Kỳ thực Đồ Thành vẫn chưa từng cân nhắc qua vấn đề “xu hướng tính dục” này, hoặc là nói, lúc đó hắn một lòng trừ bạo an dân, coi giữ một phương, những điều nghĩ tới chỉ có trung thành, đạo nghĩa và trách nhiệm, hai chữ ái tình trong lòng hắn nhẹ như lông vũ, có lẽ trong mười vị trí đầu cũng không xuất hiện.
Thế nhưng cha mẹ hắn lại không nghĩ như thế, cha mẹ Liễu Túc cũng không nghĩ như vậy. Trưởng bối hai nhà vốn quen biết từ trước, ngày lễ Tết đều qua nhà nhau ăn bữa cơm, cứ vậy nghiễm nhiên xem bọn họ là một đôi.
Quan hệ của hai người từ đầu đến cuối vẫn là Liễu Túc theo đuổi, các trưởng bối thấy vậy lại tạo áp lực, ép Đồ Thành đưa ra quyết định. Mà Đồ Thành với chủ đề này hiểu muộn hơn so với người khác, không chủ động, không cự tuyệt, cứ đần độn u mê mà thành bạn trai với con gái nhà người ta.(*)
Nhắc tới cũng kỳ, lúc đó Liễu Túc như thần tiên, còn chưa bị giới giải trí nhuộm màu, thanh thuần không chút tì vết tựa thánh nữ, phàm là đàn ông bình thường đều khó không vì cô mà động tâm.
Nhưng Đồ Thành luôn cảm thấy là lạ.
Con gái bên người quá ít, tâm tư lại hoàn toàn không để ý đến mặt này, thêm nữa hình thức ở chung của hai người cũng coi như thoải mái, vậy nên đến lúc Đồ Thành nhận thấy bản thân sai sai thì đã gần tốt nghiệp đại học rồi.
Trước khi tốt nghiệp, Liễu Túc ngàn dặm xa xôi đi tới đại học Cảnh sát nơi Đồ Thành học tập. Cô xinh đẹp tựa ngọc, tóc dài bồng bềnh, vừa mới xuất hiện đã khiến đám sinh vật giống đực toàn trường xao động, từ ký túc xá đến trên thao trường đều tràn ngập mùi hormone, hôi còn hơn thịt dê.
Chỉ có Đồ Thành là chẳng vui vẻ, dưới một đống những ánh mắt ghen tị, cau mày hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Có lẽ từ lúc đó Liễu Túc đã suy ra được “ba chiêu cưa giai” của Bách Linh, cô trước tiên giả bộ mệt xỉu, kề lên vai Đồ Thành, lại vén tóc đề hắn có thể nhìn thấy ngực cô, cuối cùng lấy cớ đường xá xa xôi, bảo hắn đưa cô về.
Trong khách sạn, Liễu Túc cởi áo nới dây lưng đi thẳng vào vấn đề, cô cho rằng Đồ Thành lạnh nhạt với mình là bởi quan hệ yêu xa, hôm nay cô đến để dâng mình.
Hai người “giao du” những ngày này so với quân tử chi giao còn đạm bạc như nước hơn, tầng hai còn chưa trải qua đã muốn tiến đến tầng nền. Toàn bộ quá trình đều là Liễu Túc chủ động, như rắn không xương mềm nhũn quấn lên người Đồ Thành; nhưng mà hôn thì cũng đã hôn mà sờ thì cũng đã sờ, chuyện vẫn cứ lúng ta lúng túng. Vóc người Đồ Thành rất tốt, tựa như làm bằng đồng bằng sắt, toàn thân cứng ngắc, chỉ có mỗi một chỗ nên cứng lại không cứng.(**)
Sau hôm đó, Đồ Thành rốt cục cũng nhận thức được vấn đề là từ phía mình. Nhưng hắn vẫn không chắc, chính hắn chỉ là không yêu Liễu Túc hay là không yêu phụ nữ.
Vô luận thế nào thì đoạn tình cảm này cũng không thể tiếp tục. Chờ sau đợt thí luyện ở Lam Hồ, hai người lại ở cùng một thành phố, hắn bèn hẹn Liễu Túc ra ngoài nói chuyện cho rõ ràng.
Liễu Túc sụp đổ, thất thố, muốn tìm đến cái chết, hắn liền ngăn cô, ôm cô, an ủi cô.
Không ngờ bức ảnh khi đó đã bị người truyền tin đi.
Scandal được truyền thông làm lớn, đến lúc phong ba càng lúc càng kịch liệt, Liễu Túc tới tìm hắn. Cô quỳ trên mặt đất cầu xin hắn duy trì im lặng, cô nói paparazzi chỗ nào cũng có thể lọt vào, đã đào ra thân phận đặc cảnh của hắn, chỉ là e ngại nên chưa nói trắng ra trên tin tức.
Sự tình đến một bước này, bên Liễu Túc đã là cưỡi hổ khó xuống, bây giờ còn có thể đem nước quấy đục, không quản kim chủ sau lưng có tin hay không, nhưng hình tượng thanh sạch không dính khói bụi trần gian nhất định không thể đổ. Nhưng giả sử Đồ Thành lên tiếng, Lam Hồ bác bỏ tin đồn, cô ta sẽ trở thành con đàn bà vu hại anh hùng quốc gia, chính là phần tử xấu phá hoại xã hội chủ nghĩa, người người mắng mỏ, vĩnh viễn khó có thể vươn mình.
Cho nên cô ta chỉ có thể van xin Đồ Thành. Cô quỳ bên chân hắn, khóc đến cực độ bi quan, cô chỉ trích Đồ Thành là gay lại làm lỡ mấy năm thanh xuân của cô, cô ta đã vì hắn mà cự tuyệt nhiều người giàu sang phú quý theo đuổi, hiện tại cũng là lúc hắn nên giúp cô một chuyện rồi.
Cuối cùng Liễu Túc nói, một thù trả một thù, từ nay không ai nợ ai.
Kỳ thực, không có tiết mục khóc lóc nỉ non này, Đồ Thành cũng chưa chắc sẽ lên tiếng. Giáo dưỡng của hắn không chấp nhận việc chính mình cùng thanh mai trúc mã lôi kéo nhau qua lại trước mặt công chúng, như vậy cũng chỉ khiến hắn cảm thấy hổ thẹn hơn đối với đội ngũ mình yêu tha thiết. Chẳng qua lúc ấy hắn không nghĩ tới, Đồ Lãng vì vậy mà thay hắn trúng cử Lam Hồ, lại vào năm thứ hai nhập đội mà hi sinh ở tiền tuyến.
Không trách paparazzi, không oán Liễu Túc, thật giống nhi chỉ có thể quy tội cho mình hắn, là hắn không thể rõ ràng tình cảm của bản thân, cho tới cuối cùng hại người hại mình, có hối hận thì cũng đã muộn.
Nói ra bí mật ngột ngạt đã lâu ở trong lòng, Đồ Thành trở nên ung dung không ít, hắn nhẹ thở một hơi, ngửa đầu uống một hớp rượu trắng.
Rượu là do Uông Tư Niên lén lấy của đoàn phim. Chung rượu tinh xảo cổ điển, trắng thuần không vân, màu men bóng loáng. Rượu bên trong cũng không kém, hớp đầu tiên ẩn ẩn ngọt ngào, cho rằng sẽ không say, chậm rãi mới có thể nếm được vị cay đắng của rượu.
Tựa như nhân sinh.
Uông Tư Niên bồi Đồ Thành uống rượu, sợ cay, chỉ dám nhấp từng ngụm nhỏ, nhấp xong liền nhe răng trợn mắt. Hắn thẳng thắn nói mình không hiểu lựa chọn của đối phương: “Cô Liễu Túc này lúc đó biết chắc anh sẽ ray rứt nên mới dám trắng trợn vu hại anh như thế, anh tội gì ngu như vậy, cứ thế ôm đồm hết trách nhiệm lên người mình.”
Đồ Thành lại ngửa cổ trút rượu, không nói lời nào.
Uông Tư Niên càng nghĩ càng tức, quả thực như là bất công với hắn không bằng: “Nếu mà là tôi ấy, người khác tốt với tôi thì tôi tốt với hắn gấp mười, người khác mà không phải với tôi, vậy tôi bèn tìm cách đòi lại trăm lần, ngàn lần, còn lâu mới mua dây buộc mình, khiến bản thân sống không được thoải mái.”
Trước là Tiếu Văn Võ, sau lại có Liễu Túc, biện pháp chỉnh người của tiểu tử này hắn đã lĩnh giáo qua, tuy là quấy nhiễu nhưng quả thật có thể khiến người thoải mái. Đồ Thành lắc lắc chung rượu đã hết, khẽ cười một tiếng: “Ấu trĩ.”(***)
“Tôi ấu trĩ, vô vị, tính giác ngộ không cao, tôi cũng không chối nha.” Cứ như được khen ngợi, Uông Tư Niên đắc ý nở nụ cười, nghiêng đầu đặt lên vai Đồ Thành, dùng cái giọng đặc biệt của hắn mà nói, “Cho nên, anh có thể là đại anh hùng vì nước vì dân, còn tôi chỉ có thể là con hát nhỏ điểm phấn tô son.”
Đồ Thành cúi đầu nhìn Uông Tư Niên. Giọng của tiểu tử này tuy khàn đục nhưng nhịp nói lại rất ngọt, khiến giọng nghe vào cũng không còn khó nghe nữa.
Có lẽ là hiếm có khi dỡ được gánh nặng trong lòng, có lẽ lại vì tác dụng của chất cồn, Đồ Thành so với trước đây gần gũi thân cận hơn không ít, nói cũng nhiều hơn chút: “Để tôi nghe nhạc anh hát trước đây đi, tôi vẫn chưa hoàn chỉnh nghe qua lần nào.”
Uông Tư Niên lập tức lấy di động, không chọn những bài yêu cầu nhiều kỹ thuật hay biến điệu mà chọn một bản tình ca nhẹ nhàng.
Hắn giữ mọi bài mình từng hát trong điện thoại, không thể xóa, xóa rồi sẽ không tìm được, xóa sẽ không còn tồn tại nữa.
Giọng hắn nhẹ nhàng lại như có như không, nuốt nhả chữ đều rất êm tai, là người thường như Đồ Thành nghe cũng thấy say. Men say trong người lại nhờ vậy mà tăng thêm mấy phần, hắn liền hỏi: “Đây là anh hát sao?”
“Cổ họng tôi mà tốt thì bạn học Vitas cũng phải đứng sang một bên.” Rõ ràng kể về cố sự bi thảm nhưng tâm tình Uông Tư Niên lại không xấu, còn chủ động chạm cốc với Đồ Thành, híp mắt cười, “Câu kia nói thế nào nhỉ? “Chuyện không như ý thường có tám, chín chuyện, nhưng nói được ra cùng người khác chỉ có hai có ba.” Anh từng rơi lệ trước mặt tôi, tôi cũng từng khóc rống trước mặt anh, chúng ta coi như huề nhau, sau này ai cũng không được phép nhắc lại chuyện không vui, một lòng hướng về tương lai, được không?”
“Tương lai...” Đồ Thành nhẹ nhâm nhi hai tiếng này, sau đó lấy hành động đáp lại, cụng chén cùng Uông Tư Niên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cùng nâng cốc uống hết rượu, lại dựa vào vai Đồ Thành, Uông Tư Niên đột nhiên phục hồi tinh thần, ngồi thẳng dậy: “Anh vừa mới nói mình hình như thích đàn ông... Cái gì gọi là “hình như”?”
Đồ Thành nói, không biết. Bởi vì hắn sống hơn hai mươi năm, không động tâm tư với phụ nữ nhưng cũng chưa động tới đàn ông.
Uông Tư Niên không ngờ vậy mà bị Doãn Bạch đoán đúng, chỉ là người này núp sâu trong tủ, đến lúc này còn không chịu thừa nhận. Hắn cười nghiêng cười ngả, bắt đầu suồng sã: “Anh quá thú vị rồi... Bản thân thích nam hay nữ cũng không biết? Tôi từ hồi còn ở nhà trẻ đã biết rồi đây này!”
Ngày hôm nay đã nói đủ nhiều, Đồ Thành không muốn dây dưa vấn đề này, khôi phục diễn xuất của một vị khốc ca đúng chuẩn, đứng dậy muốn chạy.
“Chờ... Chờ đã...” Uông Tư Niên kéo cổ tay đối phương, mạnh mẽ ép Đồ Thành ngồi lên giường. Hắn cúi người, kề sát mặt mình về phía mặt Đồ Thành, đôi mắt đẹp đẽ nhạy bén chớp động, “Anh không muốn biết mình rốt cục là thẳng hay cong sao?”
Hai người ở rất gần, chóp mũi cơ hồ chạm nhau, Đồ Thành hơi nhíu máy, mang theo chút men say mà hỏi: “Làm sao biết?”
Uông Tư Niên không nói hai lời, hôn “bẹp” một cái vang dội lên mặt Đồ Thành.
Đồ Thành lấy làm kinh hãi, hoàn toàn không ngờ đối phương còn có trò này.
Đánh lén thành công, Uông Tư Niên cực kỳ thỏa mãn, vui vẻ hỏi: “Có cảm giác gì không?”
Đồ Thành cau mày suy nghĩ, không có cảm giác gì cả.
“Không phải chứ...” Uông Tư Niên suy nghĩ một chút, lại đến gần, lần này hôn trực tiếp lên môi đối phương.
Hôn rất nhạt, chỉ hơi lấy lưỡi mình thấm ướt môi đối phương, như chuồn chuồn lướt nước vậy.
“Như vậy thì sao?” Có vẻ như hơi rượu lúc này mới lên, ánh mắt Uông Tư Niên có chút mê ly, nhìn Đồ Thành không chớp mắt, “Có cảm giác gì không?”
Đồ Thành mặt không đổi sắc lắc đầu: “Không có.”(****)
“Hừ, tôi không tin!” Hắn cực kỳ tự tin vào mị lực của mình, chính là kiểu kể cả có là thẳng nam cứng như sắt thép lúc này cũng phải vẹo, ở đâu ra chuyện không có cảm giác gì? Uông Tư Niên cởi áo để lộ ra lồng ngực trắng nõn, hắn cầm tay Đồ Thành đặt lên hông mình.
“Anh làm gì?” Đồ Thành kinh ngạc, chưa kịp rút tay về, Uông Tư Niên đã vươn mình dạng chân ngồi lên đùi hắn.
Hắn lây hai tay nâng mặt Đồ Thành, nói, chú ý chút đi, tôi chắc chắc sẽ giúp anh thử ra.
Sau đó liền cúi đầu, nhắm mắt, dốc sức hôn lên môi Đồ Thành.
Hắn dùng hàm răng nhẹ cắn lên môi đối phương, dùng đầu lưỡi thâm nhập vào vòm miệng người nọ, cũng chẳng cần đáp lại, tự mình nóng bỏng liếm mút càn quét. Đồ Thành vẫn không nhắm mắt, ngược lại còn trợn lớn, miệng hắn vì kinh ngạc mà hé mở, càng tạo điều kiện cho Uông Tư Niên tiến công.
Uông Tư Niên không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này, liếm lợi Đồ Thành, xoay tròn đầu lưỡi tiến càng thêm sâu. Nụ hôn của hắn khi thì đầy kỹ xảo, lúc lại chẳng theo phương pháp gì, sau một hồi hôn thắm thiết, hắn liền dùng một tay mò về phía hạ thể của Đồ Thành.
Đồ Thành cố gắng ngăn cản, nhưng ngón tay hai người dây dưa một hồi vẫn là Uông Tư Niên thực hiện được ý đồ xấu.
Hắn cách quần xoa nắn hạ bộ, cảm thấy vật kia hơi giật, rất nhanh sẽ đứng lên.
Uông Tư Niên dừng hôn, giữa môi hai người hiện ra một sợi chỉ bạc. Hai người mặt đối mặt, hơi thở hòa quyện, ánh mắt của hắn vừa đẹp đẽ lại thanh thuần, nhẹ giọng hỏi đối phương: “Như vậy thì sao?”
Bên tai là tiếng nhạc tự động phát lại, vẫn nhẹ nhàng mộng ảo, tựa một đôi tay linh hoạt vô hình vỗ về cả thân thể lẫn linh hồn hắn.
Đồ Thành rốt cục nhắm lại hai mắt, dùng tư thái càng thêm nhiệt liệt mà giữ lấy môi đối phương.
Đầu lưỡi đối phương lúc này cũng không ngủ đông bất động mà thâm nhập vào vòm miệng hắn công thành đoạt đất, cùng hắn đầu lưỡi dây dưa. Uông Tư Niên nhiệt tình hưởng ứng Đồ Thành tiến công, thuận thế áp đảo hắn trên giường.
Đồ Thành lập tức vươn mình đoạt lại thế chủ động.
Uông Tư Niên không hề thỏa mãn với chút khoái hoạt nơi đầu lưỡi, lại vươn tay về dục vọng đứng thẳng của Đồ Thành, hắn nới dây lưng đối phương, ngón tay tinh xảo đưa vào___
Lòng bàn tay trắng mịn lạnh lẽo tiếp xúc với bộ phận sinh dục đang nóng hừng hực của mình, Đồ Thành lúc này liền thanh tỉnh.
Hắn mạnh mẽ đẩy Uông Tư Niên ra, nhanh chóng chỉnh đốn lại bộ dạng nhếch nhác của bản thân.
Nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao. Dây quần có thể cài nhưng nhiệt hỏa nhất thời lắng không được.
Bọn họ ban nãy hôn nhau quá sâu dẫn đến động tình, bây giờ cùng thở hổn hển, giương mắt nhìn đối phương.
“Xin lỗi.” Đồ Thành khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nhặt áo của mình trên mặt đất, quay đầu bước đi.
“Chờ một chút.” Uông Tư Niên nằm trên giường, nâng thân trên bằng khuỷu tay. Hắn cũng cứng rồi nhưng chẳng muốn che đậy, cứ vô tư mở chân hướng về phía Đồ Thành. Vừa mút ngón tay vừa cười với đối phương, “Đây là phòng anh.”
Một đêm không chợp mắt.
Trở lại phòng mình, Uông Tư Niên ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường, trong lòng hươu chạy không ngừng, nói không ra cảm giác gì.
Hừng đông trên núi đến sớm, bốn năm giờ sáng đã có ánh nắng khiến bầu trời như phủ một lớp giấy hồng. Uông Tư Niên ngồi dậy, ghé lỗ tai lên đầu giường nghe ngóng động tĩnh của Đồ Thành.
Không có động tĩnh.
Hắn không cam lòng, lại đưa tay lên gõ hai tiếng.
Không có đáp lại, lại gõ hai lần nữa.
Nín thở tĩnh tâm chờ một lát, ước chừng gần mười phút sau, trước khi hắn muốn gõ thêm thì Đồ Thành rốt cục đáp lại.
Hai tiếng thành khẩn, tựa như mạch đập, trầm ổn lại mạnh mẽ.
Uông Tư Niên tựa như không thể tin mà trợn mắt, hắn sửng sốt chốc lát, đột nhiên cười ngã trên giường.
Hắn cười loạn một hồi, phải dùng gối cố che mặt mới kìm được loại sung sướng sắp đâm thủng ngực mình này.
Hắn biết, Đồ Thành cũng không ngủ.
- --
Hal: (*) =))))) rồi thấy vừa tức vừa thương ông trẻ này =)))) phải mà hồi đấy ông kiên quyết với khôn lên tẹo trời ơi. Thật chứ cô Liễu ra thế kia chắc cũng vì khoảng thời gian “mập mờ” đó, kiểu cắt đứt sớm thì ok chứ đã đến mức xác định quan hệ rồi thì tình cảm vốn đã sâu lại càng nặng, cô này kì kèo không chịu bỏ cũng có thể hiểu. Hmmmm, nói thế nào nhỉ, mà cái này có lẽ cũng là nguyên nhân giảm nhẹ phần nào tội lỗi khi tìm kim chủ và nâng cao độ không cam lòng của cô nàng? Kiểu “tôi đi tìm kim chủ là vì sự nghiệp ép buộc, còn anh ta thậm chí còn không làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai”, ý là cảm thấy mình thua thiệt nên mới không muốn bỏ và cảm thấy bản thân có lý ấy.
(**) Dm =)))))) xin lỗi chứ buồn cười quá há há há =))))) Nói thật chứ tôi mà là Liễu Túc tôi cũng tức, lmao, tưởng tượng mình dốc hết sức xong vẫn méo gợi được hứng thú của người ta ôi giờ ơi =)))))
(***) Tại sao một tiếng “ấu trĩ” có thể ngọt như vậy tại sao huhuhu
(****) lmao tôi thích kiểu CP một bên hết mình dụ hoặc một bên méo có cảm giác gì thế này lắm nhé, tại nó mắc cười lắm lắm ấy huhu =)))) không phải thầy Tần Đường tổng là như vậy sao ahihi
!!!!!!!! Đây, để tôi kể cho các cô nghe vì sao bộ này gút mắc quắn quéo người cũ người mới mà tôi vẫn lao vào gặm! Nếu các cô đến với tôi từ hồi thầy Tần Đường tổng thì sẽ biết tôi cực cực kỳ thích tìm ra trái ngược, mâu thuẫn trong một người hay một mối quan hệ, tôi cảm thấy nó hấp dẫn ấy =))))))) (kiểu gap moe ấy, trái ngược trong ngoài tạo nên sức hút =))))); và cặp này đương nhiên cũng có phần này.
Uông Tư Niên ấu trĩ trẻ con nên cần Đồ Thành nhìn thì lạnh nhưng thực chất kiên nhẫn, trầm ổn kiểm soát, bảo vệ (và chiều các trò ấu trĩ của người kia). Đồ Thành trông có vẻ thành thục nhưng về tình cảm lại ngây ngô như trẻ con cần một Uông Tư Niên dụ hoặc dẫn dắt.
Hmmm, để mà nói thì Uông Tư Niên biết mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, giỏi quyến rũ đó, nhưng tôi cảm thấy về việc yêu đương của hắn thì cũng chẳng có mấy trưởng thành, “dẫn dắt” tôi nói ở đây là vì Uông minh tinh là một tên thích chơi liều (*gạch bỏ* nghịch ngu *gạch bỏ*) nên mới nhiệt tình và chủ động mà dẫn dắt thôi.
Theo một cách nói khác, Uông Tư Niên là một tên thành thật và luôn theo đuổi dục vọng của bản thân, muốn ghét thì ghét, muốn trả thù thì trả thù, và đương nhiên, muốn yêu thì yêu thôi. Đồ Thành không như vậy, hắn cứng rắn từ vẻ bề ngoài lẫn tâm tình, có cảm giác như luôn bị gò bó. Như vậy mới nói hai người này có thể yêu nhau: Đồ Thành giúp Uông Tư Niên không quá làm theo cảm tính mà gặp nguy hiểm, Uông Tư Niên giúp Đồ Thành khơi gợi ham muốn ẩn sâu trong hắn. Tôi có thể nói cả ngày về mối quan hệ kìm nén- khơi gợi này vì nó thú vị cực- kỳ- ấy, nhưng thôi, tôi sẽ dừng ở đây huhuhu