Đồ Thành không ngủ được không phải bởi vì hươu chạy trong lòng hay thỏa mãn đến không ngủ được như Uông Tư Niên, thứ hắn cảm thấy phần nhiều là kinh hoảng, là phẫn nộ.
Chờ Uông Tư Niên rời đi, Đồ Thành liền vào phòng tắm. Hắn cởi quần áo, chuyển vòi hoa sen sang nước lạnh, hắn duy trì tư thế đỡ trán trầm tư dưới vòi hoa sen hồi lâu, bỗng lấy hai tay dùng sức đánh vào gò má, hy vọng bọt nước lạnh lẽo có thể dội tắt lửa dục vọng nóng rực của hắn.
Dựa ở trên giường, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Đồ Thành bỗng nghe thấy sau bức tường ở đầu giường vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
Hắn biết Uông Tư Niên đang chờ ở bên kia, vẫn như lần trước, nói mình không ngủ được.
Đồ Thành cũng không muốn đáp lại, nhưng chẳng hiểu sao lại không muốn đối phương tiếp tục ngốc nghếch đợi, dưới sự buồn bực mất tập trung, hắn qua loa gõ lên tường hai tiếng, hi vọng đối phương mau đi ngủ.
Đầu kia tựa hồ truyền đến tiếng cười, lại tựa như không có động tĩnh gì; lúc tới gần hừng đông, chính hắn cũng cảm thấy càng thanh tỉnh.
Uông Tư Niên là ai cơ chứ? Trong cái vòng giải trí scandal vô số ấy, chính hắn còn nói mình là yêu nghiệt xấu xa nhất. Đồ Thành phát hiện mình rất khó có thể dùng một, hai từ ngữ để miêu tả hình tượng của Uông Tư Niên; đối phương như một tiểu hồ ly đắc đạo, ngây thơ lại tà ác, vẫn chưa đổi được bản tính ham chơi tham ăn, thấy ai cũng muốn trêu chọc một phen.
Đồ Thành bị ý nghĩ này làm cho tức giận, mà là giận chính mình.
Hắn đúng là đã bị dụ dỗ vào thời khắc đó. Có lẽ Uông Tư Niên mượn say hôn hắn tìm mới mẻ, hay chỉ coi hắn như một con chim câm đang cố gắng biểu đạt, dù thế nào cũng cách xa khả năng kia.
Nhưng bất kể ra sao, nhất thời ý loạn tình mê cũng không thể nói lên điều gì, hắn dùng lời lão Uông từng nói để nhắc nhở chính mình, không được giẫm lên vết xe đổ.
Trời vừa sáng Uông Tư Niên đã phải đi hóa trang, hắn một đêm không ngủ mà tinh thần vẫn rất tốt, thấy Đồ Thành ra ngoài liền cười hì hì dõi theo đối phương.
Đồ Thành bị đôi mắt lanh lợi này nhìn đến không dễ chịu, sắc mặt cực kỳ ảm đạm, đi theo đối phương một đường mới ngớ ra một câu cũng chưa nói.
Uông Tư Niên hoàn toàn không đặt loại thái độ này vào trong lòng, hắn còn vô cùng vui ý chứ, cảm thấy Đồ Thành như vậy là bởi thẹn thùng.
Sau đó đạo diễn Đại Chu gọi Uông Tư Niên qua, nói rằng đạo diễn động tác đồng ý với ý kiến của hắn, còn muốn nói chuyện riêng với hắn một chút.
Uông Tư Niên rất đắc ý, nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay Đồ Thành, ghé bên tai hắn nói: “Trời vừa sáng tôi đã gọi cho Đại Chu, xin anh ta tập trung chỉ đạo võ thuật và đóng thế trong đoàn lại, tôi muốn trực tiếp cảm ơn bọn họ đã vất cả cùng thỉnh giáo một ít kỹ xảo đánh nhau.”
Đối phương một lòng giúp mình phá án, Đồ Thành cũng không thể không cảm kích, hắn theo Uông Tư Niên đến gặp đạo diễn động tác.
Đạo diễn động tác này tên Dụ Tín Long, cũng chính là chỉ đạo võ thuật, tầm ba bảy ba tám tuổi, vóc người tầm trung, tướng mạo mạnh mẽ. Chỉ có xương gò má và sống mũi đều cực cao khiến cho gương mặt thiếu đi chút ôn nhu, ngược lại khá phù hợp với thân phận võ giả của hắn ta, có vẻ hung ác lại thô bạo.
Dụ Tín Long sinh ra trong một thế gia võ thuật, tuổi còn trẻ đã đoạt được quán quân thi đấu võ thuật toàn quốc, sau đó tới Hongkong phát triển. Từ làm đóng thế, chỉ đạo võ thuật đến diễn viên, hoạt động khá nhiều trong giới phim ảnh, cũng coi như là người nổi tiếng trong ngành này.
Nghe nói hắn ta vừa kết thúc một hạng mục phim truyền hình ở Mĩ vậy nên vào đoàn chậm hơn mọi người một ngày. Đóng thế trong “Ỷ Thiên Đồ Long” đều là từ “Dụ Gia Ban” của Dụ Tín Long, hơn nữa chính hắn ta còn kiêm mấy chức, không chỉ là chỉ đạo võ thuật mà còn là một trong số những nhân vật phản diện trong phim.
Người còn chưa đến gần, Uông Tư Niên đã khách khí gọi một tiếng “Dụ đạo”, mặc dù trước đây bọn họ chưa từng hợp tác nhưng đã gặp qua không ít lần.
Dụ Tín Long tự mình giảng giải động tác võ cho những diễn viên khác, sau khi xuất liên tục mấy quyền thì kết thúc bằng một cú đá vô cùng đẹp đẽ, vừa có tính thẩm mỹ lại vừa có lực sát thương.
Dưới ánh nắng đầu hạ, giờ khắc này lại thổi tới một trận gió lạnh, Đồ Thành hơi híp mắt.
Ngày đó hắn giao thủ cùng kẻ bịt mặt, vì ánh sáng quá mờ, chỉ dựa vào dáng người và đôi mắt thì không thể trăm phần trăm xác định đối phương là ai. Nhưng vì cùng là võ giả nên Đồ Thành rất nhạy bén với các chiêu thức, đôi khi động tác đánh võ của một người cũng độc nhất như dấu vân tay. Nói thí dụ như, trong lúc đánh nhau, cách mỗi người duỗi chân, cong đầu gối, đưa mũi chân hay thậm chí lực hông cũng không giống nhau.
Trong lòng hắn đã xác nhận sáu, bảy phần, nhưng nhìn dáng vẻ vung kiếm của Dụ Tín Long lại hơi nghi hoặc. Hung thủ thuận tay trái nhưng Dụ Tín Long dùng kiếm tay phải lại tự nhiên như thường, rõ ràng là quen dùng tay phải.
Dụ Tín Long nghe thấy có người gọi hắn, dừng chỉ đạo, quay đầu lại. Hắn thấy Uông Tư Niên thì thân thiết nở nụ cười: “Tư Niên cậu quá khách khí rồi, các bạn nhỏ ở “Dụ Gia Ban” của tôi còn đều háo hức muốn gặp đại minh tinh là cậu đây.”
Uông Tư Niên đối với ai cũng là bộ dạng ngả ngớn nhưng trước mặt Dụ Tín Long lại một mực cung kính, thuận theo như một hậu bối: “Lần trước gặp nhau ở liên hoan phim đã nói sớm hay muộn cũng muốn hợp tác cùng Dụ đạo một lần, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội.”
Đồ Thành lẳng lặng đi theo, yên lặng quan sát, những diễn viên võ thuật của Dụ Gia Ban này công phu không tệ nhưng cũng không phải kẻ bịt mặt đêm đó, mà Dụ Tín Long lại thực sự thuận tay phải.
Mọi người hàn huyên xong lại nghe Đại Chu phổ biến qua một chút, buổi quay phim ngày hôm nay chính thức bắt đầu.
Vừa bắt đầu đã là một hồi đánh võ, Phạm Dao vì tình trường không được như ý mà một mình say rượu ở bên ngoài, kết quả bị quân Nguyên vây công, còn đụng phải Dụ Tín Long vai quốc sư Nguyên triều mà chịu trọng thương.
Có một màn là quân Nguyên vung kiếm bức công Phạm Dao, Phạm Dao trong tình huống đã bị thương còn phải nỗ lực chống đỡ, lúc đó bị một tên quân Nguyên xẹt kiếm qua cổ.
Kiếm lúc diễn phim đều là đạo cụ, không đủ để gây sát thương nhưng lại được làm rất tỉ mỉ, người thường cũng không thấy được sự khác biệt với kiếm thật.
Đại Chu “action” một tiếng, buổi quay phim chính thức bắt đầu.
Uông Tư Niên trúng một chưởng của quốc sư Nguyên triều, đối mặt với vây công của quân Nguyên mà bị đẩy lùi, cố gắng không để bị bắt, lúc này một tên quân Nguyên đột nhiên gây khó dễ, vung kiếm hướng về phía cổ hắn.
Thế kiếm chém xuống sinh ra một tiếng ma sát không khí nhỏ cùng với hàn quang lấp lóe của lưỡi kiếm. Đồ Thành hơi nheo mắt, lập tức ý thức được, đây không phải đạo cụ mà là kiếm thật!
Không kịp lên tiếng kêu ngưng lại, Đồ Thành quyết định thật nhanh, đá một cước liền khiến ấm trà đặt trên bàn nhỏ của phó đạo diễn bay ra ngoài.
Uy lực của một cước này cực lớn, ấm trà bay đi nhanh như chớp, trực tiếp đập vào ngực của diễn viên đóng quân Nguyên kia, nước trà văng tung tóe.
Như vậy đừng nói vung kiếm chém người, muốn đứng còn không vững. Diễn viên này kêu đau một tiếng, vướng chân té ngã ngồi trên mặt đất.
Trường kiếm trong tay cũng rơi trên nền đất, phát ra tiếng lanh lảnh.
Lần quay này mọi người đang ở trong trạng thái, đánh võ trước ống kính nước chảy mây trôi, rất đẹp mắt, quay lại một lần chưa chắc có thể có được hiệu quả như vậy. Vậy nên Đại Chu rất tức giận khi bị vô cớ cắt đứt, tính tình nóng nảy bộc phát, bắt đầu mắng to: “Ai làm? Mẹ nó, đến cùng là ai làm?”
Địa điểm quay có nhiều nhân viên, đương nhiên có người nhìn thấy Đồ Thành đá ấm trà ban nãy, vậy nên mọi người đều nhìn về một bên, dùng ánh mắt thay ngón tay chỉ ra hắn.
Đồ Thành không nói lời nào, trầm mặt, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người mà chạy về phía Uông Tư Niên.
Đại Chu bình thường hào hoa phong nhã, gặp người là cười, nhưng ngồi trước máy quay lại như biến thành một con người nóng nảy. Thấy Đồ Thành không nói gì còn đi về trước càng khiến hắn tức giận, mắng to với bóng lưng đối phương: “Mẹ nó, đây là thằng nào? Ai cho hắn tiến vào trường quay? Đuổi ngay đi cho tôi!”
Lại có người đúng lúc xen vào, chĩa mũi nhọn về phía Uông Tư Niên.
Uông Tư Niên cũng có chút lúng túng, nhìn Đồ Thành đang đến gần mình: “Sao vậy? Tôi đang đóng phim đấy.”
Đồ Thành không trả lời, khom lưng nhặt thanh kiếm kia lên. Hắn quay về phía Đại Chu, một tay đưa kiếm lại trước mắt mình, tay kia vuốt nhẹ lưỡi kiếm, nói: “Đây không phải đạo cụ, đây là hung khí.”
Là một thanh kiếm vô cùng tốt, chỉ cần nhẹ vuốt qua trên lưỡi kiếm đã lưu lại vết máu tươi, dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt.
Diễn viên đóng vai quân Nguyên kia vội vàng bò dậy giải thích: “Không phải tôi làm! Tôi lấy nó ra từ rương đạo cụ, tôi chỉ dùng kiếm lấy từ đó, rõ ràng nó chỉ là đạo cụ thôi!”
Chuyên gia đạo cụ cũng chối bỏ trách nhiệm: “Tôi cũng không liên quan, hôm qua tôi còn kiểm tra lại mà...”
Tất cả mọi người đều giật mình. Vì muốn có được hiệu quả chân thật dưới ống kính, đường kiếm cũng phải thực sự chém lên người diễn viên. Nếu diễn đúng theo kịch bản, cổ Uông Tư Niên mà bị vẽ một đường như vậy thì lúc này động mạch chủ đã bị cắt, mất máu mà chết rồi.