Sáng sớm ngày hôm sau, Đồ Thành bị một cú điện thoại của lão Uông gọi về cục thành phố. Doãn Bạch nghĩ cũng quá đơn giản, cho rằng cảnh sát không đuổi theo nghĩa là không theo kịp bọn họ, kỳ thực hình ảnh của bọn họ ở bãi đậu xe đã sớm bị quay lại rồi.
Đồ Thành đứng trước phó cục trưởng Trương Đại Xuân, sống lưng thẳng tắp, mặt không cảm xúc.
Tên cầm đầu nhóm người kia gãy mất hai cái xương sườn, nói nhẹ thì mức độ thương tổn cũng lên cấp hai. Nhưng người này vốn là xã hội đen, sợ dính vào vụ này thì cả bản thân cũng bị công an truy cứu đến cùng vậy nên tự nguyện bỏ qua truy cứu trách nhiệm hình sự của Đồ Thành.
Mặc dù vậy, Trương Đại Xuân vẫn rất tức giận: “Vì sao cậu lại ra tay không biết nặng nhẹ như vậy?”
Đồ Thành thuộc nằm lòng quy chế ở đây, cũng không giải thích gì, bày ra thái độ vò mẻ chả sợ sứt: “Phải chịu kỷ luật thế nào tôi đều đã biết.”
“Thái độ của cậu kiểu gì vậy!” Trương Đại Xuân nổi giận, thấy Đồ Thành vẫn bày vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, ông lại lắc đầu, thở dài. Ông lấy một hộp Tháp Sơn từ trong túi, ngậm một điếu thuốc, trợn mắt với Đồ Thành: “Lửa đâu?”
Đồ Thành lấy bật lửa trong túi châm lửa cho ông.
Trương Đại Xuân ngậm thuốc lá, ném hộp thuốc đến trước mặt Đồ Thành: “Không đùa cợt nữa, bớt hung dữ đi, cậu dùng điếu thuốc trước.”
Đồ Thành không nhúc nhích: “Bỏ rồi.”
“Cái này mà cũng bỏ được?” Trương Đại Xuân không tin nổi, hít mạnh một hơi thuốc rồi thỏa mãn híp híp mắt, “Đồ tốt thế này tôi bỏ không được.”
Khói Tháp Sơn dịu êm vờn đến chóp mũi khiến người ngưa ngứa, Đồ Thành móc ra một hộp sắt nhỏ trong túi, lấy hai viên kẹo bạc hà ra ngậm. Hồi đó nghiện thuốc lá nặng, muốn cai phải dùng kẹo làm phụ trợ để khống chế, bỏ được thuốc xong thì lại thành nghiện kẹo, thế nên bây giờ luôn mang hộp kẹo bên người.
“Binh mũi nhọn cứng như sắt thép lại không có kẹo không vui, nói ra thì mấy ai tin?” Trương Đại Xuân nhìn gương mặt bị bầm tím tím xanh xanh của Đồ Thành, rốt cục cũng coi như hòa hoãn, bật cười.
Người tên Đồ Thành này bất tuân đến cực hạn, khích lệ thế nào cũng không đánh động được đến hắn, lúc này chỉ lạnh giọng nói: “Tôi không phải binh mũi nhọn.”
“Sao lại không phải?” Trương Đại Xuân dừng một hồi lại bổ sung, “Tuyển chọn cùng huấn luyện thử nghiệm ở Lam Hồ năm đó cậu luôn đứng đầu, như vậy chính là mũi nhọn trong mũi nhọn.”
Đồ Thành cắn răng không nói lời nào. Cơ thể hắn kiên cường, bắp thịt cứng rắn, làn da như lúa mạch ánh lên dưới nắng xuân, cả người như được đúc ra từ đồng.
Trương Đại Xuân lại thở dài: “Tôi biết những năm này trong lòng cậu vẫn không thoải mái. Cậu tự trách, tự giận bản thân, cậu hối hận, tới đâu cũng tạo xung đột, không hợp với đồng sự, năm năm đã đổi bao nhiêu đơn vị rồi? Nhưng người chết thì không thể sống lại, anh cậu hi sinh, trách nhiệm cũng không phải của cậu.”
Mặt trời tiếp tục lên cao, vết nắng điểm trên gương mặt anh tuấn chếch đi từng chút. Đồ Thành tựa hồ không nghe thấy lời cục phó Trương nói, vẫn duy trì bất động như cũ. Ánh mắt của hắn đen kịt lạnh lẽo, sâu thẳm như giếng.
Người muốn thành công phải trải qua nhiều khó khăn(*), đối với Đồ Thành từ nhỏ đã lập chí làm đặc cảnh mà nói, đã từng nghĩ đến bị thương ở xương cốt, nghĩ tới lúc không hoàn thành được đại sự, thậm chí còn nghĩ tới bản thân da ngựa bọc thây vì nước mà hy sinh, chỉ có chưa từng nghĩ tới, những thứ đó chưa kịp thực hiện đã bị một cô gái phá hỏng.
Cô gái này tên là Liễu Túc. Khi còn bé, hai người là hàng xóm, lại là bạn học cấp hai, cấp ba, trưởng bối hai nhà thường qua lại, còn nửa đùa nửa thật muốn bọn họ thành đôi.
Đồ Thành lập chí làm cảnh sát, Liễu Túc thì lại muốn trở thành ngôi sao màn bạc, sau khi thi đại học xong thì bọn họ liền mỗi người một ngả, một lên bắc thi vào Học viện Hí kịch, một xuôi nam tiến vào Đại học Cảnh sát, trong lúc này cũng chưa cắt đứt liên lạc.
Liễu Túc được công nhận là hoa khôi của Học viện Hí kịch, khả năng vượt qua các bạn học, lên năm ba đại học đã nhận đóng phim. Cô không chọc ong trêu bướm nhưng người ta lại cứ muốn chọc giận cô, có một tên công tử nhà giàu suốt ngày đi theo sau cô. Ban đầu, cô coi tình yêu quý giá tựa như sinh mệnh vậy, chỉ nhận thức mỗi Đồ Thành, đã đi dạo ở bờ sông thì sao giày có thể không ướt.
Sáu năm trước, hai người ở bãi đậu xe nói chuyện chia tay, không biết vì sao lại để paparazzi biết được, chụp hết lại hành động của họ lúc đó.
Truyền thông bắt đầu làm rộ lên tin tức Liễu Túc có người yêu, nhưng thế nào cũng chỉ là tin vỉa hè. Nhưng không ngờ, vì Liễu Túc mới vào làng giải trí, sợ đắc tội kim chủ sau lưng nên sống chết không chịu thừa nhận. Cô lựa chọn phương thức không có tình người nhất để bác bỏ tin đồn, công khai khiển trách Đồ Thành lúc đó quấy rối tình dục cô.(**)
Năng lực cá nhân của Đồ Thành thì khỏi phải bàn cãi, trong lịch sử toàn đội đột kích Lam Hồ đều nằm vững trong top 5, tổ chức vẫn muốn cứu cậu binh mũi nhọn này nên cho hắn một cơ hội khiếu nại.
Ngoại trừ lời nói một bên của đối phương thì không có chứng cứ khác, lẽ ra sẽ không thể kết án, nhưng Đồ Thành không lên tiếng với truyền thông cũng không biện hộ cho mình. Đối với chỉ trích của Liễu Túc, hắn gánh toàn bộ trách nhiệm. Lúc đó lại đang diễn ra phong trào đề cao kỷ luật cảnh đội toàn quốc, bọn họ e ngại thân phận đặc cảnh của Đồ Thành nên tin tức mới bị ép xuống, nhưng dính phải tin tức tiêu cực lớn như vậy hắn đương nhiên phải chịu kỷ luật.
Tuy có khuyên nhủ hắn nên tự động rút lui nhưng trên thực tế chính là khai trừ hắn từ đội hình tỉnh về đội hình địa phương, sau đó cần tìm người thế vào chỗ trống của hắn.
Ứng cử viên bổ sung số một chính là người anh trai hơn hắn hai tuổi, Đồ Lãng.
Kết quả, vào năm thứ hai Đồ Lãng hy sinh trong một lần hành động.
Trùm buôn thuốc phiện quá giảo hoạt, giương đông kích tây, thiết kế một cái bẫy xảo diệu khiến tất thảy mọi người đều bị lừa.
Hơn mười đội viên Lam Hồ mất mạng trong vụ nổ lớn ấy. Lễ truy điệu của mười người không thể không cùng nhau cử hành bởi vì những người trẻ tuổi kia vì vụ nổ mà thịt nát xương tan, căn bản không còn nhận rõ ai với ai.
Trong lễ đường, mọi người đều mặc đồ đen, nam nữ già trẻ đều cất tiếng khóc đau buồn.
Đồ Thành đứng lẫn trong hàng người cuối cùng, sắc mặt nhợt nhạt, không nhìn ra có bi thương hay không. Trong lúc lãnh đạo đang đọc lời điếu, tiếng khóc trong linh đường cũng đạt đến đỉnh điểm, hắn đã quay lưng đi rồi.
Không bao lâu sau, trong đội cảnh sát liền truyền ra một tin đồn, bởi vì tác phong cá nhân của hắn có vấn đề nên anh trai ruột phải chết thay hắn.
Thời điểm Đồ Thành trở về cục thành phố nghe giáo huấn, Uông Tư Niên đã đến công ty bởi người đại diện Hải Lý của hắn mới thu được tin, Đại Chu rốt cục đã quyết định ứng cử viên cho vai Phạm Dao, chính là Uông Tư Niên.
Kỳ thực đây là nhân vật mà Hải Lý đã tranh thủ một thời gian, dùng hết các thủ đoạn nhưng đối phương vẫn cứ ba phải lúc này lúc kia, không chịu đưa ra một câu trả lời rõ ràng. Không ngờ biện pháp giải quyết dứt khoát lại chính là bản thân Uông Tư Niên, bài “Đao kiếm như mộng” lung ta lung tung nhưng tràn đầy tự tin đã đánh động đến đạo diễn Chu.
Trong phim điện ảnh “Ỷ Thiên Đồ Long” lần này, Dương Tiêu phong lưu tà tính, Phạm Dao thẳng tính bừa bãi. Như vậy, mặc dù có vô số lời bình ác ý với hành động của Uông Tư Niên nhưng chính vào thời điểm hắn không để ý hết thảy đó, Đại Chu đột nhiên thông suốt, đây đâu phải Uông Tư Niên, đây chính là Phạm Dao mà.
Đại Chu là một người cuồng quay phim, cái cuồng này khiến ông rất chuyên tâm và tự đại, không nói hai lời đã định ra nhân vật, lập tức để người thông báo cho Hải Lý.
“Nói thế nào thì, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, tối hôm qua cậu làm loạn một trận lại ôm được món hời lớn ___ Tư Niên? Cậu nghe tôi nói không đấy?”
“Vẫn đang nghe đây, chị gái tốt.” Đêm qua còn như không có nhân vật này thì không được, hôm nay lại như không để bụng, Uông Tư Niên nằm nhoài trên ghế sa lông da đen, nhổng mông lướt weibo, đột nhiên bật cười ha hả.
Hắn lướt hot search đến cái hình Sở Nguyên ướt như chuột lột, lại kéo xuống đọc bình luận bên dưới, đọc được hai cái bình luận ác ý quả thực vui khôn tả: “Mấy người nhìn hắn mà xem, thật xấu.”
“Rồi rồi, đang nói chuyện đứng đắn với cậu đấy, sao lạ như con nít thế này, thắng một trận mà cũng vui vẻ như vậy!” Dáng người Ân Hải Lý đầy đặn lại cao gầy, sắc đẹp rất có tính công kích, lớn hơn Uông Tư Niên gần mười tuổi, bởi vậy cũng coi hắn như em trai mình.
Mà cô cũng biết, thằng em trai này của mình thoạt nhìn thần kinh thô bất cần nhưng trên thực tế lại tinh ranh hơn bất kỳ ai.
Ân Hải Lý vẫn luôn nhắc nhở Uông Tư Niên: Cậu nổi tiếng không lâu, thừa dịp vẫn đang nổi nhất định phải kiếm thật nhiều tiền.
Trước mắt là cơ hội tốt để duy trì hay thậm trí là phát triển nhân khí, cô nói với Uông Tư Niên: “Bộ phim này có một nhóm nhân vật chính, trong những vai nam thì phần diễn của cậu và vai Dương Phạm khá nặng, vai nữ khá ấn tượng thì là Tử Sam Long Vương, trùng hợp vai diễn này cũng có khá nhiều phần đối diễn với cậu...”
“Ai vậy?” Uông Tư Niên lười biếng hỏi, vẫn tiếp tục quá trình lướt weibo với Doãn Bạch. Hắn chớp chớp mắt, có vẻ chả có hứng thú gì với nữ diễn viên.
“Liễu Túc ___”
Vừa dứt lời, Doãn Bạch bỗng nhảy dựng lên, trợn mắt “A” một tiếng.
“Sao ngạc nhiên thế?” Uông Tư Niên chê anh ta ồn ào, Liễu Túc thì làm sao chứ? Chỉ là một lọ hoa, dựa vào khuôn mặt đẹp để xoát độ tồn tại trong showbiz. Hắn nghĩ vậy, lại quên rằng người khác cũng đánh giá hắn y như thế.
“Tư Niên, không phải tôi nói thấy bảo tiêu kia của ông rất quen mắt sao,“ Doãn Bạch kích động khua khua tay, “Rốt cục tôi cũng nhớ là mình gặp hắn ta ở đâu rồi!”
“Ở đâu?” Uông Tư Niên đặt di động xuống, chăm chú hỏi.
“Tin tức giải trí. Ông còn nhớ vụ Liễu Túc bị quấy rối tình dục sáu năm trước không?” Doãn Bạch dừng một chút, nhìn trái ngó phải, “Đồ Thành đâu rồi? Sao hôm nay không thấy bóng dáng đâu?”
“Đừng nói sang việc khác, đến cùng là làm sao?” Chỉ có Uông Tư Niên biết Đồ Thành đang đi đâu, có video giám sát ở bãi đậu xe, lúc này chỉ sợ hắn đang chịu giáo huấn trước mặt lãnh đạo rồi.
“Người quấy rối Liễu Túc năm đó chính là Đồ Thành! Nói vậy, hắn trước kia là cảnh sát, sau lại bị khai trừ nên xuống làm bảo tiêu rồi hả?” Doãn Bạch rất tự hào vì bản thân đào được ra cái bí mật này, lại thấy Uông Tư Niên như mất hồn sợ run ngồi ở đó, vội vàng gọi hắn, “Tư Niên? Tư Niên?”
Toàn thân Uông Tư Niên cứng ngắc, nhìn trân trân nghẹn lời, một hồi lâu mới lặp lại hai lần: “Hóa ra là anh ta, hóa ra là anh ta...”
- --
Hal: (*) Nguyên văn không phải vậy nhưng đại ý là thế.
(**) Có một điểm “lôi” với tôi trong bộ này. Đấy là mấy chị gái. Tôi đọc qua QT một lượt và hai người con gái mấu chốt ở đây đều được phác họa một cách khá... nói thế nào nhỉ... hèn yếu và ích kỷ chăng? Nhất là chị Liễu Túc này, người ta nói kẻ đáng ghét tất có chỗ đáng thương, nhưng không biết có phải vì chị này dính dáng đến Đồ Thành và “hại” người ta không mà tôi chả tìm nổi chỗ nào đáng thương hết.