“Ỷ Thiên Đồ Long” sắp khởi quay, mang danh đại chế tác, cũng là bộ phim thứ nhất Uông Tư Niên lấy vai nam chính xuất hiện trên màn ảnh lớn. Mấy ngày nay Ân Hải Lý thay hắn từ chối hết các thông cáo, chỉ thị hắn chuyên tâm ở nhà nghiền ngẫm nguyên tác và kịch bản.
Bên này Uông Tư Niên buồn bực ngán ngẩm đọc hoài chữ không vào đầu thì bên kia Đồ Thành cũng bận bịu. Thời gian hai người cùng ở nhà đều ngắn ngủi mà đối mặt cũng không nói nhiều với nhau. Đồ Thành lấy được tài liệu liên quan đến vụ án từ chỗ Trương Đại Xuân, sau khi chăm chú nghiên cứu thì muốn đến nơi ở của Tống Tiêu Tiêu quan sát.
Uông Tư Niên vừa nghe vậy đã ném kịch bản trong tay, nhảy nhót tới chỗ Đồ Thành, khom người nói: “Ta muốn đi cùng ngài.”
Đồ Thành cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay Uông Tư Niên thay đổi thái độ phách lối lúc trước, đối với hắn vừa khách khí vừa kính cẩn nghe lời, nói chuyện luôn mang ba phần ý cười, nói câu nào là dùng “ngài” câu nấy.
Chỉ là loại kính ngữ này nghe thực sự khó chịu, Đồ Thành mắt lạnh nhìn Uông Tư Niên: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Đội trưởng của mấy anh nói rồi, nói anh phải bên cạnh bảo vệ tôi 24 trên 24,“ Uông Tư Niên khôi phục lại ngữ khí bình thường, thu hồi nụ cười ngọt ngào chết người trên mặt, lông mày nhíu lại, lộ ra dáng vẻ bụng mang ý xấu, “Lẽ nào anh không muốn biết cái thai của Tống Tiêu Tiêu đến cùng là của ai sao?”
Không cưỡng được, chỉ có thể mang người đi cùng, Đồ Thành mở cửa con Porsche đỏ của Uông Tư Niên, Uông Tư Niên chui vào ghế phụ ngồi.
Đại minh tinh chỉ có cái xe riêng này, bình thường cũng ít dùng, đi lại đều dùng xe đưa đón riêng của công ty quản lý, không thì mượn xe Doãn Bạch.
Lên xe, Uông Tư Niên không muốn nói về thị phi của Tống Tiêu Tiêu trước mặt lão Uông nhưng lại chịu thành thực với Đồ Thành. Hắn nói, dạo này tâm tình cô ấy không ổn định, giống như muốn mượn đứa con trong bụng bức hôn một người đàn ông nào đó, nhưng đối phương là ai thì Tống Tiêu Tiêu không chịu tiết lộ, cô có không ít bạn bè khác phái quan hệ thân mật, hắn cũng không hỏi kỹ.
“Quan hệ thân mật?” Đồ Thành hỏi.
“Chính là loại quan hệ thân mật không được trang trọng lắm kia, người trưởng thành đều hiểu.”
Đồ Thành quay đầu nhìn Uông Tư Niên một chút, trong mắt rõ ràng viết: cái vòng này thật loạn.
Uông Tư Niên không phục: “Đừng nhìn tôi như vậy, trong giới cũng có người giữ mình trong sạch...”
Đồ Thành có nghe ngóng được chút chuyện yêu đương của Uông Tư Niên, muốn nói, vậy khẳng định người như vậy không phải anh. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã kịp sửa, tiếp tục hỏi việc liên quan đến vụ án: “Tống Tiêu Tiêu một chút cũng không để lộ cho anh về thân phận của người đàn ông kia sao?”
Uông Tư Niên suy nghĩ một chút, nói: “Không phú thì cũng quý đi, Tống Tiêu Tiêu nói sau khi sinh cô ấy sẽ cho làm kiểm tra DNA để đối phương an tâm, sau đó còn đi tính toán tháng ngày mổ đẻ, cô ấy nói gia đình đối phương rất tin phong thủy, ngày không hợp không được.”
“Hương Cảng nhiều người tin phong thủy,“ vài câu nói này lại mang thông tin không hề nhỏ, Đồ Thành cố ý muốn dẫn dòng suy nghĩ hướng về phía Lộ Khải Văn, “Anh có biết ai quen cô ta tới từ Hongkong hay từng công tác dài ngày ở đó không?”
Uông Tư Niên như chặt đinh chém sắt mà lắc đầu: “Không.”
Trong thời gian ngắn vẫn chưa biết rõ mối quan hệ đích thực giữa hai người, Đồ Thành không có ý nóng vội, chăm chú lái xe, không tiếp tục nói nữa.
Hai ngày nay, thang máy trong chung cư Tống Tiêu Tiêu ở đang sửa chữa, người sống ở tầng cao khổ không thể tả.
Mà Tống Tiêu Tiêu còn sống trên tầng hai mươi. Hai người đến chung cư, Uông Tư Niên ngẩng đầu nhìn trời xanh, chỉ cảm thấy tòa nhà cao tầng trước mắt như cột bạc phát sáng, sắp đâm xuyên mây rồi. Vì vận động quá độ mấy ngày trước mà giờ cả người hắn còn đau mỏi, hắn chả muốn leo thang bộ chút nào, lắp bắp nói: “Phải... leo lên?”
Đồ Thành cũng không ép buộc, nhanh chân bước lên: “Anh không có nghĩa vụ phải đi theo, cứ ở dưới lầu chờ đi.”
Không ngờ mới leo được vài bậc đã thầy đại minh tinh bám theo phía sau, ngoài miệng tuy lẩm bẩm khó chịu nhưng vẫn không chịu thua.
Thang máy trong chung cư đều lắp camera giám sát, Tống Tiêu Tiêu còn tự lắp đặt một cái ở cửa nhà, dưới tình huống này, hung thủ dù có thế nào cũng tuyệt không có khả năng không một tiếng động đến rồi lại đi.
Nếu không tiến vào từ cửa lớn, chẳng nhẽ lại vào từ cửa sổ. Nhưng cao hai mươi tầng lầu, khả năng leo lên thực sự hiếm hoi, dù sao thì hung thủ cũng không phải Tri Chu hiệp.
Nhưng bất kể nói thế nào, thân thủ của hung thủ vẫn rất lợi hại, không chừng còn từng học võ.
Trong nhà của người chết, cửa dán giấy niêm phong, trên đất vẽ đường kẻ trắng. Trời sắp đổ mưa, phòng ở nhìn âm trầm, có một bầu không khí dọa người không tên.
Đồ Thành một mình kiểm tra cửa sổ trong nhà, cửa sổ ở phòng khách, nhà bếp, phòng vệ sinh đều không thích hợp để leo lên, chỉ có trong phòng chứa đồ có một cửa sổ đang mở hé theo chiều dọc, ngoài tường bố trí ống dẫn gas và rãnh không khí của điều hòa, bức tường chỗ lồi chỗ lõm, có thể đặt chân.
Hơn nữa, cửa còn đang hơi mở.
Cửa sổ này dùng kính mài, miễn cưỡng có thể để một người chui qua, nhưng khóa cửa khá đặc thù, lúc mở hay đóng đều khá tốn sức. Trên mặt kính hoàn hảo không chút tổn hại, hiển nhiên cửa này là do người trong nhà mở.
Trong lúc Đồ Thành đang tự hỏi, một đôi tay từ phía sau bỗng sờ lên eo hắn, sờ đến độ hắn không kìm được mà giật mình, cơ thịt ở eo lưng đều cứng ngắc.
Quay đầu lại, quả nhiên là Uông Tư Niên.
“Có tra được cái gì không?” Người đang sợ, nghi thần nghi quỷ thì nhìn cái gì cũng thấy kỳ lạ. Hắn ôm eo Đồ Thành, ghé bên tai đối phương nghiêm túc nói, “Nơi này âm khí rất nặng, đội các anh nên mời cao nhân đến thi pháp.”
Người đầy tớ nhân dân là hắn không tin vào ba cái thứ vớ vẩn ấy, Đồ Thành ghét bỏ người này lại bắt đầu ngớ ngẩn, hít một hơi sâu, nỗ lực không để mình phát giận: “Hung thủ rất có khả năng bò từ nơi này lên.”
“Cửa này bình thường đều đóng mà, tôi đúng là già rồi.” Trở lại hiện trường vụ án, thật sự có thể nhớ ra một vài chi tiết nhỏ, Uông Tư Niên nói, “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, ngày đó Tống Tiêu Tiêu đi xem giờ, lúc đối diễn với tôi có từng đi ra ngoài một lần, sau khi quay về đặc biệt vui mừng, còn lấy rượu cô ấy cất giữ ra. Tôi hỏi có phải bạn trai đồng ý cưới cô ấy không, cô ấy chỉ cười cười bảo tôi đợi tin tức của cô ấy.”
Đứa con trong bụng Tống Tiêu Tiêu là của ai, đây chính là then chốt để phá vụ án này.
Để tránh bứt dây động rừng, cục thành phố chỉ nói là mời Lộ Khải Văn đến để hỗ trợ điều tra, trong lúc đặt câu hỏi cố ý đưa cho gã chén trà, từ đây lấy được mẫu nước bọt của gã.
Nhưng kết quả kiểm tra lại làm người tiếc nuối, đứa con trong bụng Tống Tiêu Tiêu cũng không phải của Lộ Khải Văn.
Đồ Thành hơi nhíu mày, đưa tay mở rộng cửa sổ, phóng tầm mắt ra bên ngoài. Mật độ người nơi này dày đặc, là đặc trưng của khu trung tâm thương nghiệp, cách đó không xa có một tòa nhà chọc trời khí thế lộng lẫy khác, chính là sản nghiệp của Lộ Khải Văn. Người ở hai tòa nhà lớn cơ hồ đều có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của người ở tầng lầu đối diện.
Sau đó Đồ Thành nhô người ra ngoài thăm dò, quả nhiên phát hiện trên rãnh điều hòa có dấu giày.
Hắn hỏi Uông Tư Niên: “Nhà bên cạnh Tống Tiêu Tiêu không có người ở?”
Uông Tư Niên gật đầu: “Đoạn đường này tiên thuê nhà không rẻ nhưng chung cư này có chút cữ nên rất nhiều nhà đều để không.”
Đồ Thành nhanh chóng đưa ra kết luận. Leo hai mươi tầng nhà khó như lên trời, leo một tầng thì dễ dàng hơn nhiều. Hung thủ lúc trời vừa sáng thì ẩn núp trong phòng trống sát vách nhà Tống Tiêu Tiêu, sau đó bò qua cửa sổ này vào nhà, thành công tránh được camera giám sát. Mà nếu như không phải đúng lúc đó bị Uông Tư Niên bắt gặp, gã hoàn toàn có thể đường cũ trở về, thần không biết quỷ không hay.
Thế nhưng, làm thế nào gã ta lại chắc chắn rằng lúc đó Tống Tiêu Tiêu sẽ mở cửa sổ?
Ánh mắt chuyển tới tòa nhà lớn ở phía đối diện, Đồ Thành đăm chiêu.
Bất kể nói thế nào, vụ án đã có đột phá lớn. Hắn không phải người phụ trách vụ này, cũng không có ý tranh công gì, trực tiếp gọi cho lão Uông.
Không muốn chạm mặt những đồng sự trong cục không hợp nhau kia, Đồ Thành xong chuyện bèn phủi áo bỏ đi, phát xong tin tức liền cùng Uông Tư Niên xuống cầu thang. Nội dung của camera giám sát sẽ được bảo vệ trong bảy ngày, an ninh của loại chung cư lâu năm này thường khá nghiêm ngặt, hình ảnh hung thủ đội mũ che khẩu trang đi ra từ tòa nhà đã bị quay lại, nhưng gã không thể dùng hình tượng khả nghi như vậy mà đi vào. Đồ Thành dò hỏi bảo an xem bảy ngày trước có người lạ nào vào chung cư không. Đang lúc nói chuyện, Uông Tư Niên một mình bước ra khỏi tòa nhà, bỗng bị một thứ hấp dẫn ánh mắt.
Có một tấm hình cắm trên bùn đất, hình ảnh lúc hắn chưa debut đều cực kỳ bí mật, tìm trên mạng chắc chắn không ra.
Ai lại có bức hình lúc xưa của hắn, còn đặt nó ở chỗ này? Uông Tư Niên bị lòng hiếu kỳ càn quấy, đi tới bồn hoa nhặt tấm hình lên, tỉ mỉ xem xét ___
Lúc đó hắn vẫn còn là “tiểu vương tử cá heo”, làm trùm ở KTV, mặc cho ánh sáng không rõ, bầu không khí ầm ĩ, chỉ cần hắn nắm chặt micro trong tay là có thể tỏa sáng, chiếm lấy ánh nhìn của mọi người.
Uông Tư Niên nắm bức ảnh trong tay, trong lồng ngực như có thứ gì đó đập loạn, khiến hắn bùi ngùi vạn phần.
Đồ Thành đang trò chuyện cùng bảo an, không ngờ nghe thấy một bác gái đang dắt cháu sợ hãi hô to: “Cửa kính trên tầng sắp rơi xuống!”
Đồ Thành tâm hô không ổn, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, thấy Uông Tư Niên vẫn ngơ ngẩn ngửng đầu nhìn lên, dáng vẻ ngờ nghệch không biết có nguy hiểm. Hắn quyết định thật nhanh, phi thân nhào ra ngoài, ôm đối phương lăn trên đất.
Cơ hồ cùng lúc đó, một tấm cửa sổ thủy tinh từ tầng mười chín liền rơi xuống, vỡ tan nát ở nơi cách bọn họ chưa tới 1 mét. Nếu vừa rồi Đồ Thành phản ứng chậm đi một giây, vị đại minh tinh này sẽ bị ép thành bánh thịt ngay tại chỗ. Cũng may lúc này Đồ Thành dùng thân thể bảo vệ, người nọ mới không mất một sợi tóc nào dưới trận mưa kính.
Chủ sở hữu tòa nhà bị tiếng la của quần chúng làm phiền tới, chẳng muốn bò lên mười chín tầng lầu kiểm tra tình huống, một mực chắc chắn cửa sổ này là bị gió to thổi nên rơi.
Vừa nãy đã kiểm tra cẩn thận, Đồ Thành mặt lạnh bước đến: “Cửa sổ ở đây đều là mở theo chiều dọc, sao có thể bị gió thổi rơi được.”
Sự tình sẽ không đúng lúc như vậy, chủ sở hữu không chịu trách nhiệm, Uông Tư Niên vừa trở về từ cõi chết vẫn chưa hết sợ hãi, chẳng để ý mình lăn một vòng trên đất cả thân chật vật, toàn bộ sự chú ý lại rơi trên cổ tay Đồ Thành. Hắn trừng hai mắt, nhìn một hồi đột nhiên mở miệng: “Vì sao anh không đeo đồng hồ tôi tặng.”
“Đeo vào hành động không tiện.” Đồ Thành thuận miệng ứng phó, chợt nghe thấy một đợt còi cảnh sát, hắn đưa mắt nhìn theo, lông mày cau chặt. Hắn nhìn thấy một người đàn ông tiến về phía hắn.
Đại đội trưởng đội ba cảnh sát hình sự cục thành phố, Tiếu Văn Võ, là một ngôi sao trong giới cảnh sát. Hắn ta từng tham gia một chương trình thực tế có tiếng, làm chỉ đạo hành động cho một bộ phim truyền hình có đề tài công an, hiện tại còn tham gia vai diễn khách mời cho một bộ phim cảnh sát hình sự. Tiếu Văn Võ năm nay vừa tròn 30, không hơn Đồ Thành là bao, nhưng người này chuyên xu nịnh, biết nhìn nhận tình hình, vậy nên ở cái độ này đã leo lên chức đội trưởng, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ nhưng làm việc không được đàng hoàng.
Uông Tư Niên nhìn kỹ hai cảnh sát đi theo Tiếu Văn Võ, phân biệt xong ba gương mặt liền nhớ ra bọn họ đều là những người mắng sau lưng Đồ Thành, không nhịn được nhìn Tiếu Văn Võ dẫn đầu thêm một chút. Hình tượng của Tiếu Văn Võ cũng được, nhưng hắn ta hơi gầy, màu da quá trắng, tóc còn dùng sáp tỉ mỉ vuốt tạo kiểu, nhìn chỉ thấy mấy phần thích ăn diện, còn lâu mới bằng vẻ đẹp trai già dặn của Đồ Thành.(*)
Đồ Thành vừa mới liên lạc với lão Uông, Tiếu Văn Võ sợ bị chiếm công nên nhất định tự mình dẫn đội đến. Nhưng đến hiện trường, chuyện nghiêm túc một chút cũng không làm, vừa thấy Đồ Thành đã mở miệng chê cười: “Nghe nói cậu lại gây sự, liên lụy đến cả Trương cục, suýt nữa ông ấy cũng bị phê bình theo?”
Chỉ biết phía trên phái người từ tỉnh tới, không biết là vì vụ án lớn hơn, hắn ta tiếp tục khinh bỉ Đồ Thành: “Làm sao vậy, có canh nhà thôi mà cũng không xong, cậu còn làm được cái gì?”
Chó là vật giữ nhà, rõ ràng là có ý so sánh.
Nói đơn giản thì là bốn chữ, hai hổ một rừng.
Thời điểm Đồ Thành vừa đến cục thành phố đang có sự kiện thi đấu võ của công an toàn thành phố. Mà đại diện cho cục thành phố trước giờ đều là Tiếu Văn Võ.
Tiếu Văn Võ từ nhỏ đã học taekwondo nhưng chỉ để biểu diễn chứ không nặng thực chiến, ỷ vào chiêu thức đẹp đẽ của mình, nhiều lần được chương trình tuyển chọn nên cũng coi bản thân là minh tinh luôn.
Đồ Thành mới đến thì hoàn toàn ngược lại, chiêu thức của hắn gọn gàng lại hung mãnh.
Vì lẽ đó, lần ấy Tiếu Văn Võ thất bại thảm hại, công phu mèo cào của hắn ta không đỡ nổi một đòn dưới thế tiến công ác liệt, hại hắn ta mất mặt trước một đám đồng nghiệp.
Sau đó, Đồ Thành vì lý do “tư lịch có vấn đề” nên bị tước đoạt tư cách thi đấu, người đi thi vẫn là Tiếu Văn Võ, sau nữa thì hắn ta cưới em vợ của một lãnh đạo thành phố nào đó, người trong cục đương nhiên đổi chiều gió về phía hắn ta.
Không muốn chấp nhặt cùng người này, Đồ Thành hướng về phía một công an khác bàn giao phát hiện mới, đối phương thế mà lại dở trò theo Tiếu Văn Võ: “Manh mối không ai phát hiện lại bị Thành ca tìm thấy, như vậy không phải là lại lập công sao? Cũng thiệt thòi anh tay heo quấy rầy nữ diễn viên nhà người ta, để lại vị trí ở Lam Hồ cho anh mình, nhờ vậy mà cục chúng ta mới có thêm một người phá án tài ba thế này đây.”
Lông mày Đồ Thành cau chặt, cơ mặt giật giật nhưng không lên tiếng. Uông Tư Niên nhìn ra, người đàn ông này đang cố sức nhịn, nhưng loại nhẫn nhịn này cực kỳ khó chịu.
“Báo cáo!” Trong nháy mắt trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, Uông Tư Niên bỗng như học sinh ngoan mà giơ tay lên, cười hiền với Tiếu Văn Võ, “Đội trưởng Tiếu, tôi vừa mới nhớ được đầu mối mới!”
- --
Hal: (*) =))))) Rồi, tôi biết chồng anh là nhất rồi Uông minh tinh ạ =)))))))) Ở đâu ra cái kiểu chưa xác định gì đã tôn người ta lên đầu thế này =))))