Không tiếp tục xuất hiện vấn đề với đạo cụ, Uông Tư Niên yên ổn quay tầm năm ngày thì đoàn phim lại gặp một phiền toái nhỏ.
Fujiwara ngoài ý muốn ngã ngựa bị thương, ít nhất trong vòng nửa tháng chỉ có thể quay cảnh không hành động hoặc là đặc tả, đoàn phim nhất thời khó có thể tìm được diễn viên đóng thế thích hợp cho anh ta.
Người lồng tiếng hay đóng thế võ thuật cũng có nhưng đều không thể lộ mặt. “Ỷ Thiên Đồ Long” là phim võ hiệp, xuyên suốt đều là phong cách thẩm mỹ của Đại Chu, về cơ bản là phong cách sử thi ảm đạm nặng nề, cảnh quay thực nhiều hơn là chỉnh sửa hậu kỳ cho nên yêu cầu đối với diễn viên cũng càng cao. Vì lẽ đó, dưới tình huống Fujiwara bị thương, nếu không muốn kéo dài tiến độ quay thì diễn viên đóng thế ngoài biết đóng võ còn phải có ngoại hình na ná Fujiwara nữa.
Trong Dụ Gia Ban có người biết đánh võ nhưng bề ngoài lại kém quá xa, ngoài bóng lưng ra thì chẳng dùng thêm được gì. Đại Chu đến gặp qua rồi bĩu môi, ánh mắt Dụ Tín Long nhìn về phía Đồ Thành cách đó không xa bỗng cười khẽ nói với Đại Chu: “Tôi lại tìm được người có thể tuyển.”
Đại Chu nhìn theo ánh mắt của Dụ Tín Long, không chờ hắn ta mở miệng đã hiểu: Gió nổi lên ở rừng trúc, Đồ Thành đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng phác họa góc mặt, ngưng thần quan sát Uông Tư Niên. Cậu bảo tiêu chưa biết tên này thật sự là có vài phần giống thiên vương siêu sao có mỹ nhan thịnh hành châu Á, chỉ là mà da hơi tối hơn và ngũ quan có chút mạnh mẽ.
Đại Chu vỗ tay một cái, là cậu ta!
Dụ Tín Long nói quyết định này cho Uông Tư Niên, lại đi cùng hắn đến thông báo cho Đồ Thành. Phản ứng đầu tiên của Đồ Thành là từ chối. Hắn nói mình chỉ là bảo tiêu, không diễn để quay phim được.
“Phần lớn các đoạn cần nói lời thoại vẫn là Fujiwara tới quay, nhưng vết thương ở chân anh ta nghiêm trọng, vì muốn nhân vật có thể phác họa tốt nhất trước ống kính, có một vài cảnh không tìm đóng thế thì không thể hoàn thành. Cậu là ứng cử viên tốt nhất trong đoàn phim, thật sự không còn ai thích hợp hơn cậu đâu.”
Đồ Thành vẫn không đồng ý. Tuy rằng Uông Tư Niên hi vọng có thể đối diễn với Đồ Thành nhưng lại không muốn áp đặt hắn nên cũng không nhiều lời.
Dụ Tín Long rất nhanh đã tìm ra lý do. Hắn ta nói, mới quay được vài ngày thì không biết paparazzi từ đâu lọt vào trường quay, chụp lại ảnh hậu trường của đoàn phim cũng như đăng nội dung cơ bản của bộ phim lên mạng khiến Đại Chu tức giận đến nỗi muốn sửa lại kịch bản. Nếu là các đạo diễn khác thì có khi còn rất vui vẻ vì như vậy có tác dụng tuyên truyền cho phim mới quay, cọ chút nhiệt độ trước khi chiếu. Nhưng Đại Chu lại không thích. Vậy nên ngoài sửa kịch bản còn quyết định mấy cảnh quan trọng sau này, nếu không phải diễn viên hay nhân viên cần thiết thì đều phải ra ngoài.
Nói cách khác, nếu Đồ Thành không chấp nhận làm đóng thế của Fujiwara thì hắn cũng không thể ở lại nơi quay phim.
Nghe ra lời có ý uy hiếp, Đồ Thành nhíu mày, nhìn Uông Tư Niên một chút, nói: “Có kẻ có ý định làm hại Uông Tư Niên, anh ta nhất định phải ở trong tầm mắt của tôi.”
“Sự việc đạo cụ lần trước chỉ là do sơ sảy của chuyên gia đạo cụ, không có nhiều âm mưu như vậy. Trong trường quay ngoài đạo diễn còn có chuyên gia ánh sáng, nhân viên quay phim cùng nhiều nhân viên công tác khác, có thể đảm bảo an toàn cho Uông Tư Niên.” Dụ Tín Long vỗ vỗ vai Đồ Thành, cười mà như không, “Lại nói, tôi cũng sẽ bảo vệ Tư Niên.”
Lực tay của Dụ Tín Long lớn kinh người, ép nặng lên vai, Đồ Thành không lộ vẻ mặt gì nhưng môi mím lại ngày càng chặt, tựa như lưỡi dao mỏng. Hắn hiểu, những lời này cũng không khác gì đang uy hiếp.
Chỉ lát sau, ngay cả Fujiwara cũng được trợ lý dìu đến trước mặt Đồ Thành. Siêu sao Nhật Bản rất lịch sự khách khí, cúi người, dùng tiếng Trung không thông thạo của mình nói rõ ràng một câu: Xin nhờ anh.
Một bên có người cúi đầu nhờ vả, bên kia thì dùng việc không thể ở lại trường quay ép buộc, Đồ Thành suy nghĩ chốc lát, rốt cục gật đầu.
Đồ Thành hóa trang trong phòng trang điểm, Uông Tư Niên đứng ở ngoài cửa, muốn đi vào nhưng không hiểu sao lại không dám. Tựa như bị lòng hiếu kỳ quấy nhiễu bàn chân, muốn đứng yên cũng không được, hắn đi tới đi lui thấp thỏm mấy lần, rốt cục cũng không nhịn được mà đẩy cửa bước vào.
Trùng hợp lúc này Đồ Thành lại đẩy cửa ra, hai người đụng vào nhau.
Vẫn như tường đồng vách sắt, đụng phải một cái là ngu người, Uông Tư Niên ngẩng đầu, còn chưa kịp phàn nàn đã bị người trước mặt làm cho hoa mắt.
“Người nhờ ăn mặc mà ngựa nhờ yên, anh thật sự... thật sự đẹp trai mà...” Bốn mắt nhìn nhau, Uông Tư Niên đỏ mặt, lại cà lăm rồi.(*)
Cũng không phải dây ngọc yên vàng gì, chỉ là đồ cổ trang màu đen thông thường cùng đội thêm tóc giả nhưng lại rất hợp với hắn. Thân thể Đồ Thành thẳng tắp, một thân đồ cổ trang này lại càng tôn dáng hơn so với Fujiwara Shinsuke, mà đối với Uông Tư Niên đang ở trạng thái người tình trong mắt hóa Tây Thi thì Đồ Thành lại càng hơn một bậc.
Một chuyên gia trang điểm trẻ tuổi đi theo ra ngoài, lập tức che miệng cười trộm. Hắc y Dương Tiêu cuồng dã tàn nhẫn, bạch y Phạm Dao kiệt ngạo bất kham, hai người cùng đứng một chỗ như thế này quả thật xứng đôi đẹp mắt.
Đại Chu cực kỳ hài lòng đối với lựa chọn của mình, cũng quên luôn Đồ Thành là người làm gián đoạn lần quay phim mấy hôm trước. Dụ Tín Long đứng bênh cạnh Đại Chu, nói với hắn, công phu của thằng nhóc kia cũng không kém tôi, lại quay đầu cười với Đồ Thành: “Cậu luyện thêm hai mươi năm nữa rồi đánh nghiêm túc với nhau một trận đi.”
Uông Tư Niên đọc kịch bản mới được chỉnh sửa mà bối rối.
Sau khi nội dung của bộ phim bị tung lên mạng, Đại Chu muốn sửa kịch bản, không còn là Dương Tiêu đùa giỡn Kỷ Hiểu Phù, mà là vì cứu Phạm Dao bị trọng thương nên mới lén xông vào Thiếu Lâm Tháp Lâm trộm Xá Lợi Tử, vùi thân trong Đạt Ma La Hán trận của Thiếu Lâm, sau một hồi khổ đấu mới thoát khỏi nguy hiểm.
Đánh thật nghĩa là không dùng những chiêu thức sáo rỗng, thân là thế thân võ thuật, trong những màn đánh nhau kịch liệt như vậy, có bị thương cũng là chuyện thường như cơm bữa. Tuy nói việc đạo diễn đổi kịch bản cũng không phải chuyện gì hiếm lạ nhưng lời của Dụ Tín Long đương nhiên là ý của túy ông không phải ở rượu. Đồ Thành đọc kịch bản liền hiểu rõ, người này hơn phân nửa là muốn hắn diễn mà thành thật, mượn cơ hội này đả thương hắn, sau đó danh chính ngôn thuận đuổi hắn ra khỏi đoàn phim.
Uông Tư Niên đương nhiên không nghĩ tới tầng này nhưng cảm thấy sự tình không ổn theo bản năng. Trước khi quay phim, hắn lo lắng kéo kéo tay Đồ Thành: “Nếu như anh không muốn diễn, để tôi đi nói chuyện với đạo diễn.”
Đồ Thành cúi đầu liếc mắt nhìn Uông Tư Niên, ánh mắt tiểu tử này nôn nóng bức thiết, năm ngón tay túm lấy tay hắn không buông, xem ra là thực sự lo lắng. Đồ Thành hơi cong khóe miệng, nhẹ nhàng đè tay đối phương: “Sẽ không làm mất mặt anh.”(**)
Mười tám cao thủ thuộc Dụ Gia Ban đầu cạo trọc, mặc hồng bào, cầm đạt ma côn vây nhốt người; Đồ Thành còn bị yêu cầu không được đánh lại lúc đầu, vì vậy mà thực sự bị trúng mấy côn.
Cảnh này diễn biến như sau, Dương Tiêu chạy không kịp, chỉ có thể mang theo Phạm Dao bị trọng thương tới Thiếu Lâm, nói là “mượn” Xá Lợi nhưng thực chất là dùng vũ lực cướp lấy. Hắn xảo ngôn, nói “Ngã Phật từ bi lại không màng chúng sinh” thuyết phục, cuối cùng khiến các cao tăng Thiếu Lâm cam kết sẽ không động thủ với Phạm Dao đang bị trọng thương, chỉ cần hắn tự mình phá được Đạt Ma La Hán trận sẽ cho hắn mượn Xá Lợi.
Fujiwara dùng tiếng Trung còn ngắc ngứ của mình quay xong một pha đặc tả, phần phá trận liền giao cho Đồ Thành.
Mười tám tăng nhân bày ra trận pháp, một người lại một người thế đứng thẳng tắp, đưa đầu côn về phía Đồ Thành, đồng thanh hô: “Thiếu Lâm Đạt Ma côn, ra tay chấn Thiên Môn.”
Hồng y tăng bào hòa với đại điện mạ vàng giống như một bức họa nổi bật, mười tám tăng nhân cùng làm ra biểu cảm trợn mắt như muốn phục hổ hàng long, vô cùng uy phong.
Bên tai là tiếng nhạc phạn, mọi người bắt đầu diễn.
Đồ Thành lẳng lặng đứng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, nhìn vào cũng thấy mấy phần Dương Tiêu bễ nghễ chúng sinh, kiểu kiêu ngạo khinh người không để ai vào mắt. Uông Tư Niên đóng vai người bị thương, nằm nghiêng bên cạnh tượng Phật vàng. Hắn một chút cũng không nháy mắt mà dõi theo Đồ Thành, căng thẳng đến độ tay đổ mồ hôi, có một loại cảm giác bất an không nói nên lời ngập tràn trong lòng.
Tăng nhân đứng đầu trong côn trận lại trợn mắt hô lớn: “Tụng kinh tâm tự tại, đề côn trừ tà ma!”
Theo tiếng nói của anh ta, chúng tăng nhảy lên, tựa như diều hâu vào rừng hổ xuống núi, đều hướng côn về phía Đồ Thành mà đánh.
Đây là một màn diễn võ thuật được thiết kế tỉ mỉ, côn trận vừa có khí thế lại đẹp mắt, nhưng Đồ Thành không thể phản công mà chỉ có thể chịu đòn, sau mấy lần chân đá quyền chặn liền rơi vào thế hạ phong.
Một tăng nhân nhảy lên thật cao, sau đó nện xuống một côn. Đồ Thành không thể không giơ cánh tay lên đỡ, mộc côn va chạm cùng bắp thịt, răng rắc rồi đứt đoạn.
Đại Chu không đập clapperboard, hắn quan sát cảnh diễn võ thuật chân thật như vậy mà nhiệt huyết sôi trào.
Uông Tư Nhiên nhìn cảnh tượng này, lòng như bị nhéo một cái thật mạnh___ tiếng gãy ban nãy quá vang dội, hắn cơ hồ không nhận rõ rốt cuộc đó là tiếng côn gỗ gãy hay là cánh tay của Đồ Thành.
Xem ra Đồ Thành không quá đáng lo, lấy tay kia xoa xoa tay bị đập lại tiếp tục tiếp chiêu.
Nhưng hùng sư cũng khó địch nổi đàn sói, huống hồ còn bị hạn chế tay chân, hắn bị mấy tăng nhân dùng côn đánh, lộn nhào rồi ngã trên mặt đất.
Còn đứng chưa vững đã bị vài gậy đồng thời nện lên vai, hắn không chịu được lực của mấy lần đánh mạnh này, đầu gối khuỵu xuống, ngã quỳ xuống đất. Một khi mất đi khả năng chống đỡ, những tăng nhân kia liền loạn côn nện lên người hắn.
Đại Chu vẫn không đập clapperboard.
Uông Tư Niên ngồi bên nhìn mà hai mắt bốc lửa. Mắt thấy người trong Dụ Gia Ban giơ cao côn rồi đập hết sức lên người Đồ Thành, hắn không nói hai lời mà nhào đến che trên người đối phương.
Đồ Thành hoàn toàn sửng sốt. Hắn cảm nhận được một thân thể ấm áp đang che chở cho hắn, ôm lấy hắn, vì hắn mà chịu từng côn, đau đến rên rỉ.
Thế gậy xuống như pháo hoa đột nhiên ngừng lại, cổ họng Uông Tư Niên lập tức tràn lên vị tanh. Hắn cố chấp nuốt bọt máu này xuống, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng, hóa ra mấy cảnh bị đánh đến thổ huyết trong phim cổ trang đều là thật.
Đại Chu rốt cục cũng hô cắt.
“Các người, các người căn bản là mượn diễn hại người!” Uông Tư Niên bị đánh đến gần chết nhưng vẫn có lực tự đứng lên, hắn chẳng màng đến mặt mũi của vị đạo diễn đẳng cấp quốc tế trước mắt mà chửi ầm lên, “Đóng thế hay diễn viên quần chúng thì cũng là người, dựa vào đâu mà chỉ có thể chịu đòn không phản kháng! Đổi kịch bản xong thì coi người như cỏ rác, kiểu phim này ông đây mẹ nó không diễn!”(***)
Nói không diễn là không diễn, Uông Tư Niên quay đầu bước đi. Chưa ra khỏi trường quay đã bị đau đến đứng không nổi, lúc sắp ngã thì Đồ Thành đúng lúc đến ôm hắn vào lồng ngực.
Ban đầu còn có thể bước đi nhưng chưa về nhà trọ cả hai chân đã xụi lơ. Đồ Thành bèn bế ngang Uông Tư Niên mà mang hắn về phòng.
Hai người cũng không thay đồ hóa trang, vẫn một thân cổ phục. Uông Tư Niên đưa tay tháo tóc giả, cởi áo ngoài, kéo áo trong ra, nằm bò trên giường, nghiêng ngả kêu đau.
Lần này đương nhiên là thực sự đau. Từng vết thương do côn đập đều bầm tím, da thịt đều bị phá, nhìn thấy mà giật mình.
Đồ Thành đứng bên giường, rũ mắt nhìn vết thương trên lưng Uông Tư Niên, vẻ mặt lãnh đạm, ngữ khí cũng đều đều, không biết là cảm động hay không vui, chỉ nói: “Anh không cần phải vì tôi mà nhận những côn này.”
Uông Tư Niên đỡ eo, không biết là đau nơi nào, nhưng bị đống côn kia đánh cho mất nửa cái mạng cũng không đủ hơi sức mà tức giận, hắn rầm rì: “Tôi... Tôi cũng không thể lúc nào cũng để anh phải bảo vệ tôi, tôi cũng muốn bảo vệ anh mà...”
Đồ Thành lãnh đạm nói: “Bảo vệ anh là bổn phận của tôi.”
Uông Tư Niên không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: “Bảo vệ anh là bản năng của tôi.”
Không khí ngừng lại mấy giây. Uông Tư Niên cũng không cảm thấy lời mình nói ban nãy có gì hay ho cảm động, mặt lại chôn vào trong gối rầm rì kêu đau.
Chỉ có Đồ Thành là sững sờ, trong lòng chợt tê tê, tựa như bị thứ gì đó lướt qua nhẹ đạp, cảm giác nhỏ này rất khó nhận biết nhưng rồi lại khiến người ta kinh tâm động phách.
“Đệt mợ, họ Dụ kia muốn mượn diễn giết người, chuyện này chúng ta không thể để yên!” Chờ bản năng lùi bước, còn dư lại tất cả đều là oán giận, Uông Tư Niên khó khăn quay đầu nhìn Đồ Thành, mắng luôn cả hắn, “Còn anh nữa! Ngờ nghệch như bò, so với bò còn ngu hơn! Không phải tôi bảo anh không muốn diễn thì nói cho tôi biết sao, không được ở trong trường quay thì chúng ta nghĩ cách khác, vì sao lại cho bọn người kia đánh không công? Ôi, đau chết tôi rồi, tàn phế luôn mất...”
“Cũng không phải là chịu đòn không công.”
“Là sao?” Ánh mắt Uông Tư Niên tràn đầy sự ham học hỏi mà nhìn hắn.
Ngay trước mặt đối phương, Đồ Thành cởi áo khoác ngoài, tiếp theo đến áo lót bên trong. Uông Tư Niên thấy hắn mặc một cái áo may ô màu lam đậm bên trong, áp có lớp lót, chất liệu rất đặc biệt, không mỏng nhưng không quá dày.
Đồng thời cũng cởi bảo hộ tay, mặc như vậy, giấu trong tay áo rộng của đồ cổ trang thì hoàn toàn nhìn không ra.
“Đây là?” Uông Tư Niên đảo đảo mắt, thật giống như đã hiểu.
“Áo chống đạn mới nhất của học viện cảnh sát (****) và bảo vệ tay chuyên dụng của đặc cảnh.” Đồ Thành rũ mắt nhìn Uông Tư Niên, cuối cùng khóe miệng cong lên, trêu tức nói, “Ban nãy tôi đã nói với anh rồi, anh không cần đỡ thay tôi.” (*****)
- --
Hal: (*) Tôi thích thụ mê trai đó =)))))) Trời má hôm nọ ai vừa bạo gan đi dụ dỗ người ta xong còn ưm a các kiểu, bây giờ nhìn người ta mặc đồ cổ trang đã đỏ mặt nói lắp là sao hả giời =)))))))
(**) Ôi cái con người kỳ quặc. Luôn mồm kêu ứ yêu đâu ứ yêu đâu xong người ta “ấu trĩ” “trẻ con” thì mình nhìn cười ngu, người ta bày tỏ lo lắng cho mình thì mừng thầm trong lòng =))))) Tôi mệt đại ca thật sự luôn á =))))
(***) Đấy, đánh người yêu (chưa chính thức) của nó nó chẳng chửi cho tung nóc nhà lên =)))) Uông Tư Niên đối với người ta là mèo hoang nhưng đối với Đồ Thành là mèo nhà ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy nhé (dù cách huấn luyện toàn dọa nạt kiểu “em không nghe lời là anh bỏ em một mình đấy” =))))))
Ê mà xem thì thấy Uông Tư Niên quen Dụ Tín Long trước, thậm chí còn tỏ vẻ tôn trọng với người ta; nhưng Đồ Thành chỉ điểm đây là người hại hắn thì không thắc mắc nửa chữ mà tin luôn. Thế cái vẻ tôn trọng nghiêm túc trước kia là xã giao hay do tình cảm đã phát triển đến độ tin tưởng bất chấp nhỉ?
(****) nguyên văn chỗ “học viện cảnh sát” là “PA”, tôi không chắc nhưng thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là Police Academy nên...
(*****) Má nó đọc mà tức á =)))) Đại ca, sao anh không nói sớm =)))