Encore, Encore

Chương 19: Chương 19




Có một sơ suất lớn như vậy xảy ra, mọi người buộc phải ngừng quay phim, Đại Chu để chuyên gia đạo cụ gọi người, mang hết đạo cụ ra kiểm tra lại một lần. Đồ Thành yêu cầu đi theo để tránh quá trình kiểm tra xảy ra vấn đề gì.

Uông Tư Niên cũng muốn đi cùng nhưng vừa mới đến cửa đã bị người gọi lại. Fujiwara không thông ngôn ngữ, để phiên dịch mời Uông Tư Niên đến diễn tập với anh ta. Vì là đến Trung Quốc đóng phim nên phải cố gắng gây dựng tình bạn với chủ nhà, huống hồ hai người bọn họ còn có nhiều cảnh đối diễn. Uông Tư Niên cứ nói một câu là lại quay đầu lại nhìn về phía Đồ Thành đang hỏi nhân viên ở hiện trường, tựa hồ là muốn nghe ngóng xem là ai tiếp xúc qua những đạo cụ này.

“Ỷ Thiên Đồ Long” quay về thời kỳ gió nổi mây vần cuối nhà Nguyên, những cảnh quay trong đó đều là dùng binh khí chém giết máu me, chỉ hơi bất cẩn một chút sẽ xảy ra huyết án. Đồ Thành lấy ra một thanh kiếm từ rương đạo cụ, cầm trong tay nhìn một chút. Kiếm này rất tinh xảo, có chút nặng, cán kiếm điêu khắc thân rồng, hoa văn điêu khắc còn đính đá màu.

Kiếm làm bằng sắt nhưng không bén sắc.

Đồ Thành nắm chuôi thanh kiếm này, hỏi một nhân viên trông giữ ở đây xem ông có để ý thấy ai lén tới đổi đạo cụ hay không?

Nhân viên nhận câu hỏi là một bác đã lớn tuổi, dùng tiếng phổ thông dày đặc khẩu âm trả lời, nhiều lắm, người ở đây đều có đến chỗ này, chỉ cần là người trong đoàn phim thì ai tới cũng là lẽ thường, thế nên cũng không quá để ý.

Đang nói thì ngẩng đầu lên, tựa như nhìn thấy người quen cũ mà sáng mắt, ông cất giọng hô to: “Dụ đạo!” Sau đó ông nói với Đồ Thành, sáng sớm hôm nay Dụ đạo có đến đây.

Đồ Thành quay đầu, thấy Dụ Tín Long đang đi tới. Hắn ta vẫn mặc trang phục quay phim, là một bộ trường bào màu đen, mang phật châu, trên mặt còn có phấn lót trắng bệch, điểm phấn mắt tím đen.

Người này vốn có tướng mạo uy nghiêm thêm ba phần hung ác, giờ lại thêm một thân hóa trang thành nhân vật phản diện lại càng có vẻ quỷ quyệt thô bạo.

Dù sao cũng là người luyện võ, từng bước mang theo gió, theo từng bước Dụ Tín Long đến gần, Đồ Thành càng thêm nhíu mày, như một con báo cảm nhận được nguy hiểm mà căng chặt bắp thịt toàn thân.

Dụ Tín Long mỉm cười, nhìn vào mắt Đồ Thành: “Thân thủ của tiểu tử này không tệ, là luyện cùng vị sư phụ nào?”

Đồ Thành đúng mực: “Luyện bừa, không có sư phụ.”

“Dáng dấp này của cậu, làm bảo tiêu thật đáng tiếc, có muốn tới phát triển ở Dụ Gia Ban của tôi không? Không cần phải bắt đầu từ vai nhỏ, tôi thành sư phụ cậu, đề cử cậu diễn vai chính.” Dụ Tín Long ngoái đầu thoáng nhìn, chỉ chỉ Uông Tư Niên và Fujiwara Shinsuke cách đó không xa, cười cười: “Còn tìm diễn viên người Nhật làm gì chứ, đến lúc quay cũng không đánh võ thật, còn không chắc là đẹp bằng cậu.”

Đồ Thành nhận khen tặng vẫn không có biểu cảm gì: “Cảm ơn, nhưng làm bảo tiêu cũng rất___”

Một chữ “tốt” còn chưa nói ra, Dụ Tín Long đột nhiên vứt ra một thứ giấu trong ống tay áo bào đen, hàn quang lóe lên, lao thẳng tời chỗ Đồ Thành.

May mà Đồ Thành phản ứng kịp thời, nghiêng đầu né đi, đồng thời dùng tay ném vật cầm trong tay về phía đối phương.

Cùng là tụ kiếm để đóng phim, khắc rồng khảm bảo thạch, nhưng cái của Dụ Tín Long là lưỡi kiếm thật. Lưỡi kiếm xẹt qua mặt Đồ Thành tạo ra một vết máu, còn thanh kiếm giả lại dễ dàng bị Dụ Tín Long tiếp được trong tay.

Hắn ta dùng tay trái đón. Vật kia đến trong nháy mắt, bản năng cũng không thể giấu nữa.

Nhìn Đồ Thành rách da chảy máu mặt, Dụ Tín Long nở nụ cười đắc thắng, hỏi: “Cậu nói làm bảo tiêu như vậy thì tốt chỗ nào? Được ít tiền mà còn phải liều mạng.”

Đồ Thành vốn chỉ muốn kiểm tra xem kẻ này có thuận tay trái hay không, bây giờ đáp án đã sáng tỏ, hắn cũng không để ý mình bị thua thiệt gì lần này, đưa mu bàn tay lên quẹt máu trên mặt, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần có tôi ở đây, đừng ai nghĩ đến việc thương tổn anh ta.”

“Người trẻ tuổi nói chuyện nên biết kiềm chế mới tốt.” Dụ Tín Long thoải mái cười to, nói tiếp, “Mười năm trước tôi cũng cảm thấy như vậy, công phu của bản thân thực tốt nên trời đất bao la tôi lớn nhất, không để một ai vào mắt. Mãi cho đến khi tôi tới Hongkong, vì một chút phân tranh mà dính tới xã hội đen, người này cũng có xuất thân từ diễn viên đóng võ, rất có tên tuổi ở địa phương, đã từng hạ nốc ao Quyền Thái Vương trong 30 giây...”

Bên ngoài có người đang gọi “Dụ đạo”, Đại Chu đang chuẩn bị quay lại cảnh này một lần nữa rồi.

Nghe vào như thể một đoạn kinh nghiệm thất bại đau đớn thê thảm, Đồ Thanh hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Dụ Tín Long xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, tùy ý vung tay đã khiến thanh tụ kiếm kia đâm lên mặt tường. Hắn ta tựa hồ không dùng chút sức nào mà lưỡi kiếm vẫn từng tấc từng tấc tiến vào bên trong vôi tường, hắn cười nói: “Sau đó hắn bị tôi tay không làm gãy tứ chi, đến giờ vẫn còn phải nằm trên giường cho người khác hầu hạ.”

Dụ Tín Long nói xong rồi đi, Đồ Thành đưa mắt nhìn về phía tường trắng cắm đoản kiếm phía đối diễn cũng cả kinh. Đập nát bật lửa không là gì so với việc bức tường kia dưới tay Dụ Tín Long trông mềm như đậu phụ, tựa hồ không đỡ nổi một đòn.

Vị này nổi tiếng công phu cao siêu không phải chỉ có cái danh, Đồ Thành ý thức được, đêm đó kẻ bịt mặt kia đã có ý lưu lại thực lực, chính hắn kém đối phương rất xa.

Sau một ngày quay phim, có vài diễn viên muốn mời Uông Tư Niên đi uống vài ly, Uông Tư Niên lại khéo léo nói hắn không thoải mái, không đi được. Hắn nói ban nãy diễn cảnh bị tấn công, ngã xuống nên não có chút chấn động, bây giờ trời đất quay cuồng, chỉ muốn ói.

Lúc này nói chuyện còn đứng không vững, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đổ như mưa, lảo đảo nghiêng người về phía Đồ Thành.

Thân thể là quan trọng nhất, cũng không tiện kéo hắn ra ngoài náo loạn, các diễn viên khác trong đoàn phim cùng Đồ Thành đưa Uông Tư Niên quay trở lại phòng trọ. Uông Tư Niên nằm trên giường, nhắm mắt rầm rà rầm rì, một bộ mỹ nhân sống dở chết dở, đợi người vừa đi đã mở đôi mắt đẹp đẽ kia ra, cười đắc ý.

Đồ Thành kinh ngạc hỏi: “Anh không sao?”

“Đương nhiên là tôi không sao, chỉ là tôi chả thích ra ngoài cùng bọn họ.” Uông Tư Niên trở mình, nghịch ngợm nháy mắt một cái với Đồ Thành, “Uống rượu khoác loác với mấy người kia chẳng có gì vui, còn không bằng cùng người mình thích ân ái làm chuyện này nọ kia.”

Hắn cố ý nhấn mạnh, nghe vào liền thấy tràn đầy ý tứ dụ dỗ.

Đồ Thành nghiêm mặt, không đáp lời. Mãi đến tận khi nãy hắn còn cảm thấy lo lắng, sợ người này ngã hỏng người, không ngờ lại chỉ là cái bẫy của tiểu yêu tinh này.

Uông Tư Niên chú ý tới vết thương trên mặt Đồ Thành, kinh hãi trừng mắt, nhào tới sờ mặt đối phương: “Mặt anh sao vậy? Bị thương ở đâu?”

Nhiệt độ lòng bàn tay của Uông Tư Niên hôm nay rất cao, chạm vào đâu cũng cảm thấy đau một hồi, Đồ Thành không thể không thể hiện rõ thái độ một chút. Sắc mặt hắn càng lạnh hơn, khẩu khí cứng ngắc, giơ tay đẩy Uông Tư Niên ra: “Đừng nghịch, nếu đã về rồi thì ngủ sớm chút đi.”

“Ngủ một mình chán lắm,“ Uông Tư Niên còn tưởng là đối phương thẹn thùng. Hắn lý giải rằng đây là một vị đầy tớ nhân dân quyết giữ mình trong sạch, thế nên quyết định bản thân phải chủ động một chút, bỏ bớt mặt mũi đi. Hắn cười hì hì, nhào tới tháo thắt lưng đối phương, ồn ào đòi hỏi, “Chúng ta ngủ cùng nhau đi!”

Ngón tay đối phương vừa động đến hông mình, Đồ Thành đã tựa điện giật mà run lên một hồi. Hắn đúng lúc đưa tay giữ thắt lưng lại, mặt bắt đầu nóng lên, cũng may là nhờ màu da nên không quá nổi bật.

“Uông Tư Niên, anh làm gì vậy?” Đồ Thành căng chặt bắp thịt toàn thân, kìm nén bản thân để không hét lên, “Tôi đang thi hành nhiệm vụ!”

“Được rồi, công an các anh có nhiều việc, làm vậy không thích hợp.” Uông Tư Niên là dạng thẳng thắn nhiệt tình, yêu đương cũng như lốc xoáy dữ dội, một khi đã nhận rõ trái tim mình thì đương nhiên muốn tiến đến thân thể giao hòa. Hắn suy nghĩ một chút, buông tay ra, đồng thời quyết định lại, “Lùi một bước vậy, không ngủ nữa, anh hôn tôi một lát đi.”

Hắn nhắm mắt ngẩng đầu lên, cong môi về phía Đồ Thành.

Lông mi cong dài, môi cũng đẹp, như thể người này không ở trước mặt bạn mà hoàn hảo như một giấc mộng vậy.

Đồ Thành nhìn Uông Tư Niên chằm chằm trong chốc lát, hầu kết không tự nhiên lên xuống, sau đó vung tay đẩy hắn ra.

Lúc này còn dùng sức hơn so với ban nãy, Uông Tư Niên đang nhiệt tình thì bị đẩy cho ngã ngồi trên mặt đất.

“Sao anh lại đẩy tôi!” Hắn không thể tin mà trợn mắt, ngước nhìn người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng nọ, câu thứ hai nghe càng tổn thương hơn, “Anh dựa vào đâu mà đẩy tôi!”

Đồ Thành cũng giận, lạnh lùng nói: “Hôm nay có người muốn giết anh, anh hoàn toàn không để ý chút nào sao?”

Uông Tư Niên căn bản không coi “điều bất trắc” hôm nay là chuyện gì to tát. Trước đây mà gặp phải chuyện này hắn đã la hét đòi ngừng diễn rồi, nhưng nay đã luyện tập thân thể một tháng, Đồ Thành lại đang bên người, vậy nên không cảm thấy khủng hoảng hay lo lắng gì, hắn nói: “Không phải anh đang ở đây sao, chỉ cần có anh bên cạnh, tôi cần gì phải sợ ai?”

“Anh có thể trưởng thành hơn được không, vụ án sớm muộn gì cũng kết thúc, tôi không thể luôn ở bên cạnh anh___”

“Hiểu hiểu, anh nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi,“ không thích nghe người này nói đi nói lại một chuyện, Uông Tư Niên ngắt lời đối phương, cười ngọt, “Vụ án được phá thì càng tốt, không phải lúc đó chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau sao?”

“Tôi sẽ không ở cùng anh.” Không khí có chút đặc quánh, Đồ Thành cảm thấy khó chịu, tùy tiện giật cà vạt ra.

“Vì sao?” Uông Tư Niên truy hỏi không tha.

“Anh nghe không hiểu sao?” Dừng một chút, hắn ngắn gọn dứt khoát nói ra, “Tôi căn bản không yêu thích gì anh.”

Uông Tư Niên giật mình tỉnh lại trong trạng thái liếc mắt đưa tình. Lạnh lùng nhìn Đồ Thành, vẻ ngọt ngào trên mặt dần rút đi, hắn cười lạnh nói: “Anh đang lừa mình dối người.”

“Tùy anh nghĩ.” Đồ Thành quay lưng, chuẩn bị rời đi.

“Hôm qua anh cứng thành cái dạng gì? Nhanh như vậy đã quên sao?”

“Không... Không phải như anh nghĩ...” Không có hơi sức nữa, không thì cũng không nói lắp.

“Sau đó thì sao? Anh về phòng rồi giải quyết thế nào? Xông đi tắm nước lạnh nhịn một hồi nhưng cuối cùng vẫn nhớ đến mặt tôi rồi dùng tay giải quyết sao?” Uông Tư Niên nhìn bóng lưng cao lớn của Đồ Thành, nhìn mái tóc chỉnh tề cùng cần cổ, bỗng nhiên cười, cười đến hai mắt tỏa sáng lung linh, chắc chắn rất xinh đẹp, “Tai anh đỏ hết lên rồi, anh rõ ràng có thích tôi.”

“Tôi...”

Đây là một trận tranh chấp vô nghĩa, chẳng khác gì cãi nhau với trẻ con. Đồ Thành không có gì để nói, chính mình cũng tức giận mà cười.

Hắn để lại câu “Đàn gảy tai trâu” rồi không quay đầu mà rời khỏi phòng Uông Tư Niên.

Chờ Đồ Thành rời đi, Uông Tư Niên đứng dậy, ngồi trở lại trên giường, cúi đầu tức giận. Hắn không cam lòng nhìn Đồ Thành thay đổi thất thường như vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như đối phương vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là chính hắn tự mình hăng hái, vốn chỉ muốn đền tội, kết quả còn bù đắp thêm chân tâm.

Nghĩ thế càng cảm thấy không cam tâm. Hắn lại gõ gõ tường đầu giường, dán lỗ tai lên, tâm loạn cào cào chờ bên kia đáp lại.

Không có động tĩnh, lần này gõ ra sao cũng chẳng có tiếng đáp lại nào.

Uông Tư Niên đảo mắt, lại có ý đồ xấu. Hắn ghé miệng bên tường, cất giọng nói: “Anh không tò mò hôm qua tôi giải quyết thế nào sao?”

Không chờ đối phương đáp lại, Uông Tư Niên đã dùng hành động đưa ra đáp án.

“A... ưm a...” Hắn lấy dục vọng của bản thân ra, vừa tuốt vừa vặn vẹo rên rỉ. Ván giường cót két rung động, hắn phóng túng kêu rên, giọng rất lớn. Hắn muốn chắc chắn rằng Đồ Thành ở bên kia bức tường cũng nghe thấy mình đang làm gì.

“Ưm a... Thành ca... A Thành ca, nhanh cho em đi...”

Bên kia vẫn như trước không đáp lại, mà tự mình ăn mình như vậy thì chút lạc thú cũng chẳng có. Ngay lúc Uông Tư Niên chán đến độ sắp hết hứng thì bên kia tường “ầm” một tiếng vang vọng, như thể người bên đó không kiềm chế nổi, nổi giận đập tường.

Ngay sau đó cửa phòng có người gõ. Uông Tư Niên chỉnh lại trang phục, vui mừng khôn nguôi nhảy xuống giường, đừng ngoài cửa quả nhiên là Đồ Thành.

Đồ Thành vừa vào cửa đã đưa một cái vòng đến trước mặt Uông Tư Niên. Là một mặt trang sức dạng hình thoi mỏng manh, dùng một sợi dây da đơn giản buộc vào, nhìn như hắc diệu thạch.

“Đeo vào.” Đồ Thành mặt không đổi sắc hạ lệnh.

“Đây là cái gì?” Một chút cũng không cảm thấy xấu hổ vì việc mình vừa làm, Uông Tư Niên thoải mái đưa bàn tay còn ẩm ướt ra sau mông lau lau, vui vẻ nhận lấy cái vòng Đồ Thành đưa, đeo lên cổ, “Anh cho tôi tín vật đính ước à?”

“Đây là máy nghe lén mẫu mới nhất của cảnh sát.” Đồ Thành nói, “Kẻ bịt mặt tấn công anh chính là Dụ Tín Long, có cái này tôi có thể bảo vệ an toàn cho anh tốt hơn, cũng có thể cùng lúc thu thập chứng cứ.”

“Anh có biết ban nãy tôi làm gì không?” Tâm tư Uông Tư Niên lúc này hoàn toàn không ở trên vụ án, hắn đối với phản ứng của Đồ Thành thật khó mà tin nổi.

“Biết.” Đơn giản để lại một tiếng, Đồ Thành xoay người rời đi, nhanh chân bước ra cửa.

“Anh biết còn đưa tôi cái này? Tôi nghĩ đến anh lúc tự an ủi đấy, tôi tự an ủi anh hiểu không!” Rõ ràng là muốn nói đến cùng, Uông Tư Niên tức giận đuổi theo Đồ Thành đến tận cửa phòng hắn, “Anh nghe mà trong lòng không thấy ngứa ngáy, không để tâm, không thấy dục hỏa đốt người sao?”

“Lòng không ngứa ngáy, không quan tâm, không thấy dục hỏa đốt người, ngược lại, tôi còn ngủ rất ngon, không tin thì anh cứ tiếp tục thử xem.” Đồ Thành mở cửa vào phòng, quay mặt nhìn Uông Tư Niên, ở trước mặt hắn ôn hòa nhã nhặn nói ra một câu “Ngủ ngon” rồi đóng sầm cửa lại.

- --

Hal: =))))) nhìn Uông minh tinh tưởng bở mà tôi vừa buồn cười vừa giận vừa thương. Giận vì sao ổng có thể dại trai quên mình đến cái độ không quan tâm đến án iếc gì như thế, buồn cười vì... nó buồn cười mà =)))) Còn thương vì ổng một mình tự biên tự diễn rồi bị phũ ghê quá. Đã nói Uông Tư Niên là người hành động theo cảm tính mà, tình cảm dù chưa đi đến chính thức thì cũng sẽ khá mãnh liệt, mà như thế thì càng dễ đau lòng hơn, ổng là kiểu rất dễ bị chi phối bởi cảm xúc, nhất là với những ai ổng thực sự để trong lòng. Rồi để xem Đồ Thành cứng miệng được bao lâu =)))) Đi được một nửa rồi nên chắc ổng ngã sớm thôi =))))))

Gì chứ, nói không quan tâm đến người ta, chỉ là nhiệm vụ, thế lo đến cả sau khi án kết thúc là sao hả đồng chí? Án kết thúc rồi thì hung thủ cũng bị bắt, đại minh tinh cũng đâu đến nỗi gặp nguy hiểm chết người nữa mà ổng lo xa đến độ “hết án không có mình thì người ta phải thế nào” huhu.

À, mà tôi nghĩ ổng không nói gì nhưng từ vụ của Liễu Túc ổng cũng bị tổn thương và không muốn dính lứu gì đến người trong vòng giải trí nữa, thêm vào chiếc profile đầy lịch sử yêu đương đen tối (không biết có thật không) của Uông minh tinh nên ổng càng muốn giữ mình =)))))) Mà vấn đề là ổng hold không được vì ai đó cứ chủ động quá mức nên ổng dỗi vl =))))) Vừa giận đại minh tinh không biết tự lo cho mình, không nghiêm túc, vừa giận bản thân bị xao nhãng trong lúc làm nhiệm vụ, và ti tỉ thứ nhỏ nhặt khác nên cái cảm giác bực bội nó gần như che khuất đi tình cảm thật của ổng, mà có khi chính ổng muốn như vậy nên mới ưu tiên cái cảm giác này lên á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.