Đồ Thành không phải là dạng người hay bỏ dở giữa chừng nhưng lần này lại kiên quyết muốn đi. Trở lại cục thành phố, Trương Đại Xuân và Uông Hải Đông cùng nhau làm công tác tư tưởng cho hắn, nhưng cả hai đều khuyên không nổi, hai người nói tới miệng khô lưỡi khô, sắp tan làm rồi mà Đồ Thành vẫn không mảy may lay động.
Không phải mỗi cảnh sát đều là đặc cảnh, huống hồ Đồ Thành lại còn là người đứng đầu trong số các đặc cảnh. Có rất nhiều người nằm ăn chờ chết lẫn vào trong đội ngũ công an vậy nên nhất thời Trương Đại Xuân cũng không tìm ra ai có thể thay thế Đồ Thành bảo vệ đại minh tinh.
Suy nghĩ một chốc, Trương Đại Xuân để lão Uông ra ngoài trước để chào hỏi cảnh sát hình sự Tiểu Cổ vừa mới đến cục thành phố không lâu, Tiểu Cổ này cũng học tán đả, để ông nói với cậu ta rằng có khả năng sẽ phải chấp hành một nhiệm vụ.
Còn về phần mình thì tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Đồ Thành. Ông nói: “Lúc trước, khi chuyện kia xảy ra, trong tỉnh vốn muốn nghiêm túc kỷ luật, nếu như không phải Tùy sở tin tưởng cậu, toàn lực bảo vệ thì lúc đó cậu đã bị trực tiếp khai trừ rồi, căn bản không có cơ hội được thuyên chuyển đến nơi mới, cậu định cứ phụ lòng hắn thế sao?”
Đồ Thành ném một viên kẹo bạc hà vào miệng. Trên Baidu xưng danh kẹo bạc hà Scotland này là “thuốc bổ tâm hồn”, nói nó có thể làm giảm tức giận, bớt đi mệt nhọc. Đồ Thành không nói lời nào, mặc cho mùi vị bạc hà nhanh chóng lan trong miệng, chuyên tâm nhấm nháp___
Vô dụng.
“Cậu vì anh cậu qua đời mà tự trách, áy náy, tồn lại một thân lệ khí muốn phát tiết, nhưng kìm nén phát tiết thì có tác dụng gì? Đây đều là hành vi của kẻ nhu nhược. Tùy sở tự mình điểm danh, muốn cậu tham gia vụ này, chính là hi vọng cậu có thể từ đây giải trừ gánh nặng trong lòng___”
“Đừng dùng Tùy đội ép tôi,“ Đồ Thành ngắt lời Trương Đại Xuân, “Tôi không có gánh nặng trong lòng.”
Trương Đại Xuân vô cùng đau đầu, đơn giản nói thẳng: “Vụ án kia bên tỉnh vừa có tiến triển mới, tập đoàn của Lộ Khải Văn có quan hệ mật thiết với trùm buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng. Vì lẽ đó Tùy sở tự mình ra lệnh, nếu cậu phá được vụ án này thì có thể trở lại Lam Hồ.”
Năm nay hắn 28 tuổi, trở lại vào cái tuổi này thì vẫn có nhiều việc có thể làm. Nhưng phản ứng của Đồ Thành chính là không có phản ứng, hắn nhàn nhạt nói: “Phiền ngày chuyển lời cho Tùy đội, tôi đây bùn nhão không trát được tường, đừng phí tâm.”
Tám con bò cũng kéo không lại, Trương Đại Xuân muốn mắng gì thì mắng hết, run run chỉ tay trước mũi Đồ Thành, lát sau một chữ cũng không nói thêm được.
“Không có chuyện gì khác thì tôi liền đi bàn giao.” Không chờ Trương Đại Xuân đưa ra mệnh lệnh, Đồ Thành đã ra đến cửa.
Ngoài cửa, cảnh sát hình sự Tiểu Cổ đang đứng bên người Tiếu Văn Võ. Cậu ta mới tới, đối với những tiền bối trong sở, đặc biệt là những vị biết đánh nhau, đặc biệt tôn kính.
Hai người dựa vào tường mà đứng, cầm hộp thuốc lá trong tay, nhìn như phạm nhân nghiện thuốc lá, ra khỏi phòng hút lén điếu thuốc.
Tiếu Văn Võ vừa thấy Đồ Thành liền quái gở: “Ơ, tôi nói anh hai câu là anh đã không chịu làm rồi? Không làm thì cũng không tới phiên anh đi thi võ, người như anh ra tay không biết nặng nhẹ, trước đây đều đánh những người trong cục đến thổ huyết, cục phó Trương đều biết cả đấy.”
Đồ Thành căn bản sẽ không để tâm đến chuyện này, nhưng dám hơn thua lộ liễu như vậy, Tiếu Văn Võ càng ngày càng tự cao.
Cảnh sát hình sự Cổ Đồng là người mới, vẫn chưa rõ quan hệ phức tạp giữa các tiền bối, còn rất hồn nhiên hỏi Đồ Thành: “Thành ca, anh có bật lửa không? Cho em mượn được không?”
Đồ Thành đã cai thuốc lá nhưng vẫn theo thói quen mang theo bật lửa, cục phó Trương hay quên mang, thường mượn hắn.
Thấy Đồ Thành lấy bật lửa từ túi ra, Tiếu Văn Võ biết hắn quen thuộc với Trương Đại Xuân bèn cười lạnh một tiếng: “Nịnh hót!” Ỷ vào việc Đồ Thành không dám động tay động chân ở cục thành phố, hắn ta bèn đưa một điếu thuốc chưa đốt ra, nói: “Tôi cũng là lãnh đạo, châm thuốc giúp tôi.”
Tiểu Cổ không tiện để một tiền bối thay tiền bối khác châm thuốc, vội vàng đưa tay muốn nhận bật lửa trong tay Đồ Thành, trong miệng còn nói: “Để em, để em.”
Đồ Thành giơ tay ra hiệu không cần, tự mình đưa bật lửa đến trước mặt Tiếu Văn Võ___ đột nhiên, hắn ném bật lửa đi, đưa tay hướng tới cổ họng Tiếu Văn Võ.
May nhờ Tiếu Văn Võ có qua huấn luyện nên phản ứng kịp, tránh ra.
Bờ tường nơi hắn ta vừa dựa vào lưu lại một vết thật sâu.
“Anh___” Tiếu Văn Võ tức giận biến sắc, còn Tiểu Cổ đứng bên thì choáng váng. Cậu ta cũng luyện qua tán đả, người trong nghề nhìn là biết thực hư, người tên Đồ Thành này quả thực lợi hại hơn Tiếu Văn Võ.
Có một vài người nghe thấy động tĩnh nên chạy tới, mọi đôi mắt đều dõi về phía hắn nhưng Đồ Thành vẫn không biểu hiện chút cảm xúc nào, chỉ nói với Tiểu Cổ: “Cậu đi theo tôi.”
Đồ Thành lái xe, đưa Cổ Đồng đến nhà Uông Tư Niên. Sau khi giới thiệu cậu ta cho đối phương, hắn thu thập đồ đạc của mình, vậy coi như đã bàn giao xong. Kỳ thực cũng không có đồ đạc gì, hắn có thói quen giản lược chi phí nên mọi hành lý chỉ cần một, hai ba lô là đựng hết.
Uông Tư Niên như là vẫn sợ Đồ Thành, trốn trong phòng không ra, mãi đến tận khi Đồ Thành vác ba lô định đi mới từ trên cầu thang ló đầu ra, một chút cũng không nháy mắt mà dõi theo hắn.
Ánh mắt của hắn cực kỳ chân thành, trong đó còn mơ hồ thấy vài tia hối hận.
Đồ Thành ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lại đến bên cạnh Tiểu Cổ để lại một câu “Ở trên có đồ lót dạ” rồi không quay đầu mà rời đi.
Sau khi Đồ Thành đi, Uông Tư Niên mới nhìn về phía Tiểu Cổ. Cùng là cảnh sát nhưng khác biệt một trời một vực, Tiểu Cổ không quá cao, cơ thể không cường tráng, tướng mạo cũng tính là đoan chính nhưng nụ cười lại có chút không đứng đắn.
Tiểu Cổ đứng lên, nhìn thấy đại minh tinh liền mất tự nhiên nở nụ cười. Cậu ta nói với Uông Tư Niên: “Tôi thuộc đội trinh sát hình sự của cục thành phố, Cổ Đồng, em gái tôi cực kỳ yêu thích anh___”
Không chờ đối phương hoàn thành xong phần mở màn cũ rích, Uông Tư Niên đã quay đầu đi vào trong phòng, đóng rầm cửa lại.
Hắn nằm trên giường lớn, nhắm mắt lại, mắng Đồ Thành chuyện bé xé ra to, là đồ không có lòng cảm thông. Hắn lại nghĩ, chẳng trách lại nói con người là động vật thị giác, ngay cả bảo tiêu cũng muốn phải đẹp trai một chút.
Gió đêm mát mẻ thổi đến, Uông Tư Niên nhắm mắt một lúc, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh truyền tới từ dưới lầu, động tĩnh không nhỏ, như là âm thanh của một vật nặng bị rơi xuống.
Uông Tư Niên đẩy cửa phòng, nghi hoặc gọi: “Tiểu Cổ?”
Không có người trả lời, nơi Cổ Đồng vừa ngồi hiện tại không một bóng người.
“Tiểu Cổ?” Uông Tư Niên lại hô một tiếng, đạp cầu thang đi xuống.
Trừ tiếng bước chân của hắn cùng tiếng hít thở thì trong phòng không có một chút âm thanh, bầu không khí yên tĩnh đến quái lạ.
Bước đến bậc cuối cùng, Uông Tư Niên đã chuẩn bị xong tâm lý, cẩn thận ló đầu ra xem xét___ hắn vừa định thở ra một hơi, tự trấn an rằng không có ai đâu, bỗng nhiên có một người đàn ông bịt mặt từ góc chết vọt ra, cứ như vậy đứng chắn trước mặt hắn.
Phản ứng đầu tiên của Uông Tư Niên là Doãn Bạch trêu hắn, nhưng rất nhanh hắn đã nhớ ra là Doãn Bạch hiện còn đang nằm trong bệnh viện, xương cụt gãy, căn bản không xuống giường được.
Hơn nữa gã đàn ông này rất cao, đôi mắt như loài bò sát, lạnh lẽo dọa người.
Bốn mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi, Uông Tư Niên chú ý thấy phía sau người này còn có một đôi chân, nhìn như là cảnh sát Tiểu Cổ đã ngã trên mặt đất rồi. Bản năng cầu sinh giúp hắn bỏ chạy ra cửa, dùng hết khí lực hô to: “Đồ Thành, cứu tôi ___”
Không chờ Uông Tư Niên nói xong câu, kẻ bịt mặt đã đuổi tới, mang theo một lọ hoa đập mạnh xuống gáy hắn.
Máu tươi chảy ra, Uông Tư Niên ngã xuống đất.
Ngoài Uông trạch, Đồ Thành mang theo ba lô, chưa đi được bao xa liền nghe được một tiếng “Cứu tôi” như có như không___ hình như là giọng của Uông Tư Niên.
Hắn quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng kia.
Cho dù thế nào thì Cổ Đồng vẫn còn trong nhà, tiết mục “sói tới rồi” kiểu này tất có người khác tới xem. Đồ Thành cảm thấy vị đại minh tinh này bề ngoài hoa mỹ, nội tâm mục nát, tẻ nhạt tới cực điểm, hắn không muốn lại tiếp tục lãng phí thời gian với người này.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, Đồ Thành xoay người rời đi. Nhưng chưa đi được bao xa chợt phát hiện một chiếc Honda đen giấu trong bụi cây của khu biệt thự.
Honda quá giản dị, không giống xe mà người sống ở đây có thể dùng, nếu là của khách bình thường thì đã không giấu kĩ như vậy. Đồ Thành mơ hồ cảm thấy bất an, đến gần đẩy bụi cây ra___
Hắn còn nhớ biển số xe, đây chính là chiếc đã từng theo dõi Uông Tư Niên trước kia.
Đồ Thành vội vàng gọi cho Tiểu Cổ, không ai bắt máy.
“Nguy rồi.” Hắn ý thức được đã có chuyện xảy ra.
Ném ba lô, chạy về phía Uông trạch.
Kẻ bịt mặt giết người còn khá nhọc công, có ý định tạo hiện trường giả Uông Tư Niên say rượu rồi tự té ngã. Sau khi bố trí hiện trường đơn giản, gã ta lấy một chai Rémy Martin trong tủ rượu của Uông Tư Niên, định rót thẳng vào cổ họng hắn.
Không ngờ, Uông Tư Niên đang nằm yên không nhúc nhích tựa đã chết, lúc bị bóp miệng, rượu còn chưa đổ xuống hắn đã tỉnh lại.
Uông Tư Niên dùng khí lực kinh người, bật thét lên một tiếng như dã thú, bất chợt xông đến cùng vật lộn với kẻ bịt mặt.
Thân thể kẻ bịt mặt cao to cường tráng, là người luyện võ, có thể dùng một đòn mà đánh ngất cảnh sát hình sự nhưng nhất thời không đánh lại được đại minh tinh tay trói gà không chặt này.
Kẻ bịt mặt bị chọc giận, tóm lấy cổ tay Uông Tư Niên, sau đó đập đầu hắn vào góc bàn.
Nhưng cho dù có chịu va đập tàn nhẫn này, Uông Tư Niên cũng không chịu từ bỏ. Hắn vừa như sợ chết lại như không sợ gì cả, hắn dùng chân đá, thậm chí là dùng cả gương mặt mà mình quý trọng nhất mà đập đối phương, hắn vừa gào thét vừa tấn công không theo trình tự gì, trở thành một kẻ điên thuần túy.
Trong lúc hai người đàn ông giằng co, cửa bị một người đá văng.
Kẻ bịt mặt thấy có thêm người tới liền vội vã bỏ Uông Tư Niên lại, đứng dậy muốn chạy.
Vừa đi chưa tới hai bước đã bị Đồ Thành đuổi được. Hai người so mấy chiêu, kẻ bịt mặt không ham chiến mà vừa đánh vừa lùi, Đồ Thành nắm lấy sơ hở, đá thẳng về phía mặt đối thủ.
Thế đến hung mãnh, một đòn tất thắng, kẻ bịt mặt trốn không được, tránh không thoát, chỉ có thể lấy chân đánh trả. Như thiên thạch va chạm với địa cầu, hai người đồng thời tiếp đất, cùng lui về sau hai bước, thủ thế đề phòng.
Đồ Thành kinh ngạc phát hiện, thân thủ kẻ này vô cùng tốt, công phu căn bản là võ thuật truyền thống, có thể đã đến cấp bậc quán quân toàn quốc.
Lúc này Tiểu Cổ ngã trên mặt đất bỗng hừ một tiếng. Cũng không biết cậu ta chịu thương tổn bao nhiêu, cứu người vẫn quan trọng hơn, Đồ Thành không truy kích kẻ bịt mặt, quay đầu xem xét Tiểu Cổ.
Kẻ bịt mặt nhân cơ hội này mà nhảy cửa chạy thoát, rất nhanh đã lẫn vào màn đêm mịt mờ.
May mà chỉ bị đánh ngất, không nguy hiểm tới tính mạng.
Đồ Thành nhớ tới Uông Tư Niên, liền đi tìm hắn. Uông Tư Niên thê thảm hơn nhiều so với Tiểu Cổ, xương mày rạn nứt, mũi, khóe miệng, nhiều chỗ đều có tổn hại, máu me đầy mặt.
Tựa như linh hồn đã thoát đi, hắn nằm ngửa trên đất, trợn tròn mắt, ánh mắt như muốn xuyên qua trần nhà mà nhìn ra ngoài mảnh trời đen kịt rộng lớn.
“Uông Tư Niên?” Đồ Thành đi tới trước người hắn, cúi người nhẹ gọi, “Tư Niên?”
Cảm nhận được phía trước có người, Uông Tư Niên phát ra một tiếng quái dị, vẻ mặt dữ tợn nhào tới.
Hắn thực sự điên rồi, cho dù mệt mỏi, choáng đầu hoa mắt, hắn cũng muốn chém giết. Xương cốt toàn thân như đều tan nát, vung lung tung mấy cú đấm hắn liền há miệng, tàn nhẫn cắn lấy cánh tay Đồ Thành.
Uông Tư Niên vốn không ý thức được người đến là ai, cũng chẳng muốn phân rõ nữa, cơn ác mộng kia lại ùa về, trong đầu hắn hiện tại chỉ còn lại hình ảnh của buổi đêm khốc liệt bảy năm về trước.
Từ tay truyền đến cảm xúc khó mà nói được, Đồ Thành nhịn đau, để Uông Tư Niên phát rồ cắn lấy tay mình, hàm răng lún càng thêm sâu, tựa như muốn cắn rời một khối thịt của hắn.
Mãi đến tận khi khí lực đều tiêu hao hết, Uông Tư Niên mới tan vỡ bật khóc. Hắn quỳ chân trên mặt đất, bất lực vùi đầu vào lồng ngực Đồ Thành, nắm lấy hai tay đối phương, không ngừng run rẩy.
“Tôi xin anh, xin anh...” Hắn dùng giọng nói khàn khàn quái dị của mình khóc lóc cầu xin, liều mạng mà cầu, “Anh có thể đánh gãy chân tôi, đập nát mặt tôi... Muốn chặt sạch ngón tay tôi cũng được... Nhưng tôi xin anh... Đừng hủy cổ họng tôi... Có thể đừng hủy cổ họng tôi được không...”
Đồ Thành vẫn không có biểu cảm gì, cũng không dùng lời nói mà vụng về an ủi, hắn chỉ ra sức ôm lấy người trẻ tuổi đang thất thanh khóc rống này, để lồng ngực kiên cố của hắn, vòng tay mạnh mẽ, hay thậm chí cả thân nhiệt ấm áp có thể an ủi đối phương.
Cái ôm chặt không chút khe hở này kéo dài một lúc lâu, có lẽ là một giờ, cũng có lẽ là suốt cả một đêm.
- --
Hal: Lúc tôi đọc qua thì hơi không hiểu vì sao Uông minh tinh tự nhiên phát cuồng rồi nhớ đến cảnh năm đó như vậy, giờ đọc lại mới để ý mà hiểu. Là tại hung thủ muốn đổ rượu vào miệng Niên Niên huhu ;;v;; Trời má, cái tổn thương tinh thần từ hồi đó phải lớn đến thế nào, phải quý trọng giọng hát của mình đến bao nhiêu mà trong lúc mất ý thức cũng phải thheo bản năng, điên cuồng bảo vệ cổ họng, không cho người đổ bất cứ thứ gì vào.
Trời má, thích miêu tả tâm trí, cảm xúc của Niên Niên trong chương này cực kỳ, cá nhân thấy nó nghệ thuật kiểu gì ấy. Đầu tiên là bị đập đầu ngất đi, mất kiểm soát bản thân, lúc sau vì sợ hãi theo bản năng mà tỉnh lại rồi điên cuồng, mất đi tâm trí, khả năng suy nghĩ logic, sau nữa thì âm thanh phát ra cũng như “dã thú”, cuối cùng còn cắn người; túm lại từ trong ra ngoài đều trở thành “thú“. Kiểu bị dồn đến đường cùng nên cái phần “con” bắt đầu chiếm ưu thế, mạnh mẽ chống lại nguy hiểm, nhưng chính lúc này lại là lúc tâm trí mỏng manh nhất, dễ bị tổn thương nhất; để rồi cuối cùng phải bật khóc, phải yếu đuối cầu xin.
Anyway, Đồ Thành có thể cục súc, có thể lạnh lùng, có thể luôn mồm chán ghét Uông Tư Niên, nhưng hắn vẫn là một người dịu dàng. Hic, tôi có thể giao Uông minh tinh cho anh rồi huhu.
Mà nói hai người này hoàn toàn khác biệt thì cũng không hoàn toàn, tính ra thì cả hai đều thuộc type im ỉm nhận tổn thương, không để ý đến ánh nhìn của người không liên quan, cứng đầu cứng cổ nữa =))))) Nhưng mà Uông Tư Niên có vẻ như có chút mềm mỏng hơn nên mới trung hòa được mối quan hệ.