẫn là "một đóa hoa gạt người", đánh số 05124201 hàng thật giá thật cấp ba cảnh ty. Khi ấy, anh quỳ ở trước mặt ngậm phía dưới của cậu, tay vừa nắm đến tận gốc vừa nhào nặn hai túi cầu nặng trịch bên dưới.
Đàn ông biết rõ nhất cách làm cho đàn ông thoải mái. Thiệu Minh Âm vẫn luôn hơi hé miệng không cho răng đụng chạm đến chỗ kia, chỉ khi tình cờ nhả ra răng cửa trước mới nhẹ nhàng cạ lướt qua quy đầu Lương Chân. Như vậy mấy lần Lương Chân không thể nhịn xuống, thoải mái hừ ra tiếng, Thiệu Minh Âm cũng lui ra, giương mắt nhìn bản mặt hưởng thụ của Lương Chân, hỏi: "Không khác biệt lắm?"
Lúc này mới mấy phút, làm sao có thể nói không khác biệt lắm, Lương Chân trong nháy mắt tỉnh táo, ý thức được cậu ở đây không phải để hưởng thụ, mà như tới cùng cảnh sát Thiệu chơi đánh cờ.
"Cảnh sát Thiệu không chịu nổi sao, tôi mới bắt đầu thôi."
Thiệu Minh Âm không quen được gọi là cảnh sát ngoài giờ làm việc, anh nói cho Lương Chân tên thật của mình. Khi Lương Chân lặp lại, cách phát âm chưa quá chuẩn do người Lan Châu khi nói giọng mũi không rõ ràng, Thiệu Minh Âm cụ thể nói: "Minh trong quang minh, sáng ngời, Âm trong âm thanh."
Thiệu Minh Âm tự giới thiệu, theo lý thuyết Lương Chân cũng phải tự giới thiệu mình một chút. Nhưng tuần trước cảnh sát Thiệu nói rằng đã xem qua tài liệu của cậu, vậy nên Lương Chân cảm thấy không nhất thiết phải thế.
Mà nghĩ như vậy, Lương Chân lại hơi hoang mang.
"Cảnh sát Thiệu, "Lương Chân hỏi, "Anh cứ luôn gọi bạn nhỏ bạn nhỏ, có phải anh quên tên tôi rồi không?"
Thiệu Minh Âm đánh mắt qua loa: "Bạn nhỏ cậu đoán xem?"
Lương Chân thở hắt ra, trầm mặt không nói hai lời ấn đầu Thiệu Minh Âm xuống, đem mặt anh hướng phía dưới của mình cọ cọ. Cằm Thiệu Minh Âm theo bản năng chếch lên khiến hạ thân bừng bừng lướt qua gò má anh, đem chất lỏng trong suốt cọ đến mặt. Lương Chân nhìn có chút ngây ngốc. Dường như chất lỏng không rõ ràng ở dưới ánh sáng có màu sắc, màu trắng ngà, dính trên mặt Thiệu Minh Âm, cũng cọ đến khóe miệng Thiệu Minh Âm.
Thiệu Minh Âm cảm giác hình như mình say thật rồi, dần dần quỳ không thẳng: "Đừng nóng vội mà, bạn nhỏ."
"Được," Lương Chân rũ mắt, một tay nắm lấy cằm Thiệu Minh Âm, một tay cầm lấy hạ thân của mình.
"Vậy chúng ta từ từ đi."
Lúc này không đợi Thiệu Minh Âm phản ứng lại, Lương Chân cưỡng chế mở hàm răng anh. Vật kia cũng đấu đá lung tung mà tiến vào, lần thứ nhất đâm thẳng tới yết hầu Thiệu Minh Âm. Yết hầu anh bị khống chế run lên, nhưng bởi vì khoang miệng hoàn toàn bị ngăn chặn, âm thanh nôn khan cũng không phát ra được.
Thiệu Minh Âm quỳ thẳng lần nữa, hai tay muốn đẩy tay Lương Chân đang giữ cằm ra, nhưng anh không nghĩ tới sức lực Lương Chân lớn đến vậy. Thứ rượu tác dụng chậm đúng lúc này mới ngấm. Thiệu Minh Âm cảm thấy bắp thịt cả người mềm nhũn không làm được gì, giãy giụa hồi lâu càng làm Lương Chân mỗi lần đều đâm sâu đến tận cổ họng, hô hấp trở nên khó khăn. Đúng như Lương Chân nói, chỉ vừa mới bắt đầu thôi, Thiệu Minh Âm ngậm hơn mười phút, nhưng nơi đó không hề có dấu hiệu tiết ra.
Vì vậy sau khi nhả ra một lần nữa, Thiệu Minh Âm không ngậm lấy phần đầu nữa, mà đỡ lấy côn th*t, đi xuống cắn hai túi cầu. Lương Chân bắt đầu chống đỡ hai bên vách tường, sảng khoái khó mà tin nổi, còn có thể khẩu giao như thế hả. Khoái cảm muốn phát tiết càng ngày càng mãnh liệt, nhưng Lương Chân vẫn cố kìm nén, đến cuối cùng miệng Thiệu Minh Âm thật sự vừa mỏi vừa cứng, bất đắc dĩ hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
"Lâu lắm," Lương Chân có chút chột dạ, nhưng vẫn là mạnh miệng, "Điều kiện phần mềm cũng rất khỏe."
"Được được được." Thiệu Minh Âm phụ họa, hai bên má anh lúc này vì cảm giác say mà ửng đỏ, cũng không biết có phải do khẩu giao quá lâu hay không, khóe mắt cũng ẩm ướt, bên trong đôi mắt ánh nước lấp lánh. Lương Chân cúi đầu nhìn Thiệu Minh Âm như vậy, quỷ thần xui khiến liền tóm lấy tóc anh, bàn tay dán vào da đầu, ngón tay giữ chặt như có thể bức tóc ra khiến Thiệu Minh Âm ngẩng đầu lên.
Lương Chân hỏi, âm thanh có chút khàn, mang theo dục vọng cùng bướng bỉnh.
"Anh còn chưa nói cho tôi biết, anh có nhớ tên tôi không?"
"Nhớ." Thiệu Minh Âm chậm rãi chớp mắt, lần này không chọc ghẹo Lương Chân nữa.
Thiệu Minh Âm nói: "Cậu tên Lương Chân."
"Lương Chân, Lương trong Lương Sơn, Chân trong chân thật."
Nghe Thiệu Minh Âm gọi tên mình, không còn là bạn nhỏ nữa, cũng không còn là gà non háu đá, trong nháy mắt Lương Chân cảm thấy một nơi mềm mại trong trái tim được chạm tới, trực tiếp kích thích đến dục vọng bên dưới không khống chế nổi muốn bắn ra. Thiệu Minh Âm đọc được thèm muốn trong mắt Lương Chân, lần thứ hai phối hợp nắm lấy côn th*t đưa vào trong miệng. Phun ra nuốt vào mấy lần, cuộc đời "ăn mặn" của Lương Chân, lần đầu tiên, cứ như vậy mở ra.
Lương Chân thật không phải cố ý, cậu đương nhiên giữ mình trong sạch sành sanh, nhưng sau tất cả, đó là những t*ng trùng cùng giới. Khoảnh khắc cậu bắn ra, cậu lo sợ nhìn phản ứng của Thiệu Minh Âm.
Nhưng cậu không rút hết ngay, khoảnh khắc rút ra, tinh dịch phun toàn bộ lên mặt Thiệu Minh Âm. Mặc dù cả hai nhanh chóng tách ra, nhưng ngoại trừ bắn trên đất, còn có một ít dính vào quần áo Thiệu Minh Âm và xương quai xanh mảnh khảnh.
Lương Chân chưa kịp hoàn hồn, lập tức bị tình huống này làm bối rối. Quần lót và dây lưng lộn xộn, cậu vội vàng tìm khăn giấy trong túi áo đưa cho Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm không có giấy, ngồi quỳ chờ Lương Chân ngồi xổm người xuống, nắm lấy khăn giấy lau mặt. Lau một hồi, Thiệu Minh Âm không khắc chế nổi bật cười. Lương Chân buồn bực ném khăn giấy, hỏi Thiệu Minh Âm: "Anh cười cái gì?"
Thiệu Minh Âm chỉ chỉ hạ thân cùng quần lót và dây lưng mở rộng, Lương Chân lập tức vô cùng nhanh chóng chỉnh lại một phen, nhưng cái bộ dáng ngồi xổm phía dưới "toang hoang" này đủ cho Thiệu Minh Âm cười trong một thời gian dài.
Ra ngoài phòng riêng, Thiệu Minh Âm rửa mặt lại, anh nhìn thấy Lương Chân trong gương, ánh mắt và trạng thái của anh lại như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Điều này làm cho Lương Chân có chút lo được lo mất. Thiệu Minh Âm nói anh sẽ về nhà ngay, Lương Chân liền đề nghị đưa anh về.
Thiệu Minh Âm không từ chối, cùng Lương Chân lên chiếc xe GTC4, thuận miệng hỏi một chút: "Cậu có bằng lái rồi sao?"
"Đương nhiên là có," Lương Chân vội vã lấy ra cho anh xem, Thiệu Minh Âm nhìn địa chỉ trên bằng lái, là thi tại Lan Châu năm ngoái.
Lương Chân nói: "Vốn định thi đại học xong hè năm ấy sẽ lấy bằng lái, nhưng khi đó tôi còn chưa trưởng thành, nên năm ngoái tôi trở về Lan Châu thi."
"Ừ " Thiệu Minh Âm đem bằng lái trả lại, "Ôn Châu bên này cũng có nhiều đợt thi lấy bằng."
"Vậy còn anh? Anh cũng thi đại học xong rồi lấy bằng lái ở đây à?"
"Tôi? Tôi cũng không phải người gốc Ôn Châu."
Đáp án này Lương Chân hoàn toàn không nghĩ tới, cậu vẫn cho rằng Thiệu Minh Âm là người bản địa Ôn Châu. Cảnh sát khu vực, công việc này cơ hội thăng tiến rất thấp, người địa phương có ô dù quan hệ may ra có thể. Còn một người từ nơi khác đến, không có bối cảnh không có quan hệ, cho dù làm việc nhiều năm chức vị sẽ không có gì đột phá.
Sau khi nghe Thiệu Minh Âm nói thế, Lương Chân nhớ tới mấy lần gặp gỡ, Thiệu Minh Âm chưa từng nói qua tiếng địa phương Ôn Châu. Vậy chắc hẳn anh có thể nghe hiểu được tiếng bản địa, nhưng không nói được. Lương Chân hiếu kỳ hỏi: "Vậy quê anh ở nơi nào?"
Thiệu Minh Âm không trả lời, anh dựa vào cửa sổ, nói về quê hương không phải một việc gì quá riêng tư, nhưng Thiệu Minh Âm lại lẩn tránh chủ đề này, anh giơ tay hơi chống đỡ nóc xe, hỏi có thể mở ra không.
Lương Chân có chút hối hận khi hôm nay lái chiếc xe này, chiếc mui trần 911 và Lx đỗ trong nhà để xe, còn chiếc Ferarri GTC4 này lại không mở được nóc xe. Cậu tưởng Thiệu Minh Âm muốn hóng gió, liền ấn nút điều khiển hạ cửa sổ bên phía Thiệu Minh Âm xuống. Thấy Thiệu Minh Âm không lên tiếng, Lương Chân nghĩ anh có chút mệt mỏi, không tiếp tục chủ đề kia nữa. Bình thường sau khi lên xe, danh sách nhạc Hiphop sẽ tự động mở, nay Lương Chân sợ quấy rầy đến Thiệu Minh Âm, cũng tắt nhạc đi.
Trên đường từ Giang Tân đến Mộc Sơn, tư thế của Thiệu Minh Âm không thay đổi nhiều, nên khi Lương Chân lái đến khu nhà Thiệu Minh Âm thuê, cậu tưởng rằng anh đang ngủ.
Nhưng khi xe vừa dừng lại, Thiệu Minh Âm lập tức mở cửa bước xuống. Lương Chân nhận ra anh vẫn luôn tỉnh, không hiểu sao có chút mất mát.
Sau khi xuống xe Thiệu Minh Âm không đi đến buồng lái bên kia, chỉ cúi người xuống gõ gõ một bên cửa xe, nói với Lương Chân câu "Cảm ơn" rồi đi về khu nhà trọ. Lương Chân đương nhiên không hi vọng Thiệu Minh Âm mời cậu vào ngồi nhà một lúc hoặc cái gì đó tương tự, nhưng đi nhanh như vậy, cũng quá thẳng thắn mà.
Vì vậy Lương Chân xuống xe, đứng ở phía sau cửa xe, gọi tên Thiệu Minh Âm.
Thiệu Minh Âm quay đầu lại nhìn chiếc GTC4, thứ không nên xuất hiện ở nơi hẻo lánh này, cùng với chàng trai tên Lương Chân đến từ Lan Châu đang đứng sau cửa xe. Cậu thật sự rất trẻ, rất thiếu niên, cũng rất chân thành.
Thiệu Minh Âm hỏi: "Còn có việc gì à?"
"Tôi ——" Lương Chân mím môi hỏi: "Tôi muốn biết, anh ghé tai luật sư kia nói chuyện gì."
Thiệu Minh Âm hỏi: "Muốn nghe?"
Lương Chân gật đầu: "Muốn nghe."
Thiệu Minh Âm không do dự, cứ như vậy đi tới, bọn họ cách nhau cánh cửa xe, nhưng không cản trở Thiệu Minh Âm đặt cằm lên vai Lương Chân.
"Tôi nói..." Anh cố ý, trước tiên thổi một hơi lên cổ Lương Chân, sau đó ở bên tai cậu nói, "Tôi nói với anh ta, muốn chơi cũng không cần chơi cùng cảnh sát, cẩn thận bị cảnh sát kiện."
Lương Chân run lên một cái, tay nắm chai nước khoáng hơi dùng sức, làm cho nhựa plastic phát ra tiếng lẹt kẹt. Cậu thấy Thiệu Minh Âm nói xong câu kia, không chờ cậu có bất kỳ phản ứng nào đã lùi về sau hai bước rồi quay người về phía trước. Ngay khoảnh khắc đó, một cơn gió tình cờ thổi qua, khiến Lương Chân ngửi thấy trên Thiệu Minh Âm như có mùi vị.
Bây giờ tại phòng bếp, Lương Chân hít sâu một hơi, như thể cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi vị trong trí nhớ của mình. Đó là hương vị của riêng cậu, nhưng đã nhuộm màu trên người Thiệu Minh Âm.
Lương Chân lại mở tủ lạnh, lần này cậu không lấy nước khoáng, mà chui cả vào ngăn lạnh. Cậu cần hơi lạnh để làm dịu đi các dây thần kinh đang phát nhiệt, để tâm trí đang ngập đầy hình ảnh Thiệu Minh Âm bình tĩnh lại.
- ----------------------------------------------------------------
Editor: môt chút cua đồng cũng mất cả buổi tối của tôi ;;A;;
Bonus hình ảnh 3 con xe sương sương hơn 20 tỉ
(〜 ̄▽ ̄)〜
Ferrari GTC4 (khoảng 6,2-7,7 tỉ vnd)
Porsche 911 (khoảng 8.5 - 9 tỉ vnd)
Lexus IS 250C (khoảng 7.8 - 9 tỉ vnd)