“Hóa ra là anh ta, hóa ra là anh ta...”
“Hắn thì làm sao? Sao hôm nay ông kỳ thế?”
“Đi!” Uông Tư Niên như là không nghe thấy lời Doãn Bạch, đứng phắt dậy. Hắn vừa nói đã nhanh chóng rời đi, chưa nói xong chuyện cùng Ân Hải Lý đã đi về phía cửa.
Doãn Bạch đuổi theo hỏi: “Ông gấp như vậy là muốn đi đâu?”
Uông Tư Niên nháy mắt, đương nhiên đáp: “Đi mua đồng hồ đeo tay.”
“Làm gì?” Doãn Bạch tò mò, nhân sinh hai mấy năm nay của Uông Tư Niên luôn được sao thiếu tiền chiếu rọi, không để ý mấy đến loại hàng xa xỉ này, cho dù có hoạt động tài trợ cần mang đồ của hãng còn tiếc bỏ tiền ra mua, muốn tinh tướng cũng chỉ bảo anh ta mang mấy đồ mô phỏng đến.
“Tặng người.”
“Hãng nào?”
“AP hoặc Vacheron Constantin đi.” Dừng một chút, Uông Tư Niên bổ sung, “Không muốn đồ mô phỏng, hàng tốt một chút.”
Doãn Bạch lại càng kỳ quái: “Đưa ai vậy?”
Uông Tư Niên suy nghĩ một chút, không trả lời vấn đề này, không yên lòng mà nói: “Thôi để tôi tự đi.”
Doãn Bạch lái xe đưa Uông Tư Niên đến nơi mình vẫn hay mua hàng xịn. Dọc đường líu lo hỏi: “Đến cùng là đưa ai vậy? Còn phiền ông tự mình đi chọn, muốn tặng đạo diễn Chu sao?”
Uông Tư Niên bị anh ta hỏi đến phiền: “Đưa Đồ Thành.”
Doãn Bạch cả kinh đạp phanh xe, suýt nữa xe phía sau đã tông vào đuôi xe: “Đưa hắn làm gì? Hắn đáng để ông tặng AP với cả Vacheron Constantin cho à? Loại đồng hồ vận động mấy ngàn của Nike là được rồi.”
Uông Tư Niên nghiêm túc lắc đầu: “Không được.”
Doãn Bạch còn muốn truy hỏi thêm, hắn bèn nói, người ta vì ông mà đánh đám khốn kiếp kia, thế nào cũng bị lãnh đạo công ty bảo an kỷ luật, vậy thì ông cũng phải biểu thị chút lòng chứ?
Cái “lòng” này không khỏi hơi quá mất rồi, Doãn Bạch nghe vậy tự nhủ: Bảo tiêu bảo vệ người thuê, cái này không phải là hiển nhiên sao? Suy nghĩ một chút, nghĩ đến gương mặt anh tuấn, cơ bắp rắn chắc của Đồ Thành, lại suy ra ý nghĩa khác của cái “lòng” này: À, ra là thằng này sắc dục hun tâm, đang muốn dùng tiền cưa cẩm đây.
Nghĩ như vậy xong cũng không còn vướng mắc gì nữa, hỏi nhiều thêm một câu: “Tầm ba mươi mấy vạn, ông có từng này tiền không đó?”
Hai năm qua Uông Tư Niên phát hỏa, thế đến rất mãnh liệt, thế nhưng tiền kiếm được trên thực tế cũng không nhiều; tỉ lệ chia không hợp lý, tiền thù lao gần như vào tay công ty quản lý.
Lo lắng của Doãn Bạch không phải không có đạo lý, Uông Tư Niên quay đầu lại cười ngọt ngọt với anh ta: “Tôi đương nhiên là không có, ông cho tôi vay trước đi, sau này tôi trả ông.”
Doãn Bạch thầm kêu khổ trong lòng nhưng ngoài miệng cũng không dám nói nhiều, tùy ý nhìn gương chiếu hậu, bỗng cảnh giác hẳn lên.
Một chiếc Honda màu đen đang bám theo xe anh ta, tựa hồ là rời đi cùng lúc với bọn họ. Nhớ tới Tống Tiêu Tiêu bị người đâm chết trong nhà, Doãn Bạch hẵng còn sợ hãi, vội vàng nói với Uông Tư Niên: “Cái xe lần trước canh ở chỗ nhà ông ấy, có phải cũng là Honda đen không?”
“Ừ phải, mà chắc là paparazzi thôi.” Không biết hồn lại bay đi đâu rồi, Uông Tư Niên hí ha hí hửng ngó ra ngoài cửa sổ, giọng nghe cũng khoan khoái.
“Tư Niên, tôi vẫn cảm thấy như có người theo dõi chúng ta ấy.” Sự chú ý của Doãn Bạch bị đèn đỏ cùng cảnh sát giao thông phía trước hấp dẫn một lát, lúc nhìn lại gương chiếu hậu, chiếc xe đen kia vẫn như u linh mà bám theo không rời.
“Thế có cho tôi vay không, tôi bảo rồi, khẳng định sẽ trả mà.” Sắp đến nơi, Uông Tư Niên lấy kính râm đeo lên, mặt hắn thuộc dạng nhỏ nên một cặp kính râm cũng che được kha khá.
Hôm nay trời nắng đẹp, đang trong thời gian làm việc nên người đi đường không nhiều, ở cửa hàng bán đồ xa xỉ lại càng có thể giăng lưới bắt chim. Chỉ có hai, ba cô gái ăn mặc trang nhã đi qua xe bọn họ, làn váy thướt ta như bươm bướm bay.
Đi ra đường ban ngày thế này cũng không phải chuyện gì mới. Lúc này điều Uông Tư Niên nghĩ không phải lo lắng có fan nhận ra, hắn đang nghĩ xem với cổ tay mạnh mẽ cường tráng của Đồ Thành thì mang đồng hồ kiểu nào mới hợp.
Ở một bên khác, Trương Đại Xuân dẫn Đồ Thành đến một phòng họp nhỏ.
Trong phòng họp có ba người đàn ông đang nghị sự, xem cách ăn mặc thì chắc là từ tỉnh phái tới. Nghe Trương Đại Xuân giới thiệu, ba vị này thành lập tổ chuyên án vì vụ Tống Tiêu Tiêu, vị ngồi giữa khoảng chừng bốn mươi tuổi, tên Cao Vĩ, cứ gọi “Cao đội” là được.
Lúc này Trương Đại Xuân mới lật bài, nói với Đồ Thành, bọn họ phái hắn đến bên người Uông Tư Niên không phải để làm bảo tiêu cho sao lớn, điều họ muốn là nhân dịp này mà điều tra một người.
Đồ Thành hỏi: “Ai?”
Trên tường có hình chiếu, một thành viên tổ chuyên án tới chuyển hình, bức ảnh một người đàn ông liền xuất hiện. Rất trẻ, rất anh tuấn, ngũ quan ung dung rạng ngời, cách ăn mặc không tầm thường, vừa nhìn là biết thuộc dạng công tử nhà giàu.
Trương Đại Xuân chỉ vào bức ảnh, nói: “Người này là Gino Lu, Lộ Khải Văn, đầu tư vào một công ty truyền hình văn hóa của gia tộc, người Anh gốc Hoa, từ nhỏ đã cùng cha Lộ Quan Minh thành lập cứ điểm sự nghiệp ở Hongkong, hai năm gần đây mới từng bước chuyển trọng tâm sự nghiệp về nội địa, thành lập tổng bộ ở Thâm Quyến.”
Gino Lu... Gino... Đồ Thành hơi nhắm mắt, nhớ tới cái cốc được Uông Tư Niên nâng trong lòng bàn tay kia.
Cao đội nói: “Chúng tôi hoài nghi Lộ Khải Văn này có quan hệ đến vài án buôn lậu rửa tiền lớn, đã theo dõi gã sát sao. Vậy nhưng người này làm việc cẩn thận, mọi chuyện đều giao cho thủ hạ làm còn mình thì luôn sạch sẽ không quan hệ. Không ngờ quan sát lâu như vậy cũng không uổng phí thời gian, trước vài ngày ký kết hợp đồng, nữ minh tinh Tống Tiêu Tiêu kia chủ động báo cảnh sát, nói muốn vạch trần chuyện nhận đút lót của ông chủ cô ta. Hai ngày sau lại đổi giọng, nói mình chỉ đoán mò, chúng tôi đang chuẩn bị điều tra từ người này, thế nhưng người lại chết, may mối cũng đứt đoạn.”
Đồ Thành hỏi: “Ngày Tống Tiêu Tiêu bị hại, Lộ Khải Văn đang ở đâu?”
Trương Đại Xuân tiếp lời: “Gã có bằng chứng ngoại phạm, lúc đó được chứng minh đang ở Thâm Quyến, buổi sáng ngã bệnh, các đồng sự trong công ty đều đến thăm, buổi tối thì về nhà ở Thâm Quyến, mở hội nghị qua video.” Dừng một chút lại thêm một câu: “Cho dù người không phải do tự tay gã giết, cũng không bài trừ khả năng gã thuê người giết người diệt khẩu.”
Cao đội tiếp tục: “Chúng tôi còn tra ra được, biệt thự của Uông Tư Niên ở Thiên tỷ hào viên kia chính là tài sản của Lộ Khải Văn.”
Ngày ấy, Thiên tỷ hào viên vừa mở cửa đã được gắn cho cái nhãn “xa hoa cao quý”, biệt thự rẻ nhất cũng trăm triệu. Phòng ốc như vậy còn có thể để người tùy tiện ở, có thể thấy quan hệ giữa hai người này không tầm thường.
Đồ Thành: “Tôi có thể làm những gì.”
Trương Đại Xuân nói: “Lộ Khải Văn sắp cho quay “Ỷ Thiên Đồ Long”, xem ra Uông Tư Niên cũng tham gia diễn xuất. Đại minh tinh này có vẻ khá khờ khạo, cậu có thể tìm biện pháp chụp được đuôi cáo của Lộ Khải Văn từ tay cậu ta.”
Đồ Thành cau mày, nghĩ đến Uông Tư Niên ngồi ghế sau nức nở, tựa một con vật nhỏ yếu đuối bất lực. Nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu, xua tan bức tranh kia, ăn mày hà tất phải đau lòng cho thái tử, hắn nghĩ đại minh tinh sống bừa sống bãi như người kia không đáng để hắn đồng tình.
“Sao vậy?” Cao đội hỏi.
“Không có gì.” Đồ Thành nhàn nhạt đáp, “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
“Phạm vi tỉnh có mười ba cục thành phố, cậu tới cục nào cũng đều phải đổi nơi, lãnh đạo cục thành phố nào cũng gửi về báo cáo, nói miếu nhỏ không chứa nổi đại phật, yêu cầu điều cậu đi nơi khác. Cũng chỉ có lão Trương là từ đầu tới cuối khen cậu.” Cao đội cũng từng nghe về tính cách của Đồ Thành, biết đây là một người khó thuần phục, chỉ có thể vuốt lông, “Cậu tuyệt đối đừng phụ sự tin tưởng của ông ấy.”
Đồ Thành trở về Thiên tỷ hào viên, Uông Tư niên đã từ công ty đại diện trở về. Đại minh tinh ngày thường vô học không chí tiến thủ giờ đang nằm nghiêng trên ghế sa lông, trong tay cầm một quyển sách. Hắn đang chăm chú nghiền ngẫm nguyên tác “Ỷ Thiên Đồ Long ký”, tuy rằng nội dung sau khi cải biên có khác biệt lớn, không có mấy phần liên hệ đến nguyên tác.
Dì giúp việc không ở đây nhưng mỗi ngày đều sẽ đến quét tước, nghe thấy tiếng chuông bèn chạy ra mở cửa cho Đồ Thành. Người bước vào phòng, Uông Tư Niên ném sách, bò dạy khỏi ghế sa lông, không tim không phổi cười cười với đối phương: “Ơ, nghe giáo huấn xong rồi đấy à?”
Ánh mắt Đồ Thành rơi lên quyển “Ỷ Thiên Đồ Long ký”, không đáp lời. Hồi còn đèn sách đi học, giáo viên thường đau khổ nhìn hắn, nếu không có kim cổ thì có khi hắn lại được nhiều thêm hai điểm thi.(*)
“Thật xin lỗi, hôm qua trách tôi không biết nhẫn nhịn, không nên tính toán với Sở Nguyên, liên lụy đến anh bị người giáo huấn.” Uông Tư Niên cười hì hì, hồ như cũng không thực sự coi đây là việc nghiêm trọng. Hắn cầm hộp đen để trên tủ ném cho Đồ Thành, “Đây coi như là lễ vật nhỏ bồi thường cho anh, anh xem xem.”
Mở ra nhìn, là một cái đồng hồ cơ, vỏ vàng hồng nạm sapphire, dây da màu lam đậm rất có khí thế.
Đồ Thành không nghiên cứu sâu về các hãng đồng hồ nổi tiếng nhưng vẫn biết nhãn hiệu. Hắn đóng hộp lại, trả cho Uông Tư Niên: “Bảo vệ anh là phận sự của tôi, lễ vật đắt như vậy, không cần.”
Một lòng muốn đối phương nhận đồ, Uông Tư Niên nhanh trí nói xạo: “Đây là đồ mô phỏng, chưa tới một vạn tệ, anh đeo cũng coi như cho tôi mặt mũi.”
Đối phương lại trông mong mà đẩy đồ tới, Đồ Thành một chút cũng không nhìn, chỉ hỏi: “Có thể cho tôi mượn phòng luyện thể hình một chút không.”
Nghề nghiệp này cần siêng năng, hắn mỗi ngày đều phải kiên trì rèn luyện, nhập gia tùy tục tự tạo địa điểm không bằng dùng những thứ sẵn có. Biệt thự này có phòng rèn luyện thân thể được chuyên gia thiết kế, so với phòng của chuyên ngành còn đầy đủ hơn. Uông Tư Niên chẳng muốn lắm, mấy lúc tâm huyết dâng trào cũng luyện qua hai, ba lần, căn bản là ít khi vào cánh cửa kia.
“Không cần khách khí, nhà tôi chính là nhà anh, cứ tự nhiên mà dùng.”
Uông Tư Niên vừa dứt lời, chỉ thấy Đồ Thành nhấc tay cởi áo, lộ ra cánh tay cùng bụng ngực cường tráng, cơ thịt từng khối rõ ràng.
Mĩ sắc đập vào mặt cùng với sóng trùng kích mạnh mẽ từ thân thể kia phát ra, Uông Tư Niên chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O, ánh mắt không thể kiềm chế mà đi tuần tra khắp các cơ thịt của đối phương.
“Sao vậy.” Đồ Thành chú ý tới ánh mắt đang si si mê mê nhìn hắn.
“Anh... Anh khiến tôi nghĩ tới một câu trong sách, Kim Dung nói, nói một câu rằng...”
“Nói cái gì.”
“Đàn ông vóc người càng tốt lại càng không thích mặc quần áo...” Uông Tư Niên bắt đầu ăn nói không não.(**)
“Đây là Kim Dung viết?” Đồ Thành khẽ chau mày, cũng chẳng cảm thấy gì lạ, hắn quen cởi trần luyện tập rồi.
“Không, không phải... Là “quân tử khả khi chi dĩ phương”, hôm qua tôi nói dối anh, anh bị lừa, điều này chỉ rõ anh là một quân tử, là một người tốt thương nước thương dân...” Lúc này mới ý thức được bản thân thất thố, hắn lại nhìn trái ngó phải rồi mới trở về đề tài đầu tiên, “Tôi là thành tâm muốn xin lỗi anh, làm thế nào để anh bằng lòng nhận lễ vật của tôi vậy?”
“Đánh cuộc đi,“ Đồ Thành liếc nhìn đại minh tinh yếu đuối mong manh trước mắt, chút ghét bỏ lần đầu gặp gỡ lại dấy lên, suy nghĩ một chút liền nói, “Hôm nay anh theo được tiết tấu rèn luyện của tôi, tôi nhận.”
“Được, một lời đã định.” Uông Tư Niên không cân nhắc nhiều, mừng rỡ đồng ý.
Sau đó... Sau đó hắn liền hối hận.
Đối với đặc cảnh như Đồ Thành thì hai trăm cái hít đất chỉ như món khai vị, hắn có thể dễ dàng dùng một tay chống tay kia đánh chưởng.
Nhưng đối với minh tinh như Uông Tư Niên mà nói, đây chính là hình phạt tàn khốc cho cái thân già của hắn. Mười, hai mươi cái đầu tư thế vẫn đạt tiêu chuẩn, sang đến đầu ba đầu năm là đã không còn chút lực nào, hơn trăm cái thì có cảm giác như cá bị quăng lên bờ, cố gắng kéo dài hơi tàn, eo dính đất mông lộn xộn, tư thế cực khó coi.
“Tôi... Tôi không xong rồi... Có thể thiếu mấy cái được không...” Uông Tư Niên nằm bò trên đất không lên nổi, khóc lóc sướt mướt xin tha, nhưng mà Đồ Thành căn bản không để ý tới hắn.
“Không thể, nhưng anh có thể bỏ cuộc.”
“Tôi... Tôi không bỏ.” Uông Tư Niên cắn răng kiên trì, gầm nhẹ một tiếng, lại đẩy thêm một cái.
Sau khi hít đất lại có gập bụng, luyện tập với xà treo, cuối cùng còn phải chạy trên máy chạy bộ 40 phút mới coi như kết thúc.
Trong phòng luyện tập có đặt hai máy chạy bộ song song với nhau. Đồ Thành vừa chạy vừa không ngừng ấn phím tăng chỉ số, quả thực mang ý xấu, trên một máy khác Uông Tư Niên chỉ có thể vừa mắng vừa làm theo; hô hấp Đồ Thành đều đặn từ đầu tới cuối, còn Uông Tư Niên chạy được mười phút đã thở phì phò không ra hơi, chỉ kém chút nữa là giống y như chó đang thè lưỡi.
Hắn rấm rức khóc, mắng mỏ không ngừng, chẳng còn chút hình tượng nào.
40 phút mà lâu như bốn mươi năm, Đồ Thành rốt cục cũng ấn nút tạm dừng, dùng khăn mặt lau mồ hôi, lạnh nhạt nhìn sang người bên cạnh.
Sắc mặt Uông Tư Niên trắng bệch, toàn thân ướt đẫm, dáng dấp chả đẹp hơn Sở Nguyên trong bể bơi ngày đó là bao. Hắn cố gắng đạp chạy thêm mấy lần rồi gào lên một tiếng mà ngã xuống đất.
Đã lâu không vận động với cường độ lớn như vậy, cẳng chân bị căng cơ.
“Tôi đệt... Tôi đ* mẹ anh...” Vừa đau vừa mệt, cả khí lực mắng người cũng không còn nhưng vẫn cố sức há miệng run rẩy mắng. Hắn thật giống như đã quên là do hắn nhất định muốn đánh cược lần này, cái gì khó nghe đều mắng ra.
Đồ Thành chỉ làm như không nghe thấy, ôm Uông Tư Niên ngồi trở lại ghế sô pha, thay hắn kéo cẳng chân bị chuột rút.
Chờ đau đớn giảm bớt một chút hắn mới nhớ tới vụ cá cược của mình, lại đẩy hộp đen về phía Đồ Thành, gấp gáp nói: “Tôi đuổi được rồi này, anh nhận đi...”
Đồ Thành cúi đầu nhìn hộp một chút, lại nhìn sâu vào mắt Uông Tư Niên, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao phải nhất quyết đưa cho tôi?”
“Hôm qua thấy đồng hồ đeo tay của anh bị vỡ,“ Uông Tư Nhiên được đối phương nhìn, mất tự nhiên quay đầu tránh ánh mắt hắn, chỉ nói, “Muốn đưa cho anh còn vì muốn nói... Tôi xin lỗi...”
Ba chữ bật thốt lên tựa hồ tăng thêm chút dúng khí cho bản thân, hắn nghiêm túc cẩn thận nhìn kỹ mắt Đồ Thành, thành khẩn nói lại một câu xin lỗi.
Đồ Thành không đẩy hộp lại nữa, mở ra rồi đeo đồng hồ lên cổ tay trái của mình.
Cuối cùng cũng coi như thỏa mãn, Uông Tư Niên thở ra một hơi, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn lãng trước mắt, bỗng nghi ngờ nói: “Không phải anh đã sớm có ý nhận rồi chứ? Anh chê tôi ẻo lả nên mới cố ý muốn chỉnh tôi chứ gì?”
Khuôn mặt luôn lạnh nhạt lại hiếm có khi mà thoáng lên nét cười bỡn cợt, Đồ Thành không trực tiếp trả lời, tay dùng thêm sức, Uông Tư Niên trợn mắt, vừa đau vừa thoải mái kêu một tiếng.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, dì giúp việc chạy đi mở cửa, người tới là Doãn Bạch.
Anh ta vừa đến shop hàng hiệu của mình làm chút việc, quay đầu đã muốn tìm lão bạn già nhà mình tám chuyện. Kết quả, vừa bước vào phòng khách đã sửng sốt, nhìn một màn không thể tả trước mắt.
Từ góc độ của anh ta nhìn qua, Đồ Thành đang ở trần đặt Uông Tư Niên trên người, còn nâng một chân của hắn lên, mà Uông Tư Niên thì hồng cả mặt, cả người đầy mồ hôi, liên tục rên rỉ.
Doãn Bạch giơ tay che mắt, che một bên để hở một bên, cả kinh một hồi mới lên tiếng: “Tiến triển nhanh thế... Phi lễ chớ nhìn, các người cứ tiếp tục... tiếp tục...”
Lời này cả thẳng nam nghe cũng hiểu. Chút nét cười trên gương mặt Đồ Thành đột nhiên biến mất, gương mặt lại trở về vẻ lạnh lùng cứng ngắc, vứt bỏ Uông Tư Niên còn đang căng cơ, đứng dậy đi tắm.
Tâm hồn hóng hớt của Doãn Bạch vẫn cháy hừng hực, vội vàng đi tới bên người Uông Tư niên, ghé mặt đến trước mặt hắn, nháy mắt hỏi: “Chỉ một món quà mà xong chuyện? Ông được đó...”
Đồ Thành đẹp trai đến độ hắn có thể ngắm mà không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì khác. Nhưng mặt mũi Doãn Bạch thì kém không ít. Di chứng của việc vận động dữ dội biểu hiện ra toàn bộ, Uông Tư Niên cảm thấy trong dạ dày đang dời sông lấp biển, một luồng hơi chua dâng lên, hắn khó khăn giật giật môi nói với Doãn Bạch: “Ông cách tôi... cách tôi xa một chút...”
“Đừng đánh trống lảng, nói với tôi một chút xem, làm thế nào mà ông bắt được khốc ca này vậy...”
“Thật đấy... Ông cách tôi xa một chút...”
“Tôi kể cho nghe, trước đây tôi từng xem qua một bộ GV, tư thế của hai người bọn ông có phải gọi là The Lazy Man...”
Gương mặt tròn tròn trắng trắng của Doãn Bạch ghé gần đến, Uông Tư Niên buồn nôn đến hỏng rồi, thế là ọe hết lên người đối phương.
- --
Chú thích của tác giả: “Quân tử khả khi chi dĩ phương” có nghĩa là đối với người quân tử có thể sử dụng lý do hợp tình hợp lý để gạt anh ta.
- --
Hal: (*) Đoạn này tôi không hiểu lắm, nguyên văn là thế này: 倘使没有金古, 他的模拟考准能多两分.
(**) Dm anh giai anh nhảm cái gì vậy =)))))