Xương liền lại ít nhất cũng phải ba tháng, đặc biệt là khi bị thương ở một nơi lúng túng như xương cụt, không tiện nằm thẳng nên phải nằm sấp trên giường ít nhất một, hai tháng. Uông Tư Niên lòng mang áy náy, Đồ Thành về cục thành phố báo cáo công tác, còn chính hắn thì lái xe đến bệnh viện tổng hợp thăm Doãn Bạch.
Người khác thăm bệnh thì tặng hoa đưa quả, Uông Tư Niên lại biết cái tính gay của Doãn Bạch bèn tặng anh ta hương liệu mình giữ riêng. Đây là quà trong một buổi họp báo giới thiệu hương liệu cao cấp, điều hương sư đối phương mời tới đã tự mình biếu tặng hắn. Uông Tư Niên không si mê với nước hoa các kiểu như Doãn Bạch, hắn với ba cái thứ này một chữ cũng không biết, cảm thấy mùi thơm là được.
“Quên đi, nể tình lọ Black Jack này, tha thứ cho ông,“ Doãn Bạch nhổng mông nằm nhoài, rầm rì trong miệng, dáng vẻ cực kỳ khôi hài, anh ta ngửi lấy ngửi để mùi hương ngoài hộp, đến lúc cao trào còn phát ra tiếng hừ hừ.
Uông Tư Niên ngồi xuống một bên giường bệnh, có vẻ nặng nề tâm sự.
“Sao thế? Đồ Thành giận ông à?” Việc này xảy ra đến rất chi là không chân thực. Để diễn trò có tâm thì không thể làm bộ, thế nên trời vừa sáng Uông Tư Niên đã tỉ tê thân phận thật của Đồ Thành với Doãn Bạch. Lúc này, Doãn Bạch trên giường bệnh quay đầu nhìn hắn rồi khuyên nhủ, “Chân trời nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ, hai người bọn ông căn bản cũng không phải người cùng một đường.”
“Không phải như ông nghĩ.” Uông Tư Niên vẫn một mặt ngơ ngẩn buồn bã, hắn vô thức nhíu mày, bĩu môi, đôi mắt trời sinh đã luôn mơ màng cùng tràn đầy vô tội này quả thực rất chọc người.
“”Người ma khác biệt” chính là nói hai người đấy, ông xem, ông diễn trò anh hùng với người ta, hại luôn cả anh em nhiều năm, thế mà người ta sống chết cũng không thèm cảm kích kìa...” Doãn bạch tỏ ra là đã thấu hiểu tình cảnh của Uông Tư Niên, trôi dạt trong giới giải trí phần lớn đều là kiểu người gầy gò thanh tú, hiếm có khi gặp được người với thân hình gợi cảm, khuôn mặt lạnh lùng, còn vừa đến đã diễn một màn “tình nhân bảo tiêu, chế ngự mê hoặc” nóng bỏng, đặt ai vào hoàn cảnh này cũng không chịu nổi.
Uông Tư Niên bị khuyên đến phiền: “Thật không phải như ông nghĩ, tôi không coi trọng anh ta.”
“Nếu không phải coi trọng, thế ông bày trò này làm gì?” Doãn Bạch biểu thị không tin, “Yêu đương khiến người ta nhất thời mất trí, ông đưa hắn đồng hồ đeo tay mấy trăm ngàn, còn đưa ra cái chủ ý ngu si như vậy, không phải muốn ngủ với hắn thì cũng là vì đã từng giết cả nhà hắn hay từng đi phá tiền đồ người ta, ngoài ra thì không có giải thích thứ ba.”
Uông Tư Niên thở dài, không nói lời nào.
“Sao? Tôi đoán trúng rồi à?” Doãn Bạch kích động, mới động mông đã gào rú kêu đau, lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống nhưng vội vàng hỏi, “Vẻ mặt này của ông không đúng... ông... Ông thật sự...”
Uông Tư Niên muốn nói lại thôi, do dự nửa phút, rốt cục gật đầu.
Doãn Bạch đoán không sai, không phải hắn bị ái tình làm choáng váng đầu óc, hắn là bị rối loạn bởi hổ thẹn và áy náy.
Hắn kể, người chụp trộm cảnh lôi kéo giữa Đồ Thành và Liễu Túc năm đó không phải paparazzi, là tôi.
Sau khi cổ họng bị hỏng, Uông Tư Niên đến bệnh viện đa khoa tốt nhất Hongkong, bác sĩ nổi danh nhất viện điều trị cho hắn một năm, cuối cùng nhận được một kết quả tàn khốc, cổ họng hắn vĩnh viễn không thể khôi phục.
Hắn tuyệt vọng từ Hongkong trở về, đối với bốn phía đều tràn ngập không cam lòng cùng ác ý, thế rồi hắn bắt gặp Liễu Túc và Đồ Thành đang giằng co.
Ngày đó Doãn Bạch hẹn một vài hồ bằng cẩu hữu cùng nhau ăn cơm, tự mình tới trước rồi gọi cho Uông Tư Niên bảo hắn lái xe của anh ta mà tới. Kỳ thực lần ấy là muốn giải sầu cho hắn, nhưng tâm tình Uông Tư Niên không yên, lúc muốn thế này khi muốn thế khác, vừa muốn đi vừa không muốn đi. Hắn ôm đầu ngồi im trong xe nhỏ của Doãn Bạch, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã từ bên ngoài bay tới.
Bãi đậu xe quá yên lặng, một chút động tĩnh cũng giấu không nổi, Uông Tư Niên ra khỏi xe, theo hướng tiếng động mà đi tới.
Hắn nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang xảy ra tranh chấp, từ góc độ của hắn thì không thể nhìn rõ mặt người đàn ông nhưng liếc mắt đã có thể nhận ra cô gái kia.
Liễu Túc.
Sao nữ mới ký kết với Từ Sâm, được hết lực tâng bốc.
Sau khi Uông Tư Niên về nước, ngoài việc tiếp tục nhận trị liệu thì việc còn lại chính là theo dõi sát sao hướng đi của Từ Sâm. Hắn quá hận gã, hận sao không thể đồng vu quy tận cùng gã, lúc mới biết được cổ họng mình bị hủy còn muốn tự sát, đến lúc không muốn tự sát nữa thì trong đầu lại có suy nghĩ muốn trả thù Từ Sâm.
Ông chủ Từ này nam nữ đều ăn, nhà có kiều thê quý tử nhưng bên ngoài vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, không đổi được bản tính phong lưu. Người trong giới đều biết người bên gối Từ Sâm hiện giờ chính là Liễu Túc, gã ta rất dễ động tình với kiểu tiên nữ không ăn không đi ngoài, túm lại là không giống người phàm này, liền không tiếc “chiêu cáo thiện hạ”, cho mọi người đều biết mình muốn nâng cô ta.
Tự cho rằng bọn họ ở bãi đậu xe sẽ không bị ai phát hiện, từ đầu tới cuối đều là Liễu Túc kêu gào, Đồ Thành chỉ giữ trầm mặc.
Người ngoài nghĩ rằng Uông Tư Niên là kiểu ngốc ngốc bạch ngọt, chỉ có người cực quen mới biết hắn là tổ hợp của cả thiên thần lẫn ác quỷ, có lúc đơn thuần ngây thơ hệt một tờ giấy trắng, có khi lại tăm tối khủng bố đến cực hạn.
Uông Tư Niên yên lặng trốn sau một cái cột ở bãi đậu xe, vừa quan sát tất cả vừa vuốt ve dấu vết hỗn độn trên cổ tay mình. Hắn nghĩ, chờ ở đây cũng không uổng thời gian; hắn lại nghĩ, tôi không thoải mái thì các người cũng đừng mong mình được thảnh thơi.
Ăn miếng trả miếng là điều chỉ có thể làm khi hai bên có năng lực ngang nhau, còn hắn lúc ấy chỉ là một nhân vật nhỏ, làm được cũng chỉ là những thủ đoạn nho nhỏ thấp hèn. Điều hắn muốn làm chính là tạo mâu thuẫn nội bộ, đầu đội mũ xanh, mất hết thể diện, hắn muốn tự mình nhìn xem những kẻ đạp lên hắn mà đi lên này đến cuối sẽ gặp phải kết cục gì.
Những người này bao gồm cả Sở Nguyên và Liễu Túc.
Uông Tư Niên biết đây chỉ là một hồi bạn bè tranh chấp, nghe thì giống như hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chỉ có bên nữ là hiểu sai ý. Thế như hắn vẫn ra sức chọn góc độ, cho tới khi chụp được một bức ảnh hai người tứ chi tiếp xúc rất khả nghi.
Hắn lẳng lặng rời bãi đậu xe, gửi bức ảnh cho một tên paparazzi mình quen hồi còn thi show sống còn, còn hướng dẫn đối phương cách nghĩ tiêu đề tin tức, phát nhiệt độ, sau đó liền mỉm cười trở về.
Một viên đá đã dấy lên sóng lớn ngập trời, bởi vì thân phận đặc thù của Đồ Thành mà truyền thông không dám đào sâu tin tức hay tiết lộ tên hắn, chỉ nói đó là một cảnh sát. Uông Tư Niên cũng không quan tâm sau đó thế nào, sống chết của Liễu Túc không có quan hệ với hắn, một người xa lạ thì không cần hắn phải quan tâm. Hắn chỉ cần biết sự tình lúc đó rất ồn ào là được, mỗi ngày lên mạng nhìn thấy tin tức của Từ Sâm cũng rất hài lòng.
Sự việc kia khiến Từ Sâm rất xấu mặt, gã là một ông chủ trọng sĩ diện, người phụ nữ gã móc tim móc phổi ra cho lại chơi ngược lại gã. Truyền thông cũng đều muốn xem trò vui không chê chuyện lớn, Từ Sâm đến đâu cũng có súng ống vây chặt, phỏng vấn gã để kiếm tin giật gân.
Chỉ vài bức ảnh lại dẫn đến huyết án, các bạn mạng thường có một ngón nghề “mượn đề tài để nói chuyện của mình”, từ việc Liễu Túc móc nối với Từ Sâm, một hồi sau lại đào ra không ít tư liệu đen hồi show tuyển chọn năm ấy khiến tỉ lệ người xem mùa này sụt giảm nghiêm trọng.
Uông Tư Niên cầm điện thoại ăn dưa, lúc mừng rỡ rung đùi sung sướng, lát sau lại khóc đến tan nát cõi lòng.
Doãn Bạch lo hắn lại muốn tự sát nhưng Uông Tư Niên biểu thị, vui sướng quả nhiên phải được xây dựng trên sự đau khổ của người khác mới cảm thấy càng rõ rệt, giờ hắn thông rồi, đã không còn muốn chết nữa.
Lúc đó hắn không nghĩ tới, người đàn ông bị những bê bối kia liên lụy nhiều nhất lại chính là Đồ Thành.
Ác ý nảy ra trong chớp mắt của hắn lại cơ hồ phá hủy hết thảy của người đàn ông này.
- --
Hal:...Tôi edit mà tôi cũng không biết mình hiểu đúng không nữa vì mạch não cô Liễu Túc này làm tôi sợ quá... Cô này có tình cảm với anh cảnh sát nhưng vẫn đi tìm kim chủ? Ok, cứ cho là bị hoàn cảnh đưa đẩy, vì muốn thành công nên bất chấp với cả không đủ sức trái ý Từ Sâm đi, nhưng như vậy thì cô này lấy đâu ra tư cách mà yêu cầu Đồ Thành đáp lại nữa? Liễu Túc gọi người ra lần này có phải là để chất vấn vì sao không yêu cổ rồi không muốn cắt đứt bla bleo không? Woah, cái kiểu vừa muốn tình cảm vừa muốn sự nghiệp như này là ích kỷ và đáng ghét nhất đó, kiểu luôn tự khiến bản thân thành nạn nhân của số phận ấy. Mà kể cả không có vụ này thì cổ cũng chả có tư cách bắt buộc người ta chịu trách nhiệm với mình. Ý tôi là, chuyện yêu đương ấy mà, mình đi yêu người ta thì người ta cũng không có nghĩa vụ phải đáp lại mình, phải không? Mà tính Đồ Thành thì là kiểu vụng về, chắc chắn sẽ không đi thả thính linh tinh gì đâu nên càng chẳng phải chịu trách nhiệm chi hết.
Sau đó là cách cổ xử lý vụ này nữa, yêu đương mà như vậy thì tôi cũng chịu =)))))) Lol, cô này mà chỉ yêu đương không với Đồ Thành thì tôi sẽ không có ác cảm đâu, nhưng mà cổ không yêu, chỉ là có tính ích kỷ muốn mọi người theo ý mình thôi nên tôi chẳng thích nổi.
À, Uông Tư Niên cũng ích kỷ nhưng không đáng ghét (với tôi) vì hắn tự nhận hắn có ác ý và xấu xa, hắn chưa yêu đương gì với người kia vậy nên cũng chả dùng thứ yêu thương méo mó đấy phủ lên bản tính ích kỷ của mình. Well, và hành động của hắn chỉ là tác động gián tiếp nhưng hắn vẫn thấy hổ thẹn và cố gắng bù đắp, dù cách bù đắp hơi thiếu não nhưng nó dễ thương nên tôi bỏ qua ahihi.